Trên cánh tay có một vết thương lớn như thế, sợ rằng áo cưới lộ vai của cô phải đổi thành áo cưới có tay rồi, nếu không thật đúng là không giấu được vết thương.
“Không sao, mặc kệ như thế nào, em đều là cô dâu xinh đẹp của anh.” Khẽ cười, anh quay đầu nhìn về phía Vân Khâm đang chạy vội vàng, “Mua cho tôi hai vé máy bay về thủ đô vào ngày mai, chúng tôi sẽ về Bắc Kinh.”
“Ngày mai trở về? Không phải nói không vội sao?” Nghe được anh nói như thế, Úc Tử Ân ngẩn người.
“Nơi này không an toàn, trước tiên anh sẽ phải đưa em về Bắc Kinh.”
“Thế nhưng trong nhà em còn rất nhiều đồ phải thu dọn, hơn nữa còn chưa thu dọn sau phòng thiết kế, lễ phục cũng chưa cắt xong! Bây giờ mà trở về, em sợ rằng mình sẽ gặp rất nhiều phiền toái, nếu không để lại mấy ngày nữa đi! Hoặc là chờ chúng ta kết hôn xong thì trở về!”
Dịch Khiêm Mạch do dự, quay đầu nhìn Văn Khâm một cái, gật đầu một cái, khẽ thở dài nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh, đồng ý, “Cũng tốt, nghe theo em.”
——《Quân môn sủng hôn》——
Hôn lễ sắp tới, Dịch Khiêm Mạch bắt đầu thay đổi lịch làm việc, mặc dù phần chuẩn bị hôn lễ đều do chuyên gia ở Bắc Kinh phụ trách, thân là chú rễ cũng không thể chuyện gì cũng không biết. Áo cưới do Úc Tử Ân thiết kế vừa xong, anh liền dẫn cô trở về Bắc Kinh, công việc còn lại ở thành phố C để lại cho Văn Khâm xử lý.
Một cô dâu, bốn dâu phụ, phù rể tất cả đều là những công tử nổi tiếng ở kinh thành, trai tài gái sắc tất nhiên không cần phải nói, hôn lễ vốn rất náo nhiệt và long trọng được người ta rất mong đợi.
Cô dâu mới ngồi yên lặng trong phòng nghỉ, thân là cô dâu phụ, Tiểu Mễ và Tiểu Toa săn sóc thay Úc Tử Ân đeo đồ trang sức, lúc này Sở Tiểu Ninh và Thẩm Bùi Bùi đẩy cửa đi vào, nhìn Úc Tử Ân đã thay đồ cưới xong, thét lên một tiếng thất thanh rồi vội chạy vào!
“Bạn yêu, hôm nay cậu thật xinh đẹp!” Thẩm Bùi Bùi nhìn cô dâu mới trong chiếc áo cưới trắng noãn, nếu không phải trên môi có son nước, vào lúc này thật hận không được nhào vào hôn một cái.
Sở Tiểu Ninh liếc nhìn Úc Tử Ân một cái từ trên xuống dưới, hơi híp mắt lại, “Bạn yêu, cái áo cưới này chồng cậu có thấy qua chưa?”
“Anh ấy có nhìn qua bản thiết kế, chỉ là bản thiết có chênh lệch chút khi may ra, vì tớ có thay đổi nhỏ chỉ hy vọng mang lại cho anh ấy sự bất ngờ mà thôi!”
“Tớ đang rất lo lắng việc vui mừng sẽ biến thành kinh sợ đó!” Sở Tiểu Ninh khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía thiết kế cổ áo chữ V khóe sâu, trước ngực nặn ra một khe rãnh đủ mê người, cắt xén đặc biệt hấp dẫn mang theo sức quyến rũ khó mà diễn tả bằng lời.
“Tớ mặc kệ, dù sao tớ cũng không có ý định cưới thêm một lần nữa, coi như hôm nay anh ấy không muốn tớ mặc thế này đi nữa, hôm nay là ngày vui, chắc chắn anh ấy sẽ không nói cái gì với tớ đâu!” Đứng lên, Úc Tử Ân nhìn trong gương, hài lòng nheo lại mắt!
Mình vì bản thân mà thiết kế bộ quần áo này, mặc dù hơi gợi cảm một chút, nhưng đây cũng là tác phẩm ưng ý nhất cuộc đời cô, đời này cứ hy vọng được một lần hạnh phúc khi lấy chồng, cô không muốn đối đãi với nó qua loa.
