Khi Ngọc Trần Tử đề cập đến lai lịch, Lạc Tuyết lại trầm mặc. Chính là cả
nàng cũng không biết rõ về mình, ngay cả mẹ ruột của nàng là ai, nàng
cũng không biết, nên nói như thế nào? Quên đi, tạm thời nàng vẫn không
thể làm Vân Lạc Tuyết, vậy thì lấy thân phận Lê Lạc Tuyết để đối mặt đi.
Vì vậy, Lạc Tuyết đối mặt với Ngọc Trần Tử, nặng nề quỳ xuống, lại ba lạy, “Tiền bối, vãn bối thiếu người một lời giải thích, vãn bối không phải
là cố ý giấu giếm, mà là bây giờ vãn bối không biết mở miệng như thế
nào. Vãn bối họ Lê, là con gái thứ năm của hộ bộ Thị Lang Lê Sinh ở tại
kinh thành Uyển An, gọi là Lê Lạc Tuyết. Lạc Tuyết vốn là trắc phi của
Trang Thân Vương Long Hạo Thiên, ngày mà ngài cứu ta cũng chính là ngày
sinh thần của ta, nhưng mà trước đó ta bị chính phi là Thương Quan Vũ
Điệp hãm hại, bị giam vào nhà lao, sau đó liền bị…”
Lạc Tuyết
nói đến đây, lại nhớ đến đêm đó, đó là đêm mà cả đời này nàng không bao
giờ quên được, không khỏi đau buồn, lông mày nhíu chặt lại, thân thể khẽ run lên, cũng không nói được gì nữa. Ngọc Trần Tử thấy thế liền vươn
tay ra muốn đỡ Lạc Tuyết đứng dậy, liền bị Lạc Tuyết cự tuyệt, “Tiền
bối, Lạc Tuyết mạng lớn, mới gặp được ngài. Ngài đã cứu sống một kẻ tàn
phế, Lạc Tuyết kiếp này không báo đáp được, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.”
“Nha đầu Lạc Tuyết, đứng lên đi, lão phu đây chỉ hy vọng con sống thật tốt, là ta vui rồi!” Ngọc Trần Tử mỉm cười lên tiếng.
“Không, tiền bối. Lạc Tuyết nhất định phải học được võ công, ngài không đồng ý, Lạc Tuyết vĩnh viễn quỳ gối ở nơi này. Dù sao bây giờ Lạc Tuyết chỉ còn có một cánh tay, cũng không còn sợ người khác lấy đi cánh tay còn lại.” Nhìn thấy trong đôi mắt của Lạc Tuyết tràn đầy lửa hận, Ngọc Trần Tử
lạnh lùng nói: “Lão phu vốn không thể truyền võ công cho ngươi, nếu như
có thể, lão phu cũng sẽ không làm vậy. Lão phu chỉ muốn bảo vệ mạng của
ngươi.”
“Tại sao người lại không đồng ý?” Lạc Tuyết kích động, kéo vạt áo hỏi.
“Ngươi bây giờ trong lòng đầy thù hận. Nếu như dùng tâm tình này luyện công,
chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó, chẳng những không báo được
thù, mà ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi. Con nói đi, lão phu có thể dạy con sao?” Ngọc Trần Tử càng nói càng kích động, cuối cùng giọng
lại biến thành chất vấn.
Lạc Tuyết đứng lên, kêu gào: “Nếu không báo được thù, vậy người giết con đi.”
“Khốn khiếp! Lão phu cả đời hàng tẩu giang hồ, cũng không bao giờ đả thương
nữ nhân, con muốn biến lão phu thành người bị người khác phỉ báng hay
sao?” Ngọc Trần Tử thật sự rất tức giận, vung áo rời đi. Nha đầu này!
Tại sao lại cố chấp như vậy? Chẳng lẽ giết người nhất định phải có võ
công sao? Hạ độc không được sao?
Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn Ngọc
Trần Tử phi thân rời đi, trong lòng càng thêm bi thương, vai trái truyền đến sự đau nhức. Mấy ngày nay nhờ sự chữ trị của Ngọc Trần Tử, cộng
thêm nước ở ôn tuyền, đã tốt lên nhiều, chẳng qua là thỉnh thoảng đau
một chút. Nàng quật cường chịu đựng, làm như không biết, hiện tại nàng
đau nhất chính là lòng của mình, đột nhiên đau đớn lại truyền đến, nàng
nấm chặt tay phải cho đến khi ra máu, rồi nặng nề ngất đi.
Ngọc
Trần Tử tức giận đi về hang động, nhưng sau khi ông bình tĩnh lại, không khỏi lo lắng cho Lạc Tuyết, nên đành phi thân trở lại gần nơi có thể ra khỏi cốc, nhìn thấy Lạc Tuyết ngất đi, ông liền ôm nàng trở về hang
động.
Từ trong cái siêu thuốc lấy ra một viên “Thất huyết đan”
cho Lạc Tuyết uống. Sau đó vén tay áo trống rỗng của Lạc Tuyết lên nhẹ
nhàng giúp nàng lưu thông máu, giảm bớt đi cơn đau. Lạc Tuyết đang mê
man, đột nhiên cảm thấy có một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, cả
người trở nên dễ chịu, vai trái cảm thấy không còn đau nữa, thật thoải
mái. Nàng cố gắng mở mắt, tỉnh táo lại, nhìn về phía Ngọc Trần Tử khẽ
gọi: “Tiền bối”
Ngọc Trần Tử không đáp lại, chứng tỏ ông ấy vẫn
còn rất tức giận. Lạc Tuyết biết Ngọc Trần Tử vì tốt cho nàng mà mới nói ra những lời như vậy, trong lòng không hề trách ngài, tay phải chống đỡ góc giường cố gắng ngồi dậy. Đi tới bên cạnh Ngọc Trần Tử, kêu lên:
“Tiền bối? Ngài đừng tức giận Lạc Tuyết được không?”
