Ba ngày nữa, hôn lễ cử
hành xong, cô có thể rời đi nơi thương tâm này.
Đêm nay trăng tròn, sau khi quán rượu đóng cửa, Hàn Chấn Thanh cùng bạn bè lưu
lại thảo luận chi tiết cho hôn lễ.
Thư Dực ở lại trong phòng, xác nhận hành lý đã đóng gói hết. Cô mất ngủ đã
nhiều ngày, hiện tại quyết tâm muốn tỉnh lại, sự tình đã không thể vãn hồi nữa,
cô thương tâm cũng vô dụng thôi, cô muốn xem nhẹ nỗi đau thất tình, một lần nữa
phấn chấn trở lại.
Thư Dực di chuyển cái ghế màu lam Hàn Chấn Thanh mua cho, kéo tới sân sau ngồi
xuống, một mình thưởng thức trăng sáng cùng bầu trời đầy sao.
Lúc trước cô thật đau lòng, nhưng rồi dần dần bình tĩnh lại, cũng tiếp nhận sự
thật. Cô đem hành lý cất kỹ, vé máy bay cũng đặt rồi, bất cứ lúc nào cũng có
thể rời đi.
Hai tay cô chống cằm, nhìn lên bầu trời, suy nghĩ – Cứ coi hôn lễ của bọn họ
như hôn lễ của người xa lạ không quen biết, đúng, ngày đó cô cứ nghĩ như vậy,
nhất định có thể vượt qua.
Cô nghĩ tự an ủi mình, tình cảm tuy thất bại, nhưng cô còn có công việc, dù cho
không có ai để dựa vào, cô vẫn có thể sống rất tốt.
Jeter hoan nghênh cô trở về, đã đặc biệt đặt khách sạn lớn cấp năm sao cho cô.
Cấp năm sao đó, gian phòng đó nhất định rất lớn, giường khẳng định cũng rất
tuyệt, cô thử tưởng tượng đến bữa tối thịnh soạn, thiết bị cao cấp của khách
sạn, nhưng không hiểu loanh quanh thế nào lại nghĩ đến bộ ghế sa lon đen trong
nhà của Hàn Chấn Thanh, cái ban công nhỏ, áo khoác anh thường mặc…
Ngừng ngừng ngừng!
Hiện tại việc cô nên làm là leo ra khỏi đầm lầy thất tình, chứ không phải đem
tâm tư đặt trên thân một người đàn ông không thuộc về mình, tỉnh lại thôi! Cô
muốn lên kế hoạch tương lai, ừ… đầu ngón tay Thư Dực nhẹ chạm vào mặt, nghĩ
tới không biết Jeter giúp cô an bài công việc thế nào, không khéo ở Paris đợi
không được bao lâu đã bay đến studio ở LA rồi, tham gia cố vấn cho phim điện
ảnh. Tốt, đi LA có thể trông thấy đại minh tinh.
Hay là đi Trung Quốc, lúc trước Jeter vẫn muốn cô tiếp nhận công trình trùng
kiến, vậy đi Thượng Hải, dù sao đi máy bay rất thuận tiện, đến chỗ nào cũng
được. Bây giờ cô đi đâu cũng không sao cả, phiền não duy nhất chính là kết thúc
công việc rồi muốn đi đâu nghỉ ngơi?
Chỗ Phương Ngải cô tuyệt đối không đi, đáng chết, cô nghĩ tới còn có rất nhiều
quần áo ở nhà Phương Ngải! Thôi quên đi, cô cũng không muốn…
Đúng rồi! Thư Dực vỗ tay, chợt nghĩ đến: “Có lẽ mình nên mua một
căn nhà, có một nơi định cư, như vậy công việc chấm dứt thì có nơi để đi rồi,
không cần phiền não đến khách sạn nào nghỉ ngơi.”
Nhưng định nghĩa nhà là như thế nào? Cái vấn đề này đột nhiên hiện lên trong
đầu cô.
Nếu như chỉ là một gian phòng ở thuộc về cô, nếu như không có người hoan nghênh
cô về nhà, nếu như ngàn dặm xa xôi mệt mỏi trở về, nghênh đón cô chỉ là căn
phòng trống rỗng, vậy có cái gì khác với khách sạn? Thậm chí so với ở
khách sạn còn hỏng bét hơn, khách sạn ít nhất còn có nhân viên phục vụ khuôn
mặt luôn tươi cười, hô to hoan nghênh; căn phòng trống rỗng chỉ cho cảm giác
lạnh lẽo, đến đồ dùng trong nhà cũng trầm lặng.
Xong đời! Thư Dực che kín mặt. Thực bị thảm, thật vất vả cô mới phấn chấn một
chút, bây giờ lại bực bội, càng chán nản hơn.
Lúc này, cô nhất thời hiểu được tâm tình của Hàn Chấn Thanh.
Anh mua nhà, trang trí lại, những việc rắc rối này, rồi quyết định lớn trong
cuộc đời, anh đều lần lượt kiên nhẫn hoàn thành, chỉ vì chờ đợi Bạch Hạc đến
bên anh, anh cũng không muốn phiêu bạt, anh cũng muốn có một gia đình. Cô vốn
là nữ chủ nhân trong ngôi nhà của Hàn Chấn Thanh, cô vốn có thể, cho tới khi
chính tay cô phá hỏng.
Cô không chịu nhận thức, đối với anh không phải là chính là một loại chối bỏ
sao?
Sự đau lòng thất vọng của anh, đều bởi vì cô không có thật sự nhìn đến cố gắng
của anh, lại chỉ chuyên chú vào việc chính mình không đủ hoàn mỹ.
Thứ nông cạn không phải ánh mắt, tiêu chuẩn của người trên đời, mà chính là cô!
Giờ khắc này, sự lĩnh ngộ giống như dòng nước ấm áp tẩy sạch suy nghĩ của cô,
tẩy đi sự oán giận với Phương Ngải cùng Hàn Chấn Thanh, cũng tẩy đi sự khắt khe
cùng bất mãn của cô với chính mình.
