Edit: Lee.
“Mẹ! Mẹ!”
Một đôi tay nhỏ bé vụng về vuốt ve gương mặt Lưu Ỷ Nguyệt, cô chậm rãi mở mắt, liền thấy nụ cười rạng rỡ của bé.
“Con!” Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng gọi.
“Mẹ! Mẹ ôm!” Bé giang hai tay về phía Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Ỷ Nguyệt ôm lấy con gái, sau đó nhấc bổng bé lên giường, không
khí tràn ngập hơi thở thơm ngát của bé. “Con! Con yêu!” Cô khẽ gọi, đoạn đung đưa hai tay.
“Bé yêu ôm nào! Bé yêu ôm nào!” Bé ôm cổ Lưu Ỷ Nguyệt không buông,
miệng liên tục bi bô lời thoại trong chương trình Teletubbies.
“Bé yêu ôm nào!” Lưu Ỷ Nguyệt cười đáp lại.
Lâm Tây Canh vừa vào phòng ngủ liền thấy hai mẹ con đang quấn quýt chơi đùa, “Con gái, mẹ về rồi!”
“Bé ngoan, mẹ!” Bé quay đầu lại nói với Lâm Tây Canh.
“Đúng, bé ngoan nên mẹ về!” Lâm Tây Canh ngồi xuống mép giường, trả lời con gái.
Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé ngồi dậy, ánh mắt sắc lẻm nhìn Lâm Tây Canh, khẽ nói, “Anh lừa con!”
“Em không lừa con, nếu nói trên đời nay còn thứ khiến em nhớ nhung thì chính là con.” Lâm Tây Canh nhìn cô, nói.
“Anh đểu cáng!” Lưu Ỷ Nguyệt mắng.
“Ha ha, vậy sao?” Lâm Tây Canh cười thành tiếng, “Lần đầu tiên có
người mắng anh đểu cáng. Đểu cáng không tốt sao, cám ơn em đã đáng giá
anh cao như vậy!” Anh ngưng cười, giọng nhỏ dần.
“Dậy đi, anh mua bữa sáng rồi!” Anh nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn lại.
Anh rời đi làm giường bỗng nhiên nhẹ bẫng, trong phòng tựa như cũng
trở nên trống vắng. Ôm chặt con gái, Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng tìm lại chút
ấm áp. Đêm qua đều ngủ trong ngực anh, chính cô cũng không phát hiện bản thân bắt đầu tham lam hơi ấm ấy từ bao giờ.
Lâm Tay Canh ngồi trước bàn ăn, yên lặng uống cà phê. Đêm qua anh
không kì vọng cô sẽ trở về, chỉ biết dùng biện pháp tự cho là đúng đắn
nhất, cũng như những lời vừa rồi, trên đời này, cô chỉ lưu luyến bé. Còn anh, chỉ có thể là “đồ đểu cáng” trong lòng cô. Nhưng mặc kệ thế nào,
cô đã trở về, anh vẫn phải mỉm cười cảm ơn trời đất.
Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé ra, trên bàn cơm có quẩy và sữa đậu nành, còn có
cả sandwich, nhưng anh lại chưa hề động đũa, chỉ chăm chú thưởng thức cà phê.
“Sáng sớm đã uống nhiều cà phê như vậy không sợ đau dạ dày sao?” Lưu Ỷ Nguyệt vừa mặc váy cho bé, vừa nói với Lâm Tây Canh.
“Cám ơn sự quan tâm của em!” Lâm Tây Canh buông cốc, khóe môi hiện lên một tia cười mỉa.
Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy hơi nhíu mày, gượng cười quay lại, “Không khách khí!”
“Con gái, ba ba đi làm, tạm biệt!” Lâm Tây Canh đứng dậy, đi đến thơm hai má con gái, lấy áo vét và cặp đi ra ngoài.
“Anh không ăn sao?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.
“Không, hai mẹ con từ từ ăn đi.” Lâm Tây Canh không quay đầu lại, nói xong liền mở cửa ra ngoài. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bóng lưng anh rời đi, bất
giác lạnh run.
Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ, cô chỉ rời khỏi nhà vài giờ, cũng chỉ có thể
chạy trốn anh vài giờ ấy. Vừa cho con ăn sáng, Lưu Ỷ Nguyệt vừa nghĩ,
nếu không có nhóc con này, cô và Lâm Tây Canh vĩnh viễn cũng không thể
đến với nhau.
Mấy tối liền Lâm Tây Canh đều không về nhà ăn tối, trên bàn cơm lúc
nào cũng chỉ có Lưu Ỷ Nguyệt và bé, còn khi anh về đến nhà bé đều đã ngủ say, nhưng cũng chưa bao giờ vượt quá mười hai giờ đêm. Anh luôn tuân
thủ chặt chẽ quy định Lưu Ỷ Nguyệt đặt ra trước khi kết hôn.
Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xem TV, nghe thấy tiếng cửa lạch cạch cũng lười
quay đầu lại, tò mò nghĩ thầm, xem như hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày.
Lâm Tây Canh vừa nới lỏng cà vạt vừa đi về phía sô pha, sau đó “rầm” một tiếng, đổ người lên ghế, hơi rượu nồng nặc xông lên.
“Em đi đâu vậy?” Lâm Tây Canh híp mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đang đứng lên, anh hỏi.
“Lấy cho anh chén nước!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
Lâm Tây Canh nhắm mắt không nói nữa, một lát sau, cốc nước lạnh đã kề sát môi anh. Anh bắt lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt, một hơi uống sạch cốc nước
đầy, lại nghe thấy Lưu Ỷ Nguyệt khẽ hỏi, “Muốn nữa không?”, giọng cô tựa như kề sát tai anh.
“Muốn! Anh muốn em!” Anh nói thầm, mơ hồ kéo Lưu Ỷ Nguyệt lại gần,
chén nước bất ngờ rơi xuống sàn nhà “keng” một tiếng, Lâm Tây Canh coi
như không nghe thấy gì.
“Anh say?” Lưu Ỷ Nguyệt nói nhỏ.
“Ừm, anh say!” Lâm Tây Canh ôm chặt cô, tham lam vùi đầu trước ngực
cô, làm như đứa nhỏ, ra sức thưởng thức hương thơm trên người cô.
Đàn ông về đến nhà chính là đứa trẻ. Lưu Ỷ Nguyệt bất đắc dĩ nhìn chồng, không khỏi khẳng định quan điểm này.
Lưu Ỷ Nguyệt ngồi trên đùi Lâm Tây Canh, hai tay anh ôm lấy cô. Hai
người chỉ im lặng ngồi như thế. Một lúc lâu sau, dường như Lâm Tây Canh
có phần tỉnh rượu, ngẩng mặt hỏi, “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Nói gì?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi lại.
“Hoặc là có điều gì muốn hỏi cũng được!” Lâm Tây Canh còn nói thêm.
“Hỏi gì?” Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục hỏi lại.
“Ví dụ như, vì sao anh lấy em? Rốt cuộc giao dịch giữa anh và Lâm Đức Minh là gì? Anh được hưởng lợi gì? Vân vân!” Khóe môi Lâm Tây Canh hiện lên nụ cười tự giễu.
“Vậy thì, anh được hưởng lợi gì?” Lưu Ỷ Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, hỏi anh.
“Rất nhiều, anh có thể mua vận liệu ở Gia Thịnh với giá gốc, còn có
thể sử dụng kho bãi của họ để cất giữ vật liệu, chênh lệch so với nhà
cung cấp khác một nửa giá. Gia Thịnh cũng có thể tham dự tất cả dự án
của Lâm thị, hai tập đoàn phải độc quyền toàn bộ lĩnh vực điện bảo vệ
môi trường của tỉnh, thậm chí còn khuếch trương sang những tỉnh khác.”
Lâm Tây Canh thật thà liệt kê.
“Ách!” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu.
“Ách? Đây là phản ứng của em sao?” Lâm Tây Canh than thở.
