“A Vũ, hắn đi rồi sao?” Mộc Mộc bưng một đĩa bánh, bò lên nóc nhà, ngồi bên cạnh Phượng Thiên Vũ.
“Đi rồi.”
“A Vũ, ngươi không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?”
“Hắn đi tìm tiểu tam thì sao a?”
Phượng Thiên Vũ nghe xong liền trầm mặc, Đế Dạ Hiên cótiểu tam, nghĩ tới thôi cũng nổi cả da gà a.
“Hắn sẽ không.”
“Được rồi, A Vũ ngươi tin tưởng hắn, nhưng tin tưởng lời nam nhân nói, heo mẹ đều có thể lên cây rồi.”
“Ta thấy ngươi mới là heo mẹ, cả ngày đều ăn, không sợ béo chết a?” Mộc Thương đi tới, thình lình tuôn ra một câu.
Nàng là heo hóa thành sao?
“Ngươi mới là heo mẹ, cả nhà ngươi đều là heo mẹ, bổn cô nương xinh đẹp đáng yêu như thế này, làm sao có thể là heo mẹ.” Mộc Mộc khí thế hùng hồn phản bác, mắt ngươi để lên trán à, không thấy ta là một đại mỹ nhân hay sao!
Phượng Thiên Vũ cúi đầu, lại tới nữa!
“Các ngươi trò chuyện tiếp đi, ta đi tu luyện.”
Phượng Thiên Vũ nói xong, lưu loát đứng dậy, đi đến gian phòng.
Mộc Mộc cùng Mộc Thương vốn không ưa nhau, hừ nhẹ một tiếng, phòng ai nấy về!
. . . .
Không gian Hồng Liên.
Phượng Thiên Vũ ngồi ở trên Hồng Liên, linh khí trong không gian tự động tràn vào trong cơ thể nàng, thời điểm Thanh Ngư cùng Mạc Sầu phải tốn công sức hấp thu linh lực thì đối với nàng lại đơn giản đến mấy lần.
Tuyết Ảnh đứng ở một bên, nhìn xem nữa tử đang nhắm nghiền hai mắt tập trung ngồi tu luyên trên Hồng Liên, hắn có nên nói cho mẫu thân hắn biết chuyện này không nhỉ?
Được rồi, cũng không cần gấp gáp, về sau nói cũng chưa muộn!
Phượng Thiên Vũ thở ra một ngụm khí, cảm nhận được nguồn linh lực bên trong, lông mày không khỏi nhíu lại, vẫn chưa thể đột phá đến cao cấp Linh Tông, xem ra càng về sau tu luyện lại càng khó hơn nữa.
“Mẫu thân, làm sao vậy?” Tuyết Ảnh đi qua, thuận tay đưa đến một ít quá trám cho nàng.
“Tu luyện đình trệ.”
“Tu luyện đình trệ, mẫu thân có thể luyện đan, thể chất của mẫu thân có chỗ bất đồng, không cần hấp thu linh khí, linh khí vẫn tự động tiến vào cơ thể của mẫu thân mà”.
“Ừ, Ảnh nhi, mấy ngày nữa Vân Thương quốc sẽ có một trận thi đấu, một khi thông qua, chúng ta sẽ được tiến vào Đế Hoàng Thành, lúc đó ngươi không cần phải ra ngoài.” Phượng Thiên Vũ suy nghĩ một chút, rồi nói ra.
Ảnh nhi là Cấm Kỵ Thần Thú, mặc dù đều bị người khác coi là Siêu Thần Thú, con người luôn có lòng tham vô đáy, nếu để cho bọn họ biết được, sẽ nghĩ mọi biện pháp đến đoạt được Ảnh nhi, tuy nàng không sợ phiền toái, nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, phiền toái, nếu tránh được thì nên tránh.
“Mẫu thân, yên tâm đi, ta sẽ không ra đâu!”
“Ừ, ta đi ra ngoài trước nhé.”
Phượng Thiên Vũ vừa trở lại gian phòng, Mộc Mộc liền chạy vào, thở không ra hơi nói: “A Vũ. Mộc Thương. Mộc Thương hắn. Hắn bị một đám nữ nhân vây lại, ngươi nhanh đi cứu hắn đi!”
“Nữ nhân vây lại?” Phượng Thiên Vũ khóe môi hơi co rút, rót một chén nước đưa cho Mộc Mộc: “Yên tâm, hắn có thuấn gian di động, những nữ nhân kia không làm gì được hắn đâu.”
Mộc Mộc cầm chén nước, một hơn uống cạn, vỗ vỗ cái bàn: “Talàm sao lại quên cái này nhỉ, không cần lo lắng a!”
“Nhưng mà, hình như có một nữ tử tên là Thanh Loan gì đấy đang nói chuyện với Mộc Thương hỏi hắn về ngày hôm qua hắn ngồi cạnh một nữ tử đeo mặt nạ.” Mộc Mộc nói xong, nhìn Phượng Thiên Vũ, ngày hôm qua người mang mặt nạ ngồi cùng Mộc Thương không phải là A Vũ sao?
Nàng kia tìm A Vũ làm gì?
“Nàng tìm ta?” Phượng Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi, nữ tử kia tìm nàng làm cái gì, mà thôi, đi xem sẽ liền biết!
“Đi, mang ta đi xem thử.”
