Ôi! Thầy hiệu trưởng đáng ghét kia ơi, sao thầy ác thế? Sao thầy lại bắt em rước cái tên này về? Lỡ lớp em thành cái chỗ tụ tập cho đám mê trai thì sao? Mặc dù tôi chưa biết nhan sắc hắn ta thế nào nhưng mà nội cái nhà cực giàu là cũng đủ thu hút được một bầy lớn rồi. Tại sao? Tại sao?
Tôi bất lực gục mặt xuống bàn họp mặc dù tất cả mọi người đều đã giải tán. Còn hắn thì ngồi đối diện tôi đợi.
– Này, cô định ngồi đây cho tới khi nào?_ hắn ta cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
– Tôi chưa có đủ tuổi để cậu gọi bằng cô đâu nhé!_ tôi chán nản đáp lại hắn ta. Haizz, sự thật không thể trốn tránh nhưng càng không thể trốn tránh lại càng không thể phũ phàng hơn. Vậy là tôi phải nhận tên này về lớp rồi. Mặc kệ vậy, tới đâu tính tới đó!
Tôi ngước mặt lên… Ôi trời, mỹ nam! Ái chà, vậy là lớp tôi sắp thành cái hội trường rồi. Bởi vậy, ghét của nào trời cho của đó. Đành vậy… haizz~~
– Chào cậu, tôi là Trương Minh Tuệ. Lớp trưởng lớp 10A12._ tôi giới thiệu với cậu ta
– Chào. Vương Quốc Minh._ hắn ta đáp cụt lủn.
Tôi chả quan tâm, cứ đi ra khỏi phòng họp, cậu ta đi theo sau tôi. Đi qua dãy lớp nào là y như rằng, mọi người ai cũng ngó hắn ta. Biết mà! Chúng tôi đi đến lớp thì một cảnh tượng hết sức lạ thường: lớp học im thin thít, có một bà cô đang đứng trên bục giảng. Cái này là hơi lạ, tại vì lớp tôi đó giờ có ai dạy lớp tôi đâu… quái lạ. Tôi đưa cái mặt đần ra mà bước vào lớp. Chớp chớp mắt như con nai vàng ngơ ngác.
– Cô ơi, lớp em không có giáo viên. Chắc cô nhầm lớp rồi._ tôi ngây thơ nói với cô ta. Con Xuyên xây xẩm mặt mày khều tay tôi. Cái con nhỏ này, tay bị tật hay sao mà lại khều..?- Này Xuyên, tay mày bị tật à? Bỏ ra coi!_ tôi khó chịu bỏ tay nó ra. Con Xuyên mặt nó như sốc toàn tập ngồì im bất động.
– À, có phải em là Minh Tuệ đúng không? Còn cái em đứng đằng sau là Quốc Nam đúng không?_ bà cô lên tiếng. Nghe cái giọng là biết làm khủng hoảng học sinh giỏi lắm. Theo mấy năm làm chủ nhiệm thì chắc chắn 100% đây là bà la sát luôn. Chắc lớp tôi mới bị khủng bố tinh thần dữ lắm nên bây giờ mới im vầy nè.
– Dạ._ tôi đáp lại cô
– Vậy lớp trưởng, em mau về chỗ đi. Còn em kia ở lại để cô giới thiệu với các bạn._ cô điềm đạm nói. Tôi nghe lời, theo đuôi là cái dấu chấm hỏi lớn
– Xin giới thiệu với các em, đây là học sinh mới, Vương Quốc Nam. Còn tôi tên Diễm, giáo viên chủ nhiệm dạy môn Sinh cho các em. Vì đây là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau nên hôm nay cả lớp có thể nghỉ học và làm quen với nhau.
Sốc! Từ duy nhất có thể tả cho lớp tôi hiện giờ. Duy nhất trừ tôi, Thảo, Minh, Thanh và cái tên học sinh mới là vẫn còn tỉnh táo. Đương nhiên rồi, hắn ta là học sinh mới thì biết cái giống gì… bỏ qua hắn đi.
– Được rồi cả lớp. Làm gì mặt bí xị vậy? Hôm nay chúng ta có thành viên và cô giáo mới nên nhân danh là lớp phó 10A12, tôi cho phép hôm nay chúng ta mở tiệc ăn mừng._ Thảo lên tiếng cắt ngang dòng cứng đơ của cả lớp. Nhưng mà hình như lớp tôi đang sáng mắt thì phải. Hầu như mọi ánh mắt đều hướng về tôi ( trừ tên học sinh mới và cô giáo mới ).
– Lớp trưởng à…_ Thanh nói giọng ngọt xớt chạy lại gần tôi, đôi mắt long lanh lóng lánh như gì ấy… nhìn phát tởm
– Ồ, muốn đi đâu thì đi đi. Mà cấm đi ở chỗ tôi chỉ nghe chưa?
– Biết rồi mà._ cả lớp đồng thanh
Mọi người chạy ùa ra như mấy tên tù binh lâu ngày bị nhốt trong ngục tối ấy. Nhưng tôi, Thảo và Minh, còn cái tên Nam gì đó vẫn ở đây.
