Editor: Puck
Lúc Ôn Uyển đang âm thầm gõ bàn tính toàn, trên đầu truyền đến giọng nói của Giản Dung: “Ôn Uyển!”
Ôn Uyển nhất thời tỉnh táo tinh thần, hoảng hốt vội nói: “Không phải, phó đoàn Giản, chuyện này không liên quan đến em, em vốn hỏi tiểu Trạch, nhị doanh trưởng đột nhiên nhảy ra, nói tin tức cho em, cậu ta nói em không nghe, không đúng…”
“Mấy điều cậu ta nói đều là đùa vui, em theo anh tới đây một chút.” Giản Dung nhíu mày nhìn Ôn Uyển, nha đầu này cả ngày trong đầu nghĩ những thứ gì? Nói những gì?
Trong lúc này Ôn Uyển không hiểu được, kinh ngạc nhìn Giản Dung, “A” một tiếng, chỉ nghe thấy Giản Dung lạnh giọng: “A cái gì? Theo anh tới đây!” Nói xong Giản Dung xoay người sải bước đi.
Le lưỡi, Ôn Uyển liếc mắt xin lỗi nhị doanh trưởng một cái, hậm hực hờn dỗi đuổi theo, vẫn không thể nào thoát khỏi quan hệ, lần này còn đắc tội với nhị doanh trưởng, cô thật oan uổng nha?
Sau lưng Ôn Uyển, nhóm lính nén cười đến nội thương, nhị doanh trưởng hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, cậu ta vốn định tố cáo với chị dâu, nhưng xem tình hình này, chị dâu còn sợ phó đoàn Giản hơn cậu ta, cái này không khoa học? Trong trung đoàn, từ đoàn trưởng đến chính ủy ai cũng sợ vợ, ôi, chị dâu còn quá nhỏ, kinh nghiệm thực chiến chưa đủ.
Ôn Uyển chạy chậm theo phía sau Giản Dung, dường như ý thức được mình bước quá nhanh, Giản Dung giảm tốc độ lại, Ôn Uyển đi theo Giản Dung đến phòng làm việc.
Vào phòng làm việc, Giản Dung ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, Ôn Uyển đứng ở cửa, nắm chặt áo blue trắng trên người, không dám nhìn ánh mắt của Giản Dung, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, lúc này mới biết sợ? Không phải vừa rồi còn rất dũng cảm sao?
“Đến đây!” Âm thanh trầm ổn.
“A, em đứng chỗ này cũng được, phải giữ khoảng cách với thủ trưởng, đây là phép tắc, đúng không?” Ôn Uyển cười hì hì, cô đâu ngốc, nếu đến gần, ngộ nhỡ Giản Dung đánh cô thì làm thế nào? Nhìn bọn họ đều rất sợ anh, vào lúc này trái lại mọi điều lệnh hoàn toàn nhớ kỹ.
Giản Dung hơi híp mắt, âm thanh ra lệnh trước sau như một: “Cho em ba giây thời gian suy tính, không tới, đi lau kính với Cường Tử đi.” Tiếng nói vừa dứt, Ôn Uyển vụt chạy vào, đứng bên cạnh…
Uy hiếp? Người đàn ông này quá đáng giận, cô đã tới, nếu dám để cô đi lau kính, cô tìm chính ủy.
“Nói cho em biết, lời tiểu tử Cường tử nói không thể nghe, biết chưa?” Giản Dung nghiêm túc giáo dục, tiểu tử kia bản thân cũng không rõ ràng, lại kể chuyện cười anh là người đen nhất trung đoàn.
Ôn Uyển nén cười, cúi đầu đứng đó, nhỏ giọng nói: “Không có đâu, tụi em chỉ trò chuyện chơi, không nghiêm trọng như vậy.”
Người đàn ông này vẫn rất sĩ diện, thật ra đen có là gì? Trong quân đội, phụ nữ cũng có thể rám đen, huống chi, mấy anh huấn luyện đến bán mạng.
