Quân Môn Sủng Hôn

Chương 130: Thuốc mê



Vừa nhận được điện thoại, Tiểu Toa đã một cước vào cửa quán, nhanh chóng tìm được đèn, gấp gáp mở lên, liền quét mắt nhìn đám người trong phòng không có tìm được bóng dáng của Úc Tử Ân, trầm giọng báo cáo: “boss, không có người trong phòng chúng ta bao riêng, làm thế nào?!”

“Cô là ai? Xảy ra chuyện gì?” Thấy Tiểu Toa xông vào, Lâm Tiểu Uyển đi tới, giọng nói bén nhọn.

Tiểu Toa lạnh nhạt liếc cô một cái, cũng không mở miệng, ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Dịch Khiêm Mạch: “Trong người cô ấy có gắng chip định vị, vội vàng kiểm tra! Tôi lập tức đến đó!”

“Dạ!” Lạnh lùng xoay người, Tiểu Toa phanh một tiếng đóng cửa lại, thậm chí ngay cả lời giải thích cũng lười biếng mà không để lại cho mọi người bên trong, trước khi đi, cô lạnh lẽo trợn mắt nhìn Lâm Tiểu Uyển một cái, cái nhìn sắc bén như muốn xuyên thủng cô ta.

Quả quyết cúp điện thoại, Tiểu Toa mở chế độ định vị của điện thoại di động ra, thiết bị định vị nhanh chóng sàng lọc ỏ mỗi tầng lầu, màn hình điện thoại là điểm đỏ chớp động. Trong Kim Cung có tầng tám, không ngừng sàng lọc lên xuống, sau khi xác định người đang ở tần bảy, cô vọt thật nhanh lên cầu thang, vừa chạy vừa cho Tiểu Mễ cũng đang mở điện thoại lên, “Lầu bảy, bảo Hồng Di vội vàng đến đây!”

Cùng lúc đó, Dịch Khiêm Mạch đang cùng thị trưởng ăn cơm ở Ngưng Hương vội vàng trở vào phòng, hơi có vẻ áy náy nhìn về phía mình anh hai và thị trưởng, “Thị trưởng, rất xin lỗi, vợ chưa cưới của tôi xảy ra chút chuyện, hiện tại tôi phải lập tức đi về xử lý, bữa cơm này tôi là chủ mời khách đúng ra không nên vắng mặt. Thật sự rất xin lỗi!”

“Không sao, Tiểu Mạch, nếu nhà cậu có chuyện thì hãy về xử lý đi, nơi này có anh cậu là được rồi, cậu đi nhanh đi!” Nghe anh nói như vậy, thị trưởng vội mở miệng giản hòa, vẻ mặt cũng không chấp nhất để cho anh về xử lý chuyện của mình.

“Vậy thì được, anh, các người cứ ăn cơm trước đi, khi nào về em sẽ giải thích cho mọi người.” Chống lại vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, Dịch Khiêm Mạch nhàn nhạt giải thích một câu, xoay người nhìn về phía Văn Khâm cũng đang đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng.

“Thông báo Tổng giám đốc Kim Cung, phong tỏa cả Kim Cung, bất luận kẻ nào cũng không cho phép ra vào! Gọi điện thoại cho cận vệ, bảo mọi người đến đó một chuyến!”

“Dạ!” Gật đầu một cái, Văn Khâm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho hai người, giọng nói nặng nề cũng làm cho người ở đâu dây bên kia điện thoại kia hiểu rằng chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Mới vừa lên đến tầng thứ bảy, hai người đàn ông mặc áo đen đứng ở cửa phòng thấy có người đến gần, lập tức đề cao cảnh giác, Tiểu Toa cúi đầu nhìn điểm đỏ chỉ phương hướng trên màn hình, thu hồi điện thoại di động ra mấy quyền coi như chào hỏi với hai người đàn ông đó, nhanh nhẹn đưa tay lách qua giữa hai người, cơ hồ không muốn phí thời gian đánh những người đó ngã xuống đất làm gì, lôi cánh tay của một người đàn ông trong đó ra phía sau, bị trật khớp tay khiến cho người đàn ông đó rên lên.

