Quân huấn (huấn luyện quân sự) là một quá trình áp bức gian khổ, Tô Khả bày
tỏ, nếu như có thể, cô muốn đem cái người phát minh ra chuyện học sinh
phải tham gia quân huấn kia bắt lại, sau đó đào hố, đem hắn đi chôn.
Sáng hôm sau đúng năm giờ, khi trời sắp sáng, Tô Khả, mắt đã có quầng thâm
rất lớn. Bởi vì một đêm không ngủ được, cái cằm trơn bóng hình như mọc
thêm những nốt mụn đỏ ửng.
Thời điểm soi gương, Tô Khả thiếu chút nữa đập bẹp gương mặt của chính mình, cái cô thường tự hào nhất là làn
da của mình, bây giờ sao có thể mọc mụn? Dù là nhỏ nếu không nhìn kỹ một chút thì không thấy nhưng cũng không được a!
Đang trong lúc Tô
Khả nhìn gương mặt của mình buồn bực, thì các bạn cùng phòng đã sớm ăn
mặc chỉnh tề, cùng nhau xuống lầu, lao tới nơi huấn luyện. Để lại Tô Khả một mặt buồn bực lèo nhèo thoa kem chống nắng.
Tô Khả nhìn bạn
cùng phòng đã sớm bay đi như chim bị nhốt trong lồng lâu ngày được thả,
thở dài, mặc dù cô cũng nôn nóng muốn thấy trai đẹp, nhưng, có thế nào
thì cũng phải chỉnh trang cho xinh đẹp một chút, như vậy sẽ khiến trai
đẹp phải quỳ rạp dưới gấu quần mình.
Lại nói, những kích động đối với trai đẹp, Tô Khả hầu như không còn cảm giác nữa. Ngày hôm qua, do
gặp trai đẹp đã khiến cô một đêm mất ngủ đã đành, còn thêm mặt nổi mụn
nữa!
Lại nói, chuyện này cũng có nhân quả.
Nhân: Tối qua,
ban trợ giúp nói chuyện trai đẹp ở sát vách, cho nên khiến ba đứa trẻ
con cùng phòng kích động gần chết, ngây ngẩn cả đêm ầm ầm ĩ ĩ, bô bô
thảo luận trai đẹp hình dáng ra sao, họ phải làm thế nào mới có thể hấp
dẫn được ánh mắt của trai đẹp.
Tóm lại vạn phần mong đợi đến hôm nay, sau đó ầm ầm ĩ ĩ, bô bô trò chuyện.
Quả: Bởi vì các bạn cùng phòng ầm ầm ĩ ĩ nên Tô Khả một đêm lăn qua lộn lại, trằn trọc khó ngủ, dưới cằm mới mọc ra một nốt mụn nho nhỏ. Kết quả là, Tô Khả vốn đối với chuyện trai đẹp vô cùng mong đợi, bây giờ lại không
như vậy nữa.
Dù sao cô cũng không tận mắt thấy trai đẹp này có
hình dáng ra sao, cũng không biết ban trợ giúp có phải cố ý nói ngoa hay không, chỉ sợ anh ta ba hoa chích chòe thôi. Hơn nữa, cô đã gặp một đóa sen trắng như thế rồi, trên đời này hẳn không còn trai đẹp nào có thể
so với đóa hoa sen trắng này nữa đâu.
Tô Khả nghĩ như vậy, càng thêm lằng nhằng bôi kem chống nắng.
Đợi đến sau khi Tô Khả chỉnh trang xong, nhìn đồng hồ đeo tay, mới phát
hiện, mình đã hoa hoa lệ lệ tới trễ. Thật sự Tô Khả cũng còn có chút xấu hổ, dù sao ngày huấn luyện đầu tiên mà đã đi trễ, dường như không hay
lắm.
Vốn dĩ nhớ đến tối qua mình gần như không ngủ, mà huấn luyện viên kia cũng là sinh viên năm thứ tư, sẽ mắt nhắm mắt mở, không quá
nghiêm nghị mà cho qua, Tô Khả cũng sẽ bình thản. Nhưng nếu bình thản
được như vậy thì cô đã chẳng phải gấp gáp đùng đùng như vậy rồi.
