Trong đại
đường, Thánh Quân ngồi trên vị trí chủ tọa, Cẩn Hiên ngồi bên người
nàng, phía sau Y Thiên Y Hàn đứng hai bên. Bên trái phía dưới là các các chủ Thánh Tiên Mon cùng Hoàng Anh, Ngụy Tử Tề, bên phải là Đoạn Chính
Phi cùng các chưởng môn. Một bên khói lư hương lượn lờ, mùi trăm hoa
tràn ngập toàn bộ đại đường.
Thánh Quân mặt mang lụa trắng, đôi mắt sâu không lường được nhìn không ra cảm xúc gì, trên trán hai sợi tóc bạc
bay bay, nhìn hắn tang thương cùng không tầm thường như vậy, làm cho
người ta không dám ngưỡng mộ. Cẩn Hiên bộ mặt không biểu tình, đôi mắt
thâm thúy nhìn thẳng vào Thánh Quân, còn lại người của Thánh Tiên Môn
cười rộ làm cho người ta mao cốt dựng lên, Ngụy Tử Tề nhưng thật ra cùng Hoàng Anh thực vui vẻ thấp giọng trò chuyện. Đoạn Chính Phi nhìn một
màn trước mắt trong lòng luôn có dự cảm không tốt, tứ đại chưởng môn đêm nay rất quái, mà Thánh Quân nhưng lại gặp bọn họ, lại làm cho hắn khó
hiểu, tổng cảm thấy có cái âm mưu gì đang nổi lên. Tứ đại chưởng môn vẻ
mặt ý cười nhìn Thánh Quân, ngẫu nhiên một tia ánh sáng lộ ra tham lam
cùng tàn nhẫn.
“Da! Vũ cô nương như thế nào chừa có tới?
Bách môn chủ.” Thánh Tranh dẫn đầu mở miệng cười nói, đánh vỡ sự yên
tĩnh trong đại đường, mắt hoa đào tà nghễ hưng phấn mà lại khẩn trương
nhìn tứ đại chưởng môn.
“Tại hạ nghĩ trưởng hợp này Vũ cô nương
không thích hợp tham dự, huống hồ nàng thân mình không tốt, tại hạ để
cho nàng ở trong phòng nghỉ tạm.” Bách Hiểu Sinh chuyển hướng Thánh
Tranh cười nói, góc mắt cố ý vô tình nhìn lư hương, nhanh….
“Nga? Kỳ thật cũng có thể để cho nàng tới! Cũng không phải cái đại sự gì, huống chi được bản thần y điều trị, nàng hiện tại thân thể nhưng là ‘tráng’. Huống chi…. Ân, nàng huân hương như thế làm cho người ta vui vẻ thoải mái, nàng không đến thật sự là đáng
tiếc, nói không chừng đối thân thể nhu nhược của nàng còn có ích đâu.”
Hoàng Anh vừa nghe đến lời nói Bách Hiểu Sinh liền đình chỉ cùng Ngụy Tử Tề nói chuyện phiếm, có thâm ý khác cười nói.
“Đúng.” Bách Hiểu Sinh bị Hoàng Anh cười
có thâm ý khác nhìn xem mồ hôi lạnh rơi, liên tục nói đúng, ý cười kia
giống như nàng đã sớm biết rõ bọn họ, nàng cố ý nhắc tới huân hương có
phải hay không nhìn ra cái gì?
“Đoạn minh chủ, môn chủ cùng Lăng công tử
đều đã muốn đến đây, có cái phương pháp gì giải quyết có thể nói.” Thánh Thanh gian gian cười nhìn Đoạn Chính Phi bắt đầu hơi nhíu mi nói. Phỏng chừng chỉ có hắn một người còn không biết gì, là nên nói hắn rất thành
thật hay nên nói hắn ngu ngốc đâu? Bất quá hiện tại tựa hồ cũng có chút
hoài nghi….
“không chưởng môn, tự ngươi nói đi.” Đoạn
Chính Phi đối Không chưởng môn nói, bọn họ chỉ bảo hắn thỉnh Thánh Quân
cùng vương gia đi ra, cũng không có nói hắn là cái phương pháp gì giải
quyết, bọn họ tựa hồ có chuyện gạt hắn.
