Ngay chớp mắt khi tay Thẩm Việt đặt lên, Chu Lê thậm chí đã nghĩ đi nơi khác
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Việt kéo vạt áo nàng lại ngay ngắn, nói giọng khàn khàn: “Y phục hơi lớn, sáng mai ta đi mua y phục thích hợp hơn cho ngươi.”
Nói xong, buông nàng ra, vội vàng đi mất.
Chu Lê cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn vạt áo mình một cái, vạt áo kia không có dây buộc, cho dù được người khép lại, giờ phút này vẫn mở he hé.
Lúc này nàng mới ý thức được, vừa rồi chẳng qua là Thẩm Việt muốn khép y phục lại cho nàng mà thôi.
Không biết vừa rồi trong lòng mình bốc lên ngọn lửa kì quái gì, nhưng rốt cuộc là cái gì đi nữa, cũng rất không thú vị.
Nàng không hề nghĩ nhiều, đi nhà xí rồi về thẳng phòng.
Chờ hừng đông ngày hôm sau, Chu Lê tỉnh lại, mặc xong áo ngoài, không có đai lưng, liền kết hai vạt áo rộng lớn bên ngoài thành nút thắt, cố ý kiểm tra vạt áo một chút, xác nhận sẽ không lại hở ra, mới mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra đã ngửi được một mùi hương bánh bao thịt, Thẩm Việt ngồi bên cái bàn nhỏ dưới tàng cây cam, đang mân mê mâm bánh bao trên bàn nhỏ, cùng một thố cháo.
Nghe nghe tiếng mở cửa, Thẩm Việt cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ nói: “Thức rồi? Lại đây ăn cơm sáng.”
Chu Lê đi qua, nhìn thấy bánh bao cùng cháo, phỏng đoán đại để là sáng sớm hắn đi ra trên đường bên ngoài mua.
Ngồi xuống, Thẩm Việt múc một chén cháo, đẩy đến trước mặt nàng, lại cũng múc một chén cho mình
“Ăn đi.” Thẩm Việt đưa một đôi đũa tới
Chu Lê liếc nhìn hắn một cái, tiếp nhận.
Thẩm Việt hãy còn gắp cái bánh bao lên ăn
Chu Lê vùi đầu uống một ngụm cháo.
Hôm nay tam thúc thay đổi bộ trường sam mới màu xanh lá, ngồi ở chỗ kia sống lưng thẳng tắp, thân hình cân xứng, tựa hồ như khi hắn không mặc áo thoạt nhìn còn có chút mập.
Nhưng cũng không phải mập, chỉ là cảm giác có thịt hơn ngày thường
Chắc là do da thịt tương đối rắn chắc, cho nên mặc một chút y phục cũng không nhìn ra được
“Ăn bánh bao nha, chỉ uống cháo sao có thể no?” Thẩm Việt phát hiện nàng một mực vùi đầu uống cháo, mặt cũng sắp dán vào chén cháo, mở miệng nhắc nhở
“A? Nga……” Chu Lê đỏ mặt cầm cái bánh bao cúi đầu gặm
Thẩm Việt lúc này mới phát hiện trên má nàng nhiễm một mảnh thẹn thùng, tức khắc cũng không được tự nhiên.
Đêm qua đầu óc hắn nhất định là bị cửa kẹp, cư nhiên vươn tay kéo vạt áo người ta, sau khi trở về phòng còn……!hành vi này, thật sự so với mấy tên xấu xa còn xấu xa hơn
Hắn ăn qua loa, liền nói mình có thói quen đọc sách buổi sáng, rồi đi vào nhà
Chu Lê tự nhiên sẽ không đuổi theo hắn nói chuyện, chỉ ngồi ở trong sân ăn một mình, chờ ăn xong rồi, liền muốn dọn chén đũa vào nhà bếp cọ rửa, quan sát một vòng sân, mới phát hiện, nơi này căn bản không có nhà bếp.
Đêm qua nàng đã cảm thấy cái sân to như vậy thiếu thiếu cái gì, hiện tại nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là không có nhà bếp!
Một cái sân hoàn chỉnh sao có thể thiếu nhà bếp chứ? Nàng tìm khắp nơi, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống trên bức tường phía nam, tường viện này nhìn qua có chút mới……
Nàng đang lúc hết sức suy tư, Thẩm Việt đi ra, trong tay mang theo một cái bao: “Bên trong là y phục, ngươi, ngươi vào nhà thay đi, mặc cái này đi ra ngoài thực sự không tiện, cửa hàng ngươi bên kia, có phải Vương đại ca sắp tới làm hay không.”
Chu Lê lúc này mới nhớ tới thời gian đã không còn sớm, vội tiếp nhận bao đi vào nhà, đóng cửa cho kỹ.
Ngồi trên giường gỡ bao ra, bên trong là một cái áo màu xanh nhạt, một cái yếm màu vàng nhạt, còn có quần lót, cùng váy bên ngoài
Đây là một bộ váy áo hoàn chỉnh
Khó có thể tưởng tượng được, một đại nam nhân như tam thúc, đi vào tiệm y phục nói cùng người ta mua y phục nữ nhân như thế nào
Trong lúc vô tình liếc đến đánh dấu bên trong áo, mặt trên viết Nghê Thường các.
