Quân Sư Vương Phi

Quyển 1 - Chương 36: Mỹ nhân kế



Nàng có
chút đăm chiêu nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp kia, khóe miệng chậm
rãi giơ lên cười lạnh: Cũng đã đến lúc phải tỉnh rồi!

Giống như đáp ứng suy nghĩ của nàng, người trên giường lông mi thật dài giật giật, mắt cũng chậm chậm mở ra.

Ngạo Quân lập tức lại khôi phục bộ dáng không chút thay đổi, nhẹ giọng hỏi:“Cô nương tỉnh?”

“Ân.” Người nằm trên giường mở to đôi mắt câu hồn phủ một lớp sương mù nhìn người
trước mắt, suy yếu lên tiếng. Đợi cho thần chí tỉnh táo lại , mới giãy
dụa muốn ngồi dậy.

“Cô nương
trúng độc vừa khỏi, thân thể còn suy yếu, không nên lộn xộn.” Ngạo Quân
vừa nói vừa đưa tay đặt lên cánh tay của đối phương, đem nàng nhẹ nhàng
nằm lại trên giường.

Vị cô nương kia thấy nam tử tuấn mỹ ôn nhu với nàng như vậy, còn hướng lại gần như
vậy, mặt lập tức đỏ lên giống như quả hồng, ngoan ngoãn nằm xuống, giọng mượt như tơ nói:“Là công tử đã cứu ta?”

“Ân? Khi
tại hạ đến gần Ngàn Dặm Pha, vừa vặn nghe được tiếng kêu cứu của cô
nương, thấy cô nương bị trúng độc nên đã mang cô nương về đây.” Tuy rằng biểu tình không có gì biến hóa, nhưng ngữ khí cũng có ít ôn nhu.

“Ngọc nhi
cám ơn ân cứu mạng của công tử, nếu không phải công tử đi ngang qua đó,
Ngọc nhi……” Ngọc nhi cảm động đến rơi nước mắt nói, làm tâm người khác
lập tức liền mềm nhũng .

“Ngọc nhi?
Ngươi gọi là Ngọc nhi?” Thấy Ngọc nhi gật đầu, Ngạo Quân lại hỏi:“Vậy
tại sao Ngọc nhi lại một mình đi đến nơi đó? Như thế nào lại bị rắn
cắn?”

“Ô ô……” Giống như bị nói trúng chuyện thương tâm, Ngọc nhi không đáp ngược lại ô ô khóc lên.

“A! Sao
ngươi lại khóc? Ngoan, đừng khóc, nếu ngươi không muốn nói, ta đây cũng
không hỏi là được chứ gì?” Ngạo Quân vừa thấy nàng khóc như vậy, thái độ trở nên khác thường tay chân luống cuống, giống như tiểu hài tử dỗ dành nàng.

“Không
phải, công tử.” Ngọc nhi đột nhiên mạnh ngồi dậy, khi Ngạo Quân còn chưa kịp phản ứng, lập tức ôm lấy nàng, cả người đều dựa vào người Ngạo
Quân, lại nghẹn ngào nói:“Công tử cứu Ngọc nhi, chính là ân nhân của
Ngọc nhi, Ngọc nhi không có gì phải che dấu ân nhân của mình, thân thế
của Ngọc nhi, liền…… Ô ô……” Một bên thấp giọng khóc , một bên còn dùng
tay của nàng cố ý cọ xát lưng của Ngạo Quân.

Ngọc nhi
động tác thật đúng là hành văn liền mạch lưu loát a! Cực kỳ giống như
nhân sĩ chuyên nghiệp đã qua huấn luyện , bộ dáng không hề suy yếu như
vừa bị trúng độc sắp chết, quả thực chính là sức sống bắn ra bốn phía,
tinh thần không thể tốt hơn!

Ngạo Quân
bị Ngọc nhi ôm lấy nháy mắt thân thể liền cứng ngắc, nhưng rất nhanh thả lỏng, một bàn tay lại ôm lấy thân hình mảnh mai của đối phương, tay kia thì chậm rãi xoa lưng Ngọc nhi, nhẹ nhàng vỗ, như đang an ủi người
trong lòng.