“Thánh Quân, tại hạ nghĩ đến phương pháp
duy nhất…. Đó là làm cho Thánh Quân giao bí kíp cùng tàng bảo đồ ra, như vậy giang hồ nhân sĩ liền sẽ không tái quấy rầy thanh tịnh của Thánh
Quân, Thánh Quân nghĩ như thế nào?” Không quyền phái chưởng môn vung tay áo đứng lên, vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng cười nói, một chút cũng không có cung kính Thánh Quân, chân diện mục lập tức lộ ra.
“Không chưởng môn ngươi nói cái gì?” Đám
người Thánh Quân còn chưa nói chuyện, Đoạn Chính Phi kinh sợ nhảy dựng
lên, nổi giận nói. Nhưng vừa đứng lên, liền phát giác cả người vô lực
lập tức xụi lơ ở trên ghế, không thể tin nhìn chằm chằm vẻ mặt cười đắc ý cùng gian trá của Không quyền, thần kiếm , thiên nhật, Bách Hiểu các
chưởng môn.
“Đoạn minh chủ chớ không phải tai điếc,
bản chưởng môn nhưng là nói rõ ràng.” Không quyền phái chưởng môn vỗ về
chòm râu, khinh thường liếc Đoạn Chính Phi một cái, ống tay áo vung lên
cười gian trá nói.
“Ha ha….” Ba người Bách Hiểu Sinh cũng ha
ha cười lớn vung tay áo đứng lên, ngửa đàu đắc ý dào dạt nhìn tất cả
người Thánh Tiên Môn ngã trên ghế.
“Các ngươi…. Các ngươi sớm có âm mưu, lợi
dụng ta….” Đoạn Chính Phi vô lực trừng mắt nhìn bốn người vẻ mặt gian
trá thực hiện được âm mưu âm trầm nói. Hắn hiện tại tất cả đều hiểu
được, bọn họ từ đầu tới cuối đều lợi dụng hắn, lợi dụng hắn tiếp cận
Thánh Quân, mục đích của bọn họ là bí kíp cùng tàng bảo đồ của Thánh
Quân, mệt hắn còn tưởng rằng bọn họ là ‘nhân sĩ chính nghĩa’.
“Ha ha…. Hiện tại mới biết được không khỏi quá muộn đi. Ha ha….” Thần kiếm môn chủ rút ra bảo kiếm, bừa bãi cười
lớn nói, nhìn quét bốn phía một kiếm nhắm tới ngay Thánh Quân, lạnh lùng nói: “Đem bí kíp cùng bảo đồ giao ra, có lẽ chúng ta còn có thể xem
ngươi đã diệt Thất Sát lâu lo lắng lưu ngươi một mạng.”
Thánh Quân hơi hơi nhấc đôi mắt, lạnh lùng liếc thần kiếm môn chủ, là sắc bén cùng băng hàn như vậy, chỉ liếc một
cái liền làm thần kiếm môn chủ tay cầm kiếm run lên, thiếu chút nữa ngay cả kiếm đều rớt, thần sắc tàn nhẫn vừa mới biến mất vô tung, chột dạ
cúi đầu.
“thật vô dụng.” Thiên nhật môn chủ một
phen đẩy thần kiếm môn chủ ra khinh thường nói, gương mặt trầm ổn lộ ra
một cỗ lực lượng không thể thấy được, một phen lắc đại đao đặt lên cổ
Thánh Quân hừ lạnh nói: “Hừ, người khác sợ ngươi, ta cũng không sợ
ngươi, mau đưa bí kíp giao ra đây, bằng không hừ….” Hắn luôn luôn giấu
tài chính là vì giờ khắc này.
“Bằng không như thế nào?” Cẩn Hiên lạnh
lùng bình tĩnh nói, đôi mắt thâm thúy bắn thẳng ra hàn băng vạn năm,
đông lạnh bốn người, cả người rét run, trong mùa hè lại như có tuyết
rơi, hảo lạnh.
“Hừ bằng không các ngươi tất cả chết không toàn thây.” Bách Hiểu Sinh chỉnh lại y bào của mình một chút, hừ lạnh
nói, người này cùng Thánh Quân giống nhau làm cho người ta từ trong lòng run sợ, kính sợ, quyết không thể lưu lại.
“Phải không?” Thánh Quân lạnh lùng cười,
ánh mắt khác thường, một cơn gió nhẹ thổi qua thổi bay hai sợi tóc bạc
trên trán nàng, nháy mắt tay khẽ nâng nhẹ nhàng vung lên, đứng lên lạnh
nhạt vô ba nói.
