7
Trương Thiên Nhất đưa xác chết đứng này đến đây, một là vì cô ta có thể mở con đường đi qua các trạng thái ma, tích, hi, di, hai là thực hiện yêu cầu làm quan tài ma của Long Linh để hóa giải âm khí của cô ta, đổi lấy manh mối về quan tài Bôn Vân.
“Ổn không?” Nhìn nữ thi bị cạo trọc đầu vào lột da, Long Linh cười khổ, “Nếu phiền phức quá thì không cần cũng được.”
“Đúng là có chút phiền phức, có điều phải xem tại sao cô nhất quyết muốn làm quan tài ma cho cô ta?” Tôi quan sát những chiếc kim bạc trên đầu, phù văn dưới lớp da và độc trùng…
Những thứ này có thể giải quyết, nhưng tương đối phức tạp và mất nhiều công sức, xử lý xong còn phải lượng thi trượng hồn lại, thai nhi trong bụng cô ta cũng phải đo đạc.
Mẫu tử liền tâm, nếu huyết thống do thai nhi kế thừa có vấn đề gì thì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng.
Cách giải quyết nhanh gọn nhất là mặc kệ tất cả, trực tiếp thiêu hủy!
“Không có lý do gì hết.” Long Linh trả lời, “Trước đây cô ta cũng là con người mà đúng không? Không nhắc đến thuật tạo súc, cấy tóc sao chép linh hồn, dù không cần khám nghiệm tử thi, chỉ cần nhìn vết thương trên người nữ thi cũng có thể biết cô ta đã chịu những đau đớn gì. Đến tận bây giờ, linh hồn của cô ta vẫn còn mắc kẹt trong thân xác, cô ta thậm chí không thể chết đi, còn bị ba sợi tóc cấy vào điều khiển, lơ lửng giữa ma, tích, hi, di. Mỗi lần đi xuyên qua các trạng thái, chắc chắn cô ta phải chịu nỗi đau của cái chết. Một ngọn lửa có thể giúp cô ta giải thoát, chẳng ai biết cô ta là ai, tại sao Cửu Lão lại chọn cô ta, cô ta muốn gì, thai nhi trong bụng cô ta ra sao…”
Nói tới đây, đôi mắt Long Linh ngấn nước, “Lẽ nào những điều này không quan trọng sao? Tôi biết mọi người đều có thân phận đặc biệt, chỉ làm việc lớn, luôn cân nhắc mặt lợi mặt hại, đặt tổng thể chung lên hàng đầu, còn tôi…”
Long Linh hít sâu một hơi, trầm giọng, “Tôi chỉ biết cô ta không đáng phải chết như vậy. Cô ta đã chết rất thảm, nhưng ngay cả tên viết trên bài vị cũng không có. Một đạo thiên lôi đánh xuống cô ta sẽ lập tức biến thành hư vô như chưa từng tồn tại trên thế giới này, thai nhi cũng thế.”
Long Linh vừa nói vừa nắm chặt cây chùy.
“Giống như thiên mạc vừa rồi, tôi không biết mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu công sức, bao nhiêu nhện cầu sẽ chết để tạo ra thứ đó, nhưng ít nhất tôi biết thiên mạc rất hiếm. Nhưng Trương thiếu chủ vừa hạ lệnh, nó lập tức được bắn lên trời, còn đối với những người như chúng tôi phải mất một đời, hai đời, ba đời, thậm chí đời đời kiếp kiếp cũng không nghiên cứu ra được. Huống hồ chẳng ai biết đâu là tận cùng của trời đất, nhưng chỉ với một câu của Trương thiếu chủ, tất cả mọi người đều trong trạng thái sẵn sàng chờ chiến đấu. Còn cô gái này chết rồi, chẳng ai giúp đỡ cô ấy.”
Long Linh nhìn tôi, “Trong hai ngày cô ngủ, tôi đi một vòng quanh đây mới biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì. Tôi biết có một quan tài ma đã biến mất và mười bảy người chết theo nó. Tôi biết cô khi đó chỉ mới mười hai tuổi, nhưng cô là người nhà họ Quan nên chắc cô biết nếu quan tài ma mất sẽ như thế nào, có điều cô chưa bao giờ nghĩ tới việc cứu họ trước để tránh sự việc ngày càng tồi tệ đúng không? Nếu làm thế thì mười bảy người kia đã không chết, có lẽ chuyện như thế này cũng sẽ không xảy ra.”
Long Linh càng nói càng kích động, “Nghe kể trong số mười bảy người đó có một đứa bé chỉ mới mấy tháng tuổi đã chết rất thảm. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ngăn cản chuyện đang xảy ra, cứu hơn chục người đó có phải không?”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Long Linh: “Đúng.”
