An Tại Đào không quay về văn phòng, vẫn đứng ngoài hiện trường, chỉ huy cứu hộ và điều tra nguyên nhân. Đám người Giải Vân vừa làm việc vừa báo cáo tiến triển điều tra công tác với An Tại Đào cùng với mức độ tổn thất tài sản trong sự cố cháy nổ này.
Bành Quân nhìn đồng hồ. Lúc này đã hơn 2 giờ chiều, liền vội vàng cung kính nói với Lãnh Mai và An Tại Đào:
– Hai vị lãnh đạo, giờ cũng đã hơn 2 giờ chiều rồi, lãnh đạo còn chưa ăn cơm, hay là ra ngoài ăn chút gì, nghỉ ngơi 1 lúc rồi hãy trở về. Lãnh đạo, bên kia có quán mì bò, nếu anh không ngại phiền phức, tôi xin đi cùng với hai vị lãnh đạo ăn bát mì bò nóng có được không?
An Tại Đào theo bản năng khoát tay:
– Không cần, tôi không đói bụng, ăn không vô.
Lúc này, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, quả thật không muốn ăn chút nào. Nhưng hắn vừa khoát tay, đột nhiên nghĩ tới Lãnh Mai cũng giống mình, chưa ăn gì lại còn đứng lâu như vậy, hẳn là vừa đói vừa mệt. Còn các cán bộ cấp dưới và nhân viên công tác bình thường nữa, từ giữa trưa đến giờ cứ chạy tới chạy lui, vẫn chưa ăn gì.
Chắc là cũng oán hắn. Hắn cứ đứng tại hiện trường như thế, hắn không nói ăn cơm, ai dám đang công tác mà bỏ đó đi ăn cơm? Đừng nói người trong cơ quan chính phủ, ngay cả mấy công nhân viên chức công ty gas Thiên Tinh và các chiến sĩ cảnh sát phòng cháy, cảnh sát vũ trang, cũng chưa ăn cơm, kiên trì chịu đói tiếp tục hăng hái khắc phục sự cố.
An Tại Đào hơi xấu hổ mỉm cười, trầm ngâm một chút, nói với Bành Quân:
– Bành Quân, cậu lập tức liên hệ, thống kê số lượng nhân viên đang công tác ở đây, bao gồm nhân viên công ty Gas Thiên Tinh và chiến sĩ cảnh sát vũ trang, bảo văn phòng Ủy ban mua cơm hộp mang tới, mỗi người một phần. Mấy người chúng ta cũng ăn chung.
An Tại Đào dặn dò ngắn gọn, cũng rất nặng nề. Bành Quân biết tâm trạng hắn không tốt, cũng không dám nhiều lời, cung kính xác nhận, sau đó xoay người khẩn cấp đi làm theo chỉ thị của An Tại Đào.
An Tại Đào quay đầu lại nhìn Lãnh Mai, thấy cô vẫn đứng đó mỉm cười, nhưng trong thần sắc có chút mệt mỏi không che lấp được. Trong lòng hắn thấy xót xa, liền dịu dàng nói:
– Em vào xe nghỉ ngơi một chút, bằng không thì về trước đi. Khi có kết quả điều tra, anh sẽ gọi điện thoại cho em ngay.
Lãnh Mai ương ngạnh lắc đầu:
– Không, em không thể đi. Hơn nữa, em là phó Chủ tịch thành phố về quản lý an toàn. Nếu em đi sẽ có người nói xấu.
– Nói xấu? Ai?
An Tại Đào ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ. Hắn bước qua, thừa dịp người khác không chú ý, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh lẽo của Lãnh Mai rồi lập tức buông ra. Lãnh Mai hoảng sợ, hơi đỏ mặt, vội vàng nhìn xung quanh. Thấy không ai chú ý đến phía này, mới nhẹ nhõm thở phào, trách An Tại Đào:
– Anh điên rồi sao? Hư quá!
An Tại Đào cười ha hả, chỉ chiếc xe chuyên dụng bên cạnh Lãnh Mai, nói nhỏ:
– Em vào xe nghỉ ngơi một lúc đi. Em thân thể yếu đuối, không chịu nổi đâu. Ngoan, nghe lời anh, nghỉ ngơi một lúc. Bành Quân mang cơm về tới thì anh gọi em ăn cơm.