“Đúng vậy, anh ấy sẽ không nói gì với cậu, nhưng mà tớ có thể đảm bảo, hôn lễ vừa kết thúc, cậu sẽ bị anh ta bắt lên giường ăn sạch sành sanh!” Thẩm Bùi Bùi cười, đưa vẻ mặt mập mờ đến gần, “Cô, bộ áo cưới mà thiết kế thành ra thế này, sẽ không phải đang muốn hao tổn tâm tư người khác đó chứ?”
Sau lưng và trước ngực đều là thiết kế cổ chữ V, quả thực là dễ dàng đem quần áo của đàn ông xé nát, vừa nghĩ đến đêm tân hôn, chậc chậc, cuộc chiến này có vẻ rất kịch liệt!
Mặt Úc Tử Ân đỏ lên, lông mày vặn thành một đường, “Nhưng tớ lại không nghĩ như thế, chính là khó có được cơ hội anh nói không đồng ý, bỏ qua có thể là tiếc cả đời!”
“Đúng vậy, bỏ lỡ quả thật đáng tiếc, chỉ là, hậu quả này cậu phải tự mình đảm nhiệm! Tránh cho ngày mai không rời giường được nhé!”
“. . . . . .” Cũng không biết mấy tên kia là có ý lo cho cô hay đến đến đây để giễu cợt người đang rất lo lắng như cô. Thế mà còn nhạo báng vậy, cô biết phản bác như thế nào, càng nói càng thái quá, quay đầu nhìn mình đang có chút lúng túng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Bùi Bùi xoay người đi mở cửa, thấy anh chú rễ đến, khẽ sửng sốt một chút.
Đứng ở cửa bên, Dịch Cẩn Uyên cũng không có đi vào, mà lễ phép giơ ngón tay lên chỉ về thời gian trên đồng hồ, “Đã đến lúc rồi, chuẩn bị một chút thì xuống dưới nhé!”
“Được!” Khẽ gật đầu, Úc Tử Ân nhận lấy hoa cô dâu do Sở Tiểu Ninh đưa tới, quay đầu nhìn mình trong gương một chút, không xác định mà đặt câu hỏi thăm dò Thẩm Bùi Bùi: “Có OK không?”
“Rất tốt, chúng ta đi xuống thôi!” Cô dâu mặc áo cưới xinh đẹp, đợi lát nữa ra sân sợ rằng sẽ đem chú rễ kích động đến chết, chỉ là vậy cũng là một lần vui vẻ trong đời
Những khách mời đã sớm tụ họp trong phòng khách, chú rễ đứng trước đài nghe người điều khiển chương trình lên tiếng mời thì từ từ quay người lại, giữa thảm đỏ Úc Bảo Sơn nắm tay con gái chậm rãi đi vào trong phòng, khúc quân hành của hôn lễ vang dội khắp phòng khách xa hoa, tiếng vỗ tay tự nhiên mà đến.
Trên hành lang rất dài, Dịch Khiêm Mạch nhìn bóng dáng chậm rãi đi đến bên cạnh mình, khóe môi giương nhẹ, nụ cười nhu hòa mà ấm áp hiện ra trên mặt, đó là giây phút mà anh mong chờ nhất.
Kích động giao con gái vào tay người con rễ mà mình tin tưởng nhất, Úc Bảo Sơn cơ hồ vì vui mừng mà khóc lên, lui về chỗ ngồi của mình, nhìn một đôi tân nương làm cho người người ngưỡng mộ, hơi cảm thán, nhưng vô cùng tự hào.
Khi hai người đọc lời tuyên thề xong, khách mời xung quanh bắt đầu ồn ào, nhất là đám công tự làm chủ rễ phụ hôm nay bắt đầu đứng ở cửa nhiều chuyện, một hai bảo chú rễ phải hôn cô dâu.
Bị anh cửa mình dụ dỗ, Úc Tử Ân nhất thời đỏ mặt, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông mình gửi gắm cả đời, bên hông có bàn tay giữ chặt, một nụ hôn dịu dàng và nhu tình được đặt lên môi của cô, lưu luyến mà triền miên.
Dừng lại mấy giây, thời điểm rút người ra, trong kháng phòng là một tràn vỗ tay kéo dài không dứt.
