Quận Chúa Sủng Thê

Chương 19: Phong thưởng



Chính Duẫn Đế gật đầu. “Nếu nàng có thể cứu Tê Tê, trẫm phong tước cho nàng, được không?”

Tần Tê nghe xong lời này cũng không lộ ra biểu tình vui vẻ, ngược lại mặt đầy lo lắng.

Chính Duẫn Đế kỳ quái. “Tê Tê, ngươi làm sao vậy?”

“Nhưng sau khi Ly tỷ tỷ giúp Tê Tê áp chế Viêm độc, cơ thể liền suy yếu. Tê Tê không muốn Ly tỷ tỷ chịu khổ.” Tần Tê ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng. “Hoàng Đế cữu cữu, có phải Tê Tê hại Ly tỷ tỷ không?”

“Tê Tê a.” Hoàng Đế yêu thương mà nhìn tiểu chất nữ. “Ngươi hiểu rõ, ngươi là hài tử trẫm yêu thương nhất. Nếu Cố Ly có thể cứu ngươi, cũng là phúc khí của nàng. Trẫm sẽ trọng thưởng nàng hậu hĩnh.”

“Tê Tê chỉ muốn Ly tỷ tỷ có thể bình an, không cần nàng cứu ta.” Tần Tê nói tới đây thật sự sợ hãi, nàng sợ Viêm độc của mình phiền hà Cố Ly, cũng sợ Cố Ly hiểu lầm ý tốt chính mình đều vì cứu mạng.

“Ai, không cần nói lung tung. Thân thể của ngươi quan trọng.” Chính Duẫn Đế không tán đồng ý nghĩ của Tần Tê. Trong mắt hắn, Tần Tê so với người khác đều quan trong hơn. Cho dù, dùng toàn bộ báu vật Minh Tịch quốc nuông chiều nàng, hắn còn sợ không đủ.

“Ly tỷ tỷ lưu lạc bên ngoài, tuy rằng nhận tổ quy tông, nhưng là Cố gia trên dưới đều khi dễ nàng. Hiện tại, Ly tỷ tỷ còn bị cấm túc.” Tần Tê biểu tình sắp khóc, Chính Duẫn Đế nhìn đến đều đau lòng a!

“Tê Tê ngoan, trẫm hạ chỉ miễn cấm túc cho nàng được không?” Chính Duẫn Đế nghĩ lại cảm giác không tốt. Gia sự thần tử hắn không tiện nhúng tay, huống chi còn là trực tiếp hạ chỉ ân điển. “Trẫm phong nàng làm Huyện Quân, như vậy nàng liền có tước vị, cũng không ai dám khi dễ nàng. Tê Tê cảm thấy như vậy được không?”

Tần Tê chớp mắt, “Hoàng Đế cữu cữu, Ly tỷ tỷ là người bình thường, nhàn vân dã hạc. Tê Tê không biết nàng có nguyện ý nhận phong thưởng hay không. Cữu cữu để Tê Tê đến hỏi nàng được không?”

Cư nhiên có người không muốn nhận phong thưởng? Chính Duẫn Đế cảm thấy thú vị. Dù sao để tiểu chất nữ của hắn vui vẻ, thưởng hay không thưởng, hắn cảm thấy không quan trọng. “Ngươi đi hỏi đi, lần sau tiến cung trẫm sẽ phong thưởng.”

“Cảm ơn Hoàng Đế cữu cữu!” Tần Tê vui vẻ, gương mặt tươi cười xuất cung.

“Hỉ Lộc, ngươi đi thăm dò Cố Ly là loại người nào? Tiếp cận Tê Tê rốt cuộc có mục đích gì. Cẩn thận chút, nghe nói là người luyện võ công, đừng để nàng phát hiện.” Hoàng Thượng thấp giọng phân phó.

“Nô tài lập tức an bài.” Hỉ Lộc liền ra ngoài sắp xếp nhân thủ.

Tần Tê xuất cung liền đến Cố gia, nhìn thấy Cố Ly liền nói ý tứ của Chính Duẫn Để, Cố Ly dở khóc dở cười. Vì dỗ Tần Tê vui vẻ, Huyện Quân cũng có thể tùy tiện phong thưởng như vậy?

“Tê Tê, sẽ có ngày ta trở lại Phi Diệp Tân. Huyện Quân với ta không có ý nghĩa gì.”

Tần Tê đã sớm đoán được, cũng không cảm thấy có cái gì. Nàng lôi kéo tay Cố Ly nói: “Ly tỷ tỷ, Tê Tê chỉ là không muốn ngươi bị người khi dễ.” Ánh mắt đáng thương, Cố Ly nhìn đến tâm đều mềm nhũn.

“Ta biết.” Nàng xoa đầu Tần tê, “Có ngươi che chở, ta sao có thể bị người khi dễ?”

Tần Tê nghe vậy nở nụ cười, uỡn ngực ngẩng đầu kiêu ngạo, “Không sai, ta sẽ bảo hộ Ly tỷ tỷ!”

Sau khi dỗ Tần Tê, Cố Ly gọi Lý ma ma tới. “Lý ma ma, ngươi là người tổ mẫu cho ta, ta đối với ngươi cũng coi như tôn trọng.”