“Công tử.”
Động tác của Ngạo Quân làm cho Ngọc nhi đỏ bừng mặt, nhưng lại càng ngồi gần Ngạo Quân thêm, toàn bộ mặt đều vùi vào người Ngạo Quân, trong chốc lát, mới thoáng ngẩng đầu lần nữa, nhưng vẫn kề sát Ngạo Quân tự thuật
thân thế của mình:“Ngọc nhi tên đầy đủ Mộ Dung Ngọc, vốn là đại tiểu thư Mộ Dung gia trong thành Lạc Nguyệt, cuộc sống mỹ mãn, nhưng không thể
ngờ được Thương Liêu quốc lại đột nhiên đánh vào, Ngọc nhi…… Người nhà
Ngọc nhi đều bị giết cả, Ngọc nhi vì được một trung phó giúp đỡ mới trốn thoát được, cuối cùng trung phó cũng đã chết, chỉ còn lại Ngọc nhi một
thân một mình. Ngọc nhi rất sợ a! Rất nhiều người khi dễ Ngọc nhi, Ngọc
nhi bụng rất đói, nhưng không có tiền, sau đó có một đại thúc tốt bụng
nói sẽ dẫn Ngọc nhi đi ăn, kết quả…… Ô ô…… Hắn là người xấu, hắn đem ta
bán vào Di Xuân viện, tú bà bức ta tiếp khách, ta không chịu, nàng kêu
người đánh ta, đánh đến trầy da tróc vảy . Sau đó ta giả vờ đồng ý tiếp
khách rồi bỏ trốn, nhưng đi được nửa đường thì bị độc xà cắn. Ngọc nhi
nghĩ lần này nhất định chết chắc rồi, nhưng không ngờ có thể gặp được
công tử.” Vừa nói thân mình lại không ngừng run run, giống như đang nhớ
lại chuyện vô cùng đáng sợ trong lòng vẫn còn đầy sợ hãi, nhưng hai mắt
đẫm lệ lưng tròng ánh mắt như nước hồ thu nhìn Ngạo Quân.

Vẫn là câu
chuyện cũ rích a! Không có điểm gì mới mẻ sao? Kế tiếp có phải lại nói
một câu ‘Ta không có gì để đền ân, nguyện lấy thân báo đáp.’ trong lòng
mặc dù nghĩ như vậy , nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng đau lòng vô cùng,
nhẹ vỗ về lưng của Ngọc nhi, tận lực phóng âm ôn nhu nói:“Không có việc
gì , về sau sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa, chỉ cần có
Mạc Quân ta ở đây, sẽ không có người dám khi dễ ngươi nữa .” Lời nói ghê tởm như vậy, nàng phải tận lực kiềm nén, mới không khiến cho mình buồn
nôn.

“Mạc Quân? Ngươi là Mạc Quân?” Ngọc nhi vừa nghe những lời này, từ trong lòng Ngạo Quân ngẩng mạnh đầu lên, không thể tin hỏi.

“Thì sao?” Ngạo Quân kỳ lạ hỏi. Nàng là Mạc Quân thì có gì ngạc nhiên ?

“Ngươi
chính là trích tiên tuấn mỹ vô song, khuynh quốc khuynh thành làm cho
thiên địa lâm vào thất sắc ngút trời, thông minh nhất thiên hạ, thần cơ
diệu toán, liệu sự như thần, trên biết thiên văn dưới biết địa lý, thông kim bác cổ, không gì không biết không chỗ nào không hiểu, bày mưu nghĩ
kế bên trong, quyết thắng ngàn dặm ngoại xăm bên ngoài thiên hạ đệ nhất
quân sư — Mạc Quân?” Ngọc nhi một hơi hỏi.

