Dịch giả
: Thiên Ý
Cây lớn có thể tránh bão không?
Có thể đấy. Một cái xe hoàng kim rực rỡ như thế đi trên đường vậy mà lại không gặp được một tên giặc cướp nào, khiến cho Long Gia nhàm chán mà nhảy loạn lên gọi bậy.
Hắn ngồi xếp bằng trong xe, hai tay ôm gối, chống má nhìn ra ngoài, hỏi Lưu Tịch: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Thành Đô Linh.”
Vì nghe nói A Mộc Đồ đã về thành Đô Linh, lúc trước là người của hắn đã bắt giữ Trữ Hạ nên có thể nàng cũng đã bị hắn đưa về đó rồi.
“A.” Gia Long nhàm chán nằm kềnh xuống, hai tay gối lên đầu, bỗng nhiên xe xóc nảy một cái làm hắn ngồi phắt dậy, hưng phấn hỏi: “A, có chuyện gì thế?”
Lưu Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu gia hỏa này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lần này thì Gia Long đã được mãn nguyện rồi.
Lưu Tịch kéo rèm xe ra, chỉ thấy trên sườn núi phía đông có đông nghịt người đang đứng.
Ít nhất cũng có tới bốn, năm mươi người, tất cả đều mang đao thương, không phải thổ phỉ thì cũng là sơn tặc.
Gia Long rút kiếm vàng của hắn ra, hiên ngang lẫm liệt nói: “Mỹ nhân, để ta bảo vệ ngươi.”
May mà Lưu Tịch nhanh tay kéo hắn lại.
Thị vệ đằng sau đã xuống xe, tay nắm chặt vũ khí, ngay cả phu xe cũng không phải người bình thường, trấn tĩnh ôm quyền nói: “Các vị anh hùng, chủ tử nhà chúng ta có việc đi ngang đây, mong rằng mọi người cho phép đi qua.”
Sơn tặc đi đầu vung đại đao lên, một câu không thèm nói đã xông tới.
Lập tức bốn mươi người kia cũng thúc ngựa xông lên, mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Người hầu của Gia Long cũng không phải hạng xoàng, hơn mười người nhanh chóng vây quanh xe của chủ tử mình, chỉ có đám thị nữ thấy cảnh tượng này thì la toáng lên, nhiều người đã bị đám sơn tặc bắt giữ.
“Ngươi ở yên đây, đừng có đi ra.” Lưu Tịch giữ chặt Gia Long đang định xông ra ngoài, thằng nhóc này thật sự điếc không sợ súng.
“Mỹ nhân, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Gia Long vỗ vỗ lồng ngực.
“Lộn xộn.” Lưu Tịch tức giận, cướp kiếm từ tay hắn, quát: “Ngươi mà đi ra ta sẽ giết ngươi đầu tiên.”
Ngoài xe đã giết tới điên cuồng, máu phun lên cả rèm che, sau đó còn có một cánh tay văng vào.
Gia Long thấy cánh tay đứt lìa kia thì mặt cắt không còn hột máu nào, trong mắt dần xuất hiện sự sợ hãi.
Lưu Tịch kéo bức rèm ra, một kiếm đâm chết một sơn tặc đang định lao về phía này.
May là xe ngựa làm bằng kim loại, trốn bên trong khá an toàn, đao thương không thể đánh gãy được. Thế nhưng tình huống đã càng lúc càng không ổn, lợi thế nghiêng hẳn về phía đám sơn tặc.
Lưu Tịch quyết định thật nhanh, giết xong một tên sơn tặc khác bèn túm lấy Gia Long đang run rẩy trong góc xe, ném hắn lên một con ngựa, một kiếm chém đứt dây thừng, sau đó cũng nhảy lên, giục ngựa chạy đi.
Bọn sơn tặc thấy một màn này thì hơi kinh ngạc, sau đó tỉnh táo lại, huýt sáo hò nhau đuổi theo hai người.
Ngựa của Gia Long đều là những con rất khỏe, nhưng chịu sức nặng của hai người đàn ông nên cũng không chạy nhanh cho lắm.
Lưu Tịch quay đầu nhìn đám đại hán đang hô to gọi nhỏ “mỹ nhân” ở đằng sau, thỏ dài một cái, lại cầm chặt cương ngựa phóng vào rừng núi.