“Ừm.”
Mộc Mộc để cái chén trong tay xuống, mang Phượng Thiên Vũ đi xuống lầu, mới vừa bước chân xuống lầu đã trông thấy Mộc Thương đang nói chuyện cùng một thanh y nữ tử.
Hôm nay Phượng Thiên Vũ mặc một bộ áo bào màu trắng, mái tóc đen nhánh được cột cao theo kiểu nam nhân, trên mặt không quên đeo mặt nạ, cả người tản ra hơi thở lười biếng, làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn không thể đoán được là nam hay nữ.
Thanh Loan liếc nhìn nữ tử vừa đi xuống, yếu ớt mỉm cười: “Cô nương hảo khí chất”.
“Không biết Thanh Loan cô nương tìm ta là có chuyện gì?” Phượng Thiên Vũ nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, mới gặp nhau ngày hôm qua, hôm nay liền đặc biệt đến tìm nàng, nhanh như vậy, tin tức của Thái Tử thật là nhạy bén nha.
“Phượng cô nương, chúng ta có thể đi đến một nơi khác nói chuyện được không?”
Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn người chung quanh, trầm giọng nói: “Ừ”.
Bốn người tới một căn phòng tao nhã lịch sự trong trà lâu, trong gian phòng chỉ có Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Loan, Mộc Thương không biết đi đâu, còn Mộc Mộc thì đi càn quét sức hấp dẫn của món ăn!
“Phượng cô nương là người của Vân Thương quốc sao?”
“Không phải.”
“Vậy cô nương có biết về tiểu công chúa của Vân thương quốc không?”
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu: “Ta là người của Đông Dạ quốc, chuyện về tiểu công chúa của Vân Thương quốc cũng đã được nghe qua. Không biết Thanh Loan cô nương hỏi ta vấn đề này làm gì?”
“Thanh Loan là chỉ hiếu kỳ, hôm nay tuy không thể nhìn thấy được dung mạo của cô nương, nhưng Thanh Loan cũng không mất hứng, Phượng cô nương, ngày khác gặp lại.” Thanh Loan mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Phượng Thiên Vũ nhìn bóng lưng biến mất, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Nếu như nàng tin tưởng nàng ta đến chỉ vì muốn hỏi nàng có biết tiểu công chúa của Vân Thương quốc và muốn nhìn dung mạo của nàng, thì nàng chính là heo rồi!
. .
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, bên trong không gian Hồng Liên, Phượng Thiên Vũ vừa mới mở mắt, mấy ngày nay, buổi tối thì nàng tu luyện, ban ngày thì luyện đan, kỹ thuật thuần thục không ít, chẳng qua là linh lực không có dấu hiện tiến triển, xem ra nàng cần phải cố gắng hơn nữa rồi.
“Ảnh nhi, hai ngày nay nhìn ngươi không có tinh thần a, ngươi không sao chứ?” Phượng Thiên Vũ vỗ vỗ mặt Tuyết Ảnh, Ảnh nhi hảo hảo đứng ở trong không gian, bộ dáng trông thật tội nghiệp, không phải vì huấn luyện Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nên mệt mỏi đó chứ?
“Mẫu thân, ta không sao, có lẽ độ kiếp sắp đến rồi!” Tuyết Ảnh vô lực nói, hai ngày nay hắn đang dự trữ lực lượng, một khi độ kiếp bắt đầu, Tử Thiên Lôi kiếp không phải là chuyện đùa giỡn, tùy thời mà có thể lấy đi mạng nhỏ của hắn đấy!
Độ Kiếp?
“Ảnh nhi, vậy hai ngày này ngươi phải nghĩ ngơi thật tốt đó, đến lúc đó sẽ dễ dàng ứng phó hơn.”
“Ừ, mẫu thân, ta đã biết.”
Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh hàn huyên một hồi, mới rời khỏi không gian, bên ngoài trời đã sáng, từ không gian trữ vật Phượng Thiên Vũ lấy ra một kiện áo màu đỏ, đi đến gian phòng Mộc Mộc.
Mộc Thương khẳng định đã thức dậy, chỉ Mộc Mộc vẫn còn đang nằm ỳ trên giường.
Gian phòng của Mộc Mộc sát vách nàng, vài ba bước chân đã đến, Phượng Thiên Vũ trực tiếp đẩy cửa, bước vào.
Nhìn người đang nằm chổng bốn vó lên trời, cái trán Phượng Thiên Vũ rơi xuống ba đường hắc tuyến, cái tướng ngủ này. . . Nàng không dám khen tặng !
“Mộc Mộc, dậy đi.”
“. .”
“Mộc Mộc ”
“Um. Ta đang ngủ mà” trong lúc ngủ mơ màng Mộc Mộc đáp lời, xoay thân kẹp chặt lấy cái chăn, tiếp tục ngủ.
Mộc Thương cầm lấy một lồng bánh bao thơm nức, kinh nghiệm đầy mình nói: “Ngươi gọi như vậy đến sáng mai cũng không được, xem ta.”
Mộc Thương đưa một cái bánh bao đến trước mũi Mộc Mộc, chiếc mũi lập tức phản xạ, hít lấy hít để, sau đó Mộc Thương di chuyển bánh bao qua trái qua phải, chiếc mũi cũng lập tức dời theo!