Đến tận trưa hôm sau hai phu thê Nhược Khê mới về đến phủ ,tất cả mọi người đều chạy ra đón.
Giai Kỳ nhào vào lòng mẫu thân rồi nũng nịu nói :
“Lần này hai người đi quá lâu,nữ nhi thật sự rất nhớ hai người “.
Nhược Khê dịu dàng ôm con trả lời :
“Lần này sảy ra nhiều sự cố,toàn bộ tiền ứng cứu thiên tai đều bị lũ tham quan vơ vét sạch khiến dân chúng thiếu thốn đói khổ lầm than phải lên núi đào cây dại để ăn,ai ngờ lại là cây độc nên mang mầm bệnh về lây cho mọi người.
”
Nhược Khê thở dài nói :
“Tại hoàng thượng ở xa không tận mắt thấy được,chỉ nghe báo cáo tình hình nên không nắm rõ,cũng may lần này có mẫu thân,phụ thân cũng Mạc bá bá của con đích thân đi nên mới chống đỡ được cục diện “.
“Phụ thân con bắt hết những quan viên ăn hối lộ tiền ứng cứu rồi nhốt lại, xong còn ở lại điều động quan lại mới đến,trong thời gian đó ta và Mạc bá bá con phải cứu tế lương thực cho người dân và cứu chữa dịch bệnh cho bọn họ nên mới đi lâu như thế “.
Giai Tuệ nhẹ nhàng nói :
“Lần này người trông có vẻ xanh xao và tiều tụy quá,người nghỉ ngơi đi,vậy phụ thân đâu rồi ạ !”.
Nhược Khê mỉm cười trả lời :
“Mẫu thân bôn ba mấy ngày đường nên có phần mệt mỏi,nghỉ ngơi vài ngày là đỡ thôi,phụ quân con vào cung để bàn giao lại cho hoàng thượng rồi,lần này e là phụ thân con tức giận không hề nhẹ,vì những người phạm tội lần này đều là thân nhân của Lưu Phi phi tử của hoàng thượng ”
“E là lần này trong triều đình lại có cuộc cải cách thay máu rồi “.
Nhược Khê quay sang nhìn Dương Kỳ rồi hỏi :
“Công việc trong bộ binh của con thế nào,có vấn đề gì không,lần này người trong bộ binh của con cũng tham gia mấy người đó “.
Dương Kỳ lễ phép nói :
“Toàn là con sâu mẫu thân ơi,nuôi béo rồi thịt mà,con e không phải mỗi bộ binh của con đâu mà còn liên quan đến nhiều bộ nữa “.
Nhược Khê chỉ cười vì bà biết người con này của bà quá thông minh,nếu hoàng thượng biết trọng dụng nó thì nước Sở sẽ mãi mãi hưng thịnh.
Mọi người cùng vào phòng khách ,lúc này Lân nhi vừa mới tỉnh ngủ,nó mè nheo lao vào lòng bà nũng nịu.
Đây là nhi tử đầu tiên của Thiên Kỳ là đứa cháu đầu tiên của bà nên bà vô cùng yêu quý.
Mộc Thanh vội hành lễ với Nhược Khê,nàng gật đầu mỉm cười nói :
“Thời gian ta đi vắng việc trong phủ con cũng vất vả rồi “.
Mộc Thanh nhẹ nhàng trả lời :
“Con có vất vả gì đâu ạ,toàn Giai Tuệ muội muội giúp con làm thôi,Lân nhi nghịch ngợm con coi còn không nổi đó ạ !”.
Nhược Khê chỉ cười không nói gì,rồi chơi với Lân nhi,chỉ một lúc sau thằng bé lại ngủ gục trên tay nàng,lúc này Nhược Khê mới đưa cho mẫu thân của nhóc.
Do mệt mỏi nên mọi người không làm phiền bà nữa,tất cả đều về phòng nghỉ trưa.
Lúc này thuộc hạ của Lâm Hạo Thiên đã tra ra thân phận của cô nương đó hắn vội vàng đến bẩm báo :
“Hoàng thượng cô nương đó là Tuyên Giai Kỳ là nhị quận chúa của phủ Tuyên Vương ạ “.
Lâm Hạo Thiên gật đầu,Y đã có phần đoán được thân phận của nàng,vì qua điều tra phủ Tuyên Vương có hai nữ nhi song sinh vô cùng xinh đẹp.
Khí chất của nàng ấy thật không tầm thường chàng đã nhận ra khi gặp mặt lần trước,chàng mỉm cười con mắt lóe lên một vẻ tinh ranh :
“Nhóc con, nàng không thoát khỏi bàn tay ta đâu”,
Rồi chàng ra lệnh cho toàn bộ ám vệ rút lui chuẩn bị về lại Lâm quốc,chàng sẽ đường đường chính chính đến Sở quốc để cầu thân với nàng,từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên chàng hứng thú với một người con gái.
Mà người con gái đó thân phận cũng không bình thường,tuy ở Lâm quốc xa xôi nhưng truyền kỳ về hai vị mỹ nhân ở Sở quốc đã đồn đại đi rất xa rồi.
Đến tận gần xế chiều Tuyên Triệt mới trở về phủ,vẻ mặt vui vẻ nghe chừng ông đã giải quyết được hết mọi việc.
Giai Kỳ chạy đến ôm chầm lấy ông mè nheo :
“Phụ thân lần này người đi quá lâu con thật nhớ người “.
Ông dịu dàng xoa đầu nàng rồi nói :
“Lớn rồi còn như con nít,con phải học Tỷ Tỷ của con đi kìa,đoan trang lễ nghĩa sau này mới lấy được phu quân chứ “.
Giai Kỳ cười dí dỏm nói :
“Con không thành thân chỉ ở cả đời với hai người thôi “.
Nhược Khê vừa đúng lúc đi ra mắng yêu nàng :
“Nếu con chịu làm quận chúa ở giá thì tốt quá,ta sợ các vương tôn công tử kia đạp vỡ cửa Tuỷen Vương phủ thôi “.
Giai Kỳ hãnh diện nói :
“Mẫu thân cứ nói vậy,ai dám cả gan làm hỏng cửa của Tuyên Vương phủ chứ,phụ thân con là Chiến Thần lừng lẫy của nước Sở đó “.
Vừa đúng lúc Thiên Kỳ và Dương Kỳ về tới ,Thiên Kỳ nói :
“Nếu vậy muội còn muốn ở giá à,không sợ phụ thân và mẫu thân xấu hổ sao ?”.
Lúc này cả nhà đều phá lên cười,Nhược Khê yêu chiều nói :
“Có ai tiểu thư khuê các như con nói chuyện thành hôn của mình như vậy không chứ “.
.