Thiên nhật môn chủ cảm thấy một cỗ nội lực mãnh mẽ đánh úp về phía mình, trên tay bảo đao gãy đoạn, chủ nhân của
đao cũng bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống, tay ôm ngực ói ra một mồm
máu to.
“Ngươi….” Thần kiếm môn chủ hoảng sợ chỉ
vào Thánh Quân, hai chân run mạnh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, tơaj
như môn chủ Thiên nhật môn bay đi ra ngoài, cả người nặng nề mà nện trên ghế, làm đệm lưng ghế dựa lập tức hỏng hết, mà thần kiếm môn chủ cũng
bị nội thương rất nặng.
Thánh Quân, Cẩn Hiên thẳng tắp nhìn Bách
Hiểu Sinh cùng không quyền phái chưởng môn không thể tin run run, cùng
rút ra vũ khí chính mình vẻ mặt đề phòng tựa vào nhau nói: “Này…. Điều
này sao có khả năng? Các ngươi không có việc gì?” bách hoa nhuyễn cân
tán như thế nào không có hiệu lực đâu?
“bách hoa nhuyễn cân tán? Tên này không
sai, bất quá chính là bách hoa nhuyễn cân tán đã nghĩ mê đảo Thánh Tử
ta, các ngươi không khỏi quá coi thường thiên hạ đệ nhất độc, quá coi
thường Thánh Tiên Môn chúng ta đi.” Thánh Tử vẻ mặt ý cười trong suốt,
khinhg thường liếc hai người lạnh run nói.
Thần kiếm môn chủ cùng thiên nhật môn chủ
giãy dụa đứng lên , cùng không quyền môn chủ, Bách Hiểu Sinh cùng vẻ mặt sợ hãi nhìn người Thánh Tiên Môn cùng Cẩn Hiên.
“Bổn sự như vậy còn muốn đoạt bí kíp, chậc chậc…. Thật sự là không biết tự lượng sức mình.” Thánh Tranh bên đùa
giỡn ngón tay chính mình bên tà nghẽ nhìn bốn người Bách Hiểu Sinh.
“Ngu ngốc như vậy, bị người bán còn giúp
người ta kiếm tiền, người như vậy ở trên đời cũng vô dụng, Thành Vũ
Doanh đều so với các ngươi thông minh.” Thánh Thanh cũng cười gian châm
chọc nói. Tất cả đều bị Thành Vũ Doanh cấp lợi dụng còn không tự biết,
thật sự là đáng chết.
“Thành Vũ Doanh?….” bách Hiểu Sinh nháy
mắt mở lớn, đôi mắt sợ hãi lộ ra nồng đậm hận ý cùng cười nhạo. Chẳng lẽ bọn họ hội thất bại chính là bởi vì ở trên đường cứu Vũ cô nương? Nàng
chính là nữ tử rắn rết bị người trong thiên hạ khinh thường Thành Vũ
Doanh? Ha ha…. Hắn đúng là thua ở trên một chữ sắc.
“Ai, trên đầu chữ sắc là một cây đao, các
vị kiếp sau đầu thai nhớ kỹ một câu chí lý này.” Thánh Lục hơi hơi thở
dài nói, cho bọn hắn một lời thập phần ‘thành khẩn’ lại khiến bọn họ
nghe càng thêm sợ hãi. Đột nhiên Thánh Lục thần sắc hung ác, trừng mắt
nhìn bọn họ một cái: “Các ngươi nghĩ đến bằng các ngươi có thể thuận
tiện lừa gạt minh chủ chúng ta sao? Hừ, theo các ngươi đến một khắc kia, nhất cử nhất động của các ngươi đã sớm bị môn chủ biết, hừ….” Thánh Lục lại tìm được cơ họi bắt đầu giáo huấn người.
Trong đại đường duy chỉ còn lại có Thánh Lục niệm kinh, những người khác đều là vẻ mặt mồ hôi lạnh….