Còn dư lại chút rượu mời, mặc dù rễ phụ và dâu phụ tăng lên đến tám người, nhưng tiệc mới quan khách đến hơn một trăm bàn, đi một vòng mời rượu, mặc dù có người ngăn cản, Dịch Khiêm Mạch vẫn bị đổ không ít, nhất là vợ mới cưới lại còn rót rượu cho anh, cuối cùng vẫn là Úc Tử Ân đứng ra thay anh nhận rượu, tiếng khen lần nữa vang lên.
Một nhóm người làm ầm ĩ đến nửa đêm, ứng phó xong còn đến màn phá phòng tân hôn, một nhóm người chạy lên hát hò ầm ĩ, Dịch Khiêm Mạch cởi áo khoác nhìn về phía bóng dáng ngồi an tĩnh trên ghế salon, trên trên gương mặt đã tẩy trang khó nén được chút trắng bệch.
Giằng co một ngày, anh còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi là cô.
Đi lên trước, anh rót cho cô một ly nước, dịu dàng hỏi: “Có mệt hay không?”
“Cũng may, cả đời chỉ có một lần, mệt mỏi nữa cũng không còn quan hệ.” Cô đưa tay vòng lên cổ anh, chui vào giữa cổ gáy anh mà cọ qua cọ lại, lầm bầm thì thầm bên tay anh: “Hôm nay vui vẻ không?”
“Cưới được em là chuyện vui nhất trong đời anh.” Anh giơ tay lên, khẽ vuốt ve lưng cô, đôi mắt hơi híp lại một chút, “Nhưng bộ áo cưới hôm nay em mặt hơi gợi cảm, anh không vui chút nào.”
Ở nơi có nhiều đàn ông như thế, mặc dù hôm nay là ngày đám cưới của bọn họ, nhưng anh vẫn có chút cảm giác khó chịu.
Ngồi dậy, cô khẽ cười duyên, tiến tới trước mặt anh, “Em còn tưởng rằng anh sẽ cảm thấy em rất xinh đẹp chứ, chỉ là em muốn cho anh nhìn thấy phần xinh đẹp nhất trong em mà thôi, bắt anh phải nhớ nó cả đời!”
“Được… sẽ ghi nhớ cả đời!” Khi anh thấy Úc Bảo Sơn dắt tay cô đi về phía mình, dầu năm tháng có như thế nào thì anh cũng ghi nhớ hình ảnh kia, cả đời không quên.
Dứt lời, anh ôm cô đứng dậy, trong căn phòng to như thế, cô gái nhỏ co rúc ở trong ngực anh như một đứa bé an tĩnh, mà tim của anh cũng vì hình ảnh này mà vui vẻ.
Đứng ở trước mặt cô, anh săn sóc thay cô cởi bộ sườn sám đỏ thêu hình long phượng trên người xuống, vừa cởi xong nút áo cuối cùng ở thắt lưng, vừa kịp chạm vào da thịt mềm mại của cô, một ngọn lửa đang âm ỉ cháy!
Cô vừa mới ngẩng đầu lên, mặt người đàn ông anh tuấn trước mặt đã đến thật gần, thuận thế đặt một nụ hôn lên môi cô, dịu dàng mà lưu luyến, giống như là đang dùng sinh mạng của mình mà yêu thương cô vậy, dịu dàng đến khiến cô phải lộ ra vẻ xúc động!
Cũng bởi vì hình ảnh dịu dàng này mà cô nhón chân lên, chủ động choàng tay qua ôm lấy cổ anh, tay vừa dùng lực thân thể liền nâng lên, hôn trả lại anh.
Đầu lưỡi trơn trợt vẽ phác thảo lên viền môi anh, dò vào trong khoang miệng anh, mạnh mẽ xuyên qua, nâng đầu lưỡi của anh lên, cùng nhau hành động.
Đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, mang theo chút yếu ớt và cẩn thận, nhưng lại khiến cho cơ thể anh dâng lên ngọn sóng lớn.
Dịch Khiêm Mạch rất nhanh liền đổi từ bị động sang chủ động, một tay ôm hông của cô, một tay áp chế cái ót của cô, anh bắt đầu hôn sâu hơn để đốt lên ngọn lửa trong lòng cô.
Người đàn ông này có thói quen khống chế mọi chuyện, cho dù là đối với việc này cũng vậy.
