“Nữ nhân quản tốt chính ngươi đi!”
Dạ Huyễn Ngọc không dài dòng nữa, nhanh chóng xông lên đâm mạnh vào bụng của cự mãng!
Chung quanh đây cây cỏ rất nhiều, dù có thể triệu hoán được ma thú nhưng cũng không thể giao chiến, có khi lại hạn chế lại hành động của mình!
Cự mãng sống đã hơn hai trăm năm, rất có linh tính, biết rõ Dạ Huyễn Ngọc đã tìm ra điểm yếu của nó, thân rắn bắt đầu chuyển động cuốn thành vòng tròn, chỉ chừa lại cái đầu để đối phó với Dạ Huyễn Ngọc!
“Ài, quái vật sao?”
Mộc Mộc nghiến răng nghiến lợi nhìn cự mãng đang chiến đấu, ta không tin không có cách nào đối phó được với ngươi.
Dạ Huyễn Ngọc thấy vậy, thu hồi kiếm trong tay, song thủ kết ấn, từng đạo kim quang bay về phía cự mãng, uy lực còn muốn mạnh hơn so với đạo kim quang lần trước!
Mộc Mộc lấy hai tay che lại ánh sáng, mắt to mở ra, đã trông thấy đầu cự mãng máu chảy khắp nơi, đầu đã tách ra khỏi thân thể!
“Dạ Huyễn Ngọc, ngươi lợi hại như vậy, sao từ sớm không giết nó luôn đi?”
Dạ Huyễn Ngọc quay đầu lại nhìn nàng một cái: “Ta thấy ngươi suốt ngày cứ nhao nhao nên mới không thèm cứu ngươi!”
Mộc Mộc bĩu môi, xú nam nhân, nàng nhao nhao hồi nào hả?
“Mộc Mộc?”
Dạ Huyễn Ngọc đưa lưng về phía Mộc Mộc, nhẹ gọi tên nàng!
Mộc Mộc khẽ giật mình: “Có chuyện gì?”
Tự nhiên lại gọi tên nàng sẽ không có chuyện gì chứ?
“Kiếp trước của ngươi là heo đúng không?”
“Dạ Huyễn Ngọc, ngươi dám mắng ta?”
Dạ Huyễn Ngọc nghe xong, xoay người, mắt xanh nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi không thấy thời tiết nơi đây đang chuẩn bị thay đổi hay sao, hay ngươi muốn đứng ở đây chờ chết!”
Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn mây đen giăng kín bầu trời, trong lòng thầm mắng một tiếng: “Nguy rồi, nếu nàng nhớ không lầm, ngày nàng bị bắt là ngày 13, ngày hôm qua, hôm nay, hôm nay là ngày rằm chính là ngày âm, chết tiệt, sao nàng có thể quên mất sự việc này chứ!”
Rất nhanh đuổi theo Dạ Huyễn Ngọc, Mộc Mộc đáng thương lôi kéo tay áo của hắn!
Dạ Huyễn Ngọc dừng bước lại, mày kiếm cau lại: “Chuyện gì?”
“Dạ Huyễn Ngọc, chúng ta hãy từ từ đi được không, tìm một nơi nào đó nghĩ ngơi có được không?”
Mộc Mộc lại không phát hiện ra, giọng điệu của nàng không chỉ có chút cầu xin mà còn xen thêm vài phần làm nũng!
“Ngươi đã mệt rồi sao?”
Dạ Huyễn Ngọc nhìn nàng như sắp khóc, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Đi lên!”
Mộc Mộc nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng từng trận ấm áp tràn ra: “Ta thật không còn hơi sức để đi được nữa, trời sắp tối rồi, còn chuẩn bị mưa nữa, chúng ta tìm nơi nào đó để nghĩ ngơi sẽ tốt hơn đó?”
Dạ Huyễn Ngọc nhìn xem nàng, không biết đang suy nghĩ gì, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Được!”
“Cảm ơn, chúng ta mau đi tìm nơi nghỉ ngơi thôi!”
Mộc Mộc lôi kéo Dạ Huyễn Ngọc đi nhanh về phía trước, nơi có tiếng nước chảy không thể đi đến, cỏ cây cùng trùng độc chiếm đại đa số ở đây, có mong tìm ra được một cái sơn động. !
Nhất định phải tìm được trước khi trời tối!
Dạ Huyễn Ngọc nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng, không rõ ràng cho lắm, nàng đang gấp cái gì, cũng chưa chắc là trời sẽ mưa!
Đúng là trời cao không phụ lòng người, hai người đã nhanh chóng tìm được một sơn động thạch bích!
“Dạ Huyễn Ngọc, ngươi lên trước đi!”
Mộc Mộc nhìn cái sơn động cao hơn hai mét, rồi cất tiếng nói với Dạ Huyễn Ngọc!
Chết tiệt tháng âm, ài, trời còn chưa tối vậy mà linh lực của nàng đang dần hao cạn!
Dạ Huyễn Ngọc nghe vậy, như cười như không cất giọng hỏi: “Ngươi không thể đi lên?”
“Nói nhảm, ta lên được đã sớm lên rồi!”
Hai tay Mộc Mộc chống nạnh, xú nam nhân này không trông thấy bây giờ nàng không còn một chút linh lực nữa hay sao!
Quay đầu thoáng nhìn qua sắc trời, thần sắc Mộc Mộc cứng lại, tới rồi. !
“Dạ Huyễn Ngọc, nhanh lên!”
Dạ Huyễn Ngọc nghe Mộc Mộc hối thúc, nhìn sơn động, một giây sau hai người đã đứng trước cửa sơn động!
“Này, ngươi làm sao vậy, ngay cả đi lên cái sơn động