Cảm nhận được sự săn sóc dịu dàng của An Tại Đào, Lãnh Mai cảm thấy rất ấm áp. Cô gật đầu, không cự tuyệt sự quan tâm của hắn. Nhưng cô mới vừa đi qua phía xe vài bước, đột nhiên quay người lại, nói nhỏ:
– Tiểu Đào, em nghĩ sẽ có người nhân cơ hội này nhảy ra làm khó dễ anh. Anh nên chuẩn bị tư tưởng đi.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– http://truyenfull.vn
An Tại Đào hơi sửng sốt, nói nhỏ:
– Em nói đến Ngô Quốc Cẩm sao? Anh sợ con khỉ nó. Anh mới tiếp quản hệ thống phục vụ công cộng chưa được ba ngày, xảy ra vấn đề anh có trách nhiệm cái rắm gì. Hừ, y không nhảy ra thì thôi, nếu y dám nhảy ra, anh sẽ khiến cho y khó coi luôn.
Lãnh Mai thở dài:
– Ngô Quốc Cẩm rất tham lam. Người này tham lam nên đầu óc có nhiều vấn đề. Nhưng thật ra em không sợ y. Em sợ Tống Nghênh Xuân. Tiểu Đào, Tống Nghênh Xuân không đơn giản như anh nghĩ đâu. Lòng dạ ông ta rất thâm trầm, anh phải đề phòng ông ta cẩn thận.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút lại lắc đầu:
– Đương nhiên, có thể trở thành Bí thư Thành ủy một thành phố cấp Địa thì sao có thể đơn giản được? Ha ha, không đâu, không đâu. Lãnh Mai, nếu nói có người nhảy ra, thì chắc chắn sẽ là Ngô Quốc Cẩm. Còn Tống Nghênh Xuân tuyệt đối là không. Ông ta sẽ không lợi dụng chuyện này khiến anh khó xử, còn có thể giúp anh chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không nữa.
Lãnh Mai ngẩn ra:
– Vì sao? Lúc em quay về, Chủ tịch thành phố Đông Phương có ám chỉ với em, Tống Nghênh Xuân rất có thành kiến với anh, sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội chèn ép anh đâu. Chỉ cần để ông ta bắt được cơ hội thì nhất định sẽ chém anh. Không biết anh đắc tội với Tống Nghênh Xuân thế nào, ông ta luôn nhìn thấy anh không vừa mắt. Tuy chúng ta không sợ ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng là nhân vật số một trong Thành ủy, là lãnh đạo chủ chốt ở Phòng Sơn. Nếu ông ta đối đầu với anh, cũng sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Mà thái độ của ông ta cũng sẽ ảnh hưởng đến thái độ của lãnh đạo cấp trên đối với anh.
– Đừng sợ, Tiểu Mai. Em đâu phải chưa biết anh. Anh từ trước nay người không đụng anh thì anh không đụng người. Hay là binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn. Nếu Tống Nghênh Xuân quyết chèn ép anh, thì anh cho ông ta mượn đá mài dao.
An Tại Đào nhẹ nhàng phản bác.
– Nhưng đó là chuyện sau này, còn hiện nay, anh nghĩ Tống Nghênh Xuân tuyệt đối không muốn chuyện nổ gas này lan truyền ra ngoài đâu.
– Em nghĩ thử xem, Phòng Sơn gần đây vì vụ án của Tiết Đức Bản mà thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, khiến cho tai tiếng lên đến tỉnh. Nếu lúc này lại tuôn ra một chuyện lớn như nổ gas lần này thì mặt mũi Bí thư Thành ủy Phòng Sơn như ông ta để ở đâu? Ông ta đối mặt với lãnh đạo tỉnh thế nào? Trong vòng một năm mà có nhiều chuyện xảy ra như vậy, e là ông ta không qua nổi cửa khảo hạch cuối năm.