– Ê Tuệ, mày không đi hả?_ Thảo hỏi tôi
– Hôm nay tao không có hứng. Với lại tao phận là lớp trưởng nên đương nhiên là phải giúp học sinh mới chứ_ tôi đáp lại nó
– Cậu là Vương Quốc Nam… Nam Nam tớ đây này. Tớ là Minh đây._ Minh suy ngẫm một chút rồi mừng rỡ reo lên
– Tưởng cậu quên tớ luôn rồi chứ._ hắn ta nhếch mép cười
– Ồ, bất ngờ. Không ngờ hai người lại quen nhau. Nói mau, quan hệ gì?_ thấy tình hình như vậy, Thảo liền lên máu dò hỏi Minh
– À, đây là bạn thân của tui hồi đó._ Minh vui vẻ giới thiệu
– Oa, không ngờ ông cũng có bạn thân nha. Vậy mà tui cứ tưởng đó giờ ông cô đơn dữ lắm. Có bạn mà giấu nha._ tôi lên tiếng bắt tội Minh. Cái ông này, tưởng ổng hiền lắm ai ngờ cũng có bạn
– Sao sao, hai người là người yêu cũ hả?_ Thảo hỏi một câu mà khiến thằng con trai nào nghe xong cũng phải sốc
– Mày nói cái gì vậy? Người yêu của người ta bây giờ đoàn tụ rồi, hỏi câu kì cục. Phải hỏi vầy nè: Ê Minh, chừng nào mới có thiệp cưới, rồi còn thôi nôi con ông nữa. Nghĩ tới phải mất một đống tiền nhìn mà sót xa._ tôi hùa theo Thảo, khỏi nói nó lăn ra cười bất chấp không còn sĩ diện luôn. Còn Minh bây giờ thì dở khóc dở cười với hai đứa tôi. Nhìn mà mát dạ gì đâu
– Ê, mấy bà vừa vừa phải phải thôi nha. Tôi là trai thẳng nha. Bà đừng có ỷ tôi hiền mà ăn hiếp nha._ Minh lên tiếng cãi lại chúng tôi
– Ủa, ông biết mình hiền nữa hả? Vậy tại sao không dữ lên tí đi! Rồi khỏi phải nhờ tụi tôi đuổi gái giùm nữa._ Thảo rống cổ lên cãi. Cũng đúng, ông Minh cao 1m82 còn Thảo nó cao có 1m60 à. Làm gì được? Nói vậy thôi chứ tôi cao có 1m55 à. Đắng!
Hai người cãi nhau hoài bơ luôn cả tôi. Bực mình tôi quay sang làm quen với Nam thì thấy mặt cậu ta vẫn lạnh như băng
– Ê nè, sao mặt lạnh quá vậy? Cười cái coi._ tôi khó chịu đánh vào vai hắn ta một cái. Nói thiệt nhé, nhìn cậu ta mặt lạnh tôi thực sự rất nóng máu. Ai đời đi nói chuyện với người khác mà như vậy, có ngày người ta đánh chết. Nhưng mà hình như tôi đã quá xem thường cậu ta rồi.
– Không thích._ hắn ta đáp rất gọn
– Chắc không có ai dám nói chuyện với cậu đâu nhỉ? Nhìn cứ như thằng láo cá ấy._ tôi nhăn mặt nói với hắn ta
– Rồi đó thì sao?
– Thôi đi! Cậu làm tôi phát bực đấy! Có gì đau khổ thì nói ra hết đi đâu cần phải giấu giếm như vậy. Cậu sẽ làm mọi người xung quanh tổn thương đấy._ tôi đập bàn quát vào mặt hắn ta, thu hút sự chú ý của Minh và Thảo đang cãi nhau nãy giờ
– Vậy ai tổn thương? Cô nói xem._ hắn ta khiêu khích tôi
– Tôi không biết!
– Vậy thì đừng xen vào chuyện của tôi._ nói rồi hắn ta bỏ ra ngoài. Ơ hay, cái tên này…
– Chả hiểu cái gì cả._ tôi gãi đầu khó hiểu
– Bà nhắc tới cái quá khứ đau buồn của người ta rồi_ Minh giải đáp thắc mắc của tôi mặt cậu ta có vẻ hơi buồn
– Là sao? Tôi thấy cậu ta cũng bình thường mà. Đúng không Tuệ?_ Thảo ngay ngô nói với tôi. Cái con này! Lớn rồi mà chả hiểu chuyện gì cả. Tôi cốc cho nó một phát, nó xoa đầu giận rồi đi khỏi lớp luôn.Vậỵ là về nhà tôi phải làm hòa với nó rồi.
– Kể đi
– Chuyện là hồi đó cậu ta là một người rất hay cười, nhưng sau đó thì ba cậu ấy đem tình nhân về nhà đòi ly hôn với mẹ cậu ta. Mẹ cậu ta mất tích từ đó.Thế là cậu ta đâm hận cha. Hết
– Chém gió
– Cái gì? Tại sao biết tui chém gió? Nhớ diễn hay lắm mà_ Minh đập bàn. Ơ thì đương nhiên rồi. Đây là thực tế chứ đâu phải ngôn tình. Tưởng nữ chính nghe xong liền vội vã tìm an ủi nam chính, từ đó hai người nảy sinh tình cảm… mơ đi nhá!
Nói vậy thôi chứ tôi cũng đi tìm hắn ta. Tôi làm lớp trưởng mà, ít ra cũng phải cho hắn vài lời khuyên chứ. Mà… hắn ở đâu? Tôi vừa đi vừa phải vận dụng hết chất xám để tìm hắn. Đm! Nghĩ tới việc phải vận dụng hết chất xám là thấy đau tim rồi. Do đi không nhìn đường nên tôi đụng trúng một nam sinh đi ngược chiều. Chả thèm xin lỗi tôi đi luôn. Đi vòng vòng sân trường vẫn không kiếm ra hắn. Chết tiệt! Tôi thề nếu kiếm ra hắn thì hắn chết với tôi.
‘ Reng ‘
Tiếng chuông của giờ giải lao. Tôi ôm cái bản mặt khó chịu xuống căn-tin mua một thùng nước suối đi lên sân thượng. Hắn ta không có ở dưới chắc chắn sẽ ở đó. Tôi ôm thùng nước lên sân thượng, quả nhiên cậu ta ở đó.