“Lục tỷ tỷ đừng phí lời với bọn họ nữa,
Tiểu tử tử của ta lâu lắm không uống máu người, lần này có thể uống cho
đã rồi, hì hì….” Cuối cùng Thánh Tử không tài nào nhịn được nữa mặt đày
hắc tuyến mà lên tiếng, thấy Thánh Lục dừng lại cuối cùng mới thở phào
nhẹ nhõm một hơi, cười tà ác nhìn đám người bách Hiểu Sinh, con rắn nhỏ
màu tím bò lên vai nàng, thè lưỡi độc với bọn Bách Hiểu Sinh đầy vẻ thèm khát.
“Ta cũng lâu lắm không hoạt động gân cốt rồi, ha ha….” Thánh Tranh vừa vặn cổ vừa kiều mị cười mà đi lên phía trước.
“Ta cũng vậy….” Thánh Thanh vừa bóp hai tay. Vừa cười gian tiến lên.
“Tuy nói quân tử động khẩu không động thủ
nhưng bản thân tự nhận mình vốn chẳng phải quân tử gì sất? Cho nên….”
Thánh Lục vừa lẩm bẩm nói vừa đi lên.
Vẻ mặt của đám người Bách Hiểu Sinh muốn
khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, lúc thì trắng bệch lúc thì xanh
mét…. Đêm nay sợ là đêm cuối cùng bọn họ có mặt trên đời rồi đây, hơn
nữa còn là chết trên tay người mà bọn họ không nên đắc tội nhất, mấy
người này còn đáng sợ hơn cả Thất Sát lâu nữa.
“Tranh, nơi này giao cho ngươi.” Thánh
Quân nâng mắt nhìn màn đêm nhàn nhạt nói, thoáng chốc đã cùng Cẩn Hiên
biến mất trong đại đường. Nước cờ cuối cùng của người đó đã hạ rồi, bọn
họ cũng nên đi nước cờ cuối cùng của mình thôi.
Trong căn phòng thanh nhã, vài hắc y nhân
đang mở rương lật tử tìm cái gì đó, còn một người cũng mặt hắc y nhưng
chỉ đứng nhìn, cặp ưng nhãn âm tàn sắc bén quét nhìn bốn phía, không bỏ
qua bất kì nơi nào.
“Chủ nhân, không tìm thấy.” Bốn hắc y nhân mở rương lật tủ đã tìm khắp cả phòng nhưng không tìm ra được thứ mình
cần, mang theo vẻ mặt sợ sệt cung kính nói với chủ nhân của bọn họ.
Nhưng chủ nhân bọn họ lại chẳng hề giận dữ lấy bọn họ ra trút giận như trong tưởng tượng của họ mà giống như là
không nghe thấy lời bọn họ nói, chăm chăm nhìn vào nơi đầu giường, con
ngươi âm hàn hơi híp lại, mang theo ý cười đi đến bên đầu giường, chiếu
theo nguyên lý cung thuật số, sắp xếp vài lượt, bức tường sau giường lập tức xuất hiện một ngăn nhỏ.
Mừng rỡ sải bước đến, từ trong ngăn lấy ra một quyển sách, trên sách viết ‘thiên khôn bí kíp’.
“Thiên khôn bí kíp, ha ha…. Cuối cùng mi
cũng là của ta, ha ha…. Giờ chỉ còn thiếu thiên càn kiếm nữa thôi, mi
yên tâm, rất nhanh nó sẽ ở cùng mi, ha ha….” Tiếng cười cuồng vọng đầy
vẻ tàn khốc vô tình làm cho những hắc y nhân khác phải run rẩy, trong
màn đêm yên tĩnh lại âm tàn và khủng khiếp đến vậy.
“Chuyện nên làm ta đều làm cả rồi, nên đến lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi đó.” Thành Vũ Doanh đi đến gần thủ lĩnh hắc y nhân, nói với vẻ lạnh băng, trong mắt đầy chán ghét.
“Sao? Nhanh vậy đã muốn rời khỏi ta rồi à, ha ha…. Thật không nghĩ đến việc ở lại bên ta sao, ngươi biết đấy ta có thể đem đến cho ngươi khoái lạc rất lớn, không phải sao?” thủ lĩnh hắc y nhân nhướng mày ghé đến bên tai Thành Vũ Doanh thổi khí nói một cách mờ ám, con ngươi híp lại đầy vẻ nguy hiểm: Nữ nhân của hắn dù chết hắn
cũng sẽ không để nàng đi theo người khác, cho dù chỉ là nữ nhân để hắn
chơi đùa, đợi hắn luyện thành thần công, Âu Dương Cẩn Hiên tất phải
chết.