Cô bất chợt đứng lên, tâm tình kích động. Cô hoàn toàn nghĩ thông suốt, khi còn
bận tâm người khác nhìn cô như thế nào thì cô chỉ có thể vĩnh viễn bi thảm sống
trong ánh mắt người khác; tự ti, không tin tưởng bản thân mình cũng có thể hấp
dẫn ánh mắt anh, hối tiếc đã không tin tưởng mình cũng có sức nặng.
Liên tiếp thất bại làm cô sa sút tinh thần, bài học lần này dạy cho cô biết cảm
ơn những thất bại từng trải qua, sau này cô sẽ không phải tự ti hối tiếc nữa,
cô thực ngốc a!
Thư Dực mang cái ghế về phòng, trở lại đại sảnh quán rượu, cả đám người còn
đang thảo luận chi tiết tiệc cưới, cô quyết định dũng cảm tham dự.
“Em
giúp mọi người pha chút cocktail uống nhé!”
Hùng Bảo Bảo huýt sáo. “Tốt! Tôi sắp chết khát rồi.”
“Tôi
muốn uống cà phê, cà phê Italy đậm đặc.” Đàm Hạ Thụ ngậm thuốc
lá nói: “Tôi
buồn ngủ vô cùng.”
“Vậy
còn anh?” Thư Dực hỏi Hàn Chấn Thanh, cố gắng kiên cường,
thế nhưng lại nghe thấy tiếng nói khàn khàn của chính mình.
Hàn Chấn Thanh vốn đang cúi đầu kiểm tra đồ ăn cho tiệc cưới, nghe thấy cô hỏi,
anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Anh
muốn uống gì?” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Around
the world.” Anh nhìn ra cô đang miễn cưỡng cười.
Thư Dực ngây ngẩn cả người, đám người nghe xong thì nhốn nháo cả lên.
“Rượu
mạnh đó!”
“Làm
gì vậy? Uống rượu mạnh như thế?!” Đầu bếp Trương Đại
Tường cười ha ha. “Anh sắp kết hôn rồi, còn muốn du lịch vòng quanh thế
giới sao?”
Thư Dực mỉm cười, trì hoãn nói: “Around the world? Nếu say thì làm sao bây
giờ?”
Anh bình tĩnh nhìn cô. “Anh sẽ không dễ dàng say như vậy.”
Chỉ có lần này, anh say bởi tình yêu.
Bị anh nhìn chăm chú, Thư Dực lập tức đầu óc cháng váng, đầu gối như nhũn ra,
cô xoay người thoát khỏi hiện trường, đi
vào sau quầy bar.
Đám người chờ đợi Thư Dực đưa đồ uống tới, Đàm Hạ Thụ lớn tiếng đề nghị: “Các vị các vị, ngày kết
hôn chúng ta nên sắp xếp vài cái tiết mục giải trí, tất cả mọi người đều phải
biểu diễn!”
Trương Đại Tường cười hô to: “Tôi biểu diễn điêu khắc dưa hấu với bí đỏ.”
Đủ hoành tráng rồi chứ!
Hùng Bảo Bảo đập bàn hào sảng nói: “Tôi biểu diễn tay không chặt gạch, a, cái
này không hay, lấy ngực đập vỡ tảng đá lớn thì thế nào?”
Không khí nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn Hùng Bảo Bảo như nhìn quái
thú (~^^~), chỉ có Đàm Hạ Thụ cười to, ôm vợ yêu nói: “Anh
xin em, em tha cho mọi người đi, lễ thành hôn tốt lành đừng làm mấy trò bạo lực
như vậy.”
“Chú
rể cũng phải biểu diễn!” Trương Đại Tường đề nghị, mọi
người ồn ào hùa theo.
“Hàn
Chấn Thanh có thể hát, tôi giúp cậu ấy đệm nhạc.”
Nói xong, Đàm Hạ Thụ đi đến sân khấu, ngồi xuống mở nắp đàn piano lên, ngón tay
dài lướt qua phím đàn, mọi người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, đẩy ông chủ lên
đài biểu diễn.
Không lay chuyển được đám nhân viên đang hưng phấn, Hàn Chấn Thanh lườm Hạ Thụ
một cái, đi lên sân khấu, có người thấy vậy liền tắt đèn tạo không khí! Đèn pha
chiếu lên người Hàn Chấn Thanh, bốn phía tối đen, ánh đèn trên sân khấu tỏa ra
vầng sáng nhàn nhạt.
Thư Dực choáng váng, quên cả pha rượu, sững sờ nhìn người đàn ông tuấn mĩ trên
sân khấu.
Đàm Hạ Thụ đánh một khúc nhạc dạo, hướng Hàn Chấn Thanh kêu to: “Đến đây đi, muốn hát bài
gì?”
Hàn Chấn Thanh nhẹ cầm micro, thấp giọng nói: “Kissing a fool.”
Kissing a fool?
Anh từng nói qua bài hát kia?! Thư Dực tim đập nhanh.
Hàn Chấn Thanh nhìn chăm chú vào bóng tối phía sau, ánh mắt u buồn, giọng nói
trầm thấp, chậm rãi cất tiếng hát. Tiếng đàn buồn bã, lời ca ưu phiền, chạm đến
đáy lòng Thư Dực.
Thư Dực lắng nghe ý nghĩa trong ca từ tiếng anh, cô chợt nghĩ, đó là tiếng lòng
của anh, là lời oán trách của anh đối với cô sao?
Giọng của anh trầm trầm, mang theo một cảm giác tang thương, vang vọng trong
quán rượu.
Tiếng đàn tôn thêm giọng hát trầm ấm, Thư Dực nghe mà cảm thấy đau lòng.
Em
thật xa xôi, đến bao giờ anh mới có thể trở thành ngôi sao của em? Em tin vào
lời nói của mọi người, sợ hãi trốn tránh trái tim anh.
Em
cho rằng em đủ mạnh mẽ… có thể bắt đầu lại một lần nữa… Hãy cẩn thận lắng
nghe trái tim của em, em sẽ phát hiện, nó chưa từng bình yên.
