Quân Sủng

Chương 45: Ngày Thứ Ba Mươi Mốt



Lễ 1 – 5 không tính lớn cũng không tính nhỏ. Nhà thượng tướng Lục
thỉnh thoảng lại có người tới thăm nhưng mấy chuyện này đều do Lục phu
nhân lo liệu, Vân Thường và Lục Diệp không cần ra mặt.

Chẳng mấy khi hai người có cơ hội đi chung với nhau, kiểu gì Lục phu nhân cũng không để chuyện khác cản trở họ.

Vân Thường mặc đồ sửa soạn xong xuôi, quay đầu phát hiện Lục Diệp còn ở trần ngồi trên giường, nhìn mình thâm trầm, không biết đang nghĩ cái
gì.

Cô mở tủ áo, lấy bộ âu phục tối hôm kia người làm đã ủi sẵn ra đưa đến gần giường, giục anh “Mặc đồ đi anh!”

Lục Diệp nhíu mày không nói. Cô mặc bộ váy trễ ngực màu bạc hà, tóc
dài đen nhánh mềm mại xõa xuống vai, phía trước không để mái, lộ vầng
trán đầy đặn nhẵn nhụi, làm đôi mắt hạnh xinh đẹp càng thêm đen nhánh
long lanh.

Thiết kế trễ ngực vừa vặn phô bày bầu ngực đầy đặn của cô, hơi cúi thắt lưng là có thể nhìn thấy khe ngực như ẩn như hiện.

Lại còn vòng eo mảnh mai ôm không hết một vòng tay cùng với bắp chân
trắng trẻo nữa chứ, bộ váy này quả thật đã làm nổi bật hết ưu điểm trên
người cô!

Thiếu tá Lục nhìn mà tim đập như trống, đồng thời cũng có chút mất
hứng. Không phải chỉ họp mặt bạn học vớ vẩn thôi sao? Làm gì phải ăn bận long trọng như thế? Chẳng phải không công cho người khác ăn lời à!

Tư duy của thiếu tá Lục đặc biệt vô cùng, không giống đàn ông bình
thường. Người ta đều hi vọng vợ mình ăn vận xinh xinh đẹp đẹp, dẫn ra
ngoài tha hồ thể diện! Nhưng lúc này thiếu tá Lục lại hận không thể lột
cái váy trên người Vân Thường ra, để cô đổi một bộ đồ bình thường! Đây
là vợ anh! Để một mình anh nhìn là được rồi!

Thấy nửa ngày anh không nhúc nhích, Vân Thường cũng không giận, thò
tay cầm áo sơ mi trên giường phủ lên vai anh, dịu dàng: “Dang tay ra
anh.”

Thiếu tá Lục nghĩ nghĩ, làm theo. Lớn như thế rồi còn để người ta hầu hạ mặc quần áo, mất mặt!

Vân Thường ngồi xổm xuống, gài từng nút áo sơ mi cho anh, bấy giờ mới đứng thẳng dậy “Cà vạt anh tự thắt đi, em không biết làm.”

Thật ra theo Vân Thường thấy, Lục Diệp không cần mặc âu phục. Dáng
anh rất đẹp, vai rộng mông hẹp, cơ bắp rắn chắc, mặc gì cũng đẹp cả.
Nhưng không biết anh chàng nổi cơn gì, từ hôm qua cứ ầm ỹ đòi mặc đồ
tây.

Lục Diệp gật đầu, tóm lại là hoàn hồn, bắt đầu mặc áo xỏ quần, có điều ánh mắt kia, nhìn sao cũng thấy không tình nguyện.

Vân Thường không để ý, tưởng anh bực bội vì dậy sớm, chờ anh mặc xong liền kéo anh xuống lầu ăn sáng.

Lục phu nhân và thượng tướng Lục đều có thói quen dậy sớm. Lúc hai
người xuống lầu thì ông bà đã ngồi sẵn bên bàn ăn, Vân Thường nhìn ngang ngó dọc, không thấy bóng Bùi Văn Văn đâu.

