Ta vốn nghĩ rằng, cuộc đời của ta sẽ không có tình yêu.
Bởi vì ta là con cháu hoàng thất Đại Kim, bởi vì từ khi sinh ra trách nhiệm của
ta chính là phải hi sinh tất cả để bảo vệ thiên hạ Long gia.
Cho
nên, hôn nhân của ta không phải muốn yêu là cứ yêu được, sự lựa chọn của ta, cho tới bây giờ đều phải lấy giang sơn xa tắc Đại Kim làm chủ. Từ
giây phút ta đồng ý với hoàng huynh cưới Thượng Quan Vũ Điệp, ta đã nhận mệnh, hôn nhân của ta chính là hôn nhân chính trị.
Đối mặt với
một nữ nhân mình không thương, ta biểu hiện rất đạm mạc. Cho nàng vị trí chính phi, để cho nàng sống một cuộc sống phong quang trong vương phủ.
Bởi vì, nàng nữ nhi của đại tướng quân Thượng Quan Lôi trong tay cầm
trọng binh của triều đình!
Ta đã từng hỏi nàng, “Tại sao ngươi lại lựa chọn gả cho ta?”
Nàng nói, “Bởi vì ta đã sớm yêu chàng rồi.”
Ta cười, mang theo đùa cợt, “Cho nên, ngươi liền cầu xin phụ thân xin ý
chỉ của hoàng thượng, sau đó hạ chỉ gả sao? Nhưng ta chưa từng yêu bất
luận kẻ nào. Ngươi gả cho ta, có lẽ sẽ là một bi kịch.”
Một khắc kia, ta thấy được vẻ mặt trắng bệch của Thượng Quan Vũ Điệp, mặt giống như tro tàn.
Ta xoay người rời đi.
Đêm hôm ấy, ở trong mộng, ta thấy được một cô nương, nàng đi về phía ta,
nàng mặc sa y như tuyết, mực phát Phi Dương, ta thấy được, nàng có một
đôi con ngươi trong suốt.
Mà sau khi tỉnh lại, bên cạnh ta chỉ có Thượng Quan Vũ Điệp, ta đem mất mác và bi thương dấu vào một góc sâu
không ai thấy được. Đối mặt người đời, ta vẫn là thân vương của Đại Kim
địa vị cực cao!
Có lẽ trời cao đã chỉ định, để cho ta gặp nàng —— Lê Lạc Tuyết! Nữ tử này, ta chưa từng bao giờ nghĩ đến, nàng sẽ trở
thành ác mộng không cách nào xua tan trong cuộc đời ta.
Ngày đó,
trong lòng ta phiền muộn, liền dẫn tùy tùng đi dạo trên phố Trường An,
trong lúc vô tình đã ra tay giúp đỡ một nữ tử ngã trên đất, trong nháy
mắt nàng ngước mắt lên, ta giống như bị sấm sét kích trúng vậy, không
cách nào nhúc nhích, bởi vì, ta thấy được cô gái trong mộng, là nàng,
đôi mắt trong veo, thanh thuần Mỹ Lệ.
Ta vì nàng thất thần, một khắc kia, ta hiểu rõ tình yêu của ta đến rồi!
Đơn giản trò chuyện mấy câu với nhau, ta thấy được trong mắt nàng sự thẹn
thùng, ta đã tự nói với mình, ta nhất định phải lấy được nữ tử này.
Ta tự mình đến phủ thị lang cầu hôn, ta không muốn dùng thân phận áp chế
Lê Sinh Niên, nhưng mà ta lại lo lắng Lạc Tuyết không muốn làm trắc phi
của ta, mấy ngày chờ đợi tin tức kia, vẻ ngoài ta trấn định tự nhiên,
nhưng bên trong lại đứng ngồi không yên.
Thượng Quan Vũ Điệp đến
thư phòng cầu xin ta, cầu xin ta không nạp trắc phi, ta rất tức giận,
đối với nàng càng thêm chán ghét, ta không cho phép bất cứ người nào
ngăn trở ta cưới Lê Lạc Tuyết làm trắc phi, nếu có thể, ta thật sự muốn
để cô nương ta vừa gặp đã yêu đó lên làm chính phi, ta không muốn uất ức Lạc Tuyết.