Khi Tô Khả trải qua ngàn khó khăn vạn nguy hiểm mới tìm được chỗ của mình,
liên đội Sáu, thì Tô Khả mới phát hiện, bọn họ đã phân đội hình rồi, hơn nữa liên đội một đã bắt đầu được huấn luyện.
Tô Khả có chút túng quẫn, sau đó nhìn ba người bạn cùng phòng kia đứng trong hàng, không
biết mình nên đi hàng nào để đuổi theo. Sau đó nữa, từng tiếng hô khẩu
lệnh rất mạnh mẽ: “Nghỉ!” “Đứng nghiêm!” Không ngừng vang dội bên tai
của cô .
Lúc này, có một huấn luyện viên thấy Tô Khả, sau đó xoay đầu lại, “Bạn học, bạn đứng ở hàng nào, sao còn không đứng vào hàng
ngũ?”
Lúc này Tô Khả mới phát hiện, huấn luyện viên nói chuyện
với cô, không phải tên ngốc ngày hôm qua bị cô níu áo sao? Cô lau lau
mắt, hàng này lại là huấn luyện viên sao? Nói cách khác, hàng này là
sinh viên năm tư, học viện quân sự phòng sát vách, như vậy, bạn của anh
ta —— Đóa hoa sen trắng, cũng sẽ là huấn luyện viên của bọn cô!
Như vậy, trai đẹp đến trời đất cũng ghen tỵ trong miệng người ở ban trợ
giúp nói ngày hôm qua rất có thể là đóa hoa sen trắng của cô!
Tô Khả rất kích động có được hay không!
Cô cảm thấy trong mười tám năm nay, vui vẻ nhất chính là giờ phút này có được hay không!
Nhưng vui vẻ không được bao lâu, Tô Khả đã buồn bực! Nếu sớm biết thì mình đã xuống sớm một chút, như vậy thì có thể đã sớm gặp đóa hoa sen trắng này rồi! A a a a ——
Tô Khả muốn hét lên một tiếng thật to, cô cảm
thấy ông trời thật sự là quá ưu đãi cô rồi. Vì vậy, Tô Khả bắt đầu hết
nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm đóa hoa sen trắng, quân phục của huấn
luyện viên so với học sinh rõ ràng không giống nhau, cho nên tìm huấn
luyện viên là rất dễ dàng, nhưng Tô Khả tìm cả nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng của đóa hoa Sen trắng đâu.
Mà một tên đại ngốc lắc
mình một cái đã trở thành huấn luyện viên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả như đi vào cõi thần tiên, trong bụng nghi ngờ, một lần nữa liếc
nhìn Tô Khả, sau đó tỉ mỉ nhìn kỹ, trong lòng không nhịn được nói: “Hắc! Đây không phải là em gái nhỏ nhắn ngày hôm qua không tìm được đường nên hỏi tôi đây sao?
Nhớ lại ngày hôm qua giữa bọn họ có sự níu kéo
là đã có chút duyên phận, hôm nay lại đụng phải, một tên đại ngốc trong
nháy mắt cảm thấy đây là ông trời đã ban duyên phận cho anh ta….!
Nếu anh ta không nắm chắc cơ hội, thì cũng thật xin lỗi Nguyệt Lão đã ban cho tơ hồng a!
Vì vậy, tên đại ngốc chỉnh trang lại sắc mặt, ho “Khụ khụ” hai cái, “Bạn
học, bạn tới trễ, theo quy định, đến trễ là phải phạt chạy hai vòng,
nhưng nể tình bạn là nữ sinh, lại đi trễ lần đầu tiên, nên tôi sẽ chiếu
lệ không mang quy định ra phạt bạn, bạn mau về chỗ, lần sau không thể
chiếu theo lệ này nữa a.”
Tô Khả vẫn như đi vào cõi thần tiên,
nghe huấn luyện viên là tên đại ngốc nói về chỗ, theo bản năng nói tiếng “Được”, đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô đã đứng trong hàng ngũ của
tên đại ngốc.
