Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
Khi Sở Minh về đến Bạch gia thì sự việc đã kết thúc, không khí trong phòng khách trầm xuống, không thấy bóng dáng Bạch Dật đâu mà chỉ có mẹ Bạch đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt vô cùng khó coi.
Sở Minh đi qua vỗ bả vai bà, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ Bạch day trán, nhắm mắt nói: “Tự con hỏi nó đi!”
Người bà chỉ chính là Bạch Phù Tinh đang ngồi bên cạnh, cậu ta đang nản lòng ảo não ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua còn có hơi ấm ức.
Sở Minh: “Đã xảy ra chuyện gì, cậu đã làm gì người ta?”
“Sao mà em biết được chứ!”
Bạch Phù Tinh nhíu mày: “Cô ta vốn làm cái nghề kia, hôm đó cùng lắm em chỉ là uống quá chén, sau khi tỉnh lại thì, thì… thấy cô ta nằm bên cạnh…”
Cậu ta càng nói càng thiếu tự tin, đến cuối đã không dám ngẩng đầu.
Sở Minh khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ đến tìm Bạch gia kia là một cô gái hầu rượu mà Bạch Phù Tinh trêu chọc phải, mấy tháng trước cậu ta cùng một đám bạn bè ra ngoài chơi, không cẩn thận chơi quá hăng nên đã lên giường với người phụ nữ đó. Xong việc cậu ta không dám nói cho trong nhà biết, ném tiền để đuổi cô ta đi, ai ngờ hôm nay người lại tìm đến cửa, nói bản thân mang thai con của cậu ta, còn muốn cậu ta chịu trách nhiệm với cô ta.
Chuyện này khiến cho mẹ Bạch tức giận không nhẹ, Bạch Phù Tĩnh cũng là bị ngốc luôn. Sau một hồi loạn cào cào thì người phụ nữ kia vẫn đạt được ý nguyện mà ở lại Bạch gia, dù sao thì trong bụng cô ta rất có thể là dòng máu của Bạch gia.
Sở Minh: “Hiện tại cô ta đang ở đâu?”
Bạch Phù Tinh rầu rĩ: “Ở phòng cho khách, để cô ta ở dưới mí mắt mình, đỡ cho lại xảy ra chuyện xấu gì.”
“Nếu đó thật sự là con cậu cậu tính làm thế nào?”
“Đừng nhắc nữa, bây giờ cô ta đang muốn em cưới cô ta!”
Bạch Phù Tinh nói: “Em đương nhiên sẽ không đồng ý, vạn nhất không phải con em thì chẳng phải em bị lỗ thảm sao? Hơn nữa cô ta vốn là một…”
Mẹ Bạch: “Câm miệng, anh còn không biết xấu hổ mà nói ra!”
Bạch Phù Tinh: “…”
Cậu ta buồn bực ôm lấy đầu, không lên tiếng nữa.
Sở Minh không nói gì, chỉ có thể an ủi mẹ Bạch mấy câu, mẹ Bạch lắc đầu tỏ vẻ bản thân đau đầu, muốn tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Sở Minh kéo cánh tay đang ôm đầu của Bạch Phù Tinh xuống, nói: “Cậu nghĩ thế nào?”
“Em không cảm thấy đó là con em,” Bạch Phù Tinh nói: “Nói thật, lúc đó em say thành cái dáng vẻ như quỷ kia, rốt cuộc có chạm vào cô ta hay không cũng không biết…”
Trên mặt cậu ta tràn đầy bực bội, còn có vài phần mờ mịt không rõ.
Sở Minh vỗ vỗ bả vai cậu ta, trấn an: “Rốt cuộc có phải con cậu không, qua vài tháng nữa sẽ biết.”
Bạch Phù Tinh gật gật đầu, sau đó lại buông tiếng thở dài, vò loạn đầu tóc.
Đến giữa trưa, Sở Minh gặp được người phụ nữ tên Tạ Lâm kia. Cô ta quả nhiên rất có nhan sắc, chỉ là trên mặt tỏa ra một vẻ phong trần, lúc nói chuyện với mẹ Bạch và Bạch Phù Tinh đều rất cẩn thận, mang theo ý lấy lòng rõ ràng.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Sở Minh hay không, cậu phát hiện ánh mắt của Tạ Lâm khi hướng về phía mình không mấy thân thiện, thậm chí còn mang theo vài phần địch ý.
Đối với loại khiêu khích vô nghĩa này Sở Minh cũng không để ý mấy, sau khi dùng cơm trưa xong lập tức trở về công ty, bởi vì buổi chiều là thời gian thử vai cho nhân vật nam chính Thẩm Châm.
Người đầu tiên đến thử vai là một tiểu sinh đang lên, cũng là người mà bên phía đầu tư muốn đưa vào. Kỹ thuật diễn của người nay trong đám nghệ sĩ cùng lứa cũng coi như xuất sắc, diễn xuất tự nhiên trôi chảy, chỉ là còn một số chi tiết chưa đạt đến tầm.