Hồng Di và Tiểu Mễ chạy nhanh theo phía sau, bước đến bên cạnh cô, trong tay Hồng Di còn có cả chìa khóa, tay run run mở cửa một căn phòng, nơi này là Phòng Tím còn gọi là phòng đặc biệt, bình thường không nhiều người đến, dù sao Kim Cung cũng dùng màu sắc để phân cấp bậc, tới nơi này tiêu phí cũng là những công tử giàu có, căn phòng màu tím là phòng hạng chót, người chọn phòng này cũng không nhiều, lại không nghĩ rằng hôm nay lại có người dám bắt cóc Ân Ân, đợi lát nữa boss tới đây, cô thật không biết làm thế nào để giao phó!

Cửa phòng vừa mới mở ra, tiểu Toa liền đá một cước vào cửa phòng, chạy vội vọt vào phòng, trên ghế sa lon, một bóng người đã nhào tới trên người phụ nữ, nghe được âm thanh ồn ào thì ngẩng đầu lên, xông tới trước mặt chính là một bình hoa bị Tiểu Toa đập tới, phanh một tiếng vào ngay giữa đầu của người đàn ông kia!

“Lão đại!” Không đợi người đàn ông đó phản ứng kịp, tiểu Toa đã cố lôi cơ thể Úc Tử Ân dậy, lanh tay lẹ mắt cùng với Tiểu Mễ đưa cô ngồi xuống ghế salon, khẩn trương dựa vào ghế..

“shit!” Người đàn ông mặc tây trang bị người ta đánh làm cho đầu óc choáng váng, không đợi anh ngẩng đầu lên, một quả đấm của cô gái đã đến, đánh liên tiếp khiến cho anh lảo đảo ngã nhào xuống ghế sa lon.

“Chị! Chị đừng đánh chết người đó, boss nói muốn tự mình xử lý! Hồng Di, ngăn cô ấy lấy!” Thấy Tiểu Toa đánh mù quáng, Tiểu Mễ vội mở miệng gọi cô lại, chỉ sợ trong cơn tức giận cô sẽ giết người ta mất.

Nhìn tay chân Tiểu Toa đang đánh đá tàn nhẫn, Hồng Di run run ,không dám tiến lên ngăn, xoay người chạy ra khỏi phòng để lấy khăn ướt, giúp Úc Tử Ân lau mặt.

“Lão đại! Lão đại, cô không sao chứ! Tỉnh!” Vỗ nhẹ vào mặt của Úc Tử Ân, Tiểu Mễ thấp giọng gọi mấy tiếng, không thấy người kia có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Mễ cũng nóng nảy theo, “Chị, mau đến đây nhìn một chút đi!”

Nghe được lời nói kia, rốt cuộc Tiểu Toa cũng rút về chút lý trí, quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân đang nằm trên ghế, thu nắm đấm trong tay lại, bổ nhào đến bên sofa, lo lắng nhìn cô gái đã bất tỉnh, “Lão đại, người mau tỉnh!”

“Hình như là bị cho uống thuốc rồi, làm sao bây giờ?” Tiểu Mễ lo lắng nhìn chị mình, trong lúc nhất thời cũng không quyết định chắc chắn được.

Khẽ thở dốc một hơi, Tiểu Toa nhìn bóng dáng của người đã bất tỉnh, lại nhìn một chút người đàn ông đang ở phía sau, cắn răng nghiến lợi nhíu lông mày: “boss đang chạy tới, chờ anh. . . . . .”

Liên tục vượt qua đèn đỏ, lúc Dịch Khiêm Mạch chạy tới Kim Cung, thì người tổng giám đốc Kim Cung luôn không dễ dàng lộ diện, mang theo một nhóm người đang mặt trang phục màu đen cung kính chờ tại cửa, có lão đại của các ban phái xã hội đen hợp lại không? nhất thời khiến khách trong Kim Cung sinh ra tò mò, nhưng một lúc sau đã biết đây là chuyện lớn không được phép tham gia, rối rít núp ở góc bên cạnh.