“Vậy anh mong chờ em sẽ phản ứng như thế nào? Bản chất thương nhân
chính là đặt lợi nhuận lên đầu, đâu có gì sai. Huống hồ, liệu có phải em ngày càng đáng giá không?” Lưu Ỷ Nguyệt chế nhạo.
“Em nghĩ vậy thật sao? Không bực mình sao? Không có cảm giác bị người khác bán đứng sao?”
“Bình thường!” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu, “Mấy ngày nay em đã nghĩ rất nhiều, chuyện này có hại gì đến em không? Hình như không có.” Cô lại
nhẹ nhàng lắc đầu, “Cuộc hôn nhân này lại dường như càng được củng cố,
anh không thể dễ dàng vứt bỏ em, đúng không? Em còn phải cám ơn bọn họ,
đương nhiên, cả anh nữa!” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi nói xong.
“Ha ha, đúng, em nói không sai. Cuộc hôn nhân này càng được củng cố.” Bàn tay to lớn của anh bỗng siết chặt thắt lưng cô, cười rộ lên, thật
thê lương!
“Để em đứng lên!” Lưu Ỷ Nguyệt vặn vẹo trong lòng anh, “Em muốn đi ngủ!”
“Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh lại vùi đầu xuống ngực Lưu Ỷ
Nguyệt, thì thào than nhẹ, “Em có yêu anh không? Dù chỉ một giây thôi?”
Anh gần như độc thoại, bàn tay càng giữ chặt eo cô hơn, cố gắng kìm nén
nỗi đau trong lòng, “Anh yêu em, em biết không? Em biết không?” Bờ môi
anh không ngừng mấp máy, say thật tốt, ngày mai trời sáng anh sẽ không
nói như vậy nữa!
Lưu Ỷ Nguyệt không nghe rõ những lời anh nói, cho rằng anh uống say
nên nói nhảm, nghĩ muốn đẩy tay anh ra, “Buông em ra được không?” Cô nhẹ nhàng thương lượng.
Lâm Tây Canh buông một bàn tay ra, bất ngờ đặt lên gáy cô, ngăn bờ
môi cô lại. Mùi rượu nồng nặc khiến Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng trốn tránh,
nhưng không thể thoát khỏi sự kiềm giữ của anh, chỉ biết xoay mặt sang
hai bên né tránh, “Đừng…”
“Em rất đau lòng đúng không? Em không tin anh đúng không? Nếu không
em sẽ không lãnh đạm như thế. Em cảm thấy thế giới này rất bất công với
em, rất tệ bạc với em, nhưng mà, anh thì sao?” Lâm Tây Canh gắt gao ôm
lấy Lưu Ỷ Nguyệt, dán môi vào vành tai cô. Lưu Ỷ Nguyệt dần nghe rõ
những lời anh nói.
“Em phối hợp với Hạ Dương lừa anh, xoay anh như chong chóng, để anh
sa vào tình cảm này, nhưng từ đầu đến cuối anh được cái gì? Em cho là
anh không có sự hợp tác với Ngô gia thì sẽ không căng thẳng sao? Em cho
rằng anh hạ quyết tâm hủy hôn dễ dàng vậy sao? Ỷ Nguyệt, anh cũng là
người! Anh cũng lo sợ!”
Lưu Ỷ Nguyệt mở to mắt, cô biết, anh không say, chỉ là mượn rượu nói
những lời giấu kín trong lòng mà thôi. Người đàn ông này đột nhiên trở
lên yếu đuối như vậy, nhưng cô thật không biết làm sao, chỉ yên lặng
ngồi trong lòng anh.
“Em có biết lúc đi mua nhẫn tâm trạng anh thế nào không. Khi nhìn
thấy chiếc nhẫn ấy, anh tưởng tượng vẻ mặt vui sướng của em, tưởng tượng ra cuộc sống tương lai của chúng ta, chúng ta sẽ có con, chúng ta sẽ
thực sự hạnh phúc!” Lâm Tây Canh dừng lại một chút, thoáng nhìn đôi mắt
nhắm nghiền của cô, sắc mặt cô trắng bệch.
