Sau khi đi ra khỏi tiệm rèn, hai người vẫn không đến sân luyện võ, ngay khi bình minh vừa lên, trực tiếp đi ra cửa thành bắc.
Đối với việc này Nhiễm Lực không có dị nghị gì, nếu đổi lại là trước kia, tự nhiên có chút không ổn. Nhưng hôm nay sau khi Nhạc Trương thị khuếch trương tiệm thuốc càng ngày càng lớn, tiếng nói trong tông tộc càng ngày càng vang, không còn vì chuyện vắng mặt một hai lần mà dễ dàng tới tìm hai người họ gây phiền toái.
Hiện tại điều duy nhất làm hắn kỳ quái chính là binh khí mà Nhạc Vũ muốn mua hôm nay. Đặc biệt là thanh kiếp cấp bảy, Nhiễm Lực càng không giải thích được.
Binh khí của Đông Thắng đại lục dựa theo khả năng sắc bén cùng bền bỉ, được chia làm bốn đẳng hai mươi cấp, trừ năm cấp đỉnh cao nhất, còn có ba cấp bậc dị binh, bảo binh, linh binh. Nhưng ở khu vực Bắc Mã Nguyên, binh khí cấp tám trở lên đã vô cùng hiếm thấy. Thậm chí đẳng cấp cao nhất cũng chỉ có Lê thành có được một thanh bảo binh chừng mười hai cấp mà thôi.
Lẽ ra Nhạc Vũ thu mua một thanh binh khí tốt một chút cũng không phải là việc gì đáng kỳ quái. Nhưng theo Nhiễm Lực biết, phụ thân của Nhạc Vũ trước khi chết đã sớm chuẩn bị một thanh Bích Thủy kiếm cấp tám, cùng thanh kiếm lưu lại sau khi chết là Trùng Tiêu kiếm cấp chín, thật ra Nhạc Vũ cũng không thiếu binh khí sử dụng.
Những nghi vấn này lúc trên đường còn có thể nhẫn nhịn không hỏi, nhưng sau khi đi tới căn cứ địa của hai người, hắn lại không thể tiếp tục đè nón nỗi tò mò trong lòng.
– Tiểu thiếu gia, ngài muốn dị binh cấp bảy làm gì? Còn mua nhiều binh khí như vậy, chẳng lẽ dự định ra ra ngoài cốc thêm một lần?
Trong mắt Nhiễm Lực hiện lên một tia sáng bóng, đây là giải thích duy nhất hiện giờ mà hắn cảm thấy hợp lý. Cũng chỉ có lý do này mới giấu diếm Nhạc Trương thị. Mà Nhiễm Lực còn có suy đoán lớn mật hơn nữa, lần này Nhạc Vũ rất có thể tính toán xâm nhập sâu hơn vào khu rừng bên ngoài cốc, vì thế mới chuẩn bị chu toàn.
Tuy nói hai người họ vào tháng trước từng đi qua Hắc Vân sơn một lần, dùng tài liệu sung túc thu hoạch được luyện chế ra ba mươi viên Hóa Trần linh hoàn, đầy đủ cho hắn sử dụng trong mấy năm. Nhưng hiện tại Nhiễm Lực càng thêm xem trọng thiên phú thần thông mà Nhạc Vũ đã hứa hẹn.
– Làm sao được? Ta chỉ nghe nói binh khí của phó thành chủ Đạm Vân thành là một thanh dị binh cấp mười mà thôi…
Nhạc Vũ chợt lắc nhẹ đầu lẩm bẩm, bỏ lại Nhiễm Lực mơ hồ khó hiểu, lấy ra ba viên Ngũ Hành linh hoàn.
Đây không phải là chủng loại bị phân tách thành ba của nửa năm trước, mà là do yêu lực kết tinh của hai thượng vị yêu thú nhị cấp chế thành. Tác dụng gia tăng tu vi của nó còn mạnh hơn loại Ngũ Hành linh hoàn này gấp mấy lần.
Nhưng dược hiệu của nó tuy mạnh, tác dụng phụ càng thêm khổng lồ. Nhạc Vũ đã sớm phát hiện một hiện tượng, đó chính là chân nguyên dị chủng trong cơ thể càng ít thì càng dễ dàng bị hấp thu. Lấy thực lực trước mắt của hắn mà nói, dùng linh hoàn hiệu quả mới nhanh nhất.