Chu Lê thất kinh, Nghê Thường các? Đó chính là nhà bán y phục quý nhất tại trấn trên của bọn họ
Chu Lê nghĩ, chờ sau khi trở về nhất định lấy bạc tới trả tam thúc, không thể để người ta tốn bạc được
Nàng thay đổi y phục đi ra cửa, Thẩm Việt đang ngồi xổm dưới lu nước bên tường viện rửa chén, nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy nữ tử mặc y phục mới chậm rãi đi về phía hắn, động tác rửa chén của hắn dừng lại, nhưng thực nhanh lại quay đầu tiếp tục rửa chén.
“Đa tạ tam thúc, không biết y phục này tốn bao nhiêu tiền, chờ ta trở về lấy bạc rồi trả lại thúc.”
Thẩm Việt không nhìn nàng: “Không cần khách khí, cũng không tốn bao nhiêu”
Chu Lê làm sao chịu, kiên trì muốn hắn nói giá cả, ngày sau còn dễ trả
Thẩm Việt bị nàng quấn đến không còn cách nào, cuối cùng chỉ phải tùy ý nói một cái giá coi như xong chuyện
Chu Lê nhìn hắn vẫn luôn đưa lưng về phía mình nói chuyện, ngữ khí tựa hồ cũng nhàn nhạt, thậm chí còn có chút lạnh, liền trộm cắn cắn môi, nhớ tới việc hôm qua.
Lời tên ăn chơi trác táng kia nói với Thẩm Việt lần nữa lại xuất hiện trong đầu
Trước đó nàng đã giải thích qua, hắn cũng nói hắn tin tưởng.
Nếu nàng nhắc lại, ngược lại có chút không hiệu quả.
Mà nàng nơi nào hiểu được, nàng cho rằng việc này là lý do Thẩm Việt không nhìn nàng, nhưng Thẩm Việt căn bản không nghĩ như vậy.
Hắn cố ý lảng tránh nhìn nàng, vẫn là do việc đêm qua
Đêm qua từ lúc hai người đụng phải dưới tàng cây cam, Thẩm Việt về phòng lại không ngủ được
Nơi nào đó trên thân thể hắn, sau nửa đêm, đêm khuya tĩnh lặng, đã xảy ra một loại biến hóa cảm thấy thẹn.
Cái này khiến cho hắn tự trách lại áy náy.
Hắn là trưởng bối, sao có thể nổi lên loại tà tâm này đối với tiểu bối? Đây là cực kỳ không bình thường, hắn thẹn với bạn tốt cùng trường của hắn.
Rõ ràng hắn chỉ thay thế ca ca A Lê chăm sóc tốt nàng, sao có thể……
Không bằng cầm thú!
Hắn dậy từ sáng sớm đi mua y phục mua cơm sáng, một đường củng cố trong lòng, ý đồ có thể quên dày vò đêm qua, lấy tâm bình thường đối đãi với Chu Lê.
Nhưng thành trì xây dựng cả một buổi sáng, lại sụp đổ ngay khi Chu Lê cúi đầu thẹn thùng ăn sáng
Hiện tại, hắn vừa thấy nàng liền hổ thẹn vô cùng, nào còn dám xoay người nói chuyện cùng nàng.
“Canh giờ không còn sớm, ta không tiễn, ngươi ra cửa, về bên trái đi ra ngõ nhỏ, tới trên đường, rẽ phải, nhiều nhất nửa khắc, là có thể đến được cửa hàng của ngươi.
Ngươi, ngươi đi đi, tam thúc không tiễn.”
Chu Lê thấy mấy cái chén kia trong tay hắn đã rửa qua rửa lại vài lần, trong lòng không hiểu sao nảy lên một cơn lạnh lẽo.
Nàng gật đầu: “Ừm, hôm qua đa tạ tam thúc thu giữ”
Dứt lời, cõng sọt đặt dưới mái hiên lên, đi mở cửa, trước khi đi ra ngoài quay đầu lại nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng chỉ thấy bóng dáng.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, đẩy cửa đi ra.
Chờ nàng rời đi, nam tử đang ngồi xổm mới như trút được gánh nặng, ngồi thẳng xuống trên mặt đất, chén trong tay cũng ném vào bồn gỗ.
Hắn ngửa đầu nhìn trời đất xoay chuyển, hôm nay trời âm u, làm cho con ngươi sáng ngời của hắn cũng bịt kín một tầng âm u.
Hắn ngồi ở chỗ kia phát ngốc một hồi lâu, cho đến khi sau tường mới xây trước mặt hắn, truyền đến hai tiếng nói quen thuộc:
“A Lê, hôm nay muội mặc y phục này thật là đẹp mắt.”
“Vương đại ca quá khen, ta đi nhà bếp nấu nước, pha cho huynh chút trà kim ngân đi, mùa hè giải nhiệt hạ hỏa.”
Thẩm Việt vội vàng dọn chén, đổ nước trong bồn, vào nhà, “Cách” một tiếng đóng cửa lại.
Sách, sách của hắn đâu? Hắn muốn xem sách…….