Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 91: Gừng và thịt



Tiền thị ngẩn ra, rất lâu sau cũng không nói được tiếng nào.

Mãn Bảo liền nhào vào ngực bà, ngẩng đầu nhỏ lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn bà, “Con còn muốn để ngũ ca đi mua thịt về, đến lúc đó băm ra nấu canh cho tam ca, ăn với bánh bao là vừa ngon.”

Tiền thị đang lo lắng sốt ruột cũng không nhịn được cười vui vẻ, xoa đầu nhỏ của bé nói: “Nếu con thật sự muốn làm như vậy, còn không bằng trực tiếp lấy tiền đổi phục dịch cho tam ca con luôn, ngày nào cũng ăn thịt, còn phải phí một lao động đi nấu. Không nói đến khoản tiêu phí này, chỉ nói đến việc lao đinh phục dịch cùng sẽ không phục, đến lúc đó mà cô lập tam ca của con, thì mất nhiều hơn được.”

Nhưng rốt cuộc vẫn là con trai mình, sao Tiền thị có thể không đau lòng?

Dù sao con gái muốn viết văn thì cũng phải qua đó, Tiền thị nghĩ nghĩ, nói: “Bây giờ trời lạnh, có mang nước nóng thì đến bên kia cũng lạnh. Ngày mai bảo đại tẩu con đưa cho con hai cái bánh lớn mang theo, mang cả hũ nước đi, đừng có nghĩ mua thịt, cứ đun cho bọn họ ít nước, cũng đừng chỉ chia cho tam ca con, chia cho cả mấy lao đinh cùng thôn, cùng quê nữa.”

Nghĩ nghĩ, một hũ nước không được bao nhiêu, Tiền thị liền nói: “Còn một thùng gỗ con trong nhà cũng mang luôn đi, đun sôi nước cho vào, dùng vải bịt kín, đun được một hũ lại đổ một hũ, cho dù nước đun sôi không còn nóng, thì cũng không đến mức lạnh như băng, miễn cưỡng ấm được dạ dày.”

Mãn Bảo nghe đến sửng sốt, so ngón tay hỏi, “Mẹ, có phải người đưa tiền cho Tam ca đúng không ạ?”

Tiền thị hoài nghi nhìn bé, không biết sao đề tài lại dời đến chỗ này, bà gật đầu nói: “Nhà nghèo đường giàu, ta cho hắn một trăm văn, phòng khi hắn bị đói bụng, hoặc là sinh bệnh, cũng có thể tiêu tiền mua miếng đồ ăn hoặc là mua chút bình an, làm sao thế?”

Hai mắt Mãn Bảo liền sáng long lanh nói: “Nếu mẹ đưa tiền cho tam ca, vậy chắc chắn nhà khác cũng đưa tiền cho lao đinh nhà họ, mẹ, chúng ta kiếm tiền của bọn họ đi.”

Tiền thị ngồi lên ghế dựa, hỏi, “Con định kiếm tiền của bọn họ kiểu gì?”

Mãn Bảo nói: “Mình bán canh thịt cho bọn họ ạ, một văn tiền một bát!”

Tiền thị liền cảm thấy đứa nhỏ này không chỉ phá của đối với nhà mình, với người ngoài cũng là tên phá của, bà hỏi: “Con biết một cân thịt bao nhiêu tiền không? Nấu canh thịt cho nhiều người như vậy thì phải mất bao nhiêu thịt chứ? Hơn nữa, nấu canh thịt không giống với đun nước sôi, không thể đựng bằng ấm sành được. Con phải mang phủ* trong nhà đi, phủ to như vậy, con lại phải đi mượn xe đẩy tay, tới tới lui lui phí bao công như vậy, không chắc có kiếm được tiền không, còn có khả năng bị lỗ.”

* Cái nồi (từ ngữ thời xưa)

Mãn Bảo liền gãi gãi đầu, không chắc chắn hỏi Khoa Khoa, “Sẽ bị lỗ sao?”

Hệ thống tính toán phí tổn một chút rồi mới hỏi, “Ký chủ cảm thấy một nồi nước cần bao nhiêu cân thịt là vừa?”

Mãn Bảo, Mãn Bảo làm sao mà biết được?

Bé chui vào phòng bếp nhìn nồi nhà bé, à, Khoa Khoa gọi đấy là nồi, nhưng thật ra nó không gọi là nồi, nó gọi là phủ, đúng là rất lớn, lúc trong nhà đun nước, nấu canh đều dùng nó.

Bởi vì nhà bọn họ nhiều người, còn chuẩn bị hai cái luôn.

Đến nỗi cái nồi mà Khoa Khoa nói, Mãn Bảo chỉ thấy qua trên hình ảnh chỗ Khoa Khoa, ít nhất bé lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy nồi, đặc biệt là nồi sắt mà Khoa Khoa nói.

Mãn Bảo ngồi xổm trước phủ lớn nhà bé không biết đường nào mà lần, đối với mấy việc đun canh nấu cơm này bé thật sự không hiểu, vì thế đi hỏi tiểu Tiền thị, “Đại tẩu, nếu ta muốn nấu một phủ canh thịt, vậy phải dùng bao nhiêu thịt ạ?”

Tiểu Tiền thị hỏi: “Cô nhỏ, muội phát tài à?”

Mãn Bảo xoa bụng nhỏ cười ngại ngùng.

Tiểu Tiền thị nói: “Vậy phải xem muội muốn ăn như nào, một phủ nước, nếu muội bỏ một miếng thịt nhỏ vào cũng là canh thịt, bỏ một cân thịt vào cũng là canh thịt, bỏ hai ba cân cũng được luôn, canh sao, chính là có thêm chút dầu mỡ thôi, bỏ thêm muối, thì một phủ nước như vậy chỉ cần tầm tám lạng nửa cân thịt là được.”

