Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 40: Tiến về Quy Vân sơn 3



Sức mạnh hắc ám chi linh vừa mới phát ra, Cấm trên trán Hà Mã liền bị đánh nát.

Phượng Thiên Vũ cảm giác được nguồn linh lực bắt đầu khởi động, trong nháy mắt, một cỗ khí thế quét sạch mà đi, Phượng Thiên Vũ không một tiếng bay thẳng tới Hà Mã.

Trong tay Thí Huyết lóe ra ánh sáng yêu dị, Phượng Thiên Vũ nhìn Hà Mã khổng lồ kia, một cái xoay người liền xuất hiện ngay trên lưng nó, linh lực khởi động truyền vào Thí Huyết, hung hăng đâm xuống, phòng ngự cường hãn nhanh chóng tan rã.

Phượng Thiên Vũ cầm Thí Huyết, từ nơi nàng đâm xuống kéo xuống một đoạn dài, máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, nhuộm hồng cả mặt nước.

Rốt cuộc, Hà Mã cũng ngã xuống, bọt nước bắn tung tóe, còn chưa kịp lui về liền bị Phượng Thiên Vũ đâm thêm một cái ngay giữa trán.

Đế Dạ Hiên thấy vậy, tiến lên vài bước.

“Dạ Hiên, vừa mới Linh lực của chúng ta đều bị Cấm chỉ rồi, ngươi như thế nào lại phát ra được Linh lực?”

Phượng Thiên Vũ hồ nghi nhìn Đế Dạ Hiên, lúc nãy khi nàng nhìn thấy hắc khí kia, đã thấy không giống với linh lực của Dạ Hiên, xen lẫn trong hắc khí đó là khí tức tử vong.

Đế Dạ Hiên mỉm cười: “Nha đầu, cái này giống với sinh mệnh chi linh của ngươi đó.”

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, nhẹ gật đầu, nguyên lai là giống với linh lực của nàng.

Như vậy là lúc này nàng cũng có thể sử dụng sinh mệnh chi linh hay sao?

Phượng Thiên Vũ lắc lắc tay áo, sớm biết như sẽ không cần xoắn xích rồi, sinh mệnh chi linh thật tốt a.

“Nha đầu, chúng ta đi ra ngoài đi.”

“Ừ.”

. . .

Ở bên ngoài mọi người đang khẩn trương chờ đợi, Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên bước ra từ Chủ Uyển, Kinh Lôi nhìn thấy chủ nhân của mình xuất hiện, giống như cỏ khô gặp nước, một cái lắc mình, chạy trối chết về không gian.

Phượng Thiên Vũ kinh ngạc: “Kinh Lôi đây là thế nào?”

Đế Dạ Hiên ngẩng đầu, nhìn về phía không trung thấy hai con ma thú vẫn trao đổi chủ đề “ngu ngốc” kia, cười nói: “Hẳn là bị hù dọa rồi.”

Phượng Thiên Vũ nhìn theo ánh mắt của Đế Dạ Hiên, khóe miệng nở ra nụ cười.

“Vũ nhi, ngươi không sao chứ?”

Nguyệt Phong, Liễu Nguyệt, Thanh Ngư, Mạc Sầu trông thấy Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên đi ra, đều vây lại, lo lắng hỏi.

Phượng Thiên Vũ nghe bọn họ ân cần hỏi thắm, trong lòng chảy qua một giòng nước ấm, quay đầu lại lôi kéo cánh tay của Đế Dạ Hiên nói ra: “Phụ thân, di nương, các ngươi là đang hoài nghi thực lực của Quốc Sư đại nhân hay sao.”

Liễu Nguyệt nghe vậy, kinh ngạc một cái, ngượng ngùng lại cười nói: “Thực lực Quốc Sư đại nhân không cần bàn cãi a.”

Đông Ngự Phong nhìn Phượng Thiên Vũ, trong lòng nổi lên một loại tâm tình khó chịu không biết tên, trong mắt kia bao hàm quá nhiều thứ, cũng không còn giống như ban đầu là châm chọc cùng chán ghét.

Đế Dạ Hiên nhìn về phía Đông Ngự Phong, đôi mắt màu đen tựa như vực sâu không đáy, lạnh lùng đảo qua Đông Ngự Phong, cái nhìn kia, chính là cảnh cáo!

Đông Ngự Phong thấy vậy, thu hồi ánh mắt, tâm tư bách chuyển, Quốc Sư đại nhân sao lại bảo vệ Phượng Thiên Vũ như thế, chẳng lẽ. Chẳng lẽ Quốc Sư đại nhân yêu thích Phượng Thiên Vũ sao?

Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền nhanh chóng lái đi, không được, Đông Ngự Phong đột nhiên cảm thấy thực lực của Quốc Sư như vậy thật chán ghét.

Giữa không trung Thất Dạ nhìn Đông Ngự Phong, rồi quay lại nói với Tuyết Ảnh: “Nhìn xem, chủ nhân chúng ta mạnh mẽ như thế nào, kẻ lỗ mãng kia lại không hiểu được ánh mắt cảnh cáo của chủ nhân sao?”

Tuyết Ảnh: “Ngươi xác định ngươi là Thượng Cổ Thần Thú, mà không phải là bà tám chứ?”

“Phụ thân, di nương, chúng ta rời khỏi nơi đây, ghé qua chỗ ta nói chuyện đi.”

“Được, những thi thể này cũng cần phải giải quyết.”