Tô Khả có loại giống như tinh tinh đang đấm ngực vì bị bắt đi dắt lừa thuê a, đây rốt cuộc là tại sao, cô lại vào đứng
trong hàng ngũ của một con gấu đen. Sát ngay bên cạnh là hai huấn luyện viên cũng ngăm đen, bộ dáng cũng tuấn tú, nhưng làm sao cô lại chạy vào hàng ngũ Hắc Hùng (gấu đen) đây?
Tô Khả lệ rơi đầy mặt, sau đó
bị tên đại ngốc xếp đứng hàng đầu, nhìn tên đại ngốc thỉnh thoảng hướng
về phía cô cười để lộ ra hai hàm răng trắng xóa, Tô Khả có cảm giác muốn cầm cục gạch tới vuốt ve kích động của anh ta.
Đang trong lúc Tô Khả dậm chân vỗ ngực hối hận, thì đóa hoa sen trắng mà Tô Khả mê mẩn cuối cùng cũng tới.
Trên người đóa Hoa sen trắng là một bộ quân phục huấn luyện viên màu xanh
biếc, từ từ đi tới, dường như mang theo gió xuân rực rỡ, phong cách anh
cao sang, giống như ngọn núi cao vời vợi, làm người ta không thể chạm
vào.
Quân phục của anh rõ ràng không giống tên huấn luyện viên
đại ngốc kia, bởi vì trên bả vai của anh nhiều hơn mấy ngôi sao màu
vàng.
Đối với chuyện này, Tô Khả không hiểu lắm, nhưng nhìn anh
mặc quần áo không giống tên đại ngốc, dáng vẻ so với tên đại ngốc có cảm giác sang hơn rất nhiều, ánh mắt Tô Khả trong nháy mắt xuất hiện những
tia lấp lánh.
Cô thỏa mãn, rốt cuộc là ánh mắt cô nhìn đàn ông không tầm thường a!
Giữa kỳ nghỉ ngơi, Tô Khả cảm nhận được mình giống như khiêng một con bò lên đỉnh núi vậy, mệt mỏi muốn chết. Nhưng cô không kịp chờ đợi muốn đi đến bên đóa Hoa sen trắng kia.
Đóa Hoa sen trắng giờ phút này ngồi ở trên bậc thang, vây xung quanh anh là vô số nữ sinh. Họ cũng giống như
Tô Khả, mỗi người đều có vẻ kích động khó có thể giữ.
Tô Khả
giống như mũi khoan dầu, liều mạng chui vào trong, những nữ sinh bị cô
đẩy ra hai bên dĩ nhiên là sinh lòng bất mãn, trong miệng lẩm bẩm, “Cô
làm gì thế?.”
Tô Khả không thèm để ý chút nào, tiếp tục đi về
phía trước đi, thật vất vả mới gạt hết được chướng ngại vật trước mặt,
Tô Khả vừa tính nói: “Trai đẹp, chúng ta lại gặp mặt nhau”, thì cô cảm
thấy cái mông của mình bị người nào đó hung hăng đá một cước.
Sau đó, lảo đảo một cái, cô ngã về phía trước ——
Tô Khả không nhẫn tâm nhìn bộ dạng xấu xí của mình nằm dài trên đất, nên nhắm mắt lại, một hồi lâu ——
Không đau. Bởi vì mặt cô vùi vào một nơi rất có thịt, hiển nhiên đây là thịt
người, cô phỏng đoán có người bị cô đẩy ra đã gạt chân cô. Đây là cảm
giác đầu tiên của Tô Khả.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Những âm thanh mới vừa líu ríu biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại
tiếng ve sầu mùa hè đang kêu ầm ĩ nghe rất ồn ào. Đây là cảm giác thứ
hai của Tô Khả.
Sau đó, Tô Khả ngẩng đầu lên, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là —— Đũng quần của đàn ông! Gửi thanks
caoviyen_73↓ Re: [Hiện đại – Quân nhân] Quân hôn: Chọc lửa thiêu thân – Minh Lam Phong 13.09.2014, 09:11
Chương 4: Phong thái tự luyến
Đũng quần —— Đũng quần ——
Trong đầu Tô Khả bắt đầu uốn éo suy nghĩ, một tay đang cầm gùi hoa, một tay
tung hoa, trong miệng vui mừng hát “Hallelujah —— Kẹp chặt đũng quần ——
Hallelujah —— Kẹp chặt đũng quần ——”
Muốn chết có được hay không!
