An Tại Đào hơi nhíu mày.
…
Âu Dương Thần Quang buông điện thoại trong tay, đi ra khỏi phòng làm việc của y tá trưởng, khoát tay với một đám phóng viên đài truyền hình radio đang khiêng camera, nhíu mày nói:
– Các bạn phóng viên, nơi này là bệnh viện, người bệnh của chúng tôi đang nghỉ ngơi, mọi người ồn ào nhao nhao như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt tới người bệnh.
Âu Dương Thần Quang còn chưa nói xong, nữ phóng viên thời sự Đài truyền hình Tân Hải là Hoắc Tiểu Ngọc liền cười hì hì tới đón:
– Chú Âu Dương, chú còn nhớ cháu không?
Âu Dương Thần Quang ngẩn ra, cẩn thận đánh giá Hoắc Tiểu Ngọc vài lần, kinh ngạc nói:
– Cháu là Hoắc Tiểu Ngọc con gái Lão Hoắc?
– Chú Âu Dương, là cháu, cháu chính là Hoắc Tiểu Ngọc. Chú Âu Dương, chú xem, chúng cháu đến phỏng vấn phóng viên An Tại Đào của báo Tân Hải Thần, nhưng y tá của các chú không để chúng cháu tiến vào phòng bệnh… Chú Âu Dương, có thể dàn xếp một chút hay không, chúng cháu chỉ phỏng vấn ngắn gọn An Tại Đào một chút, sẽ không ảnh hưởng đến người bệnh khác.
Hoắc Tiểu Ngọc năn nỉ nói.
Âu Dương Thần Quang lắc đầu:
– Ngoại trừ người nhà bệnh nhân ra, những người khác không thể vào phòng bệnh, đây là chế độ của bệnh viện. Tiểu Ngọc, Tiểu An của Thần báo còn đang nghỉ ngơi, nếu mọi người muốn phỏng vấn anh ta, vẫn nên chờ anh ta ra viện rồi nói sau.
Hoắc Tiểu Ngọc thất vọng mà bĩu môi. Đúng lúc này, Hoàng Trạch Danh vội đi nhanh tới, ông ta nhận được điện thoại của Âu Dương Thần Quang liền lập tức chạy tới, Trưởng ban biên tập Triệu Sách vẻ mặt kính cẩn đi sát theo sau.
Âu Dương Thần Quang thở phào một cái, vẫy tay với Hoàng Trạch Danh:
– Lão Hoàng, cuối cùng anh cũng tới, xem phiền toái anh mang tới cho tôi này!
Hoàng Trạch Danh mỉm cười đi đến gần, liếc mắt nhìn qua các phóng viên báo đài, đang muốn nói gì, Hoắc Tiểu Ngọc đã thông minh đưa micro, hỏi thăm giòn giã:
– Hoàng Tổng, tôi là phóng viên Hoắc Tiểu Ngọc phóng viên thời sự – chuyên đề Đài truyền hình Tân Hải, phóng viên quý báo bị kẻ bắt cóc tập kích gây thương tích, xin Hoàng Tổng nói cảm nhận của ngài.
Nháy mắt, camera các đài cùng nhau nhắm ngay gương mặt toát ra vẻ ngưng trọng kia của Hoàng Trạch Danh.
Hoàng Trạch Danh lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng nói:
– Rất hiển nhiên, đây là hành động trả thù có âm mưu, có kế hoạch, có chuẩn bị. Lúc này, tôi xin thay mặt tất cả phóng viên biên tập tờ Tân Hải Thần, chờ mong ngành công an các cấp nhanh chóng phá án bắt giam kẻ phạm tội, cơ quan tư pháp cũng nhanh chóng tiến hành trình tự pháp luật, không để cho kẻ phạm pháp có cơ hội lẩn trốn, làm cho kẻ bắt cóc tập kích phóng viên sớm ngày nhận sự trừng phạt của pháp luật…
Đánh lén phóng viên, lòng dân không dung, pháp luật không dung. Chúng ta hô hào, toàn bộ xã hội phải tôn trọng phóng viên, ủng hộ phóng viên phát ngôn, giữ gìn quyền lợi hợp pháp của phóng viên, bảo vệ an toàn cho phóng viên…
Hoàng Trạch Danh chậm rãi nói, rất nhanh liền chuyển lời:
– Các vị, xin đợi một lát, tôi thương lượng với phía bệnh viện một chút, cho mọi người phái một đại biểu tiến vào phòng bệnh phỏng vấn Tiểu An.
…
…
– Thưa quý vị khán giả, hiện tại tôi đang ở trong phòng bệnh của Bệnh viện Nhân dân số một Tân Hải, nằm trên giường bệnh phía sau tôi chính là phóng viên trẻ tuổi An Tại Đào của tờ Tân Hải Thần. Ngay tối khuya hôm qua, An phóng viên đi phỏng vấn trở về từ tỉnh thàn, bị tấn công ngay trước cửa tòa soạn…
An Tại Đào nằm trên giường, Hoắc Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đặt microphone ở bên cạnh gối đầu của hắn:
– An phóng viên, đầu tiên cảm ơn anh đồng ý cho chúng tôi phỏng vấn tại hiện trường. Tôi nghĩ, hiện giờ các bạn khán giả đều rất quan tâm tình hình sức khỏe của anh, xin anh nói với chúng tôi một câu…
An Tại Đào âm thầm cười khổ trong lòng, khóe mắt nhìn lướt qua Hoàng Trạch Danh và Triệu Sách đứng một bên, thản nhiên nói:
– Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi vẫn tốt… chỉ là đầu óc bây giờ còn hơi choáng.