Em
vĩnh viễn không thể thay đổi cách nghĩ của mọi người. Nếu em mù quáng mà thuận
theo cảm giác của người khác, họ sẽ lấy đi trái tim của em.
Mọi
người, luôn khiến những kẻ đang yêu cảm thấy ngu ngốc. Nhưng hãy hiểu rằng, anh
yêu em.
Chúng
ta luôn có thể kiêu hãnh mà nói với toàn bộ thế giới, chúng ta đã cảm nhận được
tình yêu đích thực.
Lừa
dối anh bằng những giọt nước mắt của em, che dấu anh bằng nụ hôn và những lời
dối trá của em.
Tạm
biệt, nhưng xin em đừng cướp đi trái tim anh.
Em
thật xa xôi, đến bao giờ anh mới có thể trở thành ngôi sao của em?
Anh
sẽ thu thập những mảnh vỡ, một lần nữa hàn gắn trái tim mình.
Nhưng
thực kỳ lạ là anh lại sai lầm khi nghĩ rằng em cũng yêu anh.
Có
lẽ em đã trao nụ hôn cho một kẻ ngu ngốc.
Anh
nghĩ người em hôn, có lẽ là một người tình ngu ngốc.
Bọn họ giữa lời ca xa xăm nhìn nhau. Thư Dực cảm thấy hai người bọn họ đều là
kẻ ngốc, kẻ ngốc trong tình yêu.
Bài hát chấm dứt, ánh đèn sáng lên đồng thời cô cũng xoay người, lau đi nước
mắt.
…..
Chu Phương Ngải, con người này gần đây đặc biệt may mắn, ba ngày liền trời mưa,
nhưng đúng vào ngày kết hôn là hôm nay lại trời quang mây tạnh. Đinh Thư Dực cả
đêm qua không ngủ, nằm ở trên giường nhìn ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.
Cô mở to mắt nhìn những tia sáng, nhìn chúng ấm áp bao phủ lên máy vi tính trên
bàn trà. Gió lướt qua làm lay động rèm cửa, ánh nắng bướng bỉnh thướt tha lay
động.
Thư Dực lúc này lại cảm thấy ánh mặt trời rất chướng mắt, rất đáng ghét. Xoay
người rúc vào trong chăn, giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng cô vẫn xuống
giường rửa mặt. Trong lúc tắm rửa, Thư Dực lại phiền não nghĩ buổi tối, khi
nhìn bọn họ trao đổi nhẫn cưới, cô nên dùng cái vẻ mặt gì mà chúc phúc? Cô có
cười nổi hay không?
Tóc ướt dính chặt trên lưng, giống như tâm tình của cô, rối loạn đến phát ghét,
chẳng theo lý lẽ gì nữa. Cô đem lễ phục màu vàng định buổi tối mặc treo lên
tường, lúc trước nói với Phương Ngải muốn mặc quần jean thuần túy chỉ là nói
nhảm mà thôi. Thư Dực vuốt ve lễ phục, ánh mắt ảm đạm. Anh đã lựa chọn rồi, mặc
kệ tốt xấu thế nào, cô cũng nên chúc phúc cho anh.
Thư Dực ra khỏi phòng, đi qua hành lang. Thời gian còn sớm nhưng đại sảnh đã
chật ních nhân viên, họ đang bận rộn bố trí hội trường hôn lễ. Đàm Hạ Thụ tìm
tới một vị giám đốc quan hệ xã hội, ăn mặc rất thời thượng, tay cầm bộ đàm chỉ
huy cấp dưới làm việc.
Thư Dực tim đập nhanh bước vào đại sảnh, bị không khí lãng mạn trước mắt làm
cho đầu óc choáng váng, cảm thấy như đang đi vào trong giấc mộng. Khăn trải bàn
màu hồng cam rủ xuống, trên mỗi bàn đều đặt một lọ thủy tinh nhỏ trong suốt,
mỗi bình cắm một đóa hoa màu trắng.
Có rất nhiều rất nhiều những đóa hoa trắng, bên cạnh ghế ngồi, trên sân khấu,
bên quầy bar, giá nến, lối đi, bệ cửa sổ… Quán rượu nhỏ như bị rừng hoa trắng
tao nhã mảnh khảnh chiếm lĩnh, không khí mờ ảo kỳ lạ, tựa như một giấc mộng.
Thư Dực nhìn mà choáng váng, quả thực giống như bối cảnh tình yêu lãng mạn
trong phim Hollywood.
“Rất
tuyệt, đúng không?”
Có người đập vai cô, Thư Dực xoay người, nhìn thấy Chu Phương Ngải một thân váy
hồng, tóc dài thường xoã tung nay được chỉnh tề cuốn lên sau đầu. Cô nghĩ, có
lẽ Phương Ngải vì muốn phối hợp với lễ phục cô dâu phong cách cổ điển nên đặc
biệt búi lên.
“Sao
lại đứng ngẩn người ở đây?” Phương Ngải mỉm cười.
“Những
đóa hoa này rất đẹp…” Thư Dực ngẩn ngơ, đưa tay khẽ
vuốt hoa trong bình.
Phương Ngải trực tiếp để sát vào mũi ngửi thử, ngọt ngào nói: “Ừ, những đóa hoa này đều
là anh ấy đặc biệt đặt tới! Toàn bộ Bạch Hạc Dụ ở Đài Bắc đại khái đều bị đưa
tới nơi này.”
Bạch Hạc Dụ?! Thư Dực nhìn đóa hoa xinh đẹp, thì ra ngày đó anh nói chính là
loại hoa này.
“Cầm
lấy đi.” Phương Ngải đem cái hộp tay trái đang xách giao
cho Đinh Thư Dực.
“Cái
này là gì?” Thư Dực tiếp nhận hộp.
“Chị
đặc biệt mang lễ phục phù dâu tới.”
“Tôi
có chuẩn bị rồi.” Thư Dực lắc đầu, còn nói thêm. “Yên tâm, tôi sẽ không
thật sự mặc quần jean đâu.”