Lục phu nhân nhìn ra tâm tư cô, đẩy một cái bánh trứng vàng ruộm ngon lành tới trước mặt cô “Mới sáng sớm đã ầm ỹ đòi đi, mẹ kêu tài xế chở
cô ta đi rồi.”

Cứ vậy mà đi? Vân Thường và Lục Diệp kinh ngạc trao đổi ánh mắt, cứ
tưởng cô ta sẽ ở nhà họ một thời gian chứ, biện pháp hai người nghĩ còn
chưa áp dụng kia!

Xem ra cô ta đặc biệt tới xin lỗi thật, Vân Thường cắn một miếng bánh, lòng ngổn ngang.

Địa điểm họp mặt là một nhà hàng khá cao cấp trong thành phố. Lúc
nghe cái tên này, Vân Thường còn kinh ngạc mất một lúc, dù sao không có
thông báo nộp tiền, có lẽ là người nào đó trong khoa mời rồi, đúng là
hào phóng.

Nhà hàng này Lục Diệp rất quen thuộc. Anh và bọn Giản Viễn Đường tới
đây mấy lần, quen đường thuộc nẻo đi tới nơi, dắt Vân Thường đẩy cửa vào trong.

Hai người tới coi như sớm nhưng trong phòng đặt vẫn có rất nhiều người, nghe tiếng đẩy cửa đồng loạt nhìn qua.

Tốt nghiệp mới có một năm, mọi người lại thay đổi kinh người, thậm chí có người Vân Thường nhìn mặt mà không nhớ nổi tên.

Vân Thường khoác tay Lục Diệp vừa mới đi vào một bước thì nghe một giọng nữ cố ý cất cao: “Vân Thường! Mắt cậu lành rồi à?”

Chân Vân Thường khựng lại, vẻ mặt không đổi, gật đầu với Lưu Trân Ny “Lành rồi.”

Hơ? Thế là sao?

Sau khi Vân Thường tốt nghiệp không có liên lạc với bạn học nữa, thành ra rất ít người trong khóa biết mắt cô từng bị mù.

Lưu Trân Ny cao giọng nhắc nhở như thế, nhất thời tiếng xì xầm nổi lên liên tiếp.

“Ơ, các cậu đều không biết à? Vân Thường ấy mà, sau khi tốt nghiệp cậu ấy bị tai nạn xe, mắt mù luôn, sau đó từ chức ở CA.”

Giọng điệu Lưu Trân Ny cực kỳ tiếc rẻ, nói hết câu mới sực tỉnh ra
che miệng, ngượng ngùng nhìn Vân Thường “Xin lỗi nhé Vân Thường, tớ mau
miệng quá, cậu không để ý chứ?”

Từ năm nhất Lưu Trân Ny đã thích so bì này nọ với Vân Thường, năm đó
còn mấy lần trở thành đề tài tán gẫu cho mọi người lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng bây giờ trước mặt bao người mà vạch trần vết thương của người ta,
cũng quá không phúc hậu đi.

Có điều những người có mặt ở đây quen Vân Thường bất quá chỉ ở mức độ gặp mặt gật đầu chào, tự nhiên sẽ không xen vào bênh vực Vân Thường.
Huống hồ lần họp mặt này do Lưu Trân Ny mời, dù sao đắc tội ai cũng
không thể đắc tội chủ nhân buổi họp này, đúng không?!

Con ngươi Lục Diệp sâu thẳm lạnh buốt, ánh mắt sắc bén như dao cắt
lên người Lưu Trân Ny, mang theo sát khí đẫm máu, nhất thời khiến cả
người Lưu Trân Ny run lên, mồ hôi lạnh lập tức đổ xuống.

Vân Thường thấy thế biết Lục Diệp tức giận, cô vội lén nhéo lòng bàn tay anh, ra hiệu anh đừng nói.

“Đúng thế, lúc đó mắt tôi không thấy đương nhiên không thể tiếp tục
làm ở CA.” Vân Thường hào phóng đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người, quay đầu cười với Lưu Trân Ny “Nghe nói sau đó cô cũng vào phòng nhân
sự CA hả, khéo thật, trước khi tôi từ chức cũng làm ở phòng nhân sự.”