“Dù sao về sau em tránh xa tiểu tử chết toi này một chút, không phải là cái gì tốt.” Giản Dung vẫn căm giận bất bình, ngộ nhỡ thằng nhóc này dạy lung tung cho Ôn Uyển? Về sau xui xẻo chỉ có anh thôi.
Ôn Uyển làm một tư thế chào đúng tiêu chuẩn, bốp một tiếng, cất cao giọng: “Rõ, thủ trưởng.”
Giản Dung cũng sợ người khác biết chuyện xấu của anh? Có ý tứ, chỉ có điều đàn ông quân đội nói đều là chuyện này.
“Thái độ này cũng không tệ lắm, còn nữa, về sau em cũng đừng nghe mù quáng, có chuyện gì thì trực tiếp hỏi anh là được.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển thỏa mãn mà gật đầu, hỏi đám nhóc kia, đứa nào đứa nấy đều có thể bôi đen anh, vặn vẹo sự thật, phá hoại hình tượng của anh.
Ôn Uyển nhếch miệng, hai mắt sáng trong mở to: “Vậy bây giờ có thể hỏi một chuyện được không?”
“Hỏi đi.” Giản Dung làm thái độ rộng rãi, như vậy cũng rất tốt.
“Vậy anh thích em sao?” Ôn Uyển cảm thấy tim đã đập thình thịch, cô vẫn luôn muốn hỏi chuyện này, nếu Giản Dung để cho cô hỏi, cô liền hỏi, hơn nữa còn mong đợi.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển, một người đàn ông to lớn, hơi ửng đỏ mặt, nhíu lông mày: “Hồ đồ, là một cô nương, sao không biết rụt rè một chút chứ? Phải ra dáng một chút, biết chưa?” Tùy tùy tiện tiện hỏi ra miệng như vậy, cô nương này cũng không đáng tin cậy chút nào rồi.
“Em không rụt rè như thế nào hả? Hơn nữa, anh để cho em hỏi, em thi hành mệnh lệnh mà thôi, vả lại, em là vợ anh, em hỏi anh chứ không phải hỏi người khác.” Ôn Uyển cũng nóng nảy, hỏi một chút thì như thế nào? Cô lại không hỏi sai, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, trong lúc này không có cách nào, bỗng nhiên hét lên với bên ngoài: “Tiểu Lưu!”
Ôn Uyển liếc Giản Dung một cái, chỉ thấy tiểu Lưu đang chạy chậm lại, Ôn Uyển tức giận kêu: “Em về đội y tế!”
Nói xong chạy đi, Giản Dung này có gì đặc biệt hơn người chứ? Về sau đừng hỏi cô.
Dọc theo đường Ôn Uyển đi, trong sân huấn luyện vang lên khẩu hiệu quen thuộc cùng tiếng la hét của các huấn luyện viên: “Nhanh lên, nhanh lên một chút, tiến lên!”
“Còn có 5 giây, thằng nhóc này, nắm chặt phương hướng nhảy lại!”
“Ôi trời, cậu đi ra ngoài, ngàn vạn lần đừng nói là người trung đoàn chúng ta, thật mất mặt!”
— ——Puck—- —–
Không ngờ mỗi âm thanh này cực kỳ hài hòa với những tiếng ve trên cây, thỉnh thoảng đụng phải hai cậu lính cũng sẽ cao giọng chào hỏi: “Xin chào chị dâu.”
Ôn Uyển tươi cười, đón gió thổi vào mặt, mang theo chút sảng khoái, nông thôn không thể so sánh với thành thị, gió mùa hè thổi tới rất thoải mái.
Trong chốc lát đã đến đội y tế, tiểu Trạch thấy Ôn Uyển không bị phạt, cũng yên tâm rất nhiều, chỉ là phó đoàn Giản sao có thể cam lòng phạt chị dâu đây?