– Cho nên, vừa rồi anh nhận được điện thoại, nói là Tống Nghênh Xuân đã bảo Âu Dương Khuyết Như bên Ban Tuyên giáo hành động, tin tức trên mạng đã bị dỡ bỏ. Đồng thời, yêu cầu giới truyền thông thành phố đưa tin vầ sự cố nổ gas này một cách dè dặt, còn chuẩn bị thông báo từ Ban Tuyên giáo phát hành để giới truyền thông sử dụng.
– Ồ, có chuyện thế này sao? Ai thông báo tin tức cho anh vậy?
Lãnh Mai cười nói.
An Tại Đào cười ha ha, không nói gì. Điện thoại do Đông Phương Du gọi, hắn không thể nói với Lãnh Mai là Đông Phương Du “mật báo” cho hắn biết. Cũng may Lãnh Mai không nghĩ nhiều, thấy An Tại Đào không nói thì cô cũng không hỏi nữa.
An Tại Đào dịu dàng cười:
– Đừng nghĩ nhiều nữa, đi nghỉ nhanh đi.
Lãnh Mai gật đầu bước đi, chui vào trong xe.
An Tại Đào mỉm cười xoay người lại, trầm ngâm suy nghĩ, nhìn khu đất trở thành một đống hoang tàn, trong lòng bắt đầu có những ý nghĩ lạ lùng.
Không bao lâu sau, Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố mang đến hơn một trăm hộp cơm. Mỗi người một phần, cho dù là cán bộ lãnh đạo hay nhân viên công tác bình thường, mặc kệ là chức sắc công ty hay lực lượng cảnh sát vũ trang, đều được một hộp miễn phí.
Nhưng cơm hộp cũng không tệ lắm. Thức ăn còn có cả trứng và đùi gà. Thật ra, cũng vì hai vị lãnh đạo An Tại Đào và Lãnh Mai cũng ở đây, còn có các cán bộ cấp cục huyện, chắc chắn người của văn phòng ủy ban đặt cơm hộp ngon một chút.
– Chủ tịch thành phố An, cơm hộp này cũng không tệ.
– Chủ tịch thành phố Lãnh, tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.
– Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố Lãnh, đây là cà phê do tôi lái xe đi mua, cũng không tệ. Mang cà phê lên hai vị lãnh đạo nếm thử, cũng để nâng cao tinh thần thôi.
Phó Trưởng ban thư ký Hướng Trung Hoa cũng không biết từ đâu xông ra, đưa ra hai ly cà phê nóng hổi.
– Lão Hướng? Sao anh lại tới đây?
An Tại Đào nhận lấy cà phê, mỉm cười:
– Anh cũng ăn chút chứ?
– Dạ thôi, Chủ tịch thành phố An, tôi đã ăn rồi. Thế này, Chủ tịch thành phố Đông Phương bảo tôi mang cơm tới đây, nhân tiện báo cáo với Chủ tịch thành phố An một chút.
Nói xong, Hướng Trung Hoa bước sát tới, âm thanh cực nhỏ. Các cán bộ xung quanh cũng biết ý rời xa ba người An Tại Đào.
Nghe Hướng Trung Hoa nói xong, An Tại Đào thầm nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Tống Nghênh Xuân không phải không biết xấu hổ nên không dám tìm đến An Tại Đào, mà tìm Đông Phương Du, ám chỉ rằng kết quả thương vong rất nghiêm trọng, phải nghĩ cách khống chế. Đúng như An Tại Đào tiên đoán, Tống Nghênh Xuân quả là hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Tương Quân của Cục Giám sát an toàn, Giải Vân Cục Công cộng, Chu Đại Bằng Cục Vệ sinh, Đột Phi Cục Vệ sinh khu, phó Chủ nhiệm u của Ban xử lý tình huống khẩn cấp thành phố đều cầm hộp cơm, vây quanh An Tại Đào và Lãnh Mai, vừa ăn vừa họp, tập họp tình hình. Hướng Trung Hoa cũng nhắc một cái ghế tới, làm bản ghi chép cuộc họp.