Mấy nghệ sĩ đến thử vai sau đó cũng không có ai có thể vượt qua người nọ, khiến cho biên kịch ngồi bên cạnh xem đến nhíu mày. Một buổi thử vai chậm rãi trôi đi, trong lúc đó tuy rằng có tìm được mấy người hơi được một chút, nhưng tổng thể thì lại không bằng tiểu sinh xuất sắc lúc đầu kia.
Khi nghệ sĩ thử vai cuối cùng đến là lúc biên kịch đang hỏi ý kiến Sở Minh. Đang nhắc đến người cuối cùng được chọn cậu cũng không trả lời, trong lòng cậu vẫn còn chưa có quyết định cuối cùng.
Nghệ sĩ kia im lặng đi vào giữa phòng, đầu tiên lễ phép khom lưng với mấy vị giám khảo. Khi người này ngẩng đầu lên, Sở Minh còn chưa lật xong tư liệu người được chọn, cậu tỏ ra kinh ngạc, người này thế mà lại là Y Chí.
Không giống với các nghệ sĩ khác được trang điểm tỉ mỉ, Y Chí chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng và một chiếc quần jeans đã cũ, tóc không chải vuốt mà rũ bên tai, trang phục nhìn qua có hơi xuề xòa lại khiến cho Sở Minh khẽ cười một tiếng.
— Đây chính là trang phục khi Thẩm Châm lỡ tay gi3t ch3t người thân, hoàn toàn trở thành tâm thần phân liệt trong 《Song sinh》.
Sau khi Y Chí tự giới thiệu xong, Sở Minh làm như cổ vũ mà gật gật đầu với cậu ta, ý bảo cậu ta có thể bắt đầu.
Y Chí nhìn cậu một cái, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Cậu ta lẳng lặng đứng tại chỗ, mở mắt ra.
Ở thời khắc cậu ta mở mắt kia, biểu tình trên mặt đã thay đổi.
Tựa như thấy được thứ gì cực đoan khủng khiếp, đồng tử của cậu ta co rút kịch liệt, dưới chân mềm nhũn, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
“Không… sao lại thế này, không phải tôi, không phải tôi…”
Cậu ta cúi đầu, đôi tay bởi vì sợ hãi mà vô cùng run rẩy, chỉ trong vài giây như vậy mà biểu tình của cậu ta đã vừa bao hàm mờ mịt bất lực lại còn cả tuyệt vọng thật sâu.
Sở Minh ngồi thẳng lưng, im lặng nhìn chăm chú vào cậu ta.
“Không thể nào, tôi chỉ chạm một chút, nói mấy câu mà thôi… Sao có thể, sao có thể…”
Cậu ta nhìn mặt đất chằm chằm, tựa như ở đó đang có một thi thể, một thi thể ấm áp của người thân mà cậu ta vừa mới gi3t ch3t.
Cậu ta hoảng loạn lui về phía sau, không cẩn thận ngã ngồi trên mặt đất, tay đụng phải cái gì, lập tức nắm chặt trong tay.
Cậu ta ngây ngẩn nhìn món đồ trong tay mình, tựa như ý thức được cái gì, bắt đầu lảo đảo lê bước đi qua bên kia, trong miệng nhả ra những lời lộn xộn, biểu tình kích động giống như kẻ điên.
“Nhất định là do chú cố ý, chú muốn hại tôi, tất cả các người đều muốn hại tôi, đặc biệt là chú—”
Hai đầu gối cậu ta đập mạnh xuống mặt đất, bả vai run rẩy kịch liệt, khóe miệng nhếch lên hết sức, lại không báo trước mà chảy xuống hai dòng lệ.
“Đều là các người… đều bởi vì chú!”
Cậu ta giơ cánh tay lên cao cao, “dao gọt hoa quả” trong tay hung hăng đâm vào thi thể người trên mặt đất, từng nhát từng nhát một.
Trong hỗn loạn dường như có máu tươi bắn ra, bắn lên cả mặt cậu ta, hòa cùng nước mắt chảy xuống. Cậu ta điên cuồng đâm từng nhát, mỗi một dao đều là dùng toàn lực, mãi đến khi dùng hết sức lực toàn thân, “dao gọt hoa quả” mới “lạch cạch” rơi xuống mặt đất.
Cậu ta ngơ ngác quỳ trên mặt đất vài giây, xong thong thả cúi người xuống, thân thể co rút mạnh, lúc ban đầu vẫn chỉ là tiếng nức nở nho nhỏ, rồi sau đó rốt cuộc không nhịn được nữa mà òa khóc thật lớn.
Tiếng khóc kia sao mà tê tâm liệt phế, cho nên cậu ta lại liều mạng ho khan, cơ hồ như muốn khạc cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Nhưng tiếng khóc kia lại thật kỳ quái, kỳ quái đến giống như tiếng cười vặn vẹo, bén nhọn đến mức như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta.
Đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn dư lại nước mắt, nhưng khóe mắt không còn chảy ra một giọt nước nào nữa.