Nghe được có tiếng khách bên ngoài đi vào, một hai người đứng ở ghế dài bên ngoài lan can nhìn về động tĩnh phía dưới.

Thấy Dịch Khiêm Mạch đi vào, Tổng giám đốc Hàn Tiêu bước nhanh đi lên trước, một mực cung kính cúi đầu, “boss!”

“Người nào? Bây giờ đang ở đâu?!” Không nhìn quanh, không quan tâm mình có đưa đến chấn động cho mọi người hay không, Dịch Khiêm Mạch vừa mới bước vào Kim Cung liền mở miệng hỏi.

“Ở lầu bảy, phòng tím.” Đuổi theo bước chân, Hàn Tiêu bấm cửa thang máy, dẫn anh lên lầu, sau lưng là đám hộ vệ hộ tống đi vào bằng một thang máy khác

Lầu bảy cửa, đám hộ vệ đang đứng cung kính chờ ở cửa, thấy hai người đến liền mở cửa ra, Dịch Khiêm Mạch bước nhanh hơn đi vào, bước vào phòng liền nhìn thấy bóng dáng trên ngực Tiểu Toa, trên người bọc áo choàng Kim Cung , đầu tóc rối bời, không cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì, trong lòng chợt hoảng hốt, anh vội vã chạy tới, ôm lấy cô gái nhỏ trong tay Tiểu Toa, đau lòng sờ sờ mặt của cô, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt áy náy của Tiểu Toa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Đứng ở một bên, Tiểu Toa cúi đầu trầm giọng trả lời: “Trong lúc gặp gỡ hội bạn cũ, đã có người bỏ thuốc, tôi mới vừa kiểm tra, đúng là thuốc mê, cụ thể có thành phần khác hay không thì phải đến bệnh viện kiểm tra một chuyến.

Cúi đầu, anh nhìn cô gái trong ngực, nhỏ tiếng gọi: “Ân Ân? Ân Ân em tỉnh lại đi!”

Gọi thêm vài tiếng nữa thấy cô vẫn không có phản ứng, anh không khỏi xụ mặt xuống, quay đầu nhìn về phía Tiểu Toa,gầm nhẹ: “Người đâu?!”

“Theo hướng chỉ của Tiểu Toa, Dịch Khiêm Mạch quét mắt nhìn đám người đứng trong phòng, chắc hẳn đó là nhóm người cùng tham gia buổi họp hôm nay, quét mắt một vòng, anh quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị trói quỳ trên sàn nhà: “Chính là hắn ta? Hắn ta là ai?!”

“Mới vừa rồi tôi có hỏi qua, cũng là thành viên trong nhóm bạn bè.” Lúc nói lời này, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển đang đứng trong đám người đó, hài hước giật giật khóe miệng, “Không ngoại trừ có người chỉ điểm.”

Nắm chặt quả đấm, anh dường như sắp nổi điên: “Hàn Tiêu, kiểm tra cho tôi! Không bỏ qua bất cư người nào có tham gia bữa tiệc này!”

Đột nhiên có một dòng khí lạnh truyền qua, Tổng giám đốc hít một hơi thật sâu, cung kính mở miệng: “Dạ, boss!”

Dịch Khiêm Mạch ôm cô gái đang bất tỉnh trên ghế salon, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người Lâm Tiểu Uyển đang đứng ở hàng thứ nhất, giọng khàn khàn mang theo vài phần chết chóc: “Đừng để cho tôi điều tra được chuyện này có liên quan đến cô, nếu không cô chờ mà xem tôi sẽ cho người giết sạch người nhà họ Lâm các người!”

“Tiểu Mạch, em…..Chuyện này, không quan hệ với em….” Lâm Tiểu Uyển đang muốn giải thích, Dịch Khiêm Mạch đã ôm người ra khỏi phòng, căn phòng vốn đang yên tĩnh vào giờ phút này lại đang tỏa ra hơi lạnh.