Vốn lúc này phó Chủ nhiệm u của Ban xử lý tình huống khẩn cấp toàn mùi rượu, nhưng An Tại Đào mới giải quyết xong Chủ nhiệm Chu Thắng Khoa của Ban xử lý tình huống khẩn cấp, không thể tiếp tục lấy u Bản ra tế cờ, liền chẳng thèm để ý tới y đang nồng nặc mùi rượu. Chẳng những không để ý, mà thái độ còn rất thân thiết ôn hòa.
Thái độ của An Tại Đào khiến u Bản mừng như điên.
u Bản nghe nói, sau khi Chu Thắng Khoa bị cách chức, vốn không biết An Tại Đào muốn làm gì. Nhưng đến đây rồi, thì nghe được An Tại Đào ám chỉ muốn bồi dưỡng y. Cái vương miện này đột nhiên từ trên trời rơi xuống đập vào đầu y, không vui mừng sao được?
Cho nên u Bản ra sức công tác khác thường. Y dẫn người xử lý tình huống khẩn cấp tới tới lui lui trong hiện trường, bận rộn phối hợp kết nối, thực hiện việc thống kê và tập hợp tình hình.
– Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố Lãnh, theo tình hình trước mắt, cơ bản có thể đoán được, đây chính là trách nhiệm về an toàn gas. Quán cơm nhỏ này sát vách, có mẹ góa con côi. Hẳn là bà lão hôm nay nấu nước quên khóa van gas, làm cho nước sôi trào, sau khi làm tắt lửa thì bắt đầu xì gas.
– Bà lão nằm ngủ trên giường, sau vị trí phát nổ, còn phòng ngủ của bà phía khác. Nổ ở một góc, vì thế thi thể của bà còn nguyên vẹn. Theo kết quả nghiệm thi, bà hết vì trúng độc gas chứ không phải do nổ gas mà chết. Điều này cũng chứng minh giả thuyết trên.
Giải Vân từ tốn giải thích, An Tại Đào vừa nghe vừa gật đầu.
– Một lượng lớn gas thoát ra ngoài tràn ngập hai căn hộ lầu một. Lúc ấy, quán cơm nhỏ đang nấu nướng. Khí gas và lửa gặp nhau, vì thế xảy ra vụ nổ kịch liệt. Theo tình hình hiện trường, ba người nhà ông chủ tiệm cơm, hai đầu bếp, một nhân viên phục vụ, tổng cộng là sáu người chết trong vụ nổ. Trong đó có bốn nam, hai nữ. Thêm bà lão sát vách, trúng độc gas tử vong trong sự cố nổ gas lần này tổng cộng là bảy người.
– Dân cư trên lầu bị vụ nổ liên lụy, tổng cộng có mười người bị thương nhẹ. Còn tài sản tổn thất phải tiến hành thêm bước điều tra thống kê.
u Bản nhẹ nhàng nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tại Đào.
Lãnh Mai tao nhã cúi xuống ăn cơm, còn An Tại Đào căn bản không động đũa. Nghe được tổng số người chết là bảy người, An Tại Đào mới nhẹ nhàng thở ra.
Sự cố bình thường là chỉ có dưới ba người tử vong, dưới năm người bị thương, hay là tổn thất kinh tế dưới bốn mươi ngàn tệ. Sự cố trọng đại là chết ba người trở lê hoặc số người chết ít hơn nhưng tổn thất kinh tế từ năm mươi ngàn tệ trở lên. Tổn thất kinh tế dưới trăm ngàn tệ, chỉ cần chưa đến mười người tử vong thì sẽ không bị xem là sự cố thương vong trầm trọng, không cần báo cáo đến Ủy ban nhân dân tỉnh.
Nói cách khác, sự cố nổ gas lần này, thành phố Phòng Sơn có thể tự giải quyết. Đây là quy định của pháp luật.
Mà một khi đã như vậy thì không cần giấu diếm như Tống Nghênh Xuân đã ám chỉ, không cần phải giấu không báo cáo, mà thật sự là sự cố này, Ủy ban nhân dân thành phố có quyền không cần báo cáo.