Tuy Vân Thường nói năng uyển chuyển nhưng không khó nghe ra ẩn ý, Lưu Trân Ny nhặt thứ cô không cần.

Nụ cười trên mặt Lưu Trân Ny cứng đờ, cơ hồ cắn nát hàm răng, cô ta
định thần, mấy giây sau mới hoàn hồn lại, cứng ngắc dời đề tài.

“Vân Thường, đây là chồng cậu? Ôi cha, tớ nói số cậu tốt thật đấy,
xem này, kết hôn luôn rồi, đâu như chúng tớ,” Cô ta thong thả thở dài,
ngoắc tay với người trong góc kế bên, nũng nịu nói “Còn không biết chừng nào mới tu thành chính quả đây!”

Vân Thường nhìn hướng ngón tay cô ta, vừa vặn đối mắt với Chu Nhân Trạch.

“Vân Thường, chắc cậu chưa biết hả, tớ và Nhân Trạch đang quen nhau.” Lưu Trân Ny chủ động dựa vào người Chu Nhân Trạch mới đi lại, mặt mày
ngọt ngào, ánh mắt nhìn Vân Thường thoáng đắc ý và ra oai.

Tuy lúc đi học Vân Thường hơn cô ta, nhưng vậy thì đã sao? Cuối cùng
còn không phải mất việc, thậm chí bạn trai cũng bị mình cướp! Xem cô ta
còn dựa vào đâu diễu võ dương oai với mình!

“Thế à, chúc mừng cô.” Vân Thường hờ hững, nói một câu chúc mừng vô
thưởng vô phạt liền quay đầu nhìn Lục Diệp “Lại sofa ngồi nhé anh?”

Lục Diệp gật đầu, dẫn Vân Thường tỉnh bơ đi lướt qua người Chu Nhân Trạch và Lưu Trân Ny.

Một ả đàn bà ngực to không não cùng một gã đàn ông còn không được tính là người yêu cũ mà thôi, nhảy nhót làm trò hề thôi mà!

Lưu Trân Ny không đoán được phản ứng của Vân Thường lại lạnh nhạt như thế, quả thực như đấm một đấm vào bông, cơn tức nghẹn trong ngực, tiến
không được mà lui cũng chẳng xong.

Chu Nhân Trạch nhìn bóng lưng yểu điệu của Vân Thường, không kềm được thương cảm dâng lên trong mắt, ngay cả ánh mắt hằn học của Lưu Trân Ny
kế bên đều không phát hiện.

Họp mặt bạn bè kỳ thật rất nhàm chán, toàn là tìm người quen biết nói nói cười cười, sau đó tới giờ bắt đầu ăn.

Trong khoa gần như Vân Thường không có bạn bè, lúc này cô thật lấy
làm may vì dẫn Lục Diệp đi cùng, bằng không một mình cô ngồi ở đây ít
nhiều gì cũng thấy lúng túng.

Lần họp mặt này do Lưu Trân Ny và Chu Nhân Trạch mời khách, tuy hai
người tốt nghiệp đại học không lâu nhưng thu nhập không ít, một người là nhân tài từ nước ngoài về, một người vào công ty đa quốc gia, so với
bạn bè cùng lứa thì cuộc sống khá tốt, thành thử mới xa xỉ như thế.

Đương nhiên trong đó có thành phần khoe khoang rất lớn.

Bữa trưa rất phong phú, Lưu Trân Ny và Chu Nhân Trạch mời khách đương nhiên không thiếu được phải đi mời rượu bạn học, mà đứng mũi chịu sào
là Vân Thường và Lục Diệp.

Bụng Vân Thường nhét một nhóc con, Lục Diệp đời nào để cô uống rượu,
một mình cản hết toàn bộ, làm Lưu Trân Ny lại nói bóng nói gió một trận.

Trên người Lục Diệp còn vết thương, huống chi mấy ngày trước mới uống với Bùi Quân một chầu, Vân Thường không muốn cho anh uống tiếp; Lục
Diệp lại hiếm khi cứng rắn trước mặt cô, lờ đi ám hiệu của cô, ai tới
cũng không từ chối, uống hết ly này đến ly khác.

