Xin chào! Tôi là Trương Minh Tuệ, 15 tuổi. Tôi không có gia đình, cha mẹ chưa thấy mặt thì biết bằng niềm tin. Tôi học trường Skill, sở dĩ, tôi giới thiệu chỉ là một nghi thức nhỏ thôi, còn bây giờ vào chuyện chính
Sáng hôm nay, tôi đi trên đường thì đạp trúng đuôi con chó… Ôi trời ơi!!! Con chó này tôi nhớ hôm bữa tôi lỡ đá trái bóng vào người nó, hên là nó bị xích lại còn hôm nay… không xích! Ôi đời đen như mực chắc nó hận tôi lắm. Giờ sao đây? Còn sao nữa chạy thôi chứ biết làm gì! Tôi chạy thì con chó nó cũng chạy theo đã vậy còn sủa nữa. Im đi chó, sủa hoài! Nói vậy thôi chứ tình hình bây giờ là tôi cuống cuồng chạy còn con chó đang đuổi theo tôi. Thế là cuộc thi cho chó và tôi bắt đầu. Thế các bạn nghĩ ai sẽ thắng? Chắc là con chó nhỉ… MƠ ĐI NHÉ! Tôi thua để nó cắn tôi à? Nói vậy chứ tôi cũng giỏi mấy chuyện này lắm, tôi không chém gió đâu nhé. Chẳng qua là tôi đã có tới 10 năm kinh nghiệm xương máu chạy chó khi muốn trốn trại trẻ mồ côi để đi chơi thôi. Chạy tới một bức tường thì tôi nhảy qua bên kia một cái nhẹ tênh. Phù!!! Thoát rồi! Tôi đang định đi tiếp thì vấp phải vỏ chuối. O my god! Xui như thế là vừa không biết tôi có đắc tội với ai không mà sao số nó nhọ thế nhờ… haizz~~
Mặt tôi tối sầm lại, mây đen kéo tới… trong đầu tôi thôi. Cái số chết tiệt! Tôi đi đến ngã tư thì có một bàn tay đập vào vai tôi, tôi quay sang là một chàng trai đội nón, mặc áo thun trắng, quần jean xanh trông rất phong cách, anh ta đeo cái balo lớn chắc mới lên đây ở thôi nhưng tôi không quan tâm nữa, chỉ đợi có dịp tôi xả anh ta một trận
– Anh là ai vậy hả? Tự nhiên kêu tôi làm gì, rảnh qua ha. Nếu rảnh thì về chuồng chơi với heo đi! Thứ gì mà vô duyên, vô phép vô tắc, vô nhân đạo đồ vô liêm sĩ. Làm như thành phố này có mình tôi rảnh không á. Xin lỗi nhé tôi đang bận, nếu biết điều thì đi chỗ khác chơi… bla bla… blo blo…._ tôi ngày càng xả mà không biết anh ta đang gãi đầu khó xử
– À, xin lỗi em gái, anh mới về nước nên quên đường và anh gọi em chỉ để hỏi đường thôi… Nếu em không rảnh thì anh không làm phiền nhưng xin em cho anh hỏi đường một chút thôi._ anh ta cố nặn ra nụ cười nói với tôi. Lúc này tôi bừng tỉnh… Ui! Tôi xả người ta vô cớ rồi. Xấu hổ quá biết chui đi đâu bây giờ??? Cố gắng giữ lại bình tĩnh, tôi trưng ra cái mặt thản nhiên hết sức như đúng rồi nói với anh ta
– À, thì ra là hỏi đường. Vậy mà tôi cứ tưởng anh là thằng dở hơi nào chứ…_ tôi buộc phải ngừng thôi hình như anh ta tức rồi thì phải – mà anh muốn đi đâu?_ đánh trống lãng
Anh ta thoáng bối rối rồi đưa cho tôi một cái địa chỉ ghi trên tờ giấy. Gì đây? Đây chẳng phải là địa chỉ bệnh viện tâm thần Biên Hòa sao??? Anh ta giỡn với tôi à? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt tức giận như hiểu được ý của tôi, anh ta xua tay biện minh
– Anh tới thăm cha, cha anh là bác sĩ tâm lý ở đó.