Buổi tối, trong phòng họp của Ủy ban nhân dân thành phố, Chủ tịch thành phố mời họp khẩn cấp suốt đêm. Chủ tịch thành phố Đông Phương Du và tất cả các phó Chủ tịch thành phố, còn có Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đều đến cuộc họp. Cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố Tương Quận, Cục trưởng Cục Công cộng Giải Vân, phó Cục trưởng Cục Công an Chu Đại Bằng, Cục trưởng Cục Vệ sinh Khu Đột Phi, phó Chủ nhiệm ban xử lý tình huống khẩn cấp u Bản dự thính trong cuộc họp.
Chủ đề cuộc họp rất rõ ràng, chính là kết quả điều tra bước đầu của sự cố nổ gas của An Tại Đào và Lãnh Mai.
Đông Phương Du trầm giọng nói:
– Được rồi, các đồng chí, chúng ta họp. Tình hình khẩn cấp, chúng ta không cần phải nói gì nhiều. Đồng chí Lãnh Mai, chị hãy thông báo kết quả điều tra bước đầu với mọi người đi.
Lãnh Mai gật đầu, nói lớn:
– Chủ tịch thành phố Đông Phương, các đồng chí, sau khi phát sinh sự cố, theo chỉ thị của Bí thư Thành ủy Tống và Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi và đồng chí Tại Đào lập tức tới hiện trường.
– Sau một buổi chiều chiến đấu gian khổ như hăng hái, các ban ngành từ Giám sát an toàn, Công cộng, Vệ sinh, phòng ngừa bạo lực và phòng cháy cùng liên hợp thành một tổ điều tra, cho ra kết quả bước đầu. Sự cố nổ gas lần này là sự cố phi trách nhiệm an toàn. Bước đầu loại trừ khả năng ống gas của nhà máy Gas Thiên Tinh bị bay hơi, các nhân viên thao tác tương quan không làm tròn trách nhiệm. Đương nhiên, còn phải tiếp tục điều tra.
– Nguyên nhân cụ thể là có một bà lão cách vách nấu nước quân khóa van gas, khiến một lượng lớn gas điên cuồng thoát ra ngoài. Bà cụ chết vì nhiễm độc gas, có kết quả khám nghiệm tử thi làm chứng. Lúc ấy tiệm cơm nhỏ bên cạnh đang nấu cơm, khí gas gặp lửa lập tức bùng nổ.
Bảy người chết và mười người bị thương, tổn thất tài sản còn chưa thống kê hết. Nhưng phỏng chừng phải đến mấy mươi ngàn tệ. Vì cơ bản là nguyên tòa lầu đã hư hỏng, hơn mười hộ dân bị hư hỏng đồ điện gia dụng trong nhà, tổn thất nghiêm trọn. Đồng thời trong hiện trường còn có hơn mười chiếc xe bị hủy, một trạm điều gas của công ty Gas Thiên Tinh. Tổng các tổn thất, có lẽ là một con số lớn.
Sắc mặt nghiêm trọng, Lãnh Mai kết thúc báo cáo của mình. Cuối cùng lại nói thêm một câu:
– Tôi đề nghị Ủy ban nhân dân thành phố mau chóng ra quyết sách, tiến hành sắp xếp và bồi thường cho người dân bị thiệt hại trong vụ nổ, trấn an lòng người.
Lãnh Mai nói xong, An Tại Đào đột nhiên liếc nhìn Ngô Quốc Cẩm đang ngồi đối diện, nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của gã, dáng vẻ như đang xem trò vui, trong lòng không khỏi cười nhạt.
– Chủ tịch thành phố Đông Phương, các đồng chí, trên cơ bản đã có thể nhận định, đây là một sự cố thương vong nghiêm trọng. Không đủ yếu tố cấu thành sự cố thương vong trọng đại, đây là chuyện bất đắc dĩ, chúng ta nhất định phải giám sát chặt chẽ công tác an toàn trong sử dụng gas, nâng cao hiểu biết của người dân trong việc dùng gas.
– Đồng thời tôi đề xuất Ủy ban nhân dân thành phố xử lý ổn thỏa, tốt nhất là không tuyên bố ra ngoài.