“Ngươi muốn nuốt lời?” Thành Vũ Doanh khẽ
đẩy hắn ra, phòng bị nhàn hắn mà nói. Nàng sợ sau khi hắn có được thứ
hắn muốn thì sẽ nuốt lời, suy cho cùng thì hắn không phải là một ‘chính
nhân quân tử’ gì.
“Ha ha…. Ngươi yên tâm, đối với ngươi ta
sẽ không nuốt lời, đợi ta lấy được Thiên càn kiếm, si tình đan ta sẽ đưa cho ngươi.” Hắc y nhân tựa như không để ý đến thái độ của Thành Vũ
Doanh đối hắn, ha ha cười lớn nói, tiếng cười trầm thấp khiến cho lòng
Thành Vũ Doanh cảm thấy bất an, Thành Vũ Doanh vẫn nghi ngờ nhìn hắn,
tâm cơ nam nhân trước mắt quá thâm sâu, quá khó nắm bắt, ai cũng không
biết hắn đang nghĩ gì.
Thành Vũ Doanh và hắc y nhân vừa ra khỏi
phòng thì một giọng nói lãnh mạc cất lên: “Nếu các vị đã giá lâm vào lúc khuya sao không ở lại thêm chút nữa, cũng để bổn tọa trọn đạo chủ nhà.”
Đám người Thành Vũ Doanh cả kinh, ngẩng
đầu chỉ thấy một thân ảnh trắng, một xanh dần dần đi ra khỏi bóng đêm,
hiện ra trước ánh trắn, là dáng vẻ ngạo nhiên độc lập.
“Tam ca ca….” chân Thành Vũ Doanh nhũn ra, đầy vẻ khiếp sợ nhìn khuôn mặt không biểu tình của Cẩn Hiên, chột dạ
cúi đầu, lẩm bẩm nói, muốn biện giải cho bản thân nhưng vừa đụng đến ánh mắt lạnh lùng kia, thì một câu cũng chẳng nói lên lời.
Cẩn Hiên chẳng buồn liếc mắt đến Thành Vũ
Doanh lấy một cái, hai tay chắp phía sau ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào
hắc y nhân trước mắt.
“Sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?” nhãn
mâu của thủ lĩnh hắc y nhân khẽ híp, nhìn thẳng vào Thánh Quân âm tàn
nói. Không phải bọn họ nên ở tiền đường đối phó với đám người Bách Hiểu
Sinh sao? Sao bỗng dưng lại xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn bộ dáng như đã đứng ngoài đợi rất lâu. Rốt cục là đã sai ở đâu? Mọi thứ đều làm sạch
sẽ gọn gàng như vậy cơ mà.
“Đây là nở của bổn tọa hỏi như vậy không
phải hơi quá tuyên bố đoạt chủ quyền rồi ư? Thất Sát….” Ánh mắt sâu
không lường được của Thánh Quân mang đầy vẻ trào phúng giương lên một nụ cười lạnh mà nói, hai chữ ‘thất sát’ cố ý kéo dài.
“Ngươi…. Sao ngươi biết bổn tọa là Thất
Sát? Ánh mắt của hắc y nhân trầm xuống, sau một lúc cả kinh thì lại
giương lên một nụ cười lãnh lẽo tàn khốc, tơaj như cảm thấy rất thú vị
mà hỏi. Người thiên hạ đều biết THất Sát lâu đã bị diệt, Thất Sát cũng
bị Thánh Quân giết, từ lúc nào mà y lại hoài nghi rằng người chết không
phải Thất Sát thật?
“Không thể phủ nhân là các hạ đã che giấu
rất tốt, nhưng đáng tiếc, khi Thất Sát giả bỏ chạy lại xúc động ‘tự
mình’ thiết kế trận pháp, điều này cũng khó tránh khỏi quá nực cười rồi. Điểm quan trọng nhất, cái âm mưu mà đích thân ngươi bày ra khiến cho
bổn tọa càng thêm khẳng định ai mới là Thất Sát thật, cũng càng khẳng
định thân phận thật sự của ngươi.” Thánh Quân lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thất Sát, cứ như muốn nhìn thấu hắn.