Đúng nha, hình như còn thêm cả muối nữa.

Mãn Bảo nhìn lọ muối nhà bọn họ, thấy ưu thương.

Khoa Khoa cũng không nói gì, Mãn Bảo ủ rũ cúi đầu nhỏ về phòng tự hỏi, loại canh gì có thể cho ít muối ít thịt, nhưng vẫn có thể xua lạnh đây?

Khoa Khoa không chút nghĩ ngợi nói: “Canh gừng.”

Mãn Bảo liền hỏi, “Gừng là cái gì?”

Khoa Khoa tìm tìm, tìm đề mục về gừng ra cho bé, thuận tiện lấy hình ảnh cho bé nhìn.

Mãn Bảo vừa thấy liền nhận ra luôn, “Cái này ta thấy rồi, lúc ăn tết nhà chúng ta có mua.”

Khoa Khoa nói: “Gừng có tác dụng xua lạnh ấm thân, nếu ký chủ không nỡ mua thịt, vậy mua gừng cũng được, cái này hẳn là không đắt.”

Mãn Bảo vui vẻ, lấy tiền của bé ra đếm, quyết định sáng sớm ngày mai bé sẽ lên chợ mua gừng, rồi lại đi tìm tam ca.

Đương nhiên, Mãn Bảo có biện pháp gì cũng sẽ không nghẹn ở trong lòng, đầu tiên bé nói cho ngũ ca, bởi vì cái việc nấu canh này bé không biết làm, nhưng ngũ ca có thể làm nha.

Chu ngũ lang cũng thấy vui vẻ, đối với chủ ý muội muội đưa ra, hắn vô cùng tin tưởng, “Mãn Bảo, muội thật lợi hại, đi một chuyến đã nghĩ ra được cách kiếm tiền. Vậy chẳng phải nếu sau này ngày nào muội cũng ra ngoài thì ngày nào cũng có một cái một cái biện pháp?”

Mãn Bảo cảm thấy hắn nói rất có lý, cũng vui vẻ, “Biết làm sao đây, ta chính là thông minh như vậy đấy.”

Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng nhìn bé cười ngây ngô.

Chu tứ lang đã ăn cơm no nằm trên giường, hắn còn đang phải đi xây nhà cho nhà họ Bạch, mỗi ngày đều mệt đến không dậy được, hắn kéo chăn đắp lên người, đánh ngáp một cái: “Đừng cười ngốc nghếch nữa, gừng còn đắt hơn thịt kìa, đúng là ba đứa ngốc.”

Mãn Bảo không vui, nói: “Huynh mới là đồ ngốc ấy, tính trong nhà chúng ta, thôn chúng ta, quê chúng ta, trong cả huyện chúng ta nữa, ta là người thông minh nhất.”

Đây là Khoa Khoa nói đấy nhé!

Hơn nữa miếng gừng sao lại đắt được, Khoa Khoa cũng nói, thứ này vô cùng dễ trồng, chỉ cần đất đủ phì nhiêu, trồng một miếng có thể mọc ra được rất nhiều rất nhiều, vô cùng dễ trồng.

Mắt Chu tứ lang đã sắp nhắm lại, lẩm bẩm nói: “Thật sự đắt, nó chính là dược liệu đó……”

Mãn Bảo không nghe rõ, còn đang thương lượng hành trình ngày mai với Chu ngũ lang.

Bọn họ may mắn, ngày mai chính là phiên chợ, bọn họ có thể kịp đến họp chợ, khi đó trên đường cái gì cũng bán, hẳn củ gừng cũng không khó tìm.

Mãn Bảo vì tam ca, Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng vì tam ca kiếm tiền, trời chưa sáng đã cùng nhau rời giường, hôm nay Chu nhị lang đi họp chợ như thường lệ, không ngại mang theo ba đứa đệ muội đang bôn ba vì tam ca.

Dù sao bây giờ cũng đã bắt đầu vào đông, trong nhà không có chuyện gì làm, một đám trẻ con ở nhà cũng chỉ đi nghịch chó chơi mèo, còn không bằng đi ra ngoài tiêu phí tinh lực đâu.

Trong nhà cũng chuẩn bị đủ củi gỗ cho mùa đông rồi, bây giờ ba chị em dâu tiểu Tiền thị ngày nào cũng ở nhà may vá giày vớ cho bọn hắn, ngay cả vườn rau cũng không còn việc, tự nhiên cũng không hạn chế bọn trẻ ra bên ngoài chơi.

Chờ đến khi Chu nhị lang mang mấy đệ đệ muội muội đi, lúc này Chu tứ lang mới ngẩng đầu lên nói với cha mẹ hắn: “Mãn Bảo nói muốn đi mua gừng thay thịt nấu canh, mẹ, sao người không khuyên nhủ nó?”

“Khuyên thì có ích gì, chờ nàng lên chợ hỏi giá cả xong, đâm phải tường nam, tất nhiên sẽ biết quay đầu lại.”

Chu tứ lang “Dạ” một tiếng, ngồi chờ đến giờ đi.

Kết quả Tiền thị sai hắn, “Đi, đi đổ đầy lu nước đi.”

Chu đại lang đang định đi gánh nước liền dừng bước, Tiền thị nói: “Hôm qua đại ca ngươi gánh nước rồi, hôm nay đến lượt ngươi, sau này ngươi cũng cùng ba ba ca ca của người thay nhau gánh nước đi.”

Chu tứ lang muốn khóc.

Hắn lừng chà lừng chừng đứng dậy, gánh thùng gỗ ra cửa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.