An Tại Đào thong thả nói. Hắn còn chưa dứt lời, Ngô Quốc Cẩm đã đột nhiên nói xen vào:
– Tôi thấy đây không phải là sự cố nghiêm trọng mà là rất nghiêm trọng. Tuy số người tử vong không lớn theo như quy định, nhưng trong pháp lệnh của Quốc vụ viện còn một điều như sau: sự cố gây tổn thất kinh tế từ bốn năm mươi ngàn tệ đến dưới một trăm ngàn tệ cũng có thể xem như là một sự cố nghiêm trọng. Tổn thất của vụ nổ gas lần này chắc chắn sẽ là mấy mươi ngàn vạn, hơn nữa còn có bảy người tử vong, hơn mười người bị thương, tổng cộng cũng có thể xem như là một sự cố nghiêm trọng. Sự cố lớn như vậy, tổn thất lớn như vậy, chúng ta không báo cáo với Ủy ban nhân dân tỉnh sao? Nếu không nói, một khi lãnh đạo tỉnh biết được, những người chúng ta ở đây chẳng phải ăn mì cả sao?
– Sự cố nổ gas lần này có sức ảnh hưởng rộng khắp, trên truyenfull.vn cũng lan tràn, chúng ta phải xử lý ổn thỏa thế nào? Phóng viên ở đơn vị đưa tin cũng không phải thằng ngốc. Ha ha…
An Tại Đào thản nhiên nhìn Ngô Quốc Cẩm, thầm nghĩ thằng mập Ngô này còn chưa biết Tống Nghênh Xuân đã ra tay rồi.
An Tại Đào ra vẻ tức giận, trừng mắt nói với Ngô Quốc Cẩm:
– Sao có thể tự bôi xấu mình? Rõ ràng là sự cố nghiêm trọng, lại cố tình báo cáo với cấp trên là sự cố rất nghiêm trọng? Đừng nói là chưa tới giới hạn sự cố rất nghiêm trọng, cho dù là tới rồi, thì vì thành phố, vì toàn bộ hình ảnh và cục diện đoàn kết của thành phố, cũng nên xử lý ổn thỏa một chút.
An Tại Đào nói xong cố tình dùng ánh mắt khiêu khích và khinh thường nhìn Ngô Quốc Cẩm, cũng giống như bỏ thêm lửa cho Ngô Quốc Cẩm.
Ngô Quốc Cẩm cắn răng cười nhạt nói:
– Cái gì gọi là tự bôi xấu mình chứ? Đây gọi là thật sự cầu thị, đây mới đúng là thái độ chịu trách nhiệm với Ủy ban nhân dân tỉnh, với toàn bộ người dân trong thành phố. Dối trên lừa dưới, là chuyện mà cán bộ Đảng viên chúng ta nên làm sao?
Bùm!
An Tại Đào phẫn nộ đột nhiên vỗ bàn, làm mọi người hoảng hốt. Hắn căm tức lớn tiếng nói với Ngô Quốc Cẩm:
– Theo ý của Chủ tịch thành phố Ngô, giờ chúng ta phải làm sao?
Thái độ của An Tại Đào càng thức giận, biểu hiện càng kích động, trong lòng Ngô Quốc Cẩm càng vui mừng, có một sự khoái trá lâng lâng trong lòng.
Thật ra Ngô Quốc Cẩm cũng biết, An Tại Đào vừa mới được phân công ngành phục vụ công cộng, dù chuyện này thành sự cố rất nghiêm trọng, theo lý, cũng không ảnh hưởng quá lớn với An Tại Đào, đơn giản chỉ là khiến hắn mất chút thời gian giải quyết hậu quả mà thôi.
Nhưng An Tại Đào không sao, không có nghĩa là những người phía dưới An Tại Đào cũng không sao. So ra đám người Lý Kiệt và Lương Mậu Tài ở công ty Năng Nguyên Phòng Sơn, hay là đám người như Giải Vân Cục trưởng Cục Công cộng, sẽ mệt mỏi lắm. Nhớ tới việc Giải Vân phản bội mình, Ngô Quốc Cẩm hận không thể đá cho Giải Vân té ngã rồi đạp thêm cho y mấy cước nữa.