“Chị
biết em sẽ không hẹp hòi như vậy mà!” Phương Ngải ha ha
cười, vỗ vỗ vai Thư Dực. “Ha, tối nay là thời khắc rất quan trọng
trong đời chúng ta, chị hi vọng bạn tốt của chị cũng ăn mặc thật xinh đẹp. Lễ
phục là chị đặc biệt mua cho em, nhận lấy đi.” Ngu ngốc, cô còn
nhìn không ra mưu kế của bọn họ.
Thư Dực suy nghĩ một chút, gật đầu nhận lấy. “Được, cám ơn.”
Không nên tiếp tục cãi nhau nữa, cứ như vậy, mọi người quen nhau vui vẻ, chia
tay cũng vui vẻ.
“Chị
cảm ơn em mới đúng.” Phương Ngải ra vẻ bi thương thở dài một tiếng.
“Thư
Dực ~~ thời gian này chúng ta có rất nhiều chuyện không vui, nhưng qua đêm nay,
đều quên hết đi, được không?”
“Được.”
Thư Dực miễn cưỡng cười. Dù sao ngày mai cũng đi rồi, muốn cáu kỉnh cũng không
còn cơ hội. “Phương
Ngải… Chị có thể…” Thư Dực muốn nói lại thôi.
“Làm
sao? Có gì cứ nói đi!”
“Đừng
quen bạn trai bừa bãi nữa.”
“A?
Ha, em kêu oan thay cho Hàn Chấn Thanh sao?”
Thư Dực nhíu mày. “Anh ấy tốt như vậy, chị nên quý trọng, hôn nhân là
chuyện rất thiêng liêng…”
“Chị
sẽ cố gắng.” Thực phát bực mà, lại nói những lời như vậy.
Đinh Thư Dực này thật sự là đại biểu cho loại người tốt quá hóa ngốc. Phương
Ngải hỏi: “Nghe
nói… em chỉ đợi đến ngày mai, em muốn đi đâu?”
“Đi
Paris, Jeter giúp em tiếp nhận vài công việc.”
Phương Ngải cười rạng rỡ. “Ờ, rất tốt, có việc làm là tốt…”
Hàn Chấn Thanh sẽ thả em đi mới là lạ! Jeter đáng thương, ngày mai chắc sẽ phát
khóc mất.
“A,
đúng rồi.” Thư Dực từ trong túi móc ra cái chìa khóa, tháo
xuống hai cái trong đó. “Cái này trả cho chị.”
“Làm
gì vậy? Chỗ chị lúc nào cũng hoan nghênh em mà!”
Thư Dực giữ chặt tay Phương Ngải, cứng rắn đem cái chìa khóa nhét vào lòng bàn
tay, cố chấp cười nói: “Đồ của em ở nơi đó tùy chị xử lý, sắp tới
em sẽ rất bận rộn, không có thời gian đi lấy.”
Cô thật là biết cách sử dụng công việc làm tê dại chính mình mà! Phương Ngải
giả mù sa mưa hỏi: “Ồ, em có chỗ ở sao?”
“Jeter
đều giúp em sắp xếp xong xuôi rồi.”
“Hành
lý đâu? Có nhiều hay không?” Vở diễn cuối cùng này, Phương
Ngải diễn cực kỳ hưng phấn.
“Đều
đóng gói tốt rồi.”
“Ngày
mai kêu Chấn Thanh đưa em ra sân bay.” Một đòn cuối cùng,
quả nhiên trông thấy sắc mặt Thư Dực biến hóa, giọng nói cứng ngắc từ chối.
“Em
đáp taxi.”
“Thư
Dực, chị đi tiệm áo cưới chuẩn bị đây.”
“Cám
ơn lễ phục của chị.” Thư Dực giương lên cái hộp tinh xảo trong tay.
“Dường
như rất đắt.”
Phương Ngải véo véo mũi cô, xoay người đi.
Thư Dực nhìn Phương Ngải rời đi, mùi nước hoa còn lưu lại trong không khí. Thư
Dực mệt mỏi thở dài, rất tốt, cô nghĩ, mình vừa rồi biểu hiện khá là hào phóng,
coi như là cái kết hoàn mỹ, bất kể tình bạn hay tình yêu, hôm nay đều hoàn hảo
chấm dứt.
Thư Dực nhìn Phương Ngải đi vào dưới ánh mặt trời, thấy cô ấy ngâm nga nhảy
xuống thềm đá, đi qua sân, đẩy cửa đi ra ngoài. Có lẽ ngoại trừ hâm mộ Phương Ngải,
cô cũng nên bắt đầu học theo dũng khí của cô ấy, không nên để ý đến ánh
mắt người khác.
Thư Dực trở về phòng, mở hộp ra, đem lễ phục bày trên giường. Cô đột nhiên cứng
đờ, lập tức xoay người đuổi theo Phương
Ngải, nhưng ở cửa quán rượu lại đụng phải Hàn Chấn Thanh đang đi vào.
“Đi
đâu vậy?” Hàn Chấn Thanh giữ chặt cô.
Thư Dực vội vàng hỏi: “Có nhìn thấy Phương Ngải hay không? Lễ phục của chị ấy
ở chỗ em, chị ấy cầm nhầm – Phương Ngải!”
Thư Dực gọi to, chạy xuống cầu thang, Hàn Chấn Thanh ngăn cô lại.
Anh nói: “Không
có cầm nhầm.”
“Nhưng
lễ phục cô dâu- a!” Cổ tay của cô bị anh nắm chặt, ánh mắt anh
nghiêm túc nhìn thẳng vào cô.
“Lễ
phục là của em, hôn lễ là vì em mà chuẩn bị, đêm nay người cùng anh kết hôn là
em.”
“A?
Cái gì?” Cô quá kinh hãi, mở to mắt nhìn Hàn Chấn Thanh.
Anh tháo kính xuống, nói: “Em vào đây.”
Sau đó đem Thư Dực kéo vào trong quán.