Khi quan tài ma biến mất, tôi vừa phải đề phòng Mặc U, vừa phải đề phòng nhà họ Trương ra tay với mình, dù gì khi đó tôi không hề biết mình có hôn ước máu với Trương Thiên Nhất.
Đối với nhà họ Trương, nếu họ không muốn tôi và Trương Thiên Nhất có con thì cách tốt nhất và trực tiếp nhất chính là giết tôi.
Tôi chỉ là một cô bé mồ côi, là người duy nhất còn sót lại của nhà họ Quan.
Nếu tôi chết rồi, sẽ không còn ai biết cách làm quan tài người, kết quả này nghe có vẻ có lợi với nhà họ Trương.
Ngoài ra tôi còn phải đề phòng hàng xóm.
Cửa hàng quan tài này ngày nào cũng tấp nập người ra vào, nếu có kẻ nào hung ác muốn đốt nhà hay đầu độc, tôi khó mà đề phòng.
Thời điểm đó, chỉ cần một gói thuốc diệt chuột máy đồng là đủ để giết tôi.
Tôi có thể bày trận pháp nhưng lại sợ bị người ta nhìn ra.
Tôi từng chứng kiến một cô bé mới ba bốn tuổi có thể đoán được cái chết của người khác bị mắng là đồ hư hỏng, bị gia đình cho là xui xẻo, thậm chí không có cơm ăn áo mặc, mỗi khi xuống đường, cô ấy đều bị bọn trẻ cùng trang lứa ném đá nhổ nước bọt, đến cả người lớn cũng cầm chổi xua đuổi cô ấy. Về đến nhà, cô ấy chỉ có thể ngủ trong chuồng lợn. Sau đó đến mùa đông tuyết rơi dày đặc, trời quá lạnh, cô ấy phải nằm dựa vào một con lợn để lấy chút hơi ấm, cuối cùng cô ấy bị con lợn ăn thịt.
Chuồng lợn ấy ở ngay bên cạnh nhà tôi, tiếng hét của cô ấy đêm đó ngay cả hàng xóm cũng nghe thấy.
Nhưng không một ai cứu cô ấy, cũng không ai nghĩ tới việc cứu cô ấy.
Sáng ngày hôm sau tôi qua xem, trong chuồng lợn chỉ còn lại một cái đầu bị nhai nát và vài mẩu xương có vết cắn.
Tôi không biết cô ấy có nhìn thấy cái chết của mình hay không.
Lúc đó, bà ngoại đã dặn tôi phải nhẫn nhịn nếu có thể, không được tranh cãi với bất kỳ ai, không được để lộ tài năng của mình, không được xen vào cuộc đời người khác, nếu không số phận của tôi sẽ giống cô bé đó.
Bởi vậy tôi mặc kệ hàng xóm vào nhà lấy đồ của chúng tôi, tôi cũng không quan tâm tới việc họ lục lọi cái gì.
Ngay cả khi có bà ngoại và mẹ, mọi việc vẫn như thế.
Bọn họ đều đi rồi, tôi không dám chắc Mặc U có thể bảo vệ tôi không.
Thế nên lúc quan tài ma bị mất, tôi biết sẽ xảy ra chuyện nhưng vẫn mặc kệ, vì tôi muốn nhìn họ gặp quả báo.
Có lẽ do câu trả lời của tôi quá thẳng thắn, hoặc do thái độ của tôi quá bình tĩnh, Long Linh buông cây chùy xuống, nghiêm túc nói: “Gia đình cô đều là huyền môn chính thống, một người là quỷ vương, một người là truyền nhân của quan tài ma có thể qua lại giữa ma và người. Dùng người làm quan tài người cũng được, dùng xác người làm quan tài ma cũng thế, việc này chẳng khác gì dùng nhện làm thiên mạc cả. Mạng người trong mắt cô cũng như đám nhện, đều không phải thứ to tát, huống hồ người chết rồi vẫn có thể gây phiền phức.”
Nhưng đến khi ngẩng đầu, trên mặt Long Linh lại để lộ nụ cười mạnh mẽ hiên ngang của ngày xương: “Tôi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình thôi, đừng nghĩ nhiều. Xác chết đứng này thực sự quá kỳ lạ, nếu không giải quyết tốt sẽ gặp rắc rối. Nếu tôi không yêu cầu làm quan tài ma, cô đã không rơi rơi vào ma giới. Thôi thì cứ đốt đi cho xong chuyện.”
Nói hết câu, Long Linh xoay người bỏ đi, để lại bóng lưng tiêu điều vô tận.