Cậu ta kề sát “thi thể” trên mặt đất, các dây thần kinh bên miệng giật mạnh, đôi mắt trừng lớn, lộ ra vẻ hưng phấn đến cực điểm.
“Chú, đi chết đi.”
— Tiếng nói kia trầm thấp mềm nhẹ, như lời thầm thì của đôi lứa, rồi lại âm trầm đến mức khiến người ta không rét mà run.
“…”
Trong phòng im lặng mất mấy giây, Sở Minh giơ tay, nhẹ nhàng vỗ hai tiếng.
Cậu nói: “Y Chí phải không? Trở về đợi tin đi.”
Y Chí thở ra một hơi, đứng lên rồi gật gật đầu, sau lại khom lưng với cậu bên này, xong mới xoay người đi ra bên ngoài.
Vị biên kịch kia cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng, cảm khái: “Đúng là ông trời thưởng bát cơm, mầm non tốt như vậy thật rất hiếm có.”
Sở Minh: “Đúng vậy.”
Cậu cũng không chính miệng nói ra, nhưng trong lòng cũng đã chọn xong người. Sau vài ngày kết thúc thử vai, các nhân vật lần lượt được xác định, phim cũng sắp chính thức bắt đầu quay.
Lúc này cách thời gian Sở Minh và Bạch Dật ly hôn còn không đến một tuần, trước lúc bắt đầu quay cậu trở về Bạch gia một chuyến, trùng hợp là ở nhà đều không có ai, mẹ Bạch và Bạch Phù Tinh đều đã đi ra ngoài.
Chỗ rẽ của lầu hai, Sở Minh đang chậm rãi đi dọc theo cầu thang đi lên lầu hai, bỗng nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng như có vật gì rơi trên mặt đất, cậu vừa ngẩng đầu lên thì mày lập tức hơi nhăn lại.
Cửa phòng cậu ở đã bị mở, có một người phụ nữ vẻ mặt hoảng loạn vọt ra, chạy về phía cầu thang bên này.
— Là Tạ Lâm.
Hai người chạm mặt trên cầu thang, Tạ Lâm hoảng hốt hét lên một tiếng, ngay sau đó sắc mặt thay đổi, bén nhọn nói: “Anh làm gì!”
Sở Minh nhướng mày: “Tôi còn đang muốn hỏi xem, cô Tạ làm gì trong phòng của tôi đấy.”
“… Có làm gì đâu, cùng lắm chỉ là tùy tiện lật lật thôi.”
Tạ Lâm vuốt ve cái bụng hơi phồng lên của cô ta, hơi hất cằm: “Dù sao phòng kia cũng không phải của anh, tôi đã nói với mẹ, đợi mấy ngày nữa tôi sẽ dọn vào.”
Sở Minh vừa nghe lời này lập tức hiểu ra cô ta không hề biết chuyện bên trong Bạch gia, có thể còn cho rằng cậu là một người ngoài, cho nên mới có dũng khí làm ra vẻ trước mặt cậu như vậy.
“Được thôi, để tôi hỏi mẹ một chút, xem tôi có cần dọn hết đồ ra hay không.”
Cậu không chút để tâm, cười nói: “Chỉ là có ít đồ là của Bạch Dật, tôi có thể không dọn đi được, cái này phiền cô Tạ nói với mẹ.”
Tạ Lâm trợn to hai mắt: “Cái gì? Đó là phòng của Bạch, Bạch tổng?”
Sau khi Sở Minh nói xong, khí thế của cô ta quả nhiên yếu đi, biểu tình bướng bỉnh cứng rắn vừa rồi cũng không khỏi biến đổi, lộ ra vài phần chột dạ và hoảng loạn.
Cậu cũng không để ý nhiều đến người phụ nữ này, cất bước muốn đi lướt qua cô ta, đúng lúc này trên mặt Tạ Lâm xẹt qua một tia do dự, sau đó xoay người bắt lấy cổ tay cậu.
“Không cho đi, anh nói rõ cho tôi!”
Cô ta mạnh mẽ kéo lấy Sở minh: “Bạc tổng với anh có quan hệ gì? Anh dựa vào đâu mà cứ bám trong cái nhà này, hả?”
Sở Minh đè mu bàn tay cô ta lại, mặt không cảm xúc gỡ từng ngón tay cô ta ra, nhẹ nhàng hất ra.
Cậu nói: “Xin lỗi, cô chưa đến trình độ có thể vênh mặt hất hàm sai khiến tôi.”
“…”
Phía huyền quan vang lên tiếng mở cửa, mắt thấy Sở Minh muốn đi, Tạ Lâm hung hăng cắn môi.
“Đừng lại đây! Tránh ra!”
Cô ta đột nhiên hét lên một tiếng, Sở Minh kinh ngạc nhìn cô ta, lại bị cô ta bắt được tay lần nữa.
Giây tiếp theo cửa lớn mở ra, mẹ Bạch và bảo mẫu xuất hiện ở lầu một, cùng lúc đó Tạ Lâm cũng hất tay Sở Minh ra, thét chói tai… Ngã từ trên cầu thang xuống!