Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Chương 26: Hân diện của một người hoàn mĩ



” Thật là anh?”

Tiết San San nhìn người nam nhân trước mặt, cô cảm giác được thanh âm chính mình đang run nhè nhẹ.

Anh cũng lẳng lặng đứng trước cô, sau một lúc lâu, buồn bã nói:” Là tôi, hay là người khác, chuyện đó rất quan trọng sao? Có người tiêu tiền mua cô, mà cô cũng đồng ý, trước sau cũng thanh toán tiền. Cô còn truy cứu người nam nhân kia là ai, có tác dụng sao?”

Cô ngơ ngác nhìn anh, cảm giác được một cỗ tuyệt vọng tràn ngập.

Đúng vậy, có tác dụng sao?

” Tôi không nên hận anh…… Chỉ đổ thừa tôi chính mình rất vô dụng!” Nước mắt của cô bỗng nhiên chảy ra:” Vì sao…… Tôi rõ ràng là thành thành thật thật làm công kiếm tiền, tuy rằng của nghề của tôi sẽ bị nhiều người hiểu lầm, nhưng là tôi tin tưởng chỉ cần chính mình làm đúng, sẽ không sợ người khác nói. Tôi tin tưởng vô luận vị trí hoàn cảnh cỡ nào ác liệt, tôi tuyệt đối sẽ không đánh mất chính mình, tuyệt không đắm mình!”

” Nhưng cô vẫn làm!”

” Tôi không có!” Cô quát:” Tôi cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới làm chuyện như vậy , là thủ hạ của anh không phân tốt xấu liền đem tôi trói lại, anh lại không nghe tôi giải thích, tôi từ đầu tới giờ đều không có đáp ứng quá, là anh bắt buộc tôi!”

Cô càng nói càng giận:” Anh là đồ biến thái! Ai có thể tưởng tượng được, đường đường phó tổng tài Lâm thị, trước mặt người ở bên ngoài là dáng vẻ ung dung, tao nhã, nhưng bên trong cũng là dơ bẩn không chịu nổi!”

Anh nheo lại ánh mắt, hàn quang phụt ra:” Cô nói cái gì?”

Lúc này Tiết San San căn bản quên cái gì là sợ hãi, phẫn nộ cùng khiếp sợ làm cho anh chết lặng.

Cô ngước lên, không chút nào lùi bước nhìn anh, gằn từng tiếng nói:” Như thế nào? Tôi nói sai rồi sao? Luật tiên sinh, nhìn thủ hạ của anh thành thạo giao dịch như vậy, tôi nghĩ anh hẳn là không phải lần đầu tiên đi? Nếu anh không phải sợ bị người khác biết, vì sao muốn tìm con gái qua đêm. (để từ con gái để biết là người còn trinh) Anh là đồ ngụy quân tử! Tôi muốn làm cho toàn thế giới đều biết đến hành vi biến thái của anh.”

” Biến thái?” Anh cười lạnh một tiếng:” Cô hiện tại có thể đứng ở cửa sổ đối với bên ngoài kêu, nói tôi là biến thái, xem mọi người tin tưởng cô, hay là tin tưởng tôi?”

” Kêu liền kêu, ai sợ ai!”

Cô nói xong liền xuống giường, lại phát hiện chính mình một chân còn băng bó. Vì thế cố sức, muốn cởi bỏ sợi dây ra đang cột chân ra.

Anh bỗng nhiên thân thủ đè lại:” Đừng làm loại chuyện vô vị này, chờ vết thương của cô tốt rồi, tôi sẽ an bài cho cô ở đài truyền hình, cho cô tận tình tuyên dương, gièm pha tôi.”

” Anh thật sự ngốc như vậy, cho tôi đi đài truyền hình nói?” Cô không dám tin nhìn anh.

” Chờ cho vết thương của cô tốt rồi, nếu như cô muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản cô.”

Ánh mắt của anh thật giống đại dương sâu thẳm, vọng không thấy đáy, vọng không đến biên, nơi đó kinh đào hãi lãng, nơi đó trầm tĩnh vô ba.

Cô xem không hiểu anh, cho đến giờ phút này, cô biết rõ anh chính là người kia, nhưng cô vẫn là xem không hiểu anh.

” Anh làm sao có thể làm như vậy? Tôi sẽ không mềm lòng, tôi cũng không phải là cô gái không biết gì!”

” Tôi nói là thật.” Anh thản nhiên nói:” Chẳng lẽ cô muốn tôi giết cô diệt khẩu cô mới cam tâm?”

Cô cả người run lên:” Anh từng giết người sao?”

” Cô cảm thấy như thế nào?” Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô.

” Tôi…… Tôi không biết……” Cô lại lâm vào sợ hãi, cô không thể chết, nếu cô chết, cha làm sao bây giờ?

Ngón tay lạnh lẽo của anh bỗng nhiên “phúc thượng”( đặt trên) hai má của cô:” Em là một cô gái thông minh, em biết mình nên làm như thế nào.” (Nhan Nhi: “em” , nghe trông ghê rợn quá, lady: *đập cho một phát* thế thì gọi là gì ? ==’’)

Cô bỗng nhiên cảm thấy chung quanh đều bị một loại không khí tà ác bao phủ, cô muốn chạy trốn, lại trốn không thoát. Xoay qua, trên người anh tỏa ra hơi thở mãnh liệt càng ngày càng gần, sau đó, anh cưỡng chế xoay mặt của cô lại, nhẹ nhàng hôn trụ đôi môi run run. (Nhan Nhi: first kiss!!! Yeah hooooooooo……………, Lady: 2 anh chị đã ooxx rồi mà kưng)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.