– Được thôi, mà đây là Hà Nội, anh tới đây thì sao về Biên Hòa được? Tôi không giúp gì được cho anh rồi. Xin lỗi nhé!_ không để anh ta kịp nói tôi chạy đi mất. Chậc, tôi đây ghét nhất phải dính vào chuyện của người không quen quá nhiều, rắc rối lắm.
Tôi đi về nhà, tôi trốn viện lâu lắm rồi. Cũng 5 năm chứ ít gì. Tôi bước vào nhà thì có một âm thanh hết sức nhẹ nhàng vang lên
‘Bộp’
‘Xoảng’
Ôi, cái số tôi…
– TRẦN-THANH-THẢO!!! Mày làm gì cái nhà vậy hả???_ tôi tức tốc chạy vào bếp. – Xin hỏi đây là nhà bếp hay chiến trường?_ tôi gặn ra từng chữ. Thanh Thảo tái mét mặt
– Xin lỗi, tại tao lỡ làm rớt cái chén, sau đó quơ trúng bịch bột rồi nó bay tá lả, do không thấy đường nên tao quơ tay đại cái xong thành vầy luôn… Xin lỗi._ nó mặt tái mét khai tất tần tật tất cả những gì đã xảy ra. Tôi thở dài bất lực con nhỏ này, sao mà hậu đậu thế nhờ. À! Mà quên xin giới thiệu đây là Trần Thanh Thảo, bạn thân của tôi. Chúng tôi biết nhau vì khi tôi bị bỏ vào viện mồ côi thì Thảo cũng ở bên tôi nữa vì thế chúng tôi thân nhau, có thể nói là chị em cũng được. Nhỏ này hơi hậu đậu tí, nó bằng tuổi tôi.
– Được rồi, mày lên phòng đi, để tao dọn._ tôi lấy tay đỡ trán. Dường như tôi đã quá quen việc như thế này rồi nên cũng không có gì là khó chịu
– Mày có cần giúp không?_ nó rụt rè tiến lại gần
– Không cần đâu, mày lên phòng đi coi chừng đạp trúng thuỷ tinh chảy máu đấy._ tôi khuyên nó
– Ừ, mà mày không cần tao giúp thiệt hả?_ nó lại hăm he tới gần tôi
– Không._ tôi nhăn mặt, hơi khó chịu tí
– Ừm…_ nó gật đầu rồi ra khỏi bếp. Một lát sau tôi đang rửa chén thì nó thò đầu vào
– Mày không cần tao giúp thiệt à?_ nó hỏi. Ngay đúng lúc tôi rửa con dao, tôi bực mình giơ con dao lên quát:
– MÀY CÓ ĐI HAY KHÔNG?
Nó sợ quá nên chạy ngay lên phòng khách luôn. Haizz, con nhỏ này, sao mà cứng đầu thế không biết. Tôi dọn dẹp xong thì cũng sắp tối… vậy là phải nấu cơm rồi, sao thời gian trôi nhanh thế? Chậc, mà hôm nay nấu món gì ta? Khó quá, lên hỏi Thảo cho lẹ. Tôi bước lên phòng khách thì… ô, thì ra nó đang coi phim. Con nhỏ đáng ghét, nó dám coi phim một mình mà không rủ tôi coi. Hừ, cứ đợi đấy! Nghĩ vậy thôi chứ hành động của tôi không theo suy nghĩ, cũng đúng. Ai bảo tôi mê phim kinh dị quá làm gì. Tôi chạy nhanh tới chỗ nó, ngồi xuống ghế bốc bổng ngô lên ăn
– Coi một mình không cho tao coi nha._ tôi liếc xéo nó
– Hồi nào? Mày không thấy tao đang đợi mày à?_ nó cãi lại. Tôi nghe vậy thì nhìn vào cái ti vi… Chậc, đúng là chưa mở thiệt. Hình như tôi có lỗi với nó. Tôi quay sang nhìn Thảo cười tươi
– Ôi, mày đúng là bạn tốt của tao.._ nịnh nọt
Nó không nói gì mà dán mắt vào màn hình. Chắc là nó không quan tâm, tôi cũng dán mắt vào coi luôn. Chà, công nhận bộ phim hay thiệt…
Lúc tôi coi xong thì đã là 7 giờ tối. Thảo nói tôi:
– Ê, đi ăn cơm.
