Editor: Tịnh Yên
Tô Khả vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tên đại ngốc, “Vì sao tôi lại được đưa tới đây?”
Trong nháy mắt tên đại ngốc hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Khả, vì vậy
một tên đại ngốc khẽ do dự một chút, rất ngượng ngùng mà nói với Tô Khả, “Tôi ôm em đến đây, hắc hắc.”
Nói xong lời này cả người Triệu Lâm không được tự nhiên, ngay tiếp theo y tá lơ đãng nhìn đến ánh mắt anh, làm cho anh cảm thấy nóng hừng hực.
Tên đại ngốc không nhịn được cầm tạp chí lên làm thành một cây quạt,
quạt cho mình vài cái.
Y tá kia mím môi cười một tiếng, lập tức rời đi.
Tất nhiên Tô Khả nhìn thấy nụ cười kia của y tá, trời ạ, cái cô y tá này y tá chắc nhận thấy người đàn ông điển trai này là một tên đại ngốc,
Schilt a.
Nghe mấy câu tên đại ngốc nói, lại nhìn nụ cười của y tá kia một chút,
nước mắt đã chảy đầy mặt Tô Khả, vốn là trong lòng mới dấy lên một ít
tia lửa, trong nháy mắt đã bị thằng ngốc này và y tá kia dùng vô số bồn
nước đá tưới lên, diệt ngọn lửa nhỏ thì không nói làm gì, còn để cho
lòng của cô chợt cảm thấy thật lạnh .
Hoa Sen Trắng, tại sao anh lại độc ác như thế! TAT
Nhưng nhìn tên đại ngốc đi theo làm tùy tùng, chỉ vì cô mà chạy ngược
chạy xuôi, Tô Khả chỉ có thể ngượng ngùng nhìn về phía tên đại ngốc nói
một vài cô, “Ai, huấn luyện viên Triệu, cám ơn anh.”
Triệu Lâm sờ sờ đầu, “Thật ra thì không có gì. Nói thế nào cũng là quen
biết, cô ngã bệnh lại gọi điện thoại nhờ tôi giúp, tôi đây là huấn luyện viên , đương nhiên là sẽ giúp cô rồi.”
Trong lòng của Tô Khả càng đánh trống nhiều hơn: huấn luyện viên Triệu, tôi là nhờ anh đi đến tìm nhà của Hoa Sen Trắng kia mà.
Dĩ nhiên, Tô Khả cũng không nói như thế với tên đại ngốc, dù sao đây
cũng đả thương trái tim con người. Cho nên Tô Khả “Ừ” một tiếng, lập
tức im lặng không trả lời nữa.
Ai, Hoa Sen Trắng. Tô Khả ai oán trằn trọc trở mình.
Tên đại ngốc không nhịn được nhìn về phía Tô Khả nói, “A, Tô Khả, em có đói không, có muốn ăn chút gì hay không?”
Tô Khả nói, “Không đói.”
Vì vậy, không gian lại lâm vào trạng thái im lặng. Triệu Lâm ngồi ở bên cạnh chẳng có chút tư vị nào.
Trong đầu của anh không nhịn được nhớ lại sáng sớm hôm nay ——
Khi đó, anh và Tiền Vũ đi ra ngoài, trong nháy mắt quay đầu lại đã phát
hiện sắc mặt âm trầm của Tô Cẩm Niên đang đi theo phía sau. Lúc ấy anh
và Tiền Vũ đưa mặt nhìn nhau, nhưng ngược lại nghĩ lại cái quan hệ của
anh và Tô Khả, hiện tại hình như To Khả ngã bệnh, anh muốn đi thăm Tô
Khả cũng rất bình thường.
Cho nên khi Tiền Vũ nhìn thấy Tô Cẩm Niên đi tới, dừng bước lại vài câu với bọn họ, anh thì không đi được.
Vốn là anh cũng muốn quay trở về cùng với Tiền Vũ, nhưng anh vẫn không
muốn quay trở về, anh chính là muốn đến đây thăm Tô Khả một chút.