Tại một buổi sáng u ám nhất trong đời Thư Dực, bất quá chỉ một câu nói của Hàn
Chấn Thanh, liền dễ dàng khiến cho trái tim cơ hồ đã chết đi của cô lại đập
thình thịch.
Ngồi ở trên giường Đinh Thư Dực, Hàn Chấn Thanh nhìn chăm chăm cô gái sắp trở
thành vợ anh. Ánh mặt trời tiến vào cửa sổ, chiếu sáng một nửa bên mặt của cô.
Cô hôm nay thật đáng yêu, anh như bị mê hoặc bởi cặp mắt luôn long lanh ẩm ướt,
lại mang một chút ngây thơ kia, cùng khuôn mặt luôn quá nhợt nhạt, đôi môi màu
hồng phấn yếu ớt.
Tuy cô chỉ mặc áo Tshirt đơn giản cùng quần jean rộng thùng thình, tuy dáng
người cô gầy gò nhỏ bé, nhìn có vẻ hơi đơn bạc, nhưng cảm giác pha trộn giữa
phụ nữ cùng thiếu nữ này, dường như lại càng kích thích dục vọng của anh. Bởi
vì cô không trang điểm, khuôn mặt ngây thơ hại anh hoảng hốt; bởi vì dáng vẻ lo
sợ bất an của cô, khiến lòng anh căng thẳng. Bởi vì thân thể của cô luôn chọc
cho anh tâm phiền khí nóng, muốn đem cô ôm vào trong ngực. Bởi vì yêu thích quá
nhiều, anh thực muốn dùng toàn bộ cơ thể mình bảo hộ cô.
Rất khó để hình dung cảm giác của anh đối với cô. Có lẽ mê luyến một người, căn
bản không thể nào nói rõ là vì sao. Có lẽ điên cuồng yêu một người, là loại
bệnh trạng có chút cố chấp, không giải thích được mà rơi vào ma chướng của tình
yêu.
Mặc dù cô luôn cảm thấy cô không tốt, nhưng trong mắt anh, cô chỉ có thể hình
dung là “hoàn mỹ”.
Anh rất thích bộ dáng cô khi nhíu mày, nheo mắt lại, còn thích bàn tay nho nhỏ
của cô, ngón tay nhỏ nhắn không đủ dài trong mắt anh lại đặc biệt thú vị, cô
dường như rất cần được che chở, không cẩn thận buông tay sẽ lạc đường. Cô không
phải loại phụ nữ sẽ hấp dẫn đàn ông ngay lập tức, không biết khoe khoang phong
tình, không hiểu cách triển lộ gợi cảm, cô giống một đứa trẻ hơn là một người
phụ nữ.
Nhưng thực kỳ lạ vô cùng!
Trong mắt của anh tràn đầy tình cảm, chỉ riêng khi nhìn cô, lồng ngực của anh
sẽ căng đầy một loại cảm giác hạnh phúc, rất thoải mái, rất vui sướng, cảm thấy
rất muốn rất muốn mang tất cả mọi thứ của mình trao cho cô. Dường như chỉ có
như thế, mới có thể bỏ đi sự tịch mịch, tiêu tan hết sự phiền não trong thời
gian dài cùng cảm giác cô đơn khó tả của anh.
Nhưng mà đáng giận là, cô thủy chung không tin anh yêu cô, hơn nữa đã bắt đầu
yêu từ rất lâu trước kia. Đáng ghét hơn chính là, mặc dù anh không ngừng kích
thích cô, bức cô biểu lộ ra tình cảm đối với anh, nhưng cô lại luôn sợ hãi rụt
rè, không thể thông suốt.
Hiện tại, cô cầm lấy lễ phục cô dâu, thần sắc hoảng hốt, còn kinh ngạc chưa kịp
hoàn hồn.
Vừa mới rồi, khi anh cưỡng chế kéo cô vào, cô lại hỏi anh thêm một lần: “Anh muốn kết hôn với em?”
Anh lặp lại những lời trước đó: “Lễ phục này là của em, Chu Phương Ngải đặc
biệt mang tới cho em, đêm nay chúng ta sẽ kết hôn.”
Sau đó cô cứ như vậy ngây người, mở to mắt nhìn anh.
Đinh Thư Dực quá kinh hãi, đầu óc hỗn loạn. Cô dò xét ánh mắt của anh, anh nhìn
cô mỉm cười, thực chân thật ngồi lên giường của cô.
Đây là mơ sao? Nếu như cô nở nụ cười, có khi nào sẽ ầm một tiếng, từ trong mộng
tỉnh lại hay không? Đừng nha, hiện tại cô hạnh phúc đến sắp tan ra mất. Trời ạ,
nếu như phát hiện tất cả bất quá chỉ là mơ, cô sẽ buồn đến chết mất.
Ánh mắt của anh đang cười, cái nhìn của anh khiến cô thấy thật ấm áp! Tim cô
đập rất nhanh, nhiệt huyết sôi trào. Cô đắm chìm trong trong ánh mắt anh, toàn
thân ấm áp dễ chịu.
Hai tay Hàn Chấn Thanh chống ở mép giường, chân dài bắt chéo, giọng nói chậm
rãi vang lên: “Còn
không đi mặc thử lễ phục sao?” Cô còn muốn ngây
ngốc tới khi nào đây? Cô còn chưa tin sao?
Hai tay Thư Dực khẽ run, nắm chặt lễ phục. “Vậy là chúng ta sẽ kết
hôn? Tối hôm nay?” Cô không dám quá cao hứng, cô nghĩ đến Phương
Ngải, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Phương Ngải không phải muốn cùng anh kết
hôn sao? Làm sao lại biến thành cô? Đã xảy ra chuyện gì? Cô có rất nhiều nghi
vấn!
Hàn Chấn Thanh nở nụ cười, nháy mắt với cô, hết cách mà thở dài: “Được rồi, xem em muốn
ngốc tới khi nào, anh sẽ ở đây với em, em cứ chậm rãi mà ngây người, nhưng đừng
để lỡ hôn lễ của chúng ta.”