– An phóng viên, chúng ta đều biết, trước khi bị tấn công, anh từng tiến hành viết bài về vụ án oan của Mã Bằng Viễn, xin hỏi anh có cho rằng, kẻ tập kích lần này có liên quan tới bài báo chống tiêu cực lần này hay không?
Khuôn mặt dịu dàng quyến rũ của Hoắc Tiểu Ngọc hơi đỏ lên, tốc độ nói chuyện rất nhanh.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh:
– Tôi quả thật đã lấy được những tin tức có một không hai về vụ án Mã Bằng Viễn. Nhưng về phần kẻ tập kích tôi có phải liên quan tới tin tức lần này hay không, tôi cũng không dám xác nhận vô căn cứ, tin tưởng trong tương lai sau khi cơ quan công an phá được vụ án này, sẽ có một kết luận rõ ràng.
– Xin hỏi An phóng viên, trả đũa phóng viên, không phải chuyện mới mẻ. Ngay ở Tân Hải chúng ta, hai năm qua cũng đã phát sinh vài sự kiện xấu cùng loại, không biết sau khi anh gặp phải việc này, có thể buông tha lý tưởng nghề nghiệp tin tức hay không? Hoặc là, bởi vì điều này mà anh có thể rời khỏi con đường phóng viên hay không?
– Không.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
An Tại Đào không có bất luận do dự gì, lắc đầu:
– Sẽ có một số người phải đi ở chỗ giao tiếp giữa chính nghĩa và tội ác, tôi nguyện ý làm một người như vậy, tôi sẽ không vì điều này mà buông tha!
…
…
Hoắc Tiểu Ngọc phỏng vấn trực tiếp qua lại không đến nửa giờ liền vội vàng chấm dứt. Phóng viên đài truyền hình vừa đi, Hoàng Trạch Danh và Triệu Sách ân cần hỏi thăm hàn huyên với An Nhã Chi vài câu, lại dặn An Tại Đào an tâm tĩnh dưỡng, cũng rời khỏi bệnh viện.
An Nhã Chi lo lắng mà đóng chặt cửa lớn của phòng bệnh, xoay người lại, sắc mặt âm trầm:
– Tiểu Đào, mẹ không muốn con làm nữa. Ngày mai con phải đi thôi việc, cho dù con ở nhà chờ sắp xếp công việc, mẹ cũng không cho con lại đi làm công việc… khiến mẹ lo lắng hãi hùng.
– Mẹ, không phải con vẫn bình yên vô sự sao? Đây đều là do Hoàng Tổng tòa soạn báo…
An Tại Đào nhẹ nhàng trượt xuống giường, đi tới phía trước:
– Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng nữa, phóng viên mà, gặp phải một số phiền toái nhỏ là bình thường…
Đôi mắt An Nhã Chi đỏ lên, kéo tay An Tại Đào:
– Cái gì gọi là phiền toái nhỏ? Đây cũng do con trốn nhanh, nếu chậm chân, nếu con xảy ra chuyện gì không hay, bảo mẹ sống như thế nào đây.
An Tại Đào đang muốn trấn an An Nhã Chi hai câu, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một bóng người thon dài xinh đẹp chợt tiến vào, vừa vào cửa liền run giọng hô:
– Tiểu Đào!
An Tại Đào run lên trong lòng, chợt quay đầu đi, dịu dàng nói:
– Hiểu Tuyết!
Hạ Hiểu Tuyết sắc mặt trắng bệch nhào tới như một cơn gió, lo sợ không yên nhào vào lòng An Tại Đào, nghẹn ngào lên:
– Tiểu Đào, làm em sợ muốn chết…
An Tại Đào nhẹ nhàng vỗ bả vai Hạ Hiểu Tuyết, dịu dàng an ủi cô. Mãi một lúc sau, xác định An Tại Đào không có việc gì, Hạ Hiểu Tuyết mới dần an tĩnh lại, lúc này cô mới chú ý tới An Nhã Chi đang mỉm cười đứng một bên, sắc mặt đỏ lên, cô vội vàng giãy khỏi lòng An Tại Đào, đỏ mặt nhỏ giọng chào hỏi An Nhã Chi:
– Cô.
====
Đài truyền hình, phát thanh cùng với báo chí, tất cả truyền thông Tân Hải đều lấy tin tức An Tại Đào gặp phải tập kích làm trọng điểm tiến hành đưa tin. Mà ngày hôm sau, các truyền thông lớn của tỉnh Đông Sơn cũng bắt đầu triển khai đưa tin tiếp, báo chiều Đông Sơn lại đưa ra một bài bình luận khiển trách và hô hào có tổ chức khoảng năm trang để tiến hành lên tiếng ủng hộ.
Phóng viên bị tấn công, đối với cánh truyền thông mà nói, đều sinh ra một mối thù chung trong lòng. Đồng nghiệp bị tập kích, trong lòng phóng viên các truyền thông lớn đều tự có tâm tư, cố gắng kích động dư luận hết sức có thể. Ngay cả tờ Đông Sơn Nhật Báo cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy Đông Sơn luôn vững vàng bảo thủ, cũng đăng một bài xã luận nghiêm khắc phê phán.