Nếu như nói trước kia ta luôn coi hôn nhân là một thủ đoạn để củng cố chính trị, thì từ giây phút nhìn thấy Lê Lạc Tuyết kia, ta bắt đầu thay đổi ích kỷ, ta muốn có một phần lựa chọn của mình, vì
vậy, ta đi gặp hoàng huynh, ta nói cho hắn biết, ta muốn nạp trắc phi.
Hoàng huynh rất vui mừng cho ta, bởi vì hắn vẫn biết, trong lòng ta tịch mịch.
Điều làm cho ta vui chính là, Lạc Tuyết đồng ý gả cho ta, đêm hôm ấy, ta hưng phấn dường như ngủ không yên.
Hôn kỳ đến, ngày đó, Lạc Tuyết mặc bộ giá y đỏ thành tân nương của ta.
Đêm động phòng hoa chúc, dưới khăn voan, vẻ đẹp của nàng, giống như là ánh
túc sáng sớm, xinh đẹp quyến rũ, vừa giống như Mẫu Đan nở rộ, Quốc Sắc
Thiên Hương, ta chưa từng thấy nữ tử nào đẹp như vậy, nàng giống như một vũng nước sâu rộng, ta mất hồn phách.
Ta bắt đầu thử tìm hiểu rõ nàng, nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười cũng hấp dẫn ta thật sâu…ta không muốn đến chỗ Thượng Quan Vũ Điệp, nhưng mà
ta lại bận tâm đến quan hệ cùng Thượng Quan Lôi cho nên, trong một tháng có một nửa thời gian ta không thể ôm nàng ngủ.
Lần đầu gặp nhau, vẫy nhẹ quạt, búi tóc tung bay, đã lưu lại trong trái tim.
Ngoảnh đầu lại nhìn lại, người đã đi, nược mắt trống rỗng, quay đầu lại mênh mông.
Bất chợt gặp nhau, ngẩng đầu nhìn , là Nhu Tình, say mê một đời.
Cuộc đời này nguyện làm hồng nhan, ước làm chim liền cánh.
Không quên lời hứa người nói, nhưng sợ sai lầm lỡ dở cả cuộc đời.
Đợi chờ vô ích, đợi chờ vô ích, nước mắt rơi ướt phím đàn, từng chút từng chút một.
Đợi chờ vô ích, đợi chờ vô ích, nước mắt rơi ướt phím đàn, từng chút từng một.
Trong lòng ta nhất thời lạnh lẽo như nước, ta cho là trong lòng nàng có người khác, nhớ nhung người khác, cho nên, ta đối với nàng, lần đầu tiên phát hỏa, vẻ mặt rất lạnh, nàng cũng không phải là nử tử uất ức cầu toàn,
nàng rất kiêu ngạo, lại lạnh nhạt bình tĩnh cắn răng đem hai chữ “thiếp
thân” nói ra.
Chúng ta bắt đầu chiến tranh lạnh, đã mấy ngày ta
không đến “Hà Nguyệt Trai”, ta cho rằng nàng sẽ chủ động tới lấy lòng
ta, nhưng nàng lại bình tĩnh dường như hoàn toàn quên mất ta…ta rốt
cuộc không nhẫn nại được, trong lòng nhớ nhung nàng, chủ động đi tìm
nàng, đêm hôm ấy, ta mới biết, nàng đối với ta, cũng giống như ta đối
với nàng, vừa thấy đã yêu!
Trong lòng ta mừng như điên, hồng la
trong trướng, sầu triền miên, ta yêu nhất lúc nàng cười duyên, cũng yêu
thân thể trắng như tuyết của nàng.
Nhưng mà, ta lại ra một quyết
định sai lầm, ta muốn bồi thường Lạc Tuyết, cho nên đã tuyên bố, nàng và Thượng Quan Vũ Điệp người nào sinh được bé trai trước, thì sẽ được lập
làm Thế tử kế thừa tước vị của ta!
Quyết định này, cũng đã trở thành đao phủ hủy diệt ta và Lạc Tuyết!
Lạc Tuyết mang thai, trong bụng của nàng có kết tinh tình yêu của chúng ta, ta rất vui mừng!
Ta lập lời thề với nàng, “Lạc Tuyết, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã quyết định muốn nàng! Ta tình nguyện chỉ vì nàng, phụ thiên hạ!”