Cô kêu một tiếng, nhảy dựng lên. “Thật sao?! Nhưng Phương Ngải…”
“Đừng
quan tâm tới Phương Ngải, anh sẽ giải thích với em.”
“Đợi
một chút, em không hiểu…” Thư Dực nôn nóng muốn biết rõ.
Anh lần thứ hai thở dài, chẳng muốn cùng cô nói nhảm, trực tiếp hạ mệnh lệnh.
“Phải,
chúng ta sẽ kết hôn, trừ em ra, bên ngoài tất cả mọi người đều biết rõ người
kết hôn chính là chúng ta, nhưng trước đó, anh muốn nghe thấy em nói em yêu
anh…”
Thư Dực ngớ ra, Hàn Chấn Thanh từ trong túi lấy ra cái cà vạt, chậm rãi đeo lên
cổ, vừa thắt cà vạt vừa nói: “Cho em thời gian ba giây để tỏ tình với
anh.” Anh hạ lệnh, khẩu khí như quân nhân.
Tỏ… Tỏ tình?! Thư Dực nghẹn họng nhìn anh trân trối, da đầu tê dại.
Hàn Chấn Thanh bắt đầu đếm: “Một.”
Thư Dực đỏ mặt.
Anh tiếp tục: “Hai.”
Trái tim Thư Dực nhảy điên cuồng.
Anh nói: “Ba.”
“Em
yêu anh!” Cô kêu to.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt như đang cười. “Thấy không, đâu có khó như vậy.”
Xem ra sử dụng phương thức thẩm vấn tội phạm vẫn hữu hiệu hơn, anh bị cô giày
vò cũng thông minh hơn rồi.
Thư Dực kích động hỏi: “Vậy… Anh có yêu em không?”
“Thật
đáng chết.” Anh nhướng mày, cố ý hung ác lườm cô. “Anh đương nhiên yêu em,
cái này còn phải hỏi sao?”
Cô nhất thời đỏ mắt. “Nhưng anh nói anh muốn lấy Phương Ngải… Em vẫn luôn
rất thích anh, mỗi lần nhìn thấy anh, em đều không thể hô hấp. Anh nói anh muốn
lấy Phương Ngải, trái tim em như sắp ngừng đập vậy…”
Cô nghẹn ngào, anh lại mừng rỡ nở nụ cười.
“Anh
cùng Phương Ngải chưa từng có ý định kết hôn.”
“Nhưng
hai người…”
“Đó
là để chọc tức em.” Anh giải thích: “Trước khi quán rượu khai
mạc một ngày, có một cô gái xa lạ từ nước Mĩ gọi điện thoại đến tìm anh, cô ấy
nói mình là bạn của Bạch Hạc…”
“Phương
Ngải?”
“Phải,
chính là Chu Phương Ngải.” Hàn Chấn Thanh chỉnh lại cà
vạt, nhìn Thư Dực. Hiện tại anh mặc nguyên bộ âu phục màu đen, trông thật anh
tuấn hiên ngang, an vị trên chiếc giường nho nhỏ của cô, thân hình cao lớn hại
cô tâm hoảng ý loạn, nhưng khiến cho cô sợ hãi hơn chính là những lời anh nói
tiếp theo –
“Phương
Ngải nhắc tới chuyện có liên quan đến “ảnh chụp” với anh…”
Trông thấy cô phút chốc mặt đỏ tai nóng, anh càng vui vẻ hơn. “Cô ấy nói nghe có vẻ vô
cùng nghiêm trọng, rằng có một tên trộm đã lấy ảnh chụp của cô ấy lên mạng làm
quen bạn. Sau đó cô ấy dùng khoảng mười phút đồng hồ để phàn nàn tất cả mọi
chuyện đều do bộ dạng cô ấy quá đẹp. Cô ấy nói tên trộm này nhát gan nhu nhược,
trước kia từng thổ lộ với một bạn học mình ái mộ, nhưng bị người ta hung hăng
cười nhạo, cho nên cô ấy muốn anh thông cảm cho tên trộm này.”
Phương Ngải đem tất cả bí mật của cô nói ra? Trời ạ ~~ Thư Dực xấu hổ muốn
chết.
Nhìn cô chân tay luống cuống, mặt đỏ bừng lên, anh cúi đầu cười. “Chu Phương Ngải muốn anh
chú ý, cô ấy nói tên trộm kia đã lẻn vào quán rượu Bạch Hạc.”
Cô xấu hổ cầm lễ phục che mặt. A ~~ trời ạ, cô thật muốn đào cái hố chui xuống.
“Cô
Chu hảo tâm này còn đặc biệt cho anh biết rõ hình dáng của tội phạm.”
Hàn Chấn Thanh mở áo khoác, lấy ví da, từ trong đó rút ra một tấm ảnh, quơ quơ
trước mắt cô.
“Má
ơi!” Thư Dực kêu thảm thiết. Trong ảnh, cô nằm sấp
mà ngủ trên ghế sa lon trong phòng khách nhà Phương Ngải, chỉ mặc áo Tshirt,
cùng quần đùi có hình gấu bắc cực.
Thư Dực đưa tay đoạt lấy tấm ảnh, anh giơ cao, nói tiếp: “Vì sợ bị tội phạm lừa,
anh đành phải in ra, mang theo bên người.” Anh nhìn ảnh chụp
rồi lại nhìn Thư Dực, so sánh với nhau. “Có thể bắt được em rồi, Bạch Hạc.”
Đinh Thư Dực sắp té xỉu mất, đủ loại chuyện xấu đều bị người mình yêu lần lượt
vạch trần, so ra chẳng phải càng xấu hổ hơn sao?
Trong lúc cô tự cho là mình có thể thần không biết quỷ không hay… che dấu
hành vi phạm tội, anh lại nhìn thấy rõ ràng cô đang làm bộ làm tịch?
Oh ~~My God!…
“Thực
xin lỗi ~~” Cô ủ rũ, nhận tội nói xin lỗi.