Triệu Lâm cảm giác mình không có thuốc nào cứu được nữa rồi, không phải
chỉ mới bên cạnh nhau nửa tháng tôi sao, hơn nữa Tô Khả cũng phải đối
anh tiến tới. Thế nhưng tại sao anh lại muốn nói ra, còn có vũng bùn hãm sâu không rút ra được? Biết rõ đó không phải là chuyện của anh, trước
tham gia náo nhiệt, chuyện này thực sự không giống những gì anh đang
làm.
Quả nhiên, tình cảm là một việc khó mà nói ra được.
Rất nhanh, anh và Tô Cẩm Niên đã đến trường học của Tô Khả. Người gác
cổng nơiddos không có nghiêm nghị như người gác cổng trường quân đội bọn họ, cho nên bọn họ đi vào trong rất nhanh.
Tô Cẩm Niên nhìn anh, sau đó nghiêm trang nói, “Tôi và cô ấy không có gì.”
Triệu Lâm chợt cảm thấy tức giận, Tô Cẩm Niên à, chẳng lẽ anh sẽ không
phát hiện, bình thường cậu đều khinh thường việc giải thích sao? Thật
không có quan hệ đặc biệt sao anh phải đi theo tôi với Tiền Vũ ra ngoài
làm gì! Dĩ nhiên, biết rõ không thể thêm dầu vào lửa, Triệu Lâm chắc
tuyệt đối sẽ không đem những lời nói trong lòng mình nói ra cho Tô Cẩm
Niên viết.
Anh còn muốn sống thêm vài năm đấy.
Nhưng mà bởi vì đặc biệt không biết số phòng ngủ của Tô Khả, Triệu Lâm
mới khẽ cắn răng gọi điện thoại hỏi bạn cùng phòng của Tô Khả, cũng may
bạn cùng phòng của Tô Khả cảm thấy không có gì khác thường nên nhanh
chóng nói cho bọn họ biết.
Lầu dưới dì quản lý ký túc xã nhìn hai người bọn họ mặc đồng phục trường quân đội, tỉ mỉ nghe bọn họ trình bày lý do đến đây, cuối cùng nhìn lại vẻ mặt của Tô Cẩm Vi, vì vậy chỉ để bọn họ ghi danh rồi dì cầm chìa
khóa cùng bọn họ đi lên lầu.
Khi cửa phòng của Tô Khả được mở ra. Bà dì nhìn thấy Tô Khả ngủ trên
giường, gương mặt rất đỏ, trong miệng còn lẩm bẩm rên rỉ, bộ dạng dọa
cho người khác sợ hại, lập tức nói với bọn họ “Nhanh lên, nhanh lên, bế
cô ấy đến bệnh viện.”
Triệu Lâm nóng lòng, trong nháy mắt tiến lên tính toán ôm Tô Khả, nhưng
tay đưa lên đã dừng lại, nhìn Tô Cẩm Niên đứng bên kia không nhúc nhích, ngượng ngùng cười một tiếng.
Mà hình như Tô Cẩm Niênkhông có gì bày tỏ, nhì dì quản lý thúc giục,
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đưa cô ấy xuống lầu, cô ấy đã bị đốt nóng đến thế này, về sau có thể ngu ngốc đó.”
Sau đó Triệu Lâm cẩn thận từng li từng tí ôm Tô Khả xuống lầu, lúc này
mới phát hiện ra Tô Khả chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ lụa dài đến đầu gối, anh cúi đầu đã có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong, tên đại ngốc nhìn không nhịn được đỏ mặt.
Vậy mà mới ôm Tô Khả xuống gường, cô không sợ chết mà đẩy anh ra, “Thúi chết.”
Trong nháy mắt gương mặt tên đại ngốc xuất hiện mất vạch đen. Thầm nghĩ
cô đừng giãy giụa có được không? Cô cũng không phải là Tiểu Bạch Thỏ,
rất yếu ớt! Nhưng thế sẽ bị chết có biết hay khong!