“Cho là vậy đi!” Sau một lúc lâu, Ngạo Quân mới phản ứng lại, nàng dùng tên giả là
Mạc Quân thì đúng vậy a! Nhưng người nàng ta nói đến là nàng sao? Không
đúng, người nàng ta nói thật là người sao? Chỉ sợ thần tiên cũng chưa
lợi hại như vậy đi!

“Mạc Quân
sư, ta thật sự nhìn thấy thiên hạ đệ nhất quân sư . Mạc Quân sư, ta rất
sùng bái ngươi .” Ngọc nhi vừa nói bên trong mắt còn hiện lên trái tim
tình yêu màu đỏ, ái mộ mãnh liệt làm người thiếu tình thương như Ngạo
Quân cảm giác cũng thực rõ ràng.

“Mạc Quân chỉ là một phàm phu tục tử, không lợi hại như lời Ngọc nhi nói.” Ngạo Quân khiêm tốn thản nhiên nói.

“Không,
không phải ta nói , là tất cả mọi người đều công nhận , Ngọc nhi cũng là do nghe người khác nói, mới biết được Mạc Quân sư .” Ngọc nhi lắc lắc
đầu nói.

“Công nhận?” Ngạo Quân không khỏi lặp lại , nàng có cái gì có thể khiến mọi người công nhận ?

“Quân sư
không biết sao? Hiện tại người kể chuyện trong thành, mỗi ngày đều kể
chuyện quân sư như thế nào chỉ lấy một vạn binh mã đại phá năm vạn nhân
mã quân địch, như thế nào dùng trí thắng địch, như thế nào bày mưu nghĩ
kế, mỗi ngày dân chúng đều nghe say sưa tích chuyện của quân sư, hiện
tại ngươi ở trong lòng tất cả dân chúng chính là thần không gì làm không được, cũng là…… Cũng là vị hôn phu lý tưởng trong cảm nhận của tất cả
các cô gái.” Sau mỗi một câu, thanh âm từ từ nhỏ dần cơ hồ là nói cho
chính mình nghe , bất quá vì nàng ngồi gần như vậy nên Ngạo Quân vẫn
nghe được.

“Khụ…… Phải không?” Nghe lời kể của nàng, Ngạo Quân chỉ có thể ho nhẹ một tiếng,
hàm hồ cho qua, nguyên lai là nàng nổi danh như vậy , nhưng có khi nổi
danh cũng không phải là chuyện tốt, chuyện phiền toái sẽ lại tìm đến.

Nghe Ngạo
Quân hỏi ngược lại, Ngọc nhi nghĩ rằng y không tin lời của nàng, lập tức nặng nề mà gật đầu, thần thái còn thành thật nói:“Ngọc nhi nói đều là
sự thật, nếu quân sư không tin, có thể vào trong thành mà xem, Ngọc nhi
thật sự không lừa ngươi.”

“Ta biết
Ngọc nhi không gạt ta, không cần khẩn trương, ha ha……” Ngạo Quân ha ha
cười nói. Mặt luôn luôn lạnh như băng trở nên nhu hòa. Ngọc nhi nhìn
thấy nháy mắt đã ngây người.

“Ngọc nhi
làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao? Sao lại nhìn ta như vậy?” Ngạo
Quân nhẹ lay động Ngọc nhi đang ngốc lăng một chút, nghi hoặc hỏi.

“Không,
không.” Hành động này làm cho Ngọc nhi phục hồi tinh thần lại, thấy Ngạo Quân nhìn chằm chằm nàng, lập tức thẹn thùng cúi đầu nói. Toàn bộ đầu
đều dựa vào trên vai Ngạo Quân, trên người hươndg son phấn dễ ngửi không ngừng mà tràn ngập cảm quan Ngạo Quân, tay non mềm lại không ngừng cọ
xát lưng Ngạo Quân, vị khiêu khích thập phần rõ ràng.

Xem ra đây
cũng là một cao thủ, ngay cả nàng thân là nữ tử, cũng có điểm phản ứng , nếu nàng thật sự là nam tử, chỉ sợ đã sớm nhịn không được rồi!

