Hôm sau Hạ Tưởng gọi điện cho Lý Đinh Sơn hỏi có việc gì giao cho mình không? Nghe giọng Lý Đinh Sơn có vẻ rất vui, nói cho hắn nghỉ vài ngày. Ngày 14/7 đến công ty tìm y là được. Hạ Tưởng dập máy rồi cười cười và cảm thấy Lý Đinh Sơn giống như đã thoát khỏi ám ảnh của công ty. Bây giờ y nhất định đang kết nối mạng lưới quan hệ khổng lồ của mình. Dù sao sẽ thành nhân vật đứng đầu huyện, ngoài hăng hái thì chỉ sợ chủ yếu nghĩ làm như thế nào tạo ra thành tích để lên chức.
Hạ Tưởng muốn trước khi rời khỏi Thành phố Yến phải cố gắng biến tài nguyên mình có đến mức lớn nhất. Ít nhất cũng phải củng cố quan hệ với Tào Vĩnh Quốc. Bây giờ Tào Vĩnh Quốc đang ở thời kỳ quan trọng nhất, một bước thuận lợi là có thể tiến thêm bước nữa, bước sai thì sẽ đến Sở đo vẽ bản đồ dưỡng già. Xem ra ông cũng rất lo lắng.
Nghĩ một lúc, hắn nhắn tin cho Tiếu Giai, không đầy phút sau Tiếu Giai gọi lại bằng số điện thoại di động.
Tiếu Giai thuê một văn phòng ở bên ngoài, tìm mấy sinh viên đại học nghỉ hè làm thêm giúp cô viết thư, dạy bọn họ cách viết sách, bây giờ đang ở giai đoạn thứ hai. Còn hai tháng nữa là chính thức xuất bản, Giọng Tiếu Giai khá mệt mỏi, có mùi vị không nói thành lời. Cô nghe thấy Hạ Tưởng sẽ theo Lý Đinh Sơn đến huyện Bá liền im lặng một chút, đột nhiên lớn tiếng cười nói:
– Tôi bây giờ mới biết hóa ra lý tưởng của anh là làm quan. Muốn làm quan thanh liêm hay quan tham?
Hạ Tưởng không trả lời mà khuyên cô:
– Chỉ lần này thôi, đừng làm vậy nữa. Trong tay cô có tiền, với đầu óc của cô thì nhất định có thể kinh doanh hợp pháp, kiếm tiền hợp pháp, dù sao thời gian còn dài mà.
– Còn chưa làm quan đã dùng giọng của quan nói chuyện với tôi như vậy?
Tiếu Giai cười hì hì nói:
– Anh quan tâm hay lo lắng cho tôi? Hoặc là có suy nghĩ gì?
Không thể không nói giọng Tiếu Giai đầy quyến rũ. Hạ Tưởng không thấy vẻ mặt của cô nhưng có thể tưởng tượng ra đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ của cô, hấp dẫn tận xương tủy trời ban, lời này không sai.
Không đợi Hạ Tưởng nói, Tiếu Giai đã vội vàng nói một câu:
– Tôi còn có việc, dập máy đây. Trước khi đi chúng ta sẽ gặp nhau, có việc muốn nói với anh.
Khi đến Tào gia thì đã là 10h sáng. Tào Vĩnh Quốc không có nhà, mở cửa là Vương Vu Phân. Vương Vu Phân rất nhiệt tình vì Hạ Tưởng đến, mời hắn ngồi xuống liền gọi với lên tầng:
– Lê nhi, Hạ Tưởng đến, đừng ngủ nữa.
Tào Thù Quân nghe thấy tiếng liền vội vàng từ phòng đi ra, mặc quần ngố, chân không đi dày, rất kích động nói với Hạ Tưởng:
– Hạ Tưởng giỏi đó, không ngờ anh đúng là có tài, một ngày lãi 20 ngàn, như vậy một năm sẽ kiếm được hơn 7 triệu? Giỏi, vậy sang năm anh chính là tỷ phú.
Hạ Tưởng tuy không có ấn tượng tốt đối với Tào Thù Quân, nhưng cũng biết bệnh chung của đám người này là không có suy nghĩ. Thấy vẻ mặt y hưng phấn như vậy liền không đành lòng dội gáo nước lạnh:
– Không thể tính như vậy, cơ hội như vậy không phải thường xuyên có được. Trên thế giới làm sao có nhiều việc tốt cùng rơi vào một người? Chỉ có không ngừng cố gắng thì mới có thể thành công.
Câu này đúng là làm Tào Thù Quân mất đi nhiệt tình.
– Lúc nào cũng cố gắng, mệt quá, chẳng thú vị gì cả.
Nói xong y liền ngồi xuống ghế và không có hứng thú nói chuyện. Hạ Tưởng cười thầm trong lòng, hắn chính là muốn Tào Thù Quân ngậm mốm.
Tào Thù Lê mắt vẫn buồn ngũ đi xuống, cô mặc váy ngủ màu hồng nhạt, vừa đi vừa xoa xoa bên ngực phải và lẩm bẩm một tiếng:
– Sao ngủ cứ nằm nghiêng sang phải thế này? Nếu thường xuyên như vậy thì có phải bên lớn bên nhỏ không? Nếu hai bên to khác nhau thì sao gặp người được, xấu quá. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y
chấm cơm.