Vốn mục đích Nhạc Vũ luyện chế ra nó, là dự định đợi đến sau khi tấn thăng tới tu vi cấp võ sư mới sử dụng. Khi đó chân khí bản thân hắn đã có căn cơ đầy đủ, hấp thụ chân nguyên yêu lực nhiều một chút cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng hiện tại Nhạc Vũ vẫn đang do dự.
Nếu nói muốn công kích đối thủ, trước tiên phải có lợi khí! Nếu như Nhạc Hữu Ninh thật sự có thể giúp hắn làm ra dị binh cấp bảy trở lên, như vậy đã có lợi khí sắc bén, nhưng người điều khiển nó vẫn còn hơi kém một chút.
Nhạc Vũ không biết vị Thương Lãng Kiếm Vương Hồng Chính kia rốt cục là võ giả cao cấp cấp mấy. Nhưng một khi tình thế chuyển biến xấu, xuất hiện trạng huống mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, như vậy thực lực nếu không đủ, đừng nói là có thể thoát khỏi nguy cơ, dù muốn bảo vệ tính mạng cũng khó.
Mà chuyển cơ duy nhất hiện giờ là những viên Ngũ Hành linh hoàn này. Ba viên phân lượng đầy đủ, yêu lực đủ đem tu vi nội tức của Nhạc Vũ tăng lên tới võ sĩ cấp chín đỉnh phong hoặc là tầng cấp cao hơn.
Chẳng qua nếu được dễ dàng như vậy, Nhạc Vũ cũng không tới nỗi do dự bất quyết. Nội tức tăng lên đột ngột như thế, ý nghĩa cũng rất lớn lao. Đối với khả năng khống chế nội tức trong người không đủ thì chỉ là thứ yếu, thậm chí trong vòng mười tới mười lăm năm, không thể tiếp tục dùng Ngũ Hành linh hoàn tăng thêm thực lực, nhưng như thế vẫn chẳng có gì.
Phiền toái chân chính nhất là đoạn thời gian dược lực phát huy tác dụng. Nhạc Vũ tự mình phán đoán, có tới chín thành xuất hiện kết quả bết bát nhất.
Gọi là bết bát nhất, chính là kinh mạch bị suy bại, tẩu hỏa nhập ma, thân thể không chịu đựng nổi chân nguyên dị chủng cường độ cao mà nổ tung…
Lần này trả giá cao, có phải quá mức một chút?
Trong lòng Nhạc Vũ suy tư, thật ra nếu từ bây giờ chuẩn bị chạy trốn hẳn có thể nhảy ra khỏi vũng bùn này, cũng là một cách đối phó với tình huống trước mắt.
Nhưng khi trong đầu Nhạc Vũ xẹt qua thân ảnh của Nhạc Trương thị, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. Nếu là một năm trước khi vừa đến thế giới này, có thể hắn đã không chút do dự mà làm như vậy. Mà bây giờ hắn thật sự không bỏ xuống được.
Nếu khuyên được Nhạc Trương thị cùng rời khỏi nơi này là biện pháp tốt nhất, nhưng trong lòng hắn biết rõ là không thể nào. Ngày hôm qua hắn đã thử thăm dò, lại bị Nhạc Trương thị nhạy cảm chuyển hướng. Tuy Nhạc Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng ít nhiều gì có thể hiểu được tình cảm của Nhạc Trương thị.
Bỏ qua quan niệm quê cha đất tổ không nói, chỉ nói tới mấy trăm vạn yêu thú nguy hiểm bên ngoài cốc, cũng đủ làm cho người ta phải dè chừng và sợ hãi. Nếu không gặp phải biến cố lớn, nói vậy bất luận kẻ nào cũng sẽ không dễ dàng thoát khỏi tông tộc che chở, một mình đối mặt với thế giới nguy hiểm kia cùng vận mệnh không lường được.
Huống chi nơi này là gốc rễ của Nhạc Trương thị. Cơ hồ cách mấy ngày Nhạc Trương thị sẽ đi một chuyến đến mộ phần của “phụ thân” Nhạc Vũ. Nhạc Vũ có thể cảm giác được rõ ràng, Nhạc Trương thị quyến luyến “phụ thân” cùng Nhạc gia thành như thế nào.
Sợ rằng cho tới bây giờ, Nhạc Trương thị đều đang sống trong ảo tưởng, có thể thông qua những thủ đoạn khác để giải quyết biến cố lần này.
Đây không liên quan tới năng lực, mà là một sự chênh lệch trong phạm vi tầm nhìn. Ngoài ra trong mắt Nhạc Trương thị, chỉ sợ bọn họ không có căn bản gì, rời khỏi tông tộc ra ngoài đối diện với mưa gió hay sao?