“Mạc Quân
sư, Ngọc nhi có việc…… Có việc muốn nói với ngươi.” Thấy Ngạo Quân đối
với khiêu khích của nàng không có phản ứng, Ngọc nhi cúi đầu thanh âm
mềm mại đáng yêu vang lên.

Thanh âm
kia thật sự làm cho người nghe xương cốt đều rụng rời , nhưng Ngạo Quân
lại giống như miễn dịch, vẫn như cũ bình tĩnh nói:“Ngọc nhi có việc gì
thì cứ nói! Còn nữa, đừng gọi ta Mạc Quân sư , gọi Mạc Quân là được.”

“Ta gọi ngươi là Mạc Quân ca, được không?” Thanh âm thật sự là càng ngày càng mềm mại đáng yêu , âm cuối cũng kéo thật dài.

Ta có thể
nói không được sao? Ngạo Quân nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cười cười
nói:“Được!” Thật là, tại sao nữ tử nào cũng muốn gọi nàng là Mạc Quân ca a! Nàng so với bọn họ có không sai biệt lắm đâu!

“Mạc Quân
ca, ta……” Ngọc nhi còn muốn nói tiếp, cảm giác thật đúng là giống như nử tữ thẹn thùng ôm tỳ bà che nửa mặt. Người xem thật sự là tâm dương khó
nhịn.

Nhưng người nào đó lại ở trong lòng thực không thục nữ mắng lời thô tục: Có chuyện
gì thì nói mau, có rắm cũng đã phóng rồi. Mặt ngoài vẫn duy trì vẻ mặt
cười cười chờ câu kế tiếp của nàng.

Giống như
hạ quyết tâm thật lớn, Ngọc nhi cắn răng một cái nói:“Mạc Quân ca cứu
Ngọc nhi, Ngọc nhi không có gì để đền ân, nguyện…… Nguyện lấy thân báo
đáp.” Nói xong còn đỏ bừng mặt lại vùi vào trong lòng Ngạo Quân.

Quả nhiên, thật không có chuyện gì mới mẻ sao? Thật là. Bên trong thì nghĩ như vậy, nhưng hành động thì không mang ý tứ này .

Ngạo Quân
có điểm nhăn nhó nhẹ nhàng mà dìu Ngọc nhi ngồi ngay ngắn lại, không tự
nhiên nói:“ Ta cứu ngươi không phải vì chuyện này , ngươi không cần báo
đáp , lại càng không cần…… Không cần lấy phương thức này để báo đáp.”

“Mạc Quân
ca không thích Ngọc nhi?” Sau khi Ngọc nhi nghe Ngạo Quân nói xong, lập
tức nức nở nói, nước mắt cũng rất phối hợp mãnh lưu.

Ngạo Quân
bối rối vì nàng lau đi nước mắt, nhưng nàng càng lau, ‘Vòi nước’ của
Ngọc nhi mở ra càng mạnh mẽ, rất có khả năng vỡ đê. Bất đắc dĩ, Ngạo
Quân chỉ có thể nhẹ nhàng mà đem nàng ôm vào trong lòng, dỗ dành
nói:“Ngọc nhi ngoan, ta không phải không thích Ngọc nhi.”

“Không phải không thích, vậy vì cái gì cự tuyệt Ngọc nhi. Ta biết, ngươi nhất định
là khinh thường Ngọc nhi, bởi vì Ngọc nhi từng lưu lạc phong trần, cho
nên ngươi cảm thấy Ngọc nhi không xứng với ngươi , có phải hay không?”
Ngọc nhi đột nhiên từ hình tượng một cô gái được chiều chuộng ngượng
ngùng, cái mũi hất lên, khí thế bức nhân nói, nghiễm nhiên trở thành một mụ dạ xoa.

“Ách?” Ngạo Quân có điểm kinh ngạc nhìn người trước mắt trong nháy mắt có thể tắt
đi ‘Vòi nước’ vừa mở, nữ nhân quả nhiên là thiên biến vạn hóa, tốt hơn
hết là nên tránh xa [ Người nào đó cũng là nữ nhân da!]