Thái y chẩn đoán nói cái thai trong bụng Lạc Tuyết có thể là bé trai, Lạc
Tuyết vẫn lạnh nhạt như vậy, ta biết, nàng sợ Thượng Quan Vũ Điệp ghen
tỵ, mà ta làm sao lại không biết chứ, Thượng Quan Vũ Điệp đã xem nàng
trở thành một cái đinh trong mắt, nhưng ta lại chưa bao giờ nghĩ tới có
thể nghiêm trọng đến như thế.
Mùng bốn tháng mười hai, ta vĩnh
viễn cũng không quên được ngày này. Ngày này là sinh nhật Lạc Tuyết, ta
muốn tổ chức tiệc mừng cho nàng, mà khoảng thời gian này Thượng Quan Vũ
Điệp lại chủ động thay đổi, làm ta buông lỏng cảnh giác, cho là nàng
thật lòng hối cãi muốn cùng Lạc Tuyết sống chung hòa bình .
Yến
tiệc tan hết, ta tìm khắp nơi không thấy Lạc Tuyết, Thượng Quan Vũ Điệp
nói nàng không thoải mái, trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta lo lắng cực kỳ,
lập tức đi tìm nàng, vậy mà, ta lại thấy được một cảnh tượng không cách
nào chịu được!
Nàng và thị vệ của vương phủ Trương Tam quần áo
xốc xếch ôm ấp nhau cùng ngủ trên một chiếc giường! Ta bị ghen tức và
tức giận mê man đầu, lại tin lời nói của Thượng Quan Vũ Điệp cho là nàng hồng hạnh vượt tường, làm ra chuyện có lỗi với ta!
Ta không chịu nghe nàng giải thích, khi đó ta chỉ còn lại tức giận, ta hận không thể giết chết nàng!
Rốt cuộc, ta tát nàng một cái, năm dấu tay đỏ tươi ở trên mặt của nàng, mà
con ngươi của nàng không còn trong suốt nữa, mê mang mà trống rỗng,
không thể tin nhìn ta…làm ta sinh sợ rất sâu!
Nàng cười, “Cái tội này, Lạc Tuyết nhận! Vương Gia nói đúng, vậy thì coi như thế đi!”
Ta giận dữ, sai người đưa nàng vào địa lao.
Nàng gian nan đứng lên, bình tĩnh tự nhiên, sau đó cười khẽ, “Vương Gia, gặp lại sau!”
Ta thấy ở trong mắt nàng có bi thương, quyết biệt, lạnh nhạt, còn có oán hận. . . . . .
Mà lúc ấy ta cũng không biết, một câu “Gặp lại” kia lại trở thành giữa cuộc chia cách mấy năm giữa chúng ta.
Có lẽ là ý trời trêu người, thời điểm ta còn chưa kịp hiểu rõ mọi việc,
thì hoàng huynh đã ta nhập cung gấp, trên biên cảnh đã xảy ra chuyện!
Ta đã không còn kịp trở về phủ nữa, đã bị phái ra khỏi Kinh Sư.
Mặc dù ta tức giận, nhưng vẫn rất yêu Lạc Tuyết, vì vậy ta ra lệnh, “Lý
Tắc, Bổn vương không có thời gian trở về vương phủ nữa, ngươi phái người truyền lời cho vương phi, ra lệnh cho nàng trước lúc Bổn vương trở lại
không cho phép làm bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào với trắc vương
phi, đem trắc vương phi giam lỏng ở “Hà Nguyệt trai” là được, nhưng
không cho phép bất luận kẻ nào bước vào “Hà Nguyệt trai” một bước, người vi phạm, chém! Tất cả chờ Bổn vương trở về phủ sẽ tự mình xử lý.”
Nhưng ta lại không biết Thượng Quan Vũ Điệp lại có thể độc ác như vậy, lại càng không biết tâm cơ của nàng ta.
Mười ngày sau ta trở lại vương phủ, lại nghe được một tin tức như sấm sét giữa trời quang !
“Bẩm vương gia, ngay đêm ngài rời khỏi vương phủ, đã có người ẩn vào địa
lao, đả thương thủ vệ, sau đó đem trắc vương phi cướp đi! Nô tài đã phái ra nhiều nhân mã, nhưng bây giờ vẫn không có tin tức, muốn báo cáo cho
ngài, nhưng không biết ngài ở nơi nào. . . . . .”