Buổi chiều, Ôn Uyển không tiếp tục suy nghĩ những điều này, cô cảm thấy chuyện tình cảm không gấp được, nhất là tính tình Giản Dung như vậy, mình phải chú trọng chiến thuật mới được.
Hít sâu một hơi, Ôn Uyển bắt đầu toàn tâm tập trung công việc, giúp đỡ đổi thuốc cho lính bị thương, truyền nước biển cho bọn họ, thái độ cẩn thận tỉ mỉ.
Buông bản ghi chép bệnh án trong tay, ánh mắt đen láy của anh lính trước giường bệnh nhìn Ôn Uyển, có chút uất ức: “Chị dâu, lúc nào thì em có thể xuất viện?”
Lần trước gãy chân, cũng đã nằm hai ba ngày rồi, ngã thêm lần nữa, cả người cậu ta đều đau, bình thường tập luyện quen, nay đột nhiên không thể tập luyện, cảm giác trong lòng bứt rứt gì đó.
“Dưỡng bệnh cho tốt, tranh thủ xuất viện sớm, lúc có thể xuất viện, sẽ ra viện.” Ôn Uyển nhìn tiểu đội trưởng Trần trước mặt, đã quen với tâm trạng của những anh lính không thể chờ đợi muốn về sân huấn luyện.
Tiểu đội trưởng Trần nhìn Ôn Uyển, chỉ chân mình, trong lúc nhất thời nói vụng về: “Không phải, ý của em là, em tốt lắm rồi, chân này không có chuyện gì lớn nữa rồi, em còn có một nhóm chiến sĩ đang chờ, bọn họ rất cần em.”
Lời Ôn Uyển nói tiểu đội trưởng Trần nghe hiểu, đó chính là chữa lành cho tốt, tranh thủ ra ngoài sớm, là một đạo lý, nhưng nói xem cậu không có ở đây, mấy thằng nhóc chết bầm kia không chừng lại gây chuyện? Chắc chắn là thế, nhưng quân y không phê duyệt, cậu không thể trở về đại đội.
“Cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu không quay về, các chiến sĩ trong tiểu đội của cậu cũng vui mừng hơn so với năm trước.” Ôn Uyển không chút khách khí đả kích, đưa tay đổi lại bình nước biển ở bên cạnh, điều chỉnh ống nhỏ giọt.
Tiểu đội trưởng Trần cười hì hì, xấu hổ gãi đầu: “Chị dâu, không phải em sốt ruột, cầu xin chị, cho em xuất viện sớm một chút đi.” Tiểu Trạch kia, cậu vừa mở miệng, liền bị mắng, chị dâu nhà phó đoàn Giản nhìn dễ nói chuyện, cậu van cầu rất nhiều.
“Làm nũng cũng vô dụng, đừng càn quấy nữa, tôi đi nói cho đại đội trưởng các cậu để anh ấy đến làm công tác tư tưởng cho cậu.” Ôn Uyển lộ ra nụ cười y hệt thánh mẫu, bạch y thiên sứ * là nghề nghiệp điềm đạm nhất, quả thật một lời khó nói hết.
(*) Bạch y thiên sứ: nghĩa đen thiên sứ mặc đồ trắng, danh xưng đẹp của hộ lý, y tá.
Tiểu đội trưởng Trần nóng nảy, mặt tối đen, tràn đầy lo âu, vội vàng nói: “Đừng, chị dâu, em nhất định nghe lời dặn của quân y, chữa bệnh thật tốt, sớm đi ra ngoài!” Để đại đội trưởng tới đây, không phải là bị một trận mắng phủ đầu à? Cậu còn không muốn tìm đường chết.
“Cũng không còn sớm lắm, tôi bận việc rồi.” Ôn Uyển cười cười, cầm bình nước biển xoay người rời khỏi phòng bệnh.