Cuối cùng thiếu chút nữa Vân Thường giằng lấy ly rượu của anh, may mà Lục Diệp biết dừng đúng lúc, thả ly xuống nói xin lỗi liền đi toilet,
thuận tiện dắt Vân Thường theo luôn, để một mình cô ở lại bàn rượu, anh
không yên tâm.

Lục Diệp vào toilet, đương nhiên Vân Thường không thể đi theo nên đứng ở hành lang bên ngoài toilet chờ anh.

Mới đứng mấy phút liền bị người ta gọi giật lại.

“Rốt cuộc em nhìn trúng anh ta cái gì?” Mặt Chu Nhân Trạch âm u, hoàn toàn không còn bộ dạng cười nhạt lúc gặp thấy nữa.

Vân Thường không ngờ anh ta lại chạy tới hỏi cô vấn đề này, chẳng lẽ trước đó cô nói chưa đủ rõ ràng?

Lục Diệp nhà cô muốn dáng có dáng, muốn ngoại hình có ngoại hình, còn thương cô, cô không nhìn trúng anh mới có vấn đề!

“Chỗ nào cũng ưa hết.”

Vân Thường chải vuốt tóc, nhếch môi nở nụ cười nhạt “Mọi chỗ.”

Chu Nhân Trạch nhìn nụ cười và ánh mắt dịu dàng của cô, hận không thể nhào tới che mặt cô lại!

Anh ta không cam lòng! Không sao cam lòng được! Rõ ràng hẳn là khăng
khăng một mực yêu anh ta, vì sao đột nhiên thay lòng? Tới bây giờ anh ta vẫn chưa rõ rốt cuộc anh ta có chỗ nào không bằng một cái gã già kia!

“Vân Thường” Chu Nhân Trạch đi tới vài bước, tiến lại càng gần Vân
Thường “Thật ra anh quen Lưu Trân Ny chỉ vì muốn em ghen, anh…”

Nói chưa xong, anh ta chỉ cảm thấy sau lưng đột ngột đau điếng, chân
loạng choạng, nháy mắt ngã lăn ra đất. Đầu gối nặng nề đập trên nền gạch men cứng, đau đến nhe răng nhếch miệng.

“Ngại quá, uống nhiều.” Lục Diệp khoanh tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống anh ta, đôi mắt đen nhấp nháy ánh sáng lạnh buốt.

Anh vừa ra khỏi toilet thì thấy Chu Nhân Trạch lại gần sát Vân Thường, bộ dạng đó dám có khả năng hôn xuống lắm!

Đồ không biết xấu hổ! Còn dám mơ tưởng Vân Thường! Thiếu tá Lục bốc
hỏa, cơ bắp căng lên, hận không thể móc súng ra bắn Chu Nhân Trạch luôn!

Chỉ đụng anh ta có một cái mà thôi, thật là lời cho anh ta!

Không phải Chu Nhân Trạch không nhận ra anh cố ý nhưng há miệng mắc
quai, chỉ có thể chống đỡ đầu gối và cái lưng đau điếng đứng dậy, mắt
vẫn còn nhìn Vân Thường, còn dám không tiếng động tố cáo Lục Diệp bạo
hành!

Ngọn lửa trong lòng thiếu tá Lục càng cháy hừng hực, mặt sa sầm như
mây đen bao phủ. Ham muốn chiếm hữu của anh vốn mạnh, hơn ba mươi năm
mới gặp Vân Thường khiến anh động lòng, bình thường đều hận không thể
thu nhỏ cô lại nhét vào túi áo, lý nào dung được người khác trắng trợn
cướp đoạt và phá đám như thế!

Phần tử bạo lực trong lòng cơ hồ hoạt động trong nháy mắt, có điều
Lục Diệp cũng không phải người lỗ mãng. Anh mím môi, đột nhiên vươn tay
sờ sờ bụng dưới Vân Thường “Nhóc con có phá em không?”

Vân Thường ngẩn ra, kế đó lắc đầu “Rất ngoan.”