Ý thức được việc trước mặt nhiều người như vậy mình lại hôn đũng quần đàn ông, Tô Khả có thể gọi là vô cùng đau đớn, gọi là hối hận không kịp.
Trọng yếu nhất, mới vừa rồi miệng của cô còn đụng phải một đống mềm nhũn a, một đống ——
Lệ rơi, 100% là *Tiểu đệ*! Nụ hôn đầu của cô cư nhiên lại hiến tặng cho *tiểu đệ*!
Tô Khả đã vô lực rồi, cô cảm thấy nên nhìn chủ nhân của *tiểu đệ* kia một
chút, nếu như là tên đàn ông quá xấu xí, mình nên đập đầu vào tường mà
chết đi.
Trong lúc bất chợt, một ánh sáng thoáng qua! Kêu lốp bốp như tia chớp, lúc này Tô Khả mới nhớ lại rằng mình tới nơi này là để
nhìn Hoa sen, nói cách khác, nơi này chỉ có một người đàn ông, nói cách
khác ——
*Tiểu đệ* này là của Hoa sen trắng đấy!
Trong lòng Tô Khả kích động.
Hoa sen trắng a Hoa sen trắng, là cô muốn nhúng chàm Hoa sen trắng a!
Nếu không hôn thêm một cái thì thật có lỗi với một người có nhân phẩm ngỗ
nghịch như cô, trong lòng Tô Khả bỉ ổi nhộn nhạo cười, sau đó tính tiếp
tục cúi đầu hôn thêm một cái. . . . . .
Chỉ là cô còn chưa kịp
cúi đầu, da đầu của cô liền cảm thấy đau đớn, ngẩng đầu lên, thì thấy
Hoa sen trắng mặt mày xanh lét, một tay của anh đang níu lấy cái đuôi
ngựa của cô, khiến cho cô vừa định hạ thấp đầu xuống tiếp tục hôn *tiểu
đệ* của anh thì đầu bị treo lơ lửng ở không trung.
Đáy mắt anh là lửa giận bừng bừng, đôi môi tái nhợt mím lại thật chặt, dường như đang
cố gắng khắc chế cơn tức giận ngập trời của mình.
Tô Khả nhếch
môi cười: “Hắc hắc, hắc hắc” mấy tiếng, trong nháy mắt mọi người xung
quanh sờ sờ cánh tay của mình, Ông trời a, sao lại lạnh như vậy.
Mà đóa Hoa sen trắng cứ mắt lạnh như vậy mà nhìn Tô Khả, lạnh lẽo khạc ra hai chữ, “Đứng lên!”
Anh buông đuôi ngựa của cô ra, ánh sáng lạnh lẽo vẫn càn quét về phía cô, làm cho Tô Khả rùng mình một cái.
Tô Khả tiếp tục nhếch môi cười khúc khích, cái gọi là đưa tay không đánh
người có khuôn mặt tươi cười nha, cô cũng không phải là cố ý (mặc dù nội tâm của cô cảm thấy chuyện ngoài ý muốn này thật sự là quá mức tốt đẹp, cô còn muốn một lần nữa ), thế nhưng, đóa Hoa sen trắng cũng không nên hẹp hòi như vậy chứ.
“Huấn luyện viên Tô, anh không sao chứ?”
Những người đẹp xung quanh trong nháy mắt tính đi tới kéo đóa Hoa sen
trắng . Dĩ nhiên cũng có cô nhìn Tô Khả không thuận mắt, dù sao cô cũng
nằm ở trên đùi của Hoa sen trắng một thời gian quá dài, vì vậy, đột
nhiên xúm lại túm quần áo Tô Khả, đột ngột lôi cô dậy.