Hạ Tưởng cố nhịn cười, cô bé đúng là không có hình tượng. Chẳng qua cô lại đáng yêu làm người ta muốn bảo vệ. Hắn đứng lên cười hì hì nói:
– Dậy sớm thế Thù Lê.
Tào Thù Lê giống như vừa tỉnh ngủ, ngẩn ra và hô to:
– Hạ Tưởng xấu xa, Hạ Tưởng chết tiệt, háo sắc.
Sau đó vội vàng chạy lên tầng nhưng vì động tác quá nhanh khiến váy bay lên lộ ra đùi trắng như tuyết.
Nghe tiếng kêu của Tào Thù Lê, Vương Vu Phân từ bếp chạy ra, kinh ngạc nói:
– Sao thế?
Hạ Tưởng mặt mày vô tội định giải thích nhưng không biết nói gì, chỉ có thể xấu hổ nói:
– Vừa nãy Thù Lê xuống, chưa rửa mặt.
Vương Vu Phân không tin khó hiểu nhìn Tào Thù Quân. Tào Thù Quân không ngờ lần này lại đứng về phía Hạ Tưởng:
– Không có gì, chị mê ngủ thôi ạ, không liên quan đến Hạ Tưởng.
Vương Vu Phân còn chưa tin lên lầu hỏi Tào Thù Lê. Tào Thù Quân kể công với Hạ Tưởng:
– Thế nào ông anh, được chứ? Nhớ là nợ tôi một chầu rượu, khi nào có việc thì tôi sẽ tìm anh.
– Không vấn đề gì.
Hạ Tưởng lập tức đáp ứng. Tào Thù Quân này không phải người xấu, chỉ là trong mắt không coi ai vào đâu, còn có thể dạy lại.
Có lẽ Vương Vu Phân không hỏi được gì, bà xuống lầu cười cười với Hạ Tưởng rồi đi vào bếp nói gì đó.
Phòng của Tào gia đủ lớn, có một phòng không ai ở vì thế được dùng làm phòng làm việc tạm thời của Tào Thù Lê. Hạ Tưởng và Tào Thù Lê bận hai tiếng mới gần như hoàn thành một nửa bản thảo. Hai người thảo luận từng vị trí trồng cây, để ghế, trồng hoa. Tóm lại làm việc rất nghiêm túc, không khí khá sôi nổi.
– Hạ Tưởng, trưa rồi, ăn thôi.
Làm mọi người giật mình là Tào Thù Quân vốn không cho Hạ Tưởng mặt mũi lại chủ động bảo Hạ Tưởng ở lại ăn cơm.
Sau khi ăn trưa xong, hai người không hề nghỉ mà tiếp tục làm việc. Các ý tưởng kỳ lạ của Hạ Tưởng không ngừng xuất hiện, rất nhiều ý tưởng thiết kế chưa bao giờ nghe thấy làm cho Tào Thù Lê ban đầu không thể hiểu nhưng sau đó thường thường mắt sáng lên như phát hiện điểm tinh tế trong đó, làm cô rất vui mừng cảm nhận được sự kỳ diệu, khiến cho ý tưởng thiết kế của cô không ngừng bị công kích, lại làm cô có thu hoạch vượt mức bình thường.
Mất cả buổi chiều hai người mới hoàn thành bản thảo. Không thể không thừa nhận bản thiết kế quảng trường vượt dự tính của Hạ Tưởng, còn tốt hơn hắn nghĩ. Hắn dùng một số ý tưởng vượt quá chuẩn mực dẫn đường cho Tào Thù Lê. Mà năng lực nhận biết của Tào Thù Lê rất nhanh, có năng lực kết hợp giữa cụ thể của hiện trường và các ý tưởng Hạ Tưởng đưa ra. Có thể nói thiết kế do hai người hợp tác nếu đưa đến Viện quy hoạch thiết kế tỉnh thì cũng đạt tiêu chuẩn hàng đầu.
Tào Thù Lê cầm tác phẩm của mình mà rất tự hào và thỏa mãn. Khiến cô cảm nhận được thì ra mình cũng là một cô gái có tài, sao trước đây mình không phát hiện ra điều nảy nhỉ? Nghĩ đến sau khi Hạ Tưởng xuất hiện thì đã mang đến cho cô càng lúc càng nhiều niềm vui và ngạc nhiên, càng lúc càng cảm động, tim cô đập mạnh và lén nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lúc này cũng đang mê mẩn nhìn bản thiết kế. Nhìn nghiêng thì mũi hắn cao, đường cong trên mặt và cơ thể cường tráng mà không mất vẻ dịu dàng, lông mi dày và đậm, dài và đen càng làm cho ánh mắt sáng chói. Tào Thù Lê không khỏi cảm thấy bối rối, hóa ra hắn trông không hề khó coi, chỉ có da hơi đen mà thôi.
Đàn ông mà trắng nõn thì ai thích? Da Hạ Tưởng hơi đen, khuôn mặt đẹp trai, tính cách dịu dàng, chín chắn mà điềm đạm, tính cách trầm ổn, đám sinh viên lỗ mãng hay xúc động sao có thể so sánh? Hai mắt Tào Thù Lê trở nên mê ly. Cô nghĩ đến lúc xuống tầng dùng tay sờ ngực bị hắn thấy liền đỏ mặt tận đến mang tai, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Dưới tầng vang lên tiếng mở cửa, Tào Vĩnh Quốc đã về.