Dịch Khiêm Mạch vừa đi, đám người vốn đang yên tĩnh liền lên tiếng bàn bạc, không ít người rối rít nhìn về phía Tổng giám đốc Kim Cung – người không dễ xuất hiện bên ngoài, nhớ đến cảnh mới vừa rồi anh một mực cung kính với Dịch Khiêm Mạch, còn có một tiếng boss kia, phần lớn mọi người hiểu rõ người tổng giám dốc đứng đằng sau câu lạc bộ Kim Cung thần bí nhất thành phố C là Dịch Khiêm Mạch, tổng giám đốc của tập đoàn QM!

Vừa ý thức được điều này, Lâm Tiểu Uyển không khỏi rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía Tổng giám đốc và người quản lý chỗ này, mơ hồ có dự cảm xấu, lần này hình như cô đã thật sự trêu chọc đến Dịch Khiêm Mạch rồi.

Quay đầu liếc nhìn Trương Cần đang quỳ trên mặt đất, cô khẽ vặn lông mày, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện anh ta đừng có khai tên mình ra, nếu không trêu chọc đến Dịch Khiêm Mạch thì khẳng định sẽ không có cái kết cuộc tốt đẹp.

Ngàn tính vạn tính chỉ sai một đường là sẽ hủy tất cả. Cô không thể nào ngờ đến Dịch Khiêm Mạch sẽ an bài hai người phụ nữ ở bên cạnh để bảo vệ cho Úc Tử Ân, càng không nghĩ tới trong lúc mấu chốt – chuyện tốt sẽ bị phá hủy, thật là rất xui xẻo mà!

Cận vệ vừa tới cửa Kim Cung, vội vã chạy tới liếc nhìn cô gái đang nằm trong ngực của Dịch Khiêm Mạch, hơi sững sờ, còn chưa kịp lấy hơi đã hỏi: “Boss?!”

Vẻ mặt của Dịch Khiêm Mạch vô cùng bình tĩnh, lạnh giọng mở miệng: “Đi giúp Hàn Tiêu, trước khi trời sáng, tôi muốn biết rõ chân tướng sự việc!”

“Dạ!” Chưa bao giờ cảm thấy boss lạnh lùng và nghiêm túc như vậy, cận vệ cũng không khỏi run rẩy, sau khi nhận xong mệnh lệnh thì lập tức rời đi.

Lên xe, Văn Khâm nhanh chóng khởi động động cơ, người đàn ông ở ghế sau nhàn nhạt mở miệng: “Trước tiên đi đến bệnh viện tìm Văn Niên.”

“Được, tôi vừa mới gọi điện thoại cho anh ấy.” Nhìn qua kính chiếu hậu, Văn Khâm nhanh chóng chạy xe ra đường lớn, xe vững vàng lái về hướng bệnh viện,

Ở phía sau, Tiểu Mễ cũng lái xe chạy theo, nhớ tới sắc mặt mới vừa rồi của Dịch Khiêm Mạch, đến bây giờ Tiểu Mễ cũng còn chút cảm giác sợ hãi: “Chị, chuyện này nếu mà tổng giám đốc trách tội xuống, sợ rằng chúng ta không thể nào gánh nổi trách nhiệm.”

“Vậy bắt đầu từ bây giờ hãy cầu nguyện cho lão đại không có việc gì, nếu không hai ta ai cũng sẽ phải chịu tôi.” Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt kinh khủng như thế của Boss, lạnh lẽo và khắc nghiệt giống như tử thần vậy, làm cho người ta không nhịn được mà run lên!

Văn Niên đã đứng đợi tại cửa bệnh viện, nhìn chiếc xe vừa dừng lại, dẫn y tá đi tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bị người ta cho uống thuốc mê, không ngoại trừ trong đó còn có những chất kích thích khác, vẫn còn chưa tỉnh lại, cậu nhanh kiểm tra cho cô ấy đi!”

“Đươc! Trước tiên, chúng ta nên vào trong trước!” Gật đầu một cái, Văn Niên liêc nhìn về phía anh trai Văn Khâm đang đi tới, nhanh chóng đẩy giường bệnh đi vào phòng cấp cứu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.