Lý ma ma không rõ Cố Ly muốn nói gì, chỉ gật đầu đáp lời.

“Về chuyện của ta cùng Phụng An Quận Chúa, ta khuyên ngươi không cần quan tâm, càng không cần nhìn trộm. Nếu ta phát hiện ngươi còn nhìn trộm, hẳn là ngươi còn nhớ ghế dài lần trước?” Cố Ly đặt tay trên vai Lý ma ma.

Lý ma ma đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh thấu xương, nhất thời toàn bộ cánh tay đều không cử động được.

“Tiểu… Tiểu thư!” Lý ma ma kêu sợ hãi.

“Đừng lo lắng, một lúc nữa sẽ tốt.” Cố Ly khoát tay, ý bảo Lý ma ma có thể ra ngoài.

Lý ma ma trong lòng run sợ, vừa rời khỏi cửa, liền nghe Cố Ly phía sau nói: “Nhớ kỹ lời ta nói. Con người ta không thích nói đùa.”

“Vâng.” Lý ma ma đáp lời, cũng không dám quay đầu. Trải qua hai lần đánh giá, Lý ma ma phát hiện chính mình quán thượng một cái đồ ba gai. Này Cố Ly sở dĩ dám không tuân thủ quy củ Cố gia, công nhiên chống đối lão phu nhân, tất cả mọi người tưởng Phụng An quận chúa duyên cớ. Kỳ thật các nàng đều tưởng đã sai, Cố Ly chính mình liền có bản lĩnh bãi bình hết thảy.

Cố Nhân ngày hôm qua tìm của mình đệ đệ Cố Anh mà nói Cố Ly sự. Đối với một cái bị thụ sủng ái đại tiểu thư mà nói, Ninh Lan Công Chúa Phủ kia một màn nhưng là làm cho nàng ném chân mặt mũi. Hơn nữa chỉ cần này Cố Ly còn tại, về sau loại này mất mặt sự tình còn có thể nhất nhi tái, tái nhi tam mà phát sinh. Đây là Cố Nhân không thể nhận.

Nàng đến cáo trạng cùng mẫu thân và tổ mẫu đều không có kết quả, liền tìm đến đệ đệ của mình, Cố Anh. Cố Anh thường xuyên ở tiền viện, rất ít khi đến hậu viện. Nhưng là Cố Ly hắn là gặp qua. Đối với nữ tử có mỹ mạo như vậy, nam nhân không động tâm rất ít. Tuy nhiên, Cố Anh chính là một trong những người ‘rất ít’ kia.

Thân là đích tôn trưởng tử Cố gia, từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ, nữ nhân bất quá chỉ là vật ngoài thân. Hắn có tiền đồ, có công danh, dạng nữ nhân nào mà hắn không có.

Sau khi nghe Cố Nhân khóc lóc kể lễ, hắn quyết tâm thay tỷ tỷ đoạt lại mặt mũi. Hắn nghe nói Cố Ly có võ công, vì thế hắn cố ý tiêu tiền mời cao thủ bậc nhất, thêm mười mấy gia đinh trong phủ đồng loạt động thủ. Hắn không muốn lấy mạng Cố Ly, chỉ là muốn cho Cố Ly một chút cảnh cáo, không cần ỷ vào võ công liền không xem ai ra gì.

Nhưng mà, sự thật chứng minh trong mắt Cố Ly cao thủ đều không đáng nhắc tới. Điều này khiến hắn cực kỳ buồn bực, càng buồn bực là chuyện này không biết vì sao bị Cố Hạo biết, gọi hắn đến thư phòng dạy dỗ một trận.

“Ngươi là trưởng tử, không cần cùng những tỷ muội khác náo loạn. Nữ nhân thì biết cái gì? Chỉ là một đám tóc dài nhưng kiến thức ngắn.” Cố Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn buồn bực nói.

Cố Anh có chút không phục, “Cha, con không rõ. Ngài vì cái gì che chở Cố Ly? Rõ ràng, nàng không hiểu quy củ, trước mặt mọi người khiến đại tỷ xấu hổ, ngài lại chẳng quan tâm.”

Cố Hạo nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Anh, thở dài. “Anh nhi, Cố Ly là người Thụy Vương nhìn trúng. Cố gia chúng ta cũng bởi vì quan hệ với nhà mẹ đẻ của nương người. Triều đình thay đổi trong nháy mắt, nếu được nhiều người ủng hộ, chẳng phải càng nhiều tiền đồ sao?”

Cố Anh giật mình mà nhìn phụ thân, “Thụy Vương lúc nào nhìn thấy Cố Lý? Như thế nào liền…”

“Đây không phải vấn đề ngươi cần quan tâm. Ngươi phải biết là, Cố Ly phải lưu lại Cố gia, ngày sau ta muốn đưa nàng gả nhập phủ Thụy Vương.” Cố Hạo vỗ vỗ vai Cố Anh, “Các ngươi đều là nhi tử cùng nữ nhi của ta, sao ta lại không đau lòng? Bất quá, trước mắt Cố Ly còn hữu dụng, các ngươi nhịn một chút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.