“Khi anh biết kế hoạch của em và Hạ Dương, anh cảm thấy dường như cả
thế giới này một lần nữa quay lưng lại với anh. Lần đầu tiên là khi biết quan hệ của anh và Hạ Dương, lần thứ hai là biết quan hệ của em và cậu
ta.”
“Nếu nói em cảm thấy tất cả mọi người đều nợ em, vậy anh thì sao?
Chẳng lẽ em không nợ anh sao? Chẳng lẽ em thật sự bình thản như thế sao? Không thẹn với chính mình sao?”
Lâm Tây Canh dần dần buông lỏng tay, anh mệt mỏi tựa lưng vào sô pha, ánh sáng phía đỉnh đầu khiến anh nhắm nghiền mắt. Căn phòng to như vậy, giữa tiếng TV ồn ào, chỉ còn tiếng anh hít thở đều đều.
Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không nhúc nhích, yên lặng tựa vào ngực anh. Lồng
ngực rộng lớn, ấm áp này rất thích hợp để tựa vào, nhưng tại sao trước
giờ cô chưa từng nghĩ sẽ tựa vào đó suốt đời? Lưu Ỷ Nguyệt để tay lên
ngực, tự hỏi. Bởi vì cô sợ hãi, như anh từng sợ hãi vậy!
Gò má hai người dán vào nhau, bên tai đều là hơi thở ấm áp của đối
phương. Nước mắt Lưu Ỷ Nguyệt nặng nề rơi xuống, lướt qua gò má Lâm Tây
Canh, anh khẽ dịch môi, nhẹ nhàng hôn lên làn da ẩm ướt trên mặt cô.
“Anh không thích em khóc lặng lẽ như vậy, nghĩ gì thế? Anh cũng không dám kì vọng nước mắt này là vì anh!” Anh lại nhẹ nhàng nói tiếp. Lâm
Tây Canh lúc này dường như là một người khác, dùng tất cả các giác quan
để cảm nhận sự tồn tại của cô.
“Anh thích em đứng trên bờ đê, giơ tay chỉ lên bầu trời, đến nỗi tóc cũng bị gió thổi loạn xạ.”
“Anh chán ghét em có thể tươi cười với đồng nghiệp nam trong công ty nhưng lại lạnh lùng với mỗi mình anh.”
“Anh có thể không dẫn em đi Luân Đôn, nhưng không nhìn thấy em một ngày, anh sẽ lo lắng!”
“Khi em nói cám ơn với em, đơn giản vì đàm phán thành công, anh đã
rất vui mừng. Trước giờ chưa lần đàm phán nào anh vui mừng như vậy, đơn
giản là vì em đã nói một câu cám ơn với anh.”
“Anh chỉ hi vọng em vẫn là em trước đây, đối chọi gay gắt với anh,
không bao giờ bỏ cuộc, chứ không phải như bây giờ, chuyện gì cũng không
để ý, chuyện gì cũng không thèm hỏi.”
“Em chưa bao giờ biết chính em ảnh hưởng đến anh như thế nào đâu!”
“Ỷ Nguyệt! Em nợ anh, biết không? Em nợ anh rất nhiều!”
Lưu Ỷ Nguyệt mất ngủ, cô ở đầu giường chăm chú nhìn Lâm Tây Canh đang ngủ say. Dưới ánh đèn yếu ớt, Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng nhìn thật kĩ anh,
vậy mà anh đã có nếp nhăn ở khóe mắt, cả trên trán nữa!
“Đàn bà a! Đều khổ! Muốn vượt qua phải có bạn đồng hành. Cha mẹ sao?
Không! Sớm muộn họ cũng đi trước con. Con gái sao? Cũng không, kiểu gì
nó cũng rời xa con, hơn nữa rất nhanh thôi. Chỉ có người bên cạnh con,
bất kể tốt xấu, hai đứa bọn con đều có thể nắm tay nhau cùng vượt qua
suốt đời!” Bên tai văng vẳng lời Triệu Uyển Nghi nói với cô trước khi cô rời khỏi Phong Đình, có lẽ bà nội đã sớm đoán trước được tương lai khó
khăn này của họ.
Cô thương tích đầy mình, còn anh không như thế sao?