Những bạn
nữ này, bình thường yếu ớt như không xương, hai tay trói gà không chặt, ở máy đun nước bên cạnh ký túc xá, ba người hợp lực đặt lên một thùng
nước cũng sẽ mất nửa ngày, hôm nay cư nhiên hung hãn kéo Tô Khả có cân
nặng hơn một thùng nước gấp năm lần lên, thật sự quá thần kỳ.
Tô
Khả tức giận xoay người sang chỗ khác. Trong nội tâm gầm thét: Ai, ai
đáng ghét như vậy, không để cho cô nán lại trên đùi Hoa sen trắng thêm
chốc lát!
Chỉ là, đợi đến khi cô quay đầu, những người túm cô lên đó đã sớm vây quanh Hoa sen trắng, dung nhập vào đội ngũ quần chúng, cô căn bản là không tìm được.
Chỉ là mặc dù trong lòng Tô Khả tức
giận, nhưng mà đối với họ của Hoa sen trắng, Tô Khả đã nghe được, như
vậy, tên đầy đủ của Hoa sen, cô đã biết.
Hắc, hắn cũng họ Tô, thì ra là người một nhà a.
Tô Khả bỉ ổi cười hớn hở.
Sau khi Tô Khả bị người kéo lên, đám nữ sinh kia vô cùng kích động muốn tới chèo kéo đóa hoa sen, các cũng muốn ăn đậu hũ Hoa sen trắng, nhưng còn
chưa tiếp xúc được tới thân thể Hoa sen trắng, thì cái còi trong tay
huấn luyện viên bên kia đã thổi lên, Hoa sen trắng cũng đứng dậy, sau đó mang bộ mặt sa sầm nhìn họ, “Thời gian nghỉ ngơi đã hết, về hàng ngũ
đi!”
Đám người kia lưu luyến chạy về hàng của mình, mà Tô Khả vẫn còn ở lại nhìn Đóa hoa sen trắng, “Ha ha, thì ra là anh họ Tô, tôi cũng họ Tô, năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà!”
Đóa Hoa sen trắng lạnh lẽo nhìn Tô Khả, đáy mắt hoàn toàn là lạnh lẽo, “Còn không về hàng, thì tôi phạt chạy!”
Tô Khả thấy anh nói hình như không phải đùa chơi, vì vậy lệ rơi trở lại hàng ngũ của mình.
Đợi đến khi về chỗ, một nữ sinh đứng bên cạnh nhìn Tô Khả nói: “Tô Khả, cô
thật sự thật lợi hại, can đảm nhào tới Huấn luyện viên Tô, Đại đội
trưởng trong truyền thuyết!”
Tô Khả nháy mắt mấy cái, vẻ mặt
không hiểu nhìn nữ sinh kia, “Cô nói anh ta là đại đội trưởng? Hắc, tuổi nhỏ như vậy mà đã là Đại đội trưởng a!” Nếu cô nhớ không lầm, thì hình
như anh ta chỉ là sinh viên năm thứ tư thôi.
Nữ sinh kia nhìn Tô
Khả vô cùng xem thường, “Cô có bị choáng váng hay không, Đây là hình mẫu đấy! Hiểu không? Cô xem, bên chúng ta tổng cộng chia thành ba tổ lớn,
lại nói, ba tổ đứng thành một hàng, ba hàng hợp lại với nhau, được kêu
là một đại đội, anh ta chính là đại đội trưởng, mà huấn luyện viên của
chúng ta, gọi trung đội trưởng.”
Tô Khả quýnh rồi, huấn luyện thì huấn luyện chứ, còn làm ngổn ngang ra một đống lớn gì đó như vậy, khiến đại não cô lăn lộn tứ tung.
Nữ sinh kia nhìn Tô Khả vẫn không có phản ứng, cho rằng cô không hiểu, tiếp tục nói, “Chớ xem thường người
Đại đội trưởng này, anh ta có thể nói chuyện trực tiếp với quan lớn
trong quân đội đấy.”
Tô Khả “Nha” một tiếng, người đàn ông cô
xem trọng lại là “Ống loa” a (Người chỉ biết nói theo người khác), không thể nào, nghề nghiệp như vậy thật rối rắm lòng người. . . . . .