Anh nhún nhún vai, thảnh thơi thưởng thức vẻ mặt khốn quẫn của cô.
“Bất
quá, trước khi Phương Ngải gọi điện thoại nói cho anh biết, anh đã mơ hồ đoán
được em là Bạch Hạc, chỉ là không có vạch trần. Anh không ngừng ra ám hiệu với
em, chờ em thẳng thắn, nhưng em trước sau không chịu nói ra miệng.”
Cô còn có nghi vấn: “Vậy
lúc Phương Ngải đến, anh đã biết em là Bạch Hạc? Vậy tại sao lại cùng chị ấy…”
“Cô
ấy đề nghị cho em chút giáo huấn, để em học được dũng cảm, mọi người đều hi
vọng em có thể tự mình thừa nhận.”
“Cho
nên hai người hợp tác gạt em? Hai người căn bản không có kết giao?”
Cô dần dần nghĩ ra.
“Lúc
đầu Phương Ngải chạy đến, chỉ là hi vọng bức em nói ra chân tướng, đáng tiếc
không có hiệu quả, em vẫn giữ im lặng. Cô ấy giận em cố chấp, dứt khoát ở lại.
Còn tên họ Đàm kia em biết rồi chứ?”
“Đàm
Hạ Thụ?”
“Phải,
em một mực không chịu nói thực, vì vậy cậu ấy đề nghị anh cùng Phương Ngải dứt
khoát tuyên bố kết hôn, cậu ấy cho rằng chỉ cần hạ một liều thuốc mạnh, em
tuyệt đối sẽ chịu không được, vì sợ anh cùng Phương Ngải kết hôn, lập tức sẽ
thừa nhận tất cả với anh.” Đáng tiếc cái liều thuốc mạnh
này đối với cô vô hiệu, lần đó mặc dù cô chán nản nhưng vẫn không có thẳng thắn
mà nói ra chân tướng.
Đàm Hạ Thụ?! Thư Dực giật mình kêu: “Là Đàm Hạ Thụ suốt ngày cười cợt kia sao?
Cái tên thích hút xì gà Đàm Hạ Thụ?” Đàm Hạ Thụ, anh
được lắm!
Khẩu khí kích động của cô làm anh mỉm cười. “Phải, đúng là Đàm Hạ Thụ
suốt ngày chơi bời lêu lổng kia.”
Thư Dực vẻ mặt phẫn nộ nói: “Em cho nổ nhà anh ta!”
Quỷ kế của anh ta hại cô sắp phát điên rồi.
Hàn Chấn Thanh sửng sốt, ngửa đầu cười to. Nụ cười của anh làm cho cô hoa mắt
chóng mặt, tiếng cười trầm thấp mạnh mẽ làm chấn động trái tim cô.
“Vậy
sợ rằng em phải chuẩn bị thật nhiều thuốc nổ, bởi cậu ấy có rất nhiều nhà, em
còn phải đối phó với cao thủ Không thủ đạo nữa, Hùng Bảo Bảo em cũng biết chứ?”
“Vợ
anh ấy sao?”
“Đúng,
vài lần vô địch giải võ thuật nữ rồi.”
Bị lây nhiễm cảm xúc vui sướng của anh, tâm tình cô thoải mái hơn, cũng hài
hước nói: “Không
sợ, anh không phải biết nhẫn thuật sao? Lấy đao võ sĩ đấu với cô ấy.”
“A
không, không.” Anh làm bộ run sợ, nghiêm túc nói. “Anh không đánh phụ nữ.”
Cô nở nụ cười, trời ạ, cô thật là cao hứng. Thì ra là vậy, tất cả đều là cô tự
dọa mình, Phương Ngải, Hàn Chấn Thanh, Đàm Hạ Thụ, bọn họ đồng mưu chỉ vì muốn
ép cô đi tranh thủ hạnh phúc, nói ra chân tướng. Kết quả? Cô lại ngu ngốc, chỉ
lo thương tâm, một mực kéo dài tới cuối cùng, mới đột nhiên phóng tới nhà anh,
nói ra sự thực.
“Lần
đó em rốt cuộc cũng thẳng thắn với anh, tại sao anh còn nói muốn lấy Phương
Ngải?” Thư Dực không được tự nhiên hỏi.
Hàn Chấn Thanh cười đáp: “Lần đó em nói em chẳng qua là cảm thấy có
nghĩa vụ nói cho anh biết chân tướng, nếu như anh cảm thấy cô ấy không phải
Bạch Hạc cũng không sao, em còn kêu anh cứ lấy… Nghe những lời này, giống như
việc anh yêu em chả có quan hệ gì tới em, anh lấy ai cũng không sao vậy. Em
thực sự là quá giỏi mà, anh bị em làm cho tức điên lên.”
“Cho
nên anh mới cố ý nói muốn lấy Phương Ngải?”
Bọn họ nhìn nhau, đồng thời cảm thấy thật ngu xuẩn.
Sắc mặt anh trầm xuống. “OK, anh biết nghe rất ngu ngốc.”
Là anh hành động quá cảm tính.
“Em
so với anh càng ngu xuẩn hơn…” Vành mắt cô đỏ
lên, tay ôm ngực. “Tại sao em lại nói ra những lời đáng ghét như vậy chứ?”
Nước mắt cô chảy xuống, thẳng thắn nói với anh: “Em sai rồi, em quá sợ bị
anh cự tuyệt, dù chỉ là một ánh mắt thất vọng của anh, cũng khiến em chán nản
muốn chết, bởi vì em rất để ý tới anh.”
Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Lúc ấy em thấy anh sau khi nghe xong,
không có nửa điểm vui sướng, em nghĩ tới anh thích Phương Ngải. Em cố ý giả bộ
không quan tâm, như vậy dù cho anh không thích em, em cũng có thể không cần để
ý, anh có thể đi lấy Phương Ngải… còn lớp ngụy trang của em, ít nhất có thể
giúp em giữ lại chút mặt mũi.”