“Ngươi cái
dạng này, vậy là đúng rồi, ô ô ô……” Lập tức, lại cúi đầu nức nở, quả
thực có thể sánh với Tôn Ngộ Không bảy mươi hai phép biến hóa.

“Không,
không phải như thế, ta không có khinh thường ngươi, ta thích ngươi còn
không kịp!” Ngạo Quân thu hồi biểu tình kinh ngạc, vội vàng nói, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức liền cảm thấy hối hận .

Ngọc nhi
vừa nghe, lập tức nín khóc mỉm cười, ôm lấy tay Ngạo Quân vui vẻ
nói:“Thật sự, Mạc Quân ca thật sự thích Ngọc nhi, vậy Mạc Quân ca chính
là đáp ứng Ngọc nhi .”

Mặt Ngạo
Quân rất nhanh xuất hiện đỏ ửng, gãi gãi đầu, nói sang chuyện khác:“Ngọc nhi hẳn là đói bụng rồi? Oánh nhi chỉ hâm nóng thức ăn thôi sao mà đi
lâu như vậy a? Ta…… Ta đi nhìn xem, Ngọc nhi nghỉ ngơi trước đi!”

“Nhưng……” Không nghe được đáp án xác thực, Ngọc nhi vẫn có điểm không muốn bỏ qua.

Còn muốn
nói cái gì, lại bị Ngạo Quân ngắt lời nói:“Ngọc nhi nên hảo hảo nghỉ
ngơi đi! Ta đi ra ngoài trước, nghe lời nga!” Nói xong cũng không quản
Ngọc nhi còn muốn nói chuyện, đã đem nàng nhẹ nhàng đặt trên giường.

Cuối cùng
Ngọc nhi vẫn không lay chuyển được, chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường,
nhưng khi Ngạo Quân xoay người muốn bước đi, góc áo lại bị đối phương
kéo lại, thanh âm đáng thương nói:“Mạc Quân ca phải nhanh trở về.”

“Ân.” Ngạo Quân gật nhẹ, ngẫm lại, vẫn ôn nhu vì Ngọc nhi chỉnh sửa lại góc chăn, rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Vừa ra đến
trướng ngoại, Ngạo Quân biểu tình ôn nhu nháy mắt biến mất vô tung, lại
khôi phục gương mặt băng sơn lạnh lùng lãnh đạm, trong mắt bắn ra tinh
quang sắc bén, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh tàn khốc mà lại cao
thâm khó lường.

Trên Thiên
Nguyệt Pha, xích bào tung bay, mặt nạ màu bạc ở dưới ánh mặt trời chiếu
rọi xuống có vẻ mờ ảo, chói mắt, quỷ dị, mà sau chiếc mặt nạ lại lộ ra
ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới, nhìn hàng ngàn dân chúng vô
tội trong Ngàn Dặm Pha giống như nhân gian luyện ngục đang phát cuồng,
chém giết lẫn nhau, trong mắt bắn ra một tia thị huyết, khóe miệng gợi
lên một nụ cười lãnh khốc: Xem ra dùng máu hòa với Thiên Can bát quái
trận uy lực còn vượt xa dự đoán của hắn, chỉ cần đến cực âm chi đêm,
thiên hạ sẽ phải kính trọng hắn, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì
chết, cái gì ‘Phệ diễm tà quân’, cái gì ‘Lãnh Diện Chiến Thần’, cái gì
‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’, tất cả đều phải quỳ rạp dưới chân hắn. Ha ha ha…… Khi nghĩ đến giây phút đó, nghĩ đến khi hắn leo đến đỉnh tối cao,
đem tất cả chúng sinh dẫm nát dưới lòng bàn chân, hắn liền cảm thấy
trong cơ thể nhiệt huyết sôi trào, cả người kêu gào như địa phương kia.