Mấy người nói xong, đi đến Trúc Uyển của Phượng Thiên Vũ, khi đi ngang qua Đông Ngự Phong, Phượng Thiên Vũ chẳng thèm nhìn hắn, nói ra: “Tam vương gia, hôm nay náo nhiệt ngươi nhìn cũng đủ rồi, mau chóng trở về đi!”

“Phượng Thiên Vũ, những chuyện ngày hôm nay ngươi làm, cả Hoàng thành đều biết, ta nghĩ ngươi nên cho họ một cái lý do chính đáng, bằng không thì ngươi sẽ mang tội danh giết tỷ sát nương suốt đời.”

Đông Ngự Phong nhìn Phượng Thiên Vũ, mày kiếm nhăn nhăn, Phượng Thiên Vũ làm như thế này thực sự quá ngoan độc, cứ cho là vì báo thù, nhưng tốt xấu gì Phượng Tiêu cũng là Thừa Tướng của Đông Dạ quốc, người ở bên ngoài không biết, có thể nói Phượng Thiên Vũ lục thân không nhận(mất hết tính người).

Hắn không muốn người ngoài nói nàng như vậy.

Đông Ngự Phong bị ý nghĩ của mình làm sửng sốt, hắn tại sao lại không thích người khác nói xấu nàng, hắn rất chán ghét nàng cơ mà, làm sao sẽ. .

Khi Đông Ngự Phong đang suy nghĩ, bên tai truyền đến âm thanh của Phượng Thiên Vũ: “Tam vương gia suy nghĩ nhiều quá rồi, ta làm chuyện của ta, không cần phải giải thích cho bọn họ biết, bọn họ cùng ta không quan hệ, Tam vương gia xin mời..!

Nói xong, mang theo những người khác ra khỏi Chủ Uyển, lưu lại Đông Ngự Phong.

——

“Phụ thân, người kế tiếp ý định làm cái gì?”

Phượng Thiên Vũ nâng chung trà lên, đưa đến bên môi, cánh môi khẽ mở.

“Vũ nhi, ta và di nương con đã bàn luận, ta muốn đi Quy Vân sơn, đi tìm mẫu thân con.” Nguyệt Phong nói xong, lộ ra ý cười: “Vũ nhi, phụ thân thực xin lỗi, mười sáu năm không làm tròn được trách nhiệm, hiện tại phụ thân lại không thể ở bên cạnh con, Vũ nhi, những năm này khổ cho con rồi.”

Đế Dạ Hiên đứng ở một bên, trong mắt tuyệt đối là cưng chiều, mãnh vỡ Thần Ma lệnh ở Đông Dạ quốc hắn cũng đã lấy được, bây giờ phải về Ma giới, không biết nha đầu có nhớ hắn hay không?

“Phụ thân, người muốn đi tìm mẫu thân thì cứ đi đi, Vũ nhi còn có việc, không thể cùng đi với phụ thân.” Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói.

Nàng còn muốn cùng sư phụ học tập thêm một đoạn thời gian nữa, Quy Vân Sơn, nàng sớm muộn sẽ đi đến, chỉ là vấn đề về thời gian thôi.

“Vũ nhi, di nương về cung trước, những thi thể này, di nương cũng sẽ xử lý, ngươi ở đây hảo hảo cùng phụ thân ngươi tâm sự đi, di nương đi về trước a.”

“Ừ, tạ di nương.” Phượng Thiên Vũ vừa cười vừa nói.

“Tốt lắm, di nương đi về trước.” Liễu Nguyệt nói xong, đi ra khỏi Trúc Uyển, nàng còn muốn thay Vũ nhi xử lý tốt những thi thể này.

“Tiểu thư, người xem, lão gia muốn ăn mặc thế này đến gặp phu nhân, nói không chừng phu nhân còn không dám nhận người đâu.” Thanh Ngư cười nói.

Nguyệt Phong không nói gì, Phượng Thiên Vũ nhìn Nguyệt Phong từ trên xuống dưới, rồi nói ra: “Thanh Ngư, ngươi cùng Mạc Sầu mang phụ thân đi mua vài món đồ đi, sắc trời không còn sớm, phải đi nhanh về nhanh.”

“Dạ, tiểu thư.”

“Dạ, tiểu thư.”

Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đồng thời nói, lôi kéo Nguyệt Phong đi ra ngoài, Tuyết Ảnh bị Thất Dạ làm phiền, nhanh chóng trở về không gian, Thất Dạ vừa thấy Tiểu Bạch quay về không gian, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu kiếm chỗ đi ngủ, trong sân nhỏ chỉ còn lại có hai người Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên.

“Nha đầu.”

Âm thanh cực kỳ êm tai vang tới, như phát ra một nguồn độc hùa theo những cơn gió đang mơn trớn nhẹ nhàng trực kích động lòng người.

“Hả?”

“Nha đầu, ta sẽ không trở lại đây một thời gian, ngươi phải biết chiếu cố bản thân cho thật tốt, có biết không.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Phượng Thiên Vũ hỏi, hắn muốn đi đâu?

“Nha đầu, yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đến gặp phụ thân cùng mẫu thân của ngươi, trong khoảng thời gian này, ngươi không được phép làm cho bản thân mình bị thương.”

Nha đầu có rất nhiều kẻ thù, hắn sợ khi không có hắn bên cạnh, sẽ có người tới làm tổn thương nha đầu.

“Dạ Hiên, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho người khác làm tổn thương đến ta đâu.”

Kiếp trước sẽ không, kiếp này sẽ càng không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.