“Phải,
nếu như anh cũng giống em, cũng bận bịu bảo vệ tự tôn, em có biết cuối cùng sẽ
như thế nào không? Đêm nay chúng ta sẽ không kết hôn. Nếu không người nào
nguyện ý mở miệng nói yêu trước, vậy em nói cho anh biết tình yêu làm thế nào
phát sinh đây?”
Thư Dực nhìn anh, nước mắt lấp lánh, mỉm cười nói: “Cám ơn anh.”
Nếu anh không đủ kiên trì, cô sẽ ngu xuẩn mà bỏ lở cơ hội hạnh phúc.
Anh cũng mỉm cười, khóe mắt nổi lên nếp nhăn, làm trái tim cô như tan ra.
“Không
cần cám ơn anh, anh là tự tìm khổ, yêu phải người phiền toái như em.”
Đôi mắt anh ánh lên sự ôn nhu cùng cố chấp.
Cô lau nước mắt. Trời ạ! Cô thật yêu người đàn ông này. Thấy ánh nắng xinh đẹp
chiếu vào trong phòng, thấy những hình bóng đáng yêu chập chờn lay động trên
tường, lại thấy ánh mắt thực mê hoặc của anh, thấy anh từ đầu đến chân thực
hoàn mỹ, trời ạ, cô hạnh phúc tới mức cả người bay bổng.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình giống như một đám mây, còn anh là bầu trời của
cô, rồi lại cảm thấy mình giống như cây hoa nhỏ lay động, còn anh là mặt đất
nơi cô cắm rễ. Anh thật tốt khi bao dung cô mọi chuyện.
Chớp mắt, cô cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, tưởng như có thể một lần cho
nổ tung tám tòa nhà, bảy con phố thậm chí cả một thành trì, hoặc một hơi leo
đến đỉnh Himalaya mà reo hò… A, cô hiện tại thật sự là mừng rỡ tới sắp nổ
tung rồi!
Có bao nhiêu người có thể chống lại biến hóa lớn như vậy? Không lâu trước đó,
cô còn cảm thấy mình đã thua sạch mọi thứ, hiện tại cô lại thấy như đã thắng
toàn bộ thế giới.
Cô rất kích động, rất vui vẻ, sau đó lại nhìn anh, ngốc nghếch đỏ mặt nói:
“Em…
em không biết nên nói như thế nào…” Cô thẹn thùng
cười, chột dạ ngó anh. “Anh còn tức giận phải không?”
“Đương
nhiên.” Anh lười biếng nhìn cô. Bất quá, làm gì phải so
đo với vợ sắp cưới của mình chứ? Tức thì tức, nhưng vẫn là kìm nén không được
nhiệt tình. Anh lắc đầu thở dài, giống như rốt cục cũng hoàn thành một nhiệm vụ
khó khăn.
“Em
làm anh sắp phát điên rồi.” Không, một Đinh Thư Dực mà làm
cho anh cùng Chu Phương Ngải còn có Đàm Hạ Thụ đau đầu nhức óc.
“Em
cũng sắp phát điên rồi, thật đó.” Cô nhanh chóng
thừa nhận.
“Vậy
mới công bằng.” Anh nở nụ cười.
“Em
thậm chí nghĩ tới cho nổ quán rượu, em rất ghen tỵ…”
“Chậc
chậc, không thể tưởng được em lại bạo lực như vậy.”
Anh thích nghe những lời này, những lời chứng tỏ cô để ý tới anh rất nhiều.
“Nói
thực ra, nhiều lần buổi tối làm việc nhìn thấy Phương Ngải nắm tay của anh, em
thiếu chút nữa đã mang bình rượu trong tay tạt chị ấy rồi.”
Đương nhiên đây chỉ là nói nhảm, cô tuyệt sẽ không làm như vậy, những lời này
là để khiến anh vui vẻ thôi.
“Em
ghen, phải không?” Còn tưởng rằng cô rất tốt nhịn, không quá để ý,
nguyên lai cũng là tức giận đến sắp nổi điên.
Anh biểu lộ vui vẻ, làm cho cô nói càng nhiều hơn.
“Nhớ
ngày Phương Ngải tới không? Chị ấy uống hết Around the world, em thật muốn bóp
cổ chị ấy, bắt chị ấy nhổ ra.”
Anh giật mình cười, cơ hồ tan hết tức giận. “Đầu óc em đang nghĩ cái
gì vậy?” Nguyên lai cô có nhiều ý nghĩ đáng sợ như vậy
trong đầu.
Thư Dực xấu hổ, gãi gãi đầu, không nói.
“Còn
gì nữa không?”
Cô xấu hổ, lắc đầu. “Em không nói.” Rất mất mặt.
“Tới
đây.” Hàn Chấn Thanh hướng cô mở ra hai tay.
Thư Dực do dự một giây, nhào vào trong ngực anh, anh ôm chặt cô, cô ở trong
ngực anh buồn rầu nói: “Em thực sợ anh lấy chị ấy… rất sợ…”
Anh xoay người đem cô áp đảo trên giường, cười cười nhìn cô, cũng không nói
chuyện. Ánh mắt của cô ngập nước, cũng đỏ mặt nhìn anh.
Anh cúi đầu, cô thẹn thùng nhắm mắt lại.
Anh ở bên tai cô nhẹ nói: “Chúng ta chờ hôm nay… đã lâu.”
Cô ở dưới thân anh run rẩy, cảm giác thấy mỗi một tấc da thịt được trên cơ thể
anh đang thân mật áp bách cô.
Anh hôn chóp mũi cô, còn có hai má cô.
“Làm
sao lại không mở mắt?” Anh khàn giọng nói.
Cô nhẹ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt phát sáng của anh, tâm hoảng ý loạn.
“Có
biết hiện tại anh muốn làm cái gì nhất không?”
Cô lo sợ nghi hoặc nhìn anh, không rõ.
Anh lấy tay đem cổ tay cô đặt ở hai bên, cúi đầu che miệng của cô, hôn cô thật
lâu thật lâu… (@_@
H chăng???… Đương nhiên là không có =))))
mãi đến khi nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm đến gõ cửa.