“Ha ha
ha……” Tàn khốc vô tình, tiếng cười thị huyết điên cuồng cười to, tràn
ngập toàn bộ Ngàn Dặm Pha, phía dưới dân chúng vô tội vẫn như cũ mắt đỏ, không có lý trí tự giết lẫn nhau, thẳng đến người cuối cùng ngã xuống,
Thánh Xích vẫn như cũ cười to.

“Sao rồi?” Cảm giác được phía sau có người, Thánh Xích mới đình chỉ cười to, miễn cưỡng giống như không sao cả hỏi.

Quả nhiên
trên Thiên Nguyệt Pha không biết khi nào lại xuất hiện một nam tử mặc
xích y, thấy Thánh Xích hỏi hắn, lập tức cung kính nói “Hết thảy đều ấn
theo kế hoạch của chủ tử mà tiến hành .”

“Mạc Quân vào bẫy ?” Vẫn như cũ là ngữ điệu tỏ vẻ không sao cả, coi như hết thảy đều sớm nằm trong lòng bàn tay của hắn.

“Dạ.” Nam
tử cung kính nói, còn muốn nói cái gì, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, vẫn
là ói trở lại. Chủ tử hỉ nộ vô thường, ít nói thì tốt hơn, bằng không
chết như thế nào cũng không biết.

“Có phải có chuyện muốn hỏi hay không?” Thánh Xích vẫn như cũ đưa lưng về phía nam tử, miễn cưỡng nói.

Nam tử do
dự một chút, thấy chủ tử không có điềm báo tức giận, đánh bạo hỏi:“Xích
Cực chính là muốn biết chủ tử như thế nào biết Mạc Quân nhất định hội
mắc mưu? Dù sao y cũng ‘ thiên hạ đệ nhất quân sư’, tài trí không thể so với người bình thường.”

“Ha ha ha…… Xích Cực a! Thế mà ngươi cũng là một nam nhân.” Thánh Xích cười lớn
nói, cười đến độ Xích Cực mao cốt tủng nhiên, mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, hối hận vì đã lắm miệng hỏi.

Bộ dạng này của chủ tử có phải sinh khí hay không, nếu sinh khí, hậu quả hắn cũng
không có khả năng chịu được , chủ tử hội như thế nào đối phó hắn đây?
Câu kia ‘Thế mà ngươi cũng là một nam nhân’ là có ý tứ gì? Chẳng lẽ chủ
tử muốn…… Mộ khi nghĩ đến cảnh thủ đoạn chủ tử xử phạt những kẻ lắm
miệng, chọc hắn tức giận, Xích Cực liền cả người lạnh như băng, hối hận
không nên sinh ra trên thế giới này. Hắn theo chủ tử nhiều năm như vậy,
cho tới bây giờ cũng không biết được suy nghĩ của hắn, cũng không đoán
được tính tình của hắn, có thể nói chủ tử hắn căn bản chính là người
không thể nhìn thấu.

“Xích Cực ngu dốt.” Mặc dù cực lực bảo trì trấn định, nhưng ngữ khí vẫn có điểm run run.

“Ha ha……
Ngươi sợ ta?” Thánh Xích xoay người lại, cười tà nghễ hỏi. Tuy là câu
hỏi, nhưng khẩu khí là khẳng định , hắn muốn chính là loại hiệu quả này, hắn muốn khắp thiên hạ mọi người đều phải sợ hắn, nể phục hắn, kính
trọng hắn.

“Xích Cực không dám.” Một mặt nói với Thánh Xích, một mặt Xích Cực ‘Phác’ một cái liền quỳ xuống, kinh sợ nói.

“Ha ha
ha……” Thánh Xích cười lớn hướng Xích Cực đi tới, mỗi bước đi của hắn,
tâm Xích Cực liền run lên một chút, so với giết hắn còn làm hắn khó chịu hơn.

Rốt cục
Thánh Xích đi tới bên người hắn, tay chậm rãi nâng lên, chẳng lẽ sẽ kết
thúc như vậy a! Mặc kệ, có lẽ chết cũng là một loại giải thoát.

