Mãn Bảo cảm thấy cần hỏi sai lại, nhưng cũng cần hỏi lao đinh, chẳng qua bé không gấp, vì thế liền cùng Bạch Thiện Bảo ngồi xổm trước mặt sai lại. Hỏi mấy câu như hắn tên là gì, trước kia vẫn luôn là sai lại hay là vì lần phục dịch này mới tạm thời được chiêu mộ.
Sai lại cảm thấy hai đứa trẻ này hỏi rất kỹ càng tỉ mỉ, tò mò hỏi, “Tiên sinh của các ngươi còn quan tâm cả cái này à?”
“Tiên sinh của chúng ta không để ý, nhưng chúng ta muốn biết nha.” Khoa Khoa nói rồi, đừng nhìn mấy vấn đề điều tra này rất nhỏ, những mỗi điều nhỏ đều có khả năng ảnh hưởng đến hệ thống lớn, cho nên phải tận dụng hết năng lực để thu thập toàn bộ tin tức.
Như vậy mới có thể phản ánh vấn đề một cách toàn diện hơn, cũng mới có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Đương nhiên là, mấy lời này Mãn Bảo nghe không hiểu, nhưng bé đã biết một điều, là phải tận dụng hết năng lực để thu thập nhiều tin tức, hơn nữa Khoa Khoa cũng đưa mẫu cho bé tham khảo.
Mãn Bảo lấy ra thảo luận với Bạch Thiện Bảo, hai người lại điền thêm càng nhiều, dẫu sao, nếu đã muốn hỏi tên người ta, vậy thì cứ nhân tiện hỏi luôn tuổi của hắn, nếu hỏi tuổi, vậy thuận mồm hỏi luôn xem ngươi đã có vợ hay chưa, nhà có con rồi hay chưa có……
Hai đứa trẻ ta một câu, ngươi một lời, liền thêm rất nhiều câu hỏi vào trong mẫu điều tra của bọn họ.
Khoa Khoa im lặng không nói câu gì, bây giờ hai người đang cầm quyển vở nhỏ ngồi xổm trước mặt sai lại, hỏi hắn từng vấn đề một.
Để tránh cho hắn bực bội, Mãn Bảo còn lấy ra một viên kẹo đặt vào lòng bàn tay hắn, mời hắn ăn.
Khuôn mặt vốn đang có chút nghiêm túc của sai lại liền thả lỏng, cắn người miệng mềm, hơn nữa hai đứa nhỏ Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo còn đáng yêu như vậy, hắn liền ngồi xuống mặt cỏ, vung tay lên nói, “Cha ta làm việc trong nha môn, nên ta cũng ở trong nha môn làm việc, nhà ta có ba huynh đệ, ta là lớn nhất……”
Bạch nhị lang cũng thích nghe tán gẫu, ngồi xổm bên cạnh nghe say sưa.
Chu ngũ lang và Chu lục lang vừa thấy thế, liền bắt đầu rón rén bước tới gần chỗ Chu tam lang, thấy hai sai lại khác không phản đối, liền tiếp nhận việc của tam ca hắn, ba huynh đệ cùng nhau chia sẻ công việc, không chỉ có thể thong thả hơn chút, còn thỉnh thoảng được nghỉ ngơi, trò chuyện.
Đám lao đinh đều hâm mộ nhìn Chu tam lang.
Chu tam lang từ trước đến nay luôn thật thà, rất ít khi bị người ta nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhất thời chân tay có hơi luống cuống, không biết là do hoảng hốt, hay là tại gió lạnh thổi, khuôn mặt đỏ hết cả lên.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo hỏi sai lại xong, lại đi hỏi nhóm lao đinh khác, hai người sai lại còn lại cũng tò mò nhìn thoáng qua, Mãn Bảo đặc biệt hào phóng đưa cho bọn họ một viên kẹo, cũng nhiệt tình phỏng vấn bọn họ.
Đương nhiên, nhóm lao đinh cũng đều được một viên kẹo.
Mãn Bảo hỏi đến ai liền cho người đấy một viên kẹo, lúc này nhóm lao đinh đều vô cùng nguyện ý trả lời câu hỏi của bọn họ. Bởi vì lúc trả lời câu hỏi không chỉ có thể dừng việc trong tay nghỉ ngơi, còn có thể ăn một viên kẹo, mấy sai lại cũng không có ý kiến gì.
Bạch Thiện Bảo viết đến nỗi mỏi cả tay, thấy Bạch nhị lang ngồi xổm bên cạnh vừa ăn kẹo vừa nghe ngon lành, cậu liền nhét bút vào tay cậu nhóc, muốn cậu nhóc viết tiếp hộ cậu.
Bạch nhị lang không thích viết chữ lắm, hơi không tình nguyện nhận lấy bút.
Mãn Bảo còn muốn đây, “Ngươi không viết, ta viết!”
“Không được.” Bạch Thiện Bảo không chút do dự cự tuyệt, “Vở này chắc chắn không đủ để viết, chữ ngươi viết không chỉ khó nhìn, còn phí giấy.”
Tuy rằng Bạch Thiện Bảo nói sự thật, nhưng Mãn Bảo vẫn không vui vẻ bĩu môi.
Bé vừa mới học viết chữ, đương nhiên viết không đẹp, về sau chắc chắn sẽ đẹp!
Ba người sai lại không nhịn được tò mò hỏi, “Tiên sinh của các ngươi là vị nào, sao lại cho các ngươi đi ghi chép mấy thứ này?”