Ta không tin,
ta tìm khắp nơi. Từng góc trong ” Hà Nguyệt trai”, cuối cùng không có
bóng dáng nàng, ta tuyệt vọng phát hiện, ta hình như đã mất đi nàng. . . . . .
Nhưng mà, ta không cam lòng, ta phái mọi người đi tìm
nàng, thậm chí vận dụng cả tổ chức ta bí mật bồi dưỡng nhiều năm “Thập
nhị ưng”, bất luận nàng có vụng trộm hay không, ta đều phải tìm được
nàng, trải qua đoạn thời gian này, ta đã suy nghĩ rõ ràng, ta nên tin
tưởng lời nàng nói, nàng trong sạch , nhất định là có người hãm hại
nàng, ta hận mình, tại sao không cho nàng dù một chút tin tưởng?
Những ngày không có nàng bên cạnh, ta giống như cái xác không hồn, ta càng
ngày càng phát hiện, ta yêu nàng, đã sớm không phải giống như lúc đầu bị dung mạo hấp dẫn, hoặc là vì nàng đã từng đi vào trong mộng của ta, mà
ta yêu nàng, nàng đã bất tri bất giác trở thành một phần trong sinh mệnh ta, bởi vì nàng, ta đã bắt đầu hiểu được tình yêu, ta cho rằng mình
cũng giống như những nam tử bình thường khác, có một tình yêu thuộc về
mình nhưng lại bị chính bàn tay mình hủy diệt!
Ta thề, dù là lên trời xuống đất, ta cũng phải nhất định tìm được người ta yêu!
Vậy mà, bất kể ta phái ra bao nhiêu người, cũng không có bất cứ tin tức nào liên quan đến Lạc Tuyết, ta dường như muốn điên rồi, ta biết tất cả mọi việc đều có thể do Thượng Quan Vũ Điệp gây nên thì ta chỉ hận không thể trực tiếp giết chết nàng, nhưng mà ta lại không có chứng cớ, ta còn
phải bận tâm đến thế lực Thượng Quan Lôi, cho nên, ta chỉ có thể chịu
đựng, vừa tiếp tục tìm kiếm Lạc Tuyết, vừa thu thập chứng cứ Thượng Quan Vũ Điệp.
Ta mất đi Lạc Tuyết, đã không còn có cái gì gọi là tình yêu nữa, ta chỉ chờ một cơ hội, ta muốn Thượng Quan Vũ Điệp đền mạng
cho Lạc Tuyết, nếu như xác định thật sự là nàng hại Lạc Tuyết, ta nhất
định sẽ không suy nghĩ gì nữa, ta muốn tự tay giết Thượng Quan Vũ Điệp,
ta hận nàng, hận đến mức không muốn nhìn thấy nàng ta thêm bất cứ lần
nào nữa, cho nên, ta cũng không bước vào phòng nàng ta bất cứ lần nào
nữa. (Du: Anh này yêu chị Lạc Tuyết những vẫn sủng thiếp thất khác có
con trai nên ta không thể thích nổi :((((((((((( )
Thời gian 5 năm, nói dài cũng không dài lắm, ta, sống một ngày dài tựa một năm.
“Hà Nguyệt trai” đã thành địa phương duy nhất để ta nhớ nhung Lạc Tuyết ,
nơi đó vẫn còn lưu lại mùi của nàng, ta không cho bất luận kẻ nào tự ý
vào chỗ này, nơi đó chỉ có ấm áp của riêng chúng ta.
Lòng của ta, ở biết Lạc Tuyết mất tích bắt đầu từ thời khắc đó, cũng đã chết rồi.
Ta không còn yêu, cũng không thể yêu bất cứ kẻ nào nữa, con người khi còn
sống, chỉ có thể yêu một lần, ta yêu Lạc Tuyết, vậy là đủ rồi, về phần
nối dõi tông đường, nếu như không phải là Lạc Tuyết, là ai cũng không
sao cả!
Chính lúc này ta giống như đang sống trong hối hận và giãy dụa, không còn hơi sức, chỉ giống như tượng gỗ còn sống.