Ngay khi Xích Cực nhắm mắt lại, sẵn sang đón nhận cái chết, tay Thánh Xích chụp bờ vai của hắn, cười lớn nói:“Đứng lên đi!”

A! Chỉ như vậy? Chủ tử không giết hắn ?

“Dạ.” Tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫn như cũ cung kính nói, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.

“Xích Ngọc
là công cụ thế gian ít có, ha ha……” Sau khi Xích Cực đứng lên, Thánh
Xích đột nhiên nói một câu hó hiểu, bên miệng lộ ra một nụ cười dâm
đãng, tư vị của Xích Ngọc, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ!

Vừa thấy bộ dạng này của Thánh Xích, Xích Cực làm sao không rõ những ý tứ này.
Nhưng người giống như thiên tiên kia cũng là người như vậy sao? Cũng sẽ
bị sắc đẹp mê hoặc sao?

Giống như
biết được suy nghĩ của hắn, Thánh Xích tự tin cười nói:“Là nam nhân,
không ai có thể chịu được vẻ mê hoặc của Xích Ngọc. Cho dù là Mạc Quân
cũng giống nhau, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi còn thêm thủ
đoạn của Xích Ngọc, bổn tọa cũng không tin y không ngoan ngoãn trúng kế, ha ha ha……”

“Xích Cực,
nói cho Xích Ngọc, y kế hành sự, bổn tọa quyết không cho phép có người
làm hỏng đại sự của ta, bất cứ uy hiếp gì, bổn tọa cũng không cho phép
tồn tại.” Thánh Xích đột nhiên đình chỉ cười to, lạnh lùng nói. Tuy rằng hắn không tin Mạc Quân thật sự biết Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận,
thậm chí có thể phá nó, nhưng trận này sự tình quan trọng đại, hắn không thể mạo hiểm, cực âm chi đêm là cơ hội tốt nhất, nhưng đồng thời cũng
là thời khắc nguy hiểm nhất, hắn quyết không cho phép điều ngoài ý muốn
xảy ra, mà người tối uy hiếp nhất chính là Mạc Quân .

“Dạ.” Xích Cực lại kính vừa sợ nói.

“Về phần
Gia Luật Ưng, hừ, hảo hảo theo dõi hắn cho ta. Thất bại lần trước làm
hắn vô cùng bất mãn đối với bổn tọa, càng ngày càng không xem bổn tọa ra gì, hừ, hiện tại bổn tọa tạm thời chịu đựng hắn, đợi cho Huyết Hồn
Thiên Can bát quái trận chính thức thành hình, hắn sẽ biết, trận pháp mà hắn khinh thường này, thành công ra sao, đến lúc đó hắn sẽ là thí
nghiệm đầu tiên, ha ha……” Thánh Xích đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi
phân phó nói, nhưng khi nghĩ đến Gia Luật Ưng bị nhốt trong trận pháp,
bị chính cấp dưới của hắn, hiện đã là Huyết Hồn Long Thương tướng sĩ tra tấn đến nổi điên, phát cuồng, quỳ gối dưới chân hắn cầu xin hắn tha
thứ, một loại khoái cảm trả thù liền tràn ngập toàn thân hắn, hắn thực
chờ mong đến ngày đó.

“Dạ.” Xích Cực hiện tại tựa như chỉ biết nói này một chữ giống nhau, không ngừng mà lặp lại .

Thánh Xích
không hề nhìn Xích Cực, xoay người sang chỗ khác, mang theo ánh mắt
giống như nhìn sủng vật mình âu yếm nhìn Huyết Hồn mới rót vào trong
trận pháp — mấy ngàn dân chúng vô tội bị hắn chộp được, mà trở nên khủng bố, đại trận pháp càng thêm uy lực, phảng phất lẩm bẩm:“Gia Luật Ưng a
Gia Luật Ưng, muốn trách thì trách ngươi có mắt như mù, bổn tọa vốn
không nghĩ nhanh như vậy liền hủy đi món đồ chơi này, ai kêu ngươi khinh thường bổn tọa, cả ngày mở miệng ngậm miệng chỉ có Mạc Quân, cũng không biết bị hạ cổ độc gì, còn không cho bổn động vào Mạc Quân, ha ha……
Ngươi cho ngươi là ai? Kêu ta được động vào, bổn tọa thật sự ngoan ngoãn nghe lời sao? Bổn tọa chính là cố tình muốn động vào y, đem y đùa giỡn
trong lòng bàn tay. Ha ha ha…… Chính là không thể tưởng được a! Gia Luật Ưng ngươi lại tốt bụng với người bên cạnh mình như thế, ha ha ha……