Ngọc Trần Tử bị lời nói của Lạc Tuyết làm mềm nhũn ra, không còn giận nữa. Mặc dù
nét mặt rất nghiêm túc, nhưng mà lời nói thì mềm đi rất nhiều, “Nha đầu, còn nhớ là lão phu đã từng nói sẽ giúp con báo thù chứ? Cho nên con
không cần quá nóng nảy, như vậy đối với vết thương của con rất có hại,
thấy đó không phải mới vừa rồi con đã ngất đi đấy sao?”
“Vâng. Tiền bối, Lạc Tuyết hiểu, đa tạ tiền bối đã cứu Lạc Tuyết một lần nữa.” Lạc Tuyết chân thành nói.
“Con hiểu là tốt rồi. Phương pháp báo thù có rất nhiều, ví dụ như lão phu có thể dạy con thuật điều khiển ong mật, học được thuật này. Đối với con
sau này cũng là một loại vũ khí, chỉ cần một câu khẩu lệnh trong nháy
mặt có thể giúp con hạ độc được cả đám người, không phải là cũng có thể
giết người vô hình sao.”
“Ra lệnh cho ong mật giết người?” Lạc
Tuyết kinh ngạc nói, lại nhớ đến khẩu lệnh của Ngọc Trần Tử lúc đó. Nàng gật đầu, “Vâng, chỉ cần có thể giết nàng ta, con liền học.”
“Tốt lắm, chờ con khỏi hẳn, lão phu sẽ bắt đầu dạy con. Bây giờ con nên đến
ôn tuyền.” Ngọc Trần Tử nhắc nhở, lần này Lạc Tuyết đã có đông lực,
trong lòng liền phấn khởi, lộ ra một nụ cười xán lạn, đi về phía ôn
tuyền.
Mà nụ cười này, làm cho sắc mặt Ngọc Trần Tử thay đổi mấy
lần, chẳng lẽ vì ông đã quá nhớ đồ nhi của mình sau? Mười lăm năm, ông
cố giữ lại mệnh “Mạc Bắc Thất Hắc”, thậm chí còn cứu sống bọn họ mấy
lần, chỉ vì ông muốn tìm được con gái của Thiên Ca, để cho nàng có thể
tự tay báo thù rửa hận cho phụ thân của mình, nhưng mà ngày dài đăng
đẳng, không biết ông còn phải chờ bao lâu?
Lúc Lạc Tuyết từ ôn
tuyền trở về, mái tóc xoã dài xuống, gương mặt trắng noãn không hề có
phấn son nhìn rất thanh tú, nhưng giữ hai hàng lông mày có một nốt đỏ
giống như một giọt máu. Gương mặt thanh tú lại thêm quyến rũ, đã đẹp lại thêm phần ủy mị, làm cho người khác không khỏi phát run. Ngọc Trần Tử
cũng kinh ngạc trong nhất thời, Lạc Tuyết cũng không biết chính mình đã
thay đổi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy kinh ngạc của Ngọc Trần Tử,
liền đi về phía chậu nước, vừa nhìn thấy hình dáng mình phản chiếu lại
không khỏi giật mình, đầy kinh ngạc mà lui về sau mấy bước.
Nàng
cầm khăn ướt lên, lau đi lau lại mấy lần, nốt đỏ đó vẫn như cũ, giống
như là từ lúc nàng sinh ra đã có nó rồi. Lạc Tuyết không khỏi kinh ngạc
hỏi, “Tiền bối? Tại sao lại như vậy?”
“Cái này, lão phu hiện tại
cũng nghĩ không ra, tại sao lại xuất hiện nốt đỏ này, mau lại đây, lão
phu bắt mạch cho con.” Ngọc Trần Tử đè cổ tay Lạc Tuyết, bắt mạch được
một lát, liền cau mày lại, “Mọi thứ vẫn ổn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy
ra?”
“Tiền bối, như thế nào cũng được, dung mạo đối với Lạc Tuyết bây giờ không còn quan trọng. Lạc Tuyết muốn nhờ tiền bối, giúp con tìm một bộ y phục của nam tử, bây giờ con chỉ còn một cánh tay, mặc y phục
nữ nhi rất phiền phức, bình thường mặc đã không dễ dàng, huống chi bây
giờ con đã mất một tay, sẽ làm người khác chỉ trích. Con bây giờ giả nam trang, như vậy cũng sẽ bớt đi nhiều phiền toái.” Lạc Tuyết tràn đầy
mạnh mẽ, cười nói.
“Y phục nam nhân? Cũng tốt, đổi y phục đồng
thời đổi luôn thân phận, coi như là dục hỏa trùng sinh đi!” Ngọc Trần Tử hiểu rõ, liền lên tiếng nói
(dục hỏa trùng sinh: ý nói trải qua bao khó khăn gian khổ trong biển lửa, sau đó được tái sinh.)
“Trên cõi đời này không còn có Lê Lạc Tuyết, chỉ có công tử cụt tay!” Lạc
Tuyết cong khóe môi, Long Ngạo Thiên ngày sau nếu như gặp nhau, ngươi
còn có thể nhận ra ta sao?