Phải làm cho to chuyện. Là chủ quản Cục và lãnh đạo công ty Gas, đám người Giải Vân, Lý Kiệt, Lương Mậu Tài ít nhất phải chịu phạt, tốt hơn là nên miễn chức. Chuyện này cũng như đánh vào mặt An Tại Đào. Ngô Quốc Cẩm tính toán như thế. Tính toán của gã, không chỉ có An Tại Đào biết, mà ngay cả Giải Vân cũng biết.
Ngô Quốc Cẩm cười lạnh:
– Làm thế nào ư? Báo cáo cụ thể, giải quyết nghiêm túc. Cho dù nhận định cuối cùng không phải là tai nạn do thiếu trách nhiệm, nhưng thương vong lớn như vậy, các ban ngành liên quan và bản thân công ty gas khó chối bỏ được trách nhiệm.
– Ồ? Nếu là như thế, thì tôi thấy Chủ tịch thành phố Ngô cũng khó trốn được trách nhiệm. Từ năm 94, anh đã được phân công quản lý phục vụ công cộng. Băng dày ba thước không chỉ vì trời lạnh một ngày. Hôm nay xảy ra sự cố nổ gas, làm phó Chủ tịch thành phố chưa đến một tuần, đồng chí Quốc Cẩm thật sự không có trách nhiệm sao?
An Tại Đào mỉa mai nói.
– Anh!
Ngô Quốc Cẩm phẫn nộ đứng lên, nhưng đương nhiên gã cũng không làm gì, ngón tay run run chỉ An Tại Đào nói:
– Nếu các anh cố ý giấu không báo cáo, tôi vẫn giữ quan điểm của tôi.
Mấy vị phó Chủ tịch khác ngơ ngác nhìn nhau. Nhất là Lãnh Mai, hơi bất đắc dĩ nhìn An Tại Đào, cảm thấy biểu hiện hôm nay của hắn có chút khác thường. Sao hắn lại công khai gây cãi với Ngô Quốc Cẩm trong cuộc họp Chủ tịch thành phố chứ? Ngay cả khi Ngô Quốc Cẩm chủ động khiêu khích, thân phận An Tại Đào như vậy, cũng không nên thất thố.
Lãnh Mai trầm ngâm, mơ hồ quay đầu đi nơi khác.
Khụ khụ!
Đông Phương Du ho khan hai tiếng:
– Được rồi, không cần cãi nữa, tất cả mọi người là vì công tác thôi.
Đông Phương Du còn chưa dứt lời, An Tại Đào lại làm càn, nói xen vào:
– Chủ tịch thành phố Đông Phương, nếu đồng chí Quốc Cẩm kiên trì như vậy, nếu tôi còn nói gì nữa thì không tẩy sạch được hiềm nghi cho mình. Như vậy, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Quốc Cẩm, mau chóng báo cáo bằng văn bản lên Ủy ban nhân dân tỉnh. Đồng thời mời họp báo, đem số lượng thương vong và thiệt hại vật chất thông báo cho giới truyền thông biết.
An Tại Đào thả người dựa vào lưng ghế, trong mắt lóe ra một tia giảo hoạt, rơi vào mắt hai người Lãnh Mai và Đông Phương Du.
Hai người gần như phản ứng như nhau. An Tại Đào làm ầm ĩ với Ngô Quốc Cẩm là muốn dựng một vở kịch, cố ý khiêu khích câu dẫn Ngô Quốc Cẩm, giở chiêu mượn dao giết người. Anh thử nghĩ xem, Ngô Quốc Cẩm công khai tỏ thái độ như thế trong cuộc họp Chủ tịch thành phố, rất hiên ngang lẫm liệt. Rõ ràng nếu gã đối nghịch với An Tại Đào, thì vị phó Chủ tịch thành phố Ngô đáng thương này sẽ không qua được Tống Nghênh Xuân. Bị người gài bẫy mà không biết, còn tưởng rằng nắm được nhược điểm của An Tại Đào.
Sau đó, sự thật chứng minh, kết thúc cuộc họp, thái độ của Ngô Quốc Cẩm lọt vào tai Tống Nghênh Xuân. Tống Nghênh Xuân lập tức không thể nén giận được, đã đem điện thoại trên bàn làm việc ném xuống đất.