Đối mặt với chủ tử như vậy, Xích Cực hắn chỉ có thể phát run.

“Còn bên phía Xích Nguyệt có tin tức gì không?” Thánh Xích đột nhiên nghiêm túc hỏi. Thật đúng là hỉ nộ vô thường.

“Này……” Vẫn là một chữ, chẳng qua này tự cải biến mà thôi, hơn nữa ngữ điệu cũng thay đổi.

“Không có tin tức?” Ẩn ẩn đã có điềm báo tức giận.

“Xích
Nguyệt đã phát động mọi người, cũng vận dụng hết thảy là nhân lực, nhưng vẫn không tra ra Lăng Ngạo Quân rốt cuộc là…… Ai.” Nói còn chưa nói
xong, Thánh Xích một tay huy đến, Xích Cực lập tức giống như diều đứt
dây bị hất bay ra ngoài, nặng nề mà ngã sấp xuống, hộc ra một búng máu
thật to, nhưng hắn không dám lau đi, lập tức đứng lên, lại quỳ gối trước mặt Thánh Xích, liên tục thỉnh tội nói:“Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ đáng chết.”

“Tốt lắm,
nói cho Xích Nguyệt, ta hạn cho hắn thời gian một tháng, nếu vẫn không
tra được, Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận sẽ có thêm hắn.” Lại là nụ
cười tàn khốc.

“Dạ.” Từ
‘Dạ’ này không hề cung kính, mà là sợ, là run run, nhất là tận mắt quá
này trận khủng bố, mắt liếc nhìn Ngàn Dặm Pha một chút, lãnh khí trực
tiếp theo lòng bàn chân nhảy lên.

Thánh Xích
rất vừa lòng phản ứng của Xích Cực, gật đầu, vung tay lên, Xích Cực liền Như Lai khi giống nhau, lặng yên không một tiếng động tiêu thất.

Chỉ còn
mình Thánh Xích lưu lại suy nghĩ về mấy tháng trước: Ở trong trúc phong, ngay tại thời điểm hắn sắp đắc thủ, lại có một kẻ lắm chuyện xen vào
việc của người khác cứu đi Thiên Phong, Thiên Viêm chết tiệt, tuy rằng
thương thế của bọn họ quyết không có khả năng còn sống , nhưng ý đồ chủ
yếu của hắn không phải muốn mạng của bọn họ, mà là muốn vật tối trọng
yếu kia! Tuy rằng vài ngày sau tìm ra được mộ của hai người, đào chúng
ra, nhưng tìm khắp toàn thân hai người cũng không có ‘Thiên Kiền thần
kiếm’ và ‘Thiên Khôn bí kíp’. Tức giận hủy đi thân xác hai người họ, bên cạnh lại phát hiện một mộ bia, trên đó viết:‘Thánh Tiên Môn Thiên
Phong, Thiên Viêm chi mộ, đồ nhi Lăng Ngạo Quân lập.’ mặc dù không biết
hai lão nhân kia có đồ đệ, nhưng có thể khẳng định, vật nọ nhất định ở
trên người Lăng Ngạo Quân. Nên hắn phát động toàn lực của Thánh Tiên
Môn, nhưng tìm khắp mọi nơi cũng không tìm được người gọi là Lăng Ngạo
Quân, ngay cả ‘Thần thám’ Xích Nguyệt ra tay cũng thất thủ. Đáng giận……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.