Cánh tay vừa dùng lực bế cô lên, đi thẳng về phía giường lớn xa hoa.
Lưng vừa mới dính vào giường lớn mềm mại, trong nháy mắt không khí liền thay đổi thành lửa nóng, anh cúi người nhìn chằm chằm cô, trong mắt lấm tấm ngọn lửa nhỏ, cơ hồ là muốn đả thương cô.
Sau khi nụ hôn chấm dứt, tầm mắt của anh từ từ di chuyển từ trên mặt cô xuống lồng ngực phập phồng, từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy sườn xám đỏ còn đang khoác trên người cô. Mà dưới người cô cũng có ngọn lửa đỏ y hệt như thế, ánh sáng phát ra từ da thịt mềm mại và trắng noãn của cô, bộ dáng mềm mại mà mê người, lập tức khiến cho hô hấp của anh trở nên căng thẳng.
Khẽ híp mắt, cô nhìn lên trần nhà, khẩn trương và chút lo lắng không biết phải làm sao, một cỗ khác thường khiến cho thân thể tê dại giống như là gặp dòng điện chạy ngang vậy, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, cô cắn chặt môi nhìn anh, đôi mắt lấp lánh tỏa ra hơi nước, tạo thành một mảnh mờ mịt.
Tinh thần và cơ thể cách nhau ngày một xa, trên da thịt mềm mại dính một tầng màu hồng xinh đẹp, mỗi một tấc da thịt cũng bị anh đốt lên ngọn lửa nhỏ, cảm giác nóng bỏng càng ngày càng nặng, hình như muốn hòa tan!
Loại cảm giác này mặc dù không đau, nhưng rất khó chịu, rất khó nhẫn nại….
“Ừ…..” Âm thanh bể tan tành, ý thức vô tình tràn ra khỏi cánh môi mềm mại, không thể khống chế.
Hiện tại cảm giác duy nhất của cô là giống như đang ở địa ngục, hai thế giới, không có cảm giác an toàn….
“Ân Ân, gọi tên anh….” Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, dịu dàng dụ dỗ.
“Dịch thiếu….” Suy nghĩ mơ hồ, cô khẽ gọi một câu trong tiềm thức.
“Không đúng, phải gọi là ông xã…..” Anh nâng mặt cô lên, dịu dàng hôn một cái.
“……….” Ánh mắt khẽ run, cô mở mắt ra nhìn anh, thấp tiếng gọi: “Ông xã….”
Lúc cô khẽ gọi như thế, anh đột nhiên đè thân thể mình xuống, hành động dịu dàng đoạt lấy nơi ấm áp thuộc về anh.
Đau nhói truyền đến, cô chợt mở mắt ra, nhìn cánh tay anh đang đặt trên da thịt mình, đau đến khó chịu!
Anh chậm rãi chống thân thể lên, nhìn người phía dưới đang nhíu lông mày, nhắm hai mắt lại khẩn trương giống như kéo đến cực hạn, chỉ cần một cử động nhẹ nhàng sẽ bị đứt ra làm đôi, trong lòng đau nhói.
Khi anh cúi đầu, lơ đãng nhìn thấy trên ga giường nhuộm ấn ký màu đỏ, hơi sững sờ, làm như hiểu được cái gì đó, đau lòng vặn lông mày, đặt một nụ hôn lên gương mặt mịn màng của cô, nhỏ tiếng gọi: “Bà xã….”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng đặc biệt, giống như chất thuốc có thể hóa giải đau đớn, cô chậm rãi mở mắt ra, an tĩnh nhìn gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, cười nhạt một tiếng.
Anh gỡ những sợi tóc rơi trên mặt cô, chịu đựng ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể, nói ra lời nói nghiêm túc như là cam kết của đời anh: “Anh yêu em…”
“Ông xã, em cũng yêu anh.”
Có chút yêu, chỉ giữa hai người, không có nhiều hơn, cũng chỉ có thể đến với nhau ở cự ly gần mà thôi, đã tới sẽ không rời đi.
Cô biết, rốt cuộc lòng của cô đã có thể cho đi tất cả, mà rốt cuộc anh cũng đã tìm được cảng để dừng chân.
Sắc màu ấm áp trong phòng ngủ thơm ngát, một đôi uyên ương cầu hoan triền miên.
Ngày mười lăm, vừa lúc trăng tròn.
Trăng tròn, người cũng tròn.