“Ha ha…. Thật không ngờ tài trí của Thánh
Quân ngươi cũng không thấp hơn võ công của ngươi, ngươi sớm biết thế
thân của bổn tọa bị ngươi giết, cũng sớm biết tất cả mọi chuyện nên
tương kế tựu kế dụ bổn tọa ra?” đột nhiên Thất Sát bật cười ha ha mà
nói, tiếng cười khiến cho người ta sởn hết cả tóc gáy, ánh mắt lóe lên
vẻ âm tàn khát máu. Nhưng trong lòng lại cả kinh: Thánh Quân thần bí này thật quá đáng sợ, tài trí và võ công có thể so sánh với thiên hạ đệ
nhất quân sư Mạc Quân, ánh mắt của y quá sắc bén, giống như Mạc Quân
vậy, ở trước mặt y hắn tựa như hoàn toàn bị nhìn thấu. Y nói y biết thân phận của hắn muốn chỉ cái gì đây? Chẳng lẽ ý biết hắn là….
“Nếu ngươi đã dấu kín như vậy, không có
cách nào tìm thấy ngươi, thế thì đành phải để các hạ đích thân xuất mã
tìm bổn tọa.” Thánh Quân nhàn nhạt nói, thanh âm cực thấp đó lại có thể
tiếng cười điên cuồng của Thất Sát im bặt.
“Sao ngươi có thể khẳng định rằng bổn tọa
sẽ đích thân đến?” thất Sát ngưng cười, con mắt lóe lên vẻ khát máu nhìn Thánh Quân, thanh âm nhàn nhạt quen thuộc cho hắn cảm giác quen thuộc,
đấy là ác mộng của hắn, khắc tinh của hắn.
“Bởi vì thứ trên tay ngươi, ngươi tuyệt
đối không yên tâm giao cho người khác, suy cho cùng thì ‘thiên khôn bí
kíp’ quá quan trọng với ngươi, không phải sao? Xích các chủ Thánh
Xích….” Thánh Quân đi về phía Thất Sát một bước, âm thanh nhàn nhạt
thoáng chốc đã trở nên sắc bén kinh người, đặc biệt là khi nói đến hai
chữ Thánh Xích, mang theo hận ý và sát khí chưa từng có, ánh mắt điềm
nhiên trở nên âm tàn thị huyết, gió lạnh thổi tung hai lọn tóc bạc trước trán, xinh đẹp mà tàn khốc, khí tức âm hàn khiến cho tất cả những người có mặt đều phát lạnh từ đáy lòng.
Cẩn Hiên cũng bị khí tức âm hàn của Thánh
Quân làm cho hoảng sợ, nhíu chặt đầu mày con ngươi bá khí nhìn Thất Sát: Thánh Xích? Thất Sát là Thánh Xích? Điều này sao có thể? Thánh Xích tại lúc huyết hồn thiên can bát quái trận bị phá đã bị Quân giết, sao có
thể lại là kẻ làm loạn thiên hạ, gâu hại võ lâm, lâu chủ thất sát lâu –
Thất Sát được?…. nhưng nếu Thánh Quân đã khẳng định như vậy thì đúng là
thật rồi, Thất Sát lâu cũng xác thực là sau khi bọn họ hồi kinh thì mới
quật khởi, xem ra lúc đó Thánh Xích vốn chưa chết. Nếu tất cả chân tướng đúng là như vậy, thế việc thất sát lâu luôn đối đầu Quân, lại còn vô
duyên vô cớ phái người đi thích sát Quân cũng có thể giải thích được.
Chắc Thánh Quân đã sớm biết Thất Sát là
Thánh Xích! Cho nên mới bố trí màn này, mời ông vào vại, để Thánh Xích
tự mình lộ diện. Nhưng sao y lại có hận ý lớn như vậy, cũng tựa như rất
hiểu hắn ta, suy cho cùng thì trước khi y lên làm môn chủ Thánh Tiên Môn thì Thánh Xích đã ‘chết’ rồi mà?
“Sao ngươi biết được?” Con ngươi âm hiểm
tàn nhẫn của Thất Sát cũng lóe lên sự kinh sợ thật sâu cùng vẻ không tài nào tin được, bất giác lùi về sau một bước, trầm thấp mang theo run rẩy nói. Vẻ âm tàn thị huyết trong mắt Thánh Quân, khí tức lãnh khốc cùng
sát khí nồng đậm tản ra trên người dù hắn thì cũng không khỏi phát lạnh
toàn thân, run rẩy trong lòng.