Nói cho cùng, không muốn đi!
Nhạc Vũ cười tự giễu, sau đó đem từng viên thuốc nuốt vào. Nhiễm Lực ngồi bên cạnh thoáng ngẩn người. Ngay khi hắn kịp tỉnh lại định nhào tới ngăn cản, nhưng lại không dám vọng động, vào lúc này Nhạc Vũ đã sớm ngồi xếp bằng nhập định.
Linh lực như mưa rền gió dữ đang nhanh chóng lướt nhanh trong thập nhị chính kinh, sau đó điên cuồng rót vào bên trong đan điền. Nhạc Vũ đã bắt đầu toàn lực thúc giục chân khí của bản thân, kéo yêu lực dựa theo lộ tuyến hành công của Đại Hỗn Nguyên Chân Lực mà đi. Lúc đầu vẫn có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng yêu lực tiến vào trong kinh mạch càng ngày càng nhiều, trên mặt Nhạc Vũ rốt cục hiện lên vẻ đau đớn.
Chân khí trong cơ thể hắn đồng hóa với tốc độ của yêu lực còn kém xa ba viên Ngũ Hành linh hoàn trút vào. Đã có yêu lực thoát khỏi sự khống chế của hắn, bắt đầu chạy loạn xung quanh.
Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Bây giờ Nhạc Vũ cần dùng thời gian liều mạng, nếu có thể tranh thủ trước khi kinh mạch bị bạo phá hấp thu hết yêu lực vào trong cơ thể, như vậy lần đánh cuộc này hẳn còn có ít nhất ba thành nắm chắc.
Giờ khắc này, Nhạc Vũ cơ hồ đem tất cả chức năng của hệ thống phụ trợ trí năng phát huy ra cực hạn, trợ giúp hắn tính toán chân lực vận hành bên trong hai mạch Nhâm Đốc. Hắn phải dùng hết toàn lực dẫn dụ yêu lực đang tứ tán hòa vào trong chân khí bản thân đi qua các kinh mạch, lúc này điều hắn lo lắng nhất chính là chút ít yêu lực chân nguyên sẽ hội tụ quá nhiều trong cùng một khu vực, sẽ làm kinh mạch bị bành trướng.
Nhưng ngay khi tia yêu lực cuối cùng trong Ngũ Hành linh hoàn súc tích tiến vào bên trong kinh mạch, Nhạc Vũ đã dần dần sa vào vực sâu tuyệt vọng.
Giờ phút này trong cơ thể hắn, yêu lực khổng lồ kia giống như nham tương đang phun trào không thôi, phảng phất giống như con mãnh thú cùng dòng nước lũ cuồng đột chạy loạn. Mặc dù tốc độ chuyển hóa yêu lực trong cơ thể hắn cực nhanh, nhưng cuối cùng đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, từ chân khí thoát ra yêu lực chân nguyên, ngày càng nhiều hơn. Dù Nhạc Vũ đem chân nguyên bản thân lợi dụng đến cực điểm, cũng không thể ngăn cản được khuynh hướng này. Tình huống mặc dù còn có thể nỗ lực duy trì, nhưng khoảng cách hỏng mất cũng chỉ còn là vấn đề về thời gian.
Nhạc Vũ cười khổ, biết mình sai lầm lớn, cũng đã tham vọng quá mức. Ba viên Ngũ Hành linh hoàn là cực hạn mà hiện nay hắn có thể thừa nhận, nhưng nếu ăn nhiều hơn nhiều nhất chỉ có thể đem nội tức của hắn đẩy tới cấp chín đỉnh phong. Nếu đồng thời sử dụng ba viên, lại có thể mượn yêu lực khổng lồ tràn vào rèn luyện linh lực chân nguyên, đột phá giới hạn của võ sơ cấp một.
Nhưng hắn dù mạo hiểm vẫn bị thất bại. Hắn đã đánh giá cao hệ thống phụ trợ trí năng, cũng đánh giá thấp đặc tính cuồng loạn của yêu lực.
Thở sâu một hơi, Nhạc Vũ cố gắng khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Sau đó dứt khoát mở mắt, nhìn vào ánh sáng mặt trời đang dâng lên từ phía đông phương.
Ngay khi hình tròn màu đỏ phương xa ánh vào trong mắt hắn, trong lòng Nhạc Vũ đột nhiên chợt động, rút thanh kiếm sau đó dựa theo bộ kiếm pháp trong quyển sách bắt đầu diễn luyện.