“Vậy thì tốt.” Lục Diệp trầm giọng phụ họa, còn không quên liếc xéo Chu Nhân Trạch một cái, xem phản ứng của anh ta.

“Em, em có thai rồi?!” Mặt Chu Nhân Trạch thoáng chốc trắng bệch, như gặp ma giữa ban ngày, chỉ vào bụng Vân Thường như mèo bị giẫm phải
đuôi, không kềm được hét lên.

“Đúng thế!” Vân Thường gật đầu một cách tự nhiên, nắm lấy bàn tay Lục Diệp đưa tới. Cô biết Lục Diệp cố ý nói chuyện em bé, bé cưng mới một
tháng thì phá cái gì chứ? Song vẫn nói tiếp theo ý anh.

Có thai rồi? Còn có thai nữa?! Chu Nhân Trạch sững sờ lùi lại một
bước, vai cũng rũ xuống, vô lực dựa vào tường, không nói thêm gì nữa.

“Về nhà!” Trong lĩnh vực đả kích tình địch, thiếu tá Lục không học mà giỏi, hễ đánh là thắng thế mà vẫn không kềm được cơn ghen.

“Dạ.”

Anh uống không ít, đương nhiên Vân Thường không cho anh lái xe, bèn gọi tài xế trong nhà tới đón họ về.

Từ lúc lên xe Lục Diệp bắt đầu im lặng, rầu rĩ không biết đang nghĩ cái gì.

“Lục Diệp, anh say rồi hả?” Vân Thường chủ động sán lại.

Lục Diệp trầm mặc không nói.

“Say thật rồi?”

Vẫn không nói.

Hình như giận rồi…

Vân Thường xoa xoa thái dương, làm sao đây ta?

Hay là dùng chiêu sát thủ?

Vân Thường vin mặt anh qua, chu môi muốn hôn anh không dè Lục Diệp nghiêng đầu tránh đi, kết quả hôn lên quai hàm anh.

Xem ra giận thật rồi…

“Miệng anh có mùi rượu, hun em.” Vân Thường đang nghĩ cách làm sao dỗ ông chồng làm mình làm mẩy nhà mình, bỗng nhiên thiếu tá Lục rầu rĩ lên tiếng.

Hở? Vân Thường ngẩng đầu nhìn anh, lại bị anh ôm lấy, đầu vùi vào hõm cổ cô, cọ cọ như chú cún, mượn hơi rượu lộ ra chút yếu đuối hiếm thấy
“Sao nhiều người thích em thế…”

Đâu mà nhiều? Không phải chỉ một Chu Nhân Trạch dây dưa lằng nhằng
thôi sao? Vân Thường dở khóc dở cười, song vẫn sờ sờ cái đầu đinh của
anh tỏ vẻ an ủi.

Thấy Lục Diệp không có phản ứng gì, nghĩ nghĩ, kề tai anh gọi “Ông xã…”

Giọng cô vừa ấm vừa mềm, như gió mát lướt qua tai, nháy mắt xua đi chút ghen tị và không cam trong lòng anh.

Thiếu tá Lục đè đầu Vân Thường không cho cô ngoẹo qua, hàm răng sắc
bén cọ tới cọ lui trên cổ cô ra oai, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thiếu tá Lục nhìn vào mắt Vân Thường, cực kỳ nghiêm túc nói: sau
này không cho phép em dây vào người đàn ông khác! Không được nhìn bọn
họ! Không cho nói chuyện với họ!

Vân Thường:…

Thiếu tá Lục: em có nghe không?! Có nghe không!!

Vân Thường (gật đầu qua loa): dạ…

Thiếu tá Lục (?w?): tốt ~ vậy chúng ta chơi em vỗ một anh vỗ một [13] đi ~

[13] Đó là một trò chơi dân gian của trẻ em Trung Quốc, vừa đập tay vào nhau vừa hát đồng dao:
Cậu vỗ một, tớ vỗ một, một con mèo ngồi máy bay
Cậu vỗ hai, tớ vỗ hai, hai con mèo thắt bím tóc
Cậu vỗ ba, tớ vỗ ba, ba con mèo trèo lên núi

Còn một khúc dài phía sau nhưng ta lười +__+


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.