Nghe xong thì tôi thấy hình như mình quên cái gì đó thì phải… Chết thật! Quên nấu cơm rồi. Phải làm sao đây? Tôi đang định trốn thì Thảo đã đứng trước mặt tôi
– À, Thảo à, chẳng qua là quên nấu cơm thôi, mà hôm nay mày nhịn cũng đâu có sao đâu ha. Mày tha lỗi cho tao nha._ tôi cười xòa dỗ nó. Nó nghe xong thì lăn ra cười sặc sụa . Mặt tôi đần ra trông ngu hết chỗ nói. Nó nhìn vào thì cười nữa. Tôi đã đến giới hạn, hét ầm lên:
– MÀY CÓ IM ĐI KHÔNG? CƯỜI HOÀI!
Tiếng hét của tôi vang vọng với bán kính là 10m. Từ khi tôi và Thảo chuyển đến đây thì nhà nào cũng phải gắn kính cách âm để bảo vệ sức khỏe và cho con em mình sống một cuộc đời sung sướng mà không bị điếc hay trầm cảm… bla bla… Nhưng chỉ trừ nhà của tôi là không gắn kính cách âm thôi. Vì sao ư? Nhà chúng tôi là trạm phát âm thanh, gắn kính cách âm vào thì âm thanh bay đi đâu? Vậy chẳng phải bọn tôi sẽ điếc à. Với lại tốn tiền lắm!
Sau một hồi vinh hạnh được nghe tôi “hát” thì nó cuối cùng cũng bỏ được cái bản mặt không được bình thường của nó.
– À, chẳng qua là tao mới được cho hai cái voucher ăn miễn phí ở nhà hàng Smith. Tao tính kêu mày đừng nấu mà quên mất. Ai ngờ mày cũng quên luôn nên tao mừng thôi. Không có gì đâu.
Tôi cuối cùng cũng hiểu được rằng nó muốn nói gì rồi. Tạ ơn ông trời vì cái bệnh cứng đầu của nó chưa ở một cấp độ quá mức cho phép. Không thì tôi đã nhồi máu cơ tim mà chết từ lâu rồi. Thật hên quá!
– Mà… mày lấy đâu ra?_ tôi thắc mắc hỏi nó
– Thì… mấy thằng hâm mộ nó tặng tao…_ nó ấp úng trả lời. ‘Cốp’- ui da đau quá!_ nó ôm cục u mà tôi tặng nó
– Mày nghĩ sao vậy? Tại sao lại lấy cái voucher nhà hàng Smith? Có anh Quân ở đó thì mình tha hồ mà ăn ké, đâu cần cái này. Sao không lấy bộ game NNBB104Y có 1-0-2 hử?_ tôi bực bội quát vào mặt nó
– Mày nói nhảm cái gì vậy? Suốt ngày ăn ké hoài! Có biết nhục không hả? Còn nữa, ổng nói là không cho mình ăn ké đâu với lại cái bộ game đó mày mua cũng được mà._ nó cũng không kém gì cãi lại tôi. Tôi suy nghĩ một hồi, nó nói cũng có lý
– Ừ nhỉ, xin lỗi mày nhé._tôi nhìn nó cười. Thảo liếc xéo tôi rồi chạy lên thay đồ, tôi lon ton chạy theo.