Vừa lúc Bạch Thiện Bảo viết mỏi tay, liền ngồi ba hoa cùng bọn họ, khoe Trang tiên sinh của bọn họ lợi hại như thế nào……
Ở trong lòng Bạch Thiện Bảo, Trang tiên sinh thật sự rất lợi hại, ít nhất là lợi hại hơn các tiên sinh trong tộc học nhiều.
Con của ba sai lại cũng xấp xỉ tuổi này, cho nên đối xử với bọn họ rất bao dung, cũng không ngại bọn họ tới công trường quấy rối, bừng bừng hứng thú nói chuyện với bọn họ.
Không khí càng ngày càng hòa hợp, mấy lao đinh chưa được phỏng vấn cũng thỉnh thoáng ngẩng đầu lên nhìn về phía này, mấy sai lại nhìn thấy cũng không răn dạy nữa, càng đừng nói đến quất roi.
Thả lỏng như vậy, nhưng kỳ dị là, tiến độ công trình vẫn rất nhanh.
Một người cuốc đất, một người hốt đất vừa cuốc ra cho vào trong sọt, sau đó hai người nâng sọt đi lấp đất vào hố trên đường quan……
Mọi người phối hợp ngày càng ăn ý, bớt chút thời gian nghỉ ngơi, tốc độ ngược lại còn nhanh hơn trước.
Tới buổi chiều, có người tới đưa cơm tối, sai lại liền cầm cái chiêng gõ leng keng, để mọi người dừng lại xếp hàng nhận bánh bao.
Mỗi người một bánh bao lạnh ngắt, bởi vì buổi chiều Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng làm việc, mấy sai lại nể mặt ba đứa Mãn Bảo, cho bọn họ hai cái bánh bao.
Hai anh em đương nhiên là không ăn, trực tiếp đưa bánh cho Chu tam lang.
Chu tam lang nhìn bọn họ cười, nhét bánh bao vào trong ngực, đi lấy bát của mình múc một bát nước.
Nước là mang tới cùng bánh bao, bánh bao đã lạnh ngắt, đương nhiên nước cũng chẳng nóng được, nhưng tốt xấu gì cũng đã đun qua, hắn uống thử một ngụm, sau đó liền ăn bánh bao với nước lạnh.
Mãn Bảo ngồi xổm bên cạnh nhìn, cùng Bạch Thiện Bảo nuốt một ngụm nước miếng.
Chu tam lang:……
Hắn nghĩ nghĩ, lấy một cái bánh bao ra rồi bẻ hai nửa cho hai đứa bé ăn.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo thấy hắn ăn ngon lành, cũng không biết thứ này ăn không ngon, cho nên trực tiếp há mồm ra cắn một miếng.
Có chút lạnh, cũng hơi cứng, nhưng hai đứa trẻ vẫn như con sói nhỏ cắn đứt từng miếng một, nhai nhai, bình luận: “Có chút ngọt.”
Bạch Thiện Bảo nhai nhai, cố gắng nuốt xuống, nói: “Nếu mềm hơn một chút thì tốt rồi, hơn nữa bột này xay không đủ nhuyễn.”
Chu ngũ lang không nhịn được nói hai người, “Có ăn là tốt rồi, còn kén chọn như vậy, hai cái đứa này, ăn nhanh lên rồi còn dọn đồ đi về.”
Mãn Bảo còn uống một hớp nước lạnh trong bát của Chu tam lang, nhìn tam ca bé một hồi lâu, sau đó trả bánh bao còn thừa lại cho hắn.
Bé nghiêm túc kéo bàn tay thô ráp của hắn nói: “Tam ca, ngày mai chúng ta lại tới xem huynh, đến lúc đó mang canh thịt cho huynh ăn.”
Chu ngũ lang và Chu lục lang:……
Chu tam lang vội vàng nói: “Muội đừng tới nữa, cha mẹ mà biết thì sẽ đánh muội cho mà xem. Chỗ này toàn là lao đinh, muội tới chỗ này làm gì?”
Hắn nói: “Lão ngũ nói muội phải làm bài văn, hôm nay cũng hỏi không ít người, thế chắc đủ rồi đi.”
“Không đủ, không đủ,” Mãn Bảo nói: “Còn chưa hỏi xong đâu.”
Mấy việc học hành này bọn họ lại không hiểu, Chu tam lang có muốn khuyên cũng không biết khuyên như thế nào, chỉ nói: “Ra ngoài nhất định phải gọi ngũ ca muội đi cùng, biết chưa?”
Mãn Bảo gật đầu.
Lúc này mới lưu luyến rời đi.
Bọn họ vừa mới đi chưa được bao xa, đã nghe thấy tiếng gõ chiêng của sai lại, cùng tiếng hô quát, “Nhanh lên, ăn xong rồi thì đi đào tiếp, chỉ còn một đoạn ngắn này thôi, phải hoàn thành trước khi mặt trời lặn.”
Mãn Bảo liền quay đầu nhìn thoáng qua, túm chặt tay nải nhỏ trong tay.
Trong lòng Bạch Thiện Bảo cũng thấy khó chịu, quay đầu định nói chuyện với Bạch nhị lang, đã thấy hắn đang suиɠ sướиɠ nhảy tới nhảy lui trên đường, đành chỉ có thể quay đầu nói với mãn Bảo, “Mẹ ta nói uống nước lạnh dễ sinh bệnh, bọn họ hẳn là nên uống nước nóng.”
Mãn Bảo gật đầu.