Nữ sinh kia tiếp tục nói, “Vẻ mặt của cô như thế là sao! Tôi cho cô biết,
quan lớn trong quân đội đối với anh ta cũng rất tôn kính! Có thể thấy
được năng lực mạnh mẽ của anh ta. Ai nha, chưa bao giờ thấy qua một
người đàn ông đẹp như vậy a, không ngờ các anh trong quân đội mà cũng có người có dáng dấp đẹp mắt như vậy.” Nữ sinh kia vừa nói xong lời cuối
cùng, trong ánh mắt đã hiện ra vô số hình trái tim rồi.
“Hai
người kia, bàn luận xôn xao cái gì ! Bước ra khỏi hàng, chạy dọc theo
bãi tập ba vòng.” Âm thanh của tên đại ngốc đột nhiên xuất hiện ở trong
lỗ tai của Tô Khả.
Tô Khả túng quẫn, ngẩng đầu nhìn tên đại ngốc, chỉ thấy vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, hoàn toàn không còn vẻ mặt ôn
hòa như ngày hôm qua và lúc vừa nãy, nghĩ đến mình hình như không tránh
khỏi bị trừng phạt, trong lòng không khỏi kêu rên một tiếng.
Nữ
sinh kia, u oán liếc mắt nhìn Tô Khả, ý là, đều do cô, làm liên lụy tới
tôi, chính cô mới vừa mất mặt coi như xong, hiện tại còn làm tôi mất
mặt. . . . . .
Tô Khả: “. . . . . .”
“Còn lèo nhèo cái gì, nhanh chạy ba vòng đi, nếu không không cho ăn cơm trưa!”
“Dạ, huấn luyện viên.” Nữ sinh kia chào theo nghi thức quân đội, hai tay nắm thành quyền đặt ở bên hông chạy chầm chậm ra khỏi đội ngữ, hướng về bãi tập.
Tô Khả cảm nhận được này tư thế này rất áp chế, vì vậy một
mình trực tiếp chạy ra khỏi hàng, tính chạy phạt, chỉ có điều còn chưa
chạy được năm thước, âm thanh của tên đại ngốc lại một lần nữa vang lên, “Quay trở lại cho tôi!”
Tô Khả lập tức đứng lại, cho là anh ta
đã thay đổi chủ ý không phạt mình chạy, kết quả, tên đại ngốc nói, “Tôi
vừa mới nói, cứ như thế bước ra khỏi hàng hay sao?”
Tô Khả muốn khóc! Cô muốn đạp cho tên ngốc huấn luyện viên quỳ xuống quá!
Vì vậy, đợi đến khi cô lặp lại hết những động tác mà nữ sinh vừa rồi làm,
lệ rơi đầy mặt chạy về bãi tập. Mới chạy được khoảng mười mét, cô phát
hiện đóa Hoa sen trắng đang ngồi ở nơi râm mát cách đó không xa nhìn
nhóm người của bọn họ huấn luyện.
Khi anh thấy Tô Khả, chán ghét nơi đáy mắt chợt lóe lên.
Mà khi Tô Khả nhìn thấy anh, thì ánh mắt lại không tự chủ nhìn về nơi đũng quần mới vừa bị cô cắn qua.
Anh nhìn theo ánh mắt của Tô Khả, đến khi nhìn thấy ánh mắt của cô chiếu
đúng vào đũng quần của mình thì vẻ mặt vốn đang lạnh lẽo giờ phút này
xanh mét một mảnh, sau đó ngẩng đầu lên hung hăng nhìn lướt qua Tô Khả.
Tô Khả nhìn anh nhếch miệng cười một tiếng, Hoa sen trắng, lần sau cũng
không dừng lại đơn giản như vậy đâu, sau đó vui sướng chạy về phía bãi
tập, cái miệng nhỏ nhắn hừ nhẹ: “Đũng quần trắng trắng là tình yêu của
ta . . . . . Tiểu đệ mềm nhũn dưới chân như cây đang mọc . . . . . Tiết
tấu nào là tốt nhất, lúc lắc ….đung đưa. . . . . . Giọng ca nào là vui
vẻ nhất. . . . . .”