Chúng tôi sau khi thay đồ thì đi bộ tới nhà hàng Smith. Ôi… bây giờ nghĩ lại thì hình như cái nhà hàng hơi xa thì phải. Chậc, đúng là tôi nên mua một chiếc xe thôi. Nhưng… tôi đâu có tiền với lại lỡ hư xe thì toi. Thế là chúng tôi quyết định đi bộ mặc dù lâu lâu nó hơi thiệt tí xíu…
Sau nửa tiếng đồng hồ thì cuối cùng tôi cùng Thảo cũng đến nơi. Chúng tôi bước vào nhà hàng này không lớn lắm nhưng cũng khá đông khách vì món ăn ở đây vừa ngon lại vừa nó nét phương tây. Tôi chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi cùng Thảo ngồi xuống. Chị Mei- phục vụ ở đây thấy chúng tôi liền lại gần nở nụ cười hỏi chúng tôi:
– Tuệ, Thảo hai em lại đến đây ăn ké à?
– Dạ không, tụi em có voucher ăn miễn phí rồi, không ăn ké nữa đâu._ Thảo gãi đầu ngại ngùng đáp
– Chà, vậy Quân phải khổ rồi._ chị Mei lại nói có chút thương cảm cho anh Quân
*** Phòng bếp nhà hàng Smith ***
– Hắt xì!!! Hình như mình sắp gặp chuyện không tốt thì phải…_ có một thanh niên hắt hơi và cảm thấy lạnh sống lưng đang lẩm bẩm một mình
– Bếp trưởng Quân, anh không sao chứ?_ một đầu bếp hỏi thăm anh
– À, tôi không sao._ anh cười trả lời
*** Trở lại bàn của tôi ***
– Ây dà, chị cứ nói quá._ tôi cười với chị
– Không, chị luôn nói sự thật. Các em yên tâm đi, Quân sợ chứ chị thì không._ chị Mei xua tay nói
– Ồ, vậy à? Vậy em gọi món nhé. Cho em 2 matcha, 2 shushi, 2 takoyaki, 2 pizza, 2 tôm hùm, 2 omurice, 2 cái tiramisu một trà xanh, một socola, 2 bánh gạo, 2 phần mì ý, 2 bò bít tết, 2 latte. Hết rồi chị._ Thảo gọi món. Chậc, đúng là nó chỉ hiểu tôi thôi. Tôi và Thảo có chung sở thích nên đồ thì hai chúng tôi đều dùng chung hầu như là tất cả mọi thứ trừ đồ vệ sinh cá nhân ra. Còn chị Mei ghi lia lịa vào giấy, đổ mồ hôi hột nói với chúng tôi:
– Vẫn là đô thường ngày nhỉ? Chị thật ngưỡng mộ mức độ ăn của hai em.
Sau đó cả ba chúng tôi cười phá lên. Chị Mei vào bếp sau đó là một hàng nhân viên bưng đồ ăn Thảo gọi. Hau chúng tôi không hẹn nhau mà không giữ sĩ diện nữa mà nhào vào ăn như hổ đói. Sau khi ăn xong, một nhân viên chạy tới đưa hóa đơn, tôi đưa cho chị voucher sau đó chị ấy đứng hình luôn. Chúng tôi ung dung bước ra khỏi nhà hàng để lại chị nhân viên đang hóa đá và chị Mei đứng đó vỗ vai lắc đầu thở dài.
Về tới nhà, sau khi chúng tôi thay đồ thì chúng tôi đi ngủ. Tôi leo lên giường, con Thảo leo lên theo
– Mày ạ, tao coi phim sợ quá. Cho tao ngủ chung nha._ nó nài nỉ tôi. Tôi xích qua một bên cho nó nằm thế là hai chúng tôi ngủ ngon lành