Cõi lòng tên đại ngốc hoàn toàn không có bị Tô Khả nghe được, ngược lại cô càng giãy giụa lợi hại hơn, “Thúi chết.”
Mặt tên đại ngốc đang xanh méc biến thành đỏ ửng, mà trên đầu dì quản ký túc xá và Tô Cẩm Niêm đã đầy vạch đen.
Dì quản lý ký túc xá liếc nhìn một tên đại ngốc, nhìn lại Tô Cẩm Niên
một chút, đều mặc đồng phục giống nhau thế nào mà tiểu tử bên cạnh cứ
sạch sẽ, gọn gàng như vậy? Vì vậy Dì quản lý ký túc xá cơ hồ hiểu được
nhìn về phía Tô Cẩm Niên nói, “Cậu đi ôm cô ấy đi, nhìn dáng vẻ của cô
ấy, nếu không đi bệnh viện nữa có thể sẽ xảy ra vấn đề.”
Tô Cẩm Niên đầu đầy vạch đen nhận lấy Tô Khả. Lỗ mũi Tô Khả giống như
mũi chó, đổi người ôm lấy cô, cảm nhận hơi thở que, lập tức liều mạng
chui vào trong ngực Tô Cẩm Niên, lúc này dì quản lý ký túc xá đứng bên
nhìn cũng cảm thấy hâm mộ.
Tên đại ngốc âm thầm thề, về sau anh đi đâu cũng sẽ sịt dầu thơm! Hâm mộ!
Dì quản lý ký túc xá chỉ đưa bọn họ đền dưới lầu, để cho hai người bọn
họ đưa Tô Khả đến bệnh viên gần nhất. Rất nhanh, bọn họ thuê xe đi tới
bệnh viện nhân dân X, Tô Cẩm Niên ôm Tô Khả mặt mày xanh méc để cho
người bên cạnh nhìn thấy cũng giật mình, còn tưởng rằng cô gái của anh
xảy ra điều gì đó nguy hiểm đến tánh mạng, rối rít nhường lối cho hai
người đi vào.
Tất cả sẵn sàng, Tô Cẩm Niên trực tiếp lách người.
Triệu Lâm nhớ lại mọi chuyện chấm dứt như vậy, lại nói, hiện tại anh
thật sự không hiểu được đầu óc Tô Cẩm Niên đang suy nghĩ cái gì nữa, tuy nói đã ở chung bốn năm nhưng anh vẫn không hiểu rốt cuộc Tô Cẩm Niên
đang suy nghĩ cái gì. ╮(╯_╰)╭
Triệu Lâm vỗ vỗ ót.
Tô Khả nhìn Triệu Lâm vỗ đầu, vì vậy hỏi anh, “Huấn luyện viên Triệu,
đừng vuốt nữa, đầu anh vốn đã lớn nếu vỗ xuống, bẹp ra càng lớn hơn
rồi.”
Tên đại ngốc: —_—|||
*
Trên đường Tô Cẩm Niên trở về, không nhịn được chửi mình gần đây não tàn tật, mới có thể đi theo Triệu Lâm như thế. Thật ra thì lúc ban đầu ý
nghĩ của anh rất đơn giản, không phải là sợ trong miệng Tô Khả nghe ra
mấy từ không tốt, sâu hơn là sợ Triệu Lâm và Tiền Vũ hiểu lầm.
Thế nhưng vừa đi, giống như anh và cô thật sự xảy ra quan hệ kia vậy!
Quả nhiên, gặp loại như Tô Khả là sinh vật có một không hai ở địa cầu, người như anh cũng sẽ phạm sai lầm nhỏ bé này sao.
Tô Cẩm Niên cảm giác mình sớm muộn gì mình cũng phải đi nơi khác rèn
luyện một chút, chỗ kia còn phải cách xa nơi Tô Khả ở, càng xa càng tốt.