Chỉ cần vào rừng là những sơn tặc kia sẽ không dễ dàng đuổi theo nữa.
Đường núi không dễ đi với ngựa. Thấy sắp bị bắt kịp, Lưu Tịch ghìm cương ngựa lại, nhảy xuống, rút kiếm cầm chặt trong tay, sau đó vung lên chém tới một con ngựa vừa xông tới. Binh gia tối kỵ nhất là mang nhầm vũ khí. Lưu Tịch học đao pháp, nhưng cũng may kiếm của Gia Long rất lợi hại nên hắn chỉ dùng một chiêu đã chém được đầu tên kia.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt. Kẻ chạy đằng sau thấy đồng bạn bị cắt bay đầu thì kêu lên sợ hãi, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Tịch đã lại xuất kiếm.
Con đường không lớn, tối đa chỉ đủ cho hai người đi song song. Lưu Tịch một đường giết tới, đến tận khi trên thân toàn là máu, tầm mắt hắn cũng đỏ sậm một màn.
Nhiều khi, ở thời buổi loạn thế này, người ta không thể tự lựa chọn con đường đi cho mình được. Trong ván cờ ngươi chết ta sống thì cũng chỉ có thể lựa chọn giết người mà thôi.
Kiếm pháp của Lưu Tịch không hoa lệ, đơn giản mà trôi chảy, chiêu nào cũng là trí mạng. Máu tưới ướt dẫm lá cây rừng, lấp loáng nóng bỏng dưới ánh mặt trời.
Sơn tặc truy đuổi cũng không nhiều, lúc trở về bên cạnh Gia Long, Lưu Tịch đếm được đúng mười cái xác.
Gia Long ở trên lưng ngựa đã gần như ngất xỉu. Lưu Tịch không dám ở lại lâu, tra kiếm vào vỏ rồi lại giục ngựa chạy như điên.
Đêm hôm đó, hắn tìm được một cái động tránh gió bèn thắp lửa sưởi ấm.
Gia Long vẫn ngủ say, dường như gặp phải ác mộng gì nên mồ hôi đầm đìa, trong miệng thì thào lẩm bẩm không ngừng.
Lưu Tịch nhíu mày, bắt mạch thì thấy cũng không đáng ngại, có lẽ do sợ hãi nên mới thành ra thế này.
Hắn khẽ cười. Đúng là thiếu gia nhà giàu, yếu bóng vía như thế mà còn đòi xung phong ra ngoài làm anh hùng.
Lưu Tịch dùng ống tay áo nhẹ lau mồ hôi cho hắn, bỗng nhiên Gia Long hoảng sợ kêu to một tiếng: “Phụ vương!”
Lưu Tịch sững sờ. Gia Long vừa nói tiếng Bang Thập.
“Đừng… Không được giết phụ vương của ta…” Hắn càng ngày càng khủng hoảng, tay túm chặt lấy tay áo Lưu Tịch, dường như đang mơ thấy thứ gì đó rất đáng sợ: “Không được giết…”
Lưu Tịch vỗ lên mặt hắn: “Gia Long! Tỉnh lại, Gia Long!”
“Đừng… Hạ Trữ!” Gia Long thống khổ kêu lên làm cho Lưu Tịch ngốc trệ tại chỗ.
Hắn vừa gọi… Hạ Trữ?
Nàng từng nói với hắn, thực ra tên của nàng là Hạ Trữ.
Nàng còn nói, nàng có một đệ đệ đã thất lạc, muốn đi tìm lại hắn.
“Gia Long!” Lưu Tịch dùng sức một chút, cái tát làm cho Gia Long lập tức tỉnh lại.
Gia Long mơ màng mở choàng mắt, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong mắt còn có ánh nước.
Sau nửa ngày hắn mới có phản ứng, ôm lấy đầu, nhìn Lưu Tịch nói: “Ta vừa gặp ác mộng rất kinh khủng.”
“Ừ.” Lưu Tịch đứng lên. “Ta đi tìm chút gì ăn đây. Ngươi ở lại đây chờ ta.”
Gia Long thấy một thân áo trắng của hắn toàn là máu thì nước mắt tự nhiên chảy ra.
Hắn đã thấy Lưu Tịch vung kiếm lên, chặt bay đầu một người.
Vậy mà nụ cười của hắn vẫn ôn hòa, trong trẻo, có giọt máu bắn lên gương mặt trắng trẻo của hắn như hoa mai nở rộ.
Sáng sớm hôm sau, khi Gia Long dậy thì Lưu Tịch không có ở bên cạnh. Hắn ra khỏi sơn động thì thấy Lưu Tịch đang ngồi bên cạnh suối, cởi trần, quần áo đã được giặt sạch và phơi trên một tảng đá.
Gia Long đi tới vén ống quần lên, lội chân vào nước, chỉ thấy cả người sảng khoái vô cùng.
Lưu Tịch nhìn hắn, nghĩ một chút bèn hỏi: “Ngươi biết nói tiếng Bang Thập sao?”
“Chưa từng nói, nhưng có thể hiểu.” Một con cá nhỏ bơi qua chân Gia Long.
“Người đó… Hạ Trữ, ngươi quen sao?” Lưu Tịch lại hỏi.
“Hạ Trữ?” Gia Long sững ra. “Cái tên rất quen, dường như đã nghe thấy ở đâu đó.”
“Đêm qua ngươi gọi lúc gặp ác mộng.” Lưu Tịch nói rất chậm, nhìn chăm chú vào mặt hắn.
Gia Long đứng lên đi bắt cá, đáp: “Đúng vậy, ác mộng đó rất đáng sợ.”
“Mơ thấy gì?”
Con cá bơi lượn quanh chân Gia Long, hắn chụp một cái vào nước nhưng không bắt được, sau đó mới ngồi lại, cau mày: “Thấy có rất nhiều người chết, khắp nơi đều là máu… Còn có người muốn giết ta, ta ra sức chạy trốn, thế nhưng chân lại chẳng nghe lời nên ta chạy mãi mà không thoát được.”
“Ngươi… chưa thấy người chết bao giờ à? Hôm qua lúc gặp sơn tặc…” Lưu Tịch chú ý tới từng biểu lộ nhỏ của Gia Long, nhưng chỉ thấy hắn rõ ràng rất mờ mịt, không giống đang nói dối.
“Ta… Ta không sợ… Ta… là bị chóng mặt khi thấy máu…” Mặt Gia Long đỏ lên, hắn cũng không biết tại sao hôm qua vừa thấy máu thì toàn thân run lên, trước mắt xuất hiện hình ảnh của rất nhiều người, dường như sắp nhớ ra cái gì đó nhưng lại mãi không nhớ nổi.
Đám cá trong suối rất lớn nhưng cũng rất giảo hoạt, lần nào hắn tưởng đã bắt được rồi nhưng lại bị vuột mất, Gia Long vồ hụt mấy lần, toàn thân đã ướt đẫm.
Lưu Tịch ngồi xếp bằng trên hòn đá, rút kiếm vàng của Gia Long ra, rửa sạch vết máu hôm qua còn dính ở trên lưỡi kiếm đi. Gia Long hất nước tung tóe làm mặt hắn toàn nước là nước.
“Này, đừng cử động.” Lưu Tịch nói. “Đúng thế, chính ngươi đấy, đứng yên.”
Gia Long ngẩng đầu nhìn, cả người ngây ra.
Lưu Tịch mỉm cười, hắn như bị ánh mặt trời buổi sáng hòa tan, xinh đẹp tới khiếp người.
Hắn cởi trần, luôn nghĩ hắn gầy, thế nhưng dáng người thật ra thon dài, cơ bắp ẩn hiện, làn da trắng hồng mềm mại…
“Bụp!” Tay Lưu Tịch vung lên, ánh sáng bạc chợt lóe, sau đó kiếm trong tay Lưu Tịch đã cắm ở giữa hai chân Gia Long.
Gia Long cứng đơ, cúi đầu nhìn thì thấy một con cá đang giãy chết giữa hai chân mình. Kiếm cắm giữa thân cá, dưới ánh mặt trời, bảo thạch trên chuôi kiếm sáng lên lấp lánh.
“Nhặt cá lên, mang về nướng đi.” Lưu Tịch cười cười, đứng lên.
“…” Trong tích tắc, Gia Long triệt để kính nể Lưu Tịch rồi.
Hai người ăn bữa sáng với cá nướng sau đó tiếp tục đi về hướng đông, đến buổi chiều thì tới một trấn nhỏ.
Đây là biên giới có chiến tranh nên người trong trấn đã di tản gần hết, khách sạn duy nhất cố gắng duy trì sinh kế một cách khó khăn.
Sau giờ ngọ rất ít khách nhân, chủ quán và đám tiểu nhị ngồi ngẩn ngơ nhìn mây trời, vừa thấy có bóng người bèn đứng dậy đon đả mời chào.
Nhưng sau đó ánh mắt hắn đã trầm xuống, vẫy tay nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, không có tiền thì đừng vào đây.”
Gia Long sững sờ, cúi nhìn y phục của mình thì thấy đúng là bẩn thỉu không chịu nổi, ống tay áo lại còn rất nhàu nhĩ nữa.
Gia Long cười hắc hắc, lườm tiểu nhị kia một cái.
Gia Long thiếu gia hắn tới giờ cũng chưa từng phải nếm trải đãi ngộ thế này. Hắn thiếu cái gì chứ chưa bao giờ thiếu tiền, thế mà tên tiểu tử kia vừa nói cái gì? Không có tiền thì ra ngoài sao?
“Nhìn cái gì?” Tiểu nhị bị Gia Long nhìn đến nổi da gà. “Ngươi có tiền không?”
Gia Long lắc đầu, buông tay: “Không có tiền.”
Kỳ thật, sao hắn cảm thấy nói không có tiền so với dùng tiền đập chết người lại càng kích thích hơn.
“Con bà nó. Ta biết ngay là ngươi không có tiền mà.” Tiểu nhị đắc ý quát lên: “Xem chất vải y phục này của người không kém, có lẽ trước kia cũng là thiếu gia có tiền, bị sa cơ đúng không? Người như ngươi ta gặp nhiều rồi. Chiến tranh nổ ra, người xui xẻo nhất không phải là đám thiếu gia hết ăn lại nằm các ngươi sao? Gia đình ly tán, các ngươi có thể làm gì chứ? Đừng nghĩ giờ mình còn là thiếu gia! Gọi là ăn mày luôn đi! Nhớ năm đó đại gia ta…”
Gia Long vừa nghe vừa gật gù cười.
Lưu Tịch dắt ngựa đi tới, nghe tiểu nhị nói thì không khỏi chau mày.
Khi Lưu Tịch xuất hiện sau lưng Gia Long, tiểu nhị một khắc trước còn ba hoa bốc phét, lúc này ngốc trệ không biết nói cái gì.
Tiên trên trời! Tiểu nhị hắn còn người nào chưa thấy qua đâu, ấy vậy mà người đẹp bực này thì hắn mới lần đầu tiên gặp được.
Lưu Tịch vung tay đặt kiếm vàng xuống bàn nghe “rầm” một tiếng.
Ánh sáng chói mắt của thanh kiếm lập tức câu hồn tiểu nhị quay về.
Con mắt tiểu nhị híp lại, hỏi: “Khách quan mời vào, mời vào trong ngồi, muốn ăn gì? Có cần ta điểm cho ngài một vài món ăn đặc sắc của quán không?”
“Không ăn cơm!” Lưu Tịch mặt lạnh tanh, đáp.
“Vậy muốn ở trọ sao? Mời ngài lên lầu.” Tiểu nhị lặng lẽ đánh giá Lưu Tịch. Người đẹp như tiên thế này đúng là hiếm thấy. Tây Thi đậu phụ ở đầu phố kia còn chưa bằng cái móng chân người này. Nếu để nàng ta mà thấy người này chắc phải tự ti mà chết mất.
Lưu Tịch cũng không nói hai lời, rút kiếm đâm mạnh xuống bàn.
Tiểu nhị hoảng sợ, cẩn thận từng li từng tí, nhìn hắn dè dặt hỏi: “Khách quan, ngài muốn…”
Lưu Tịch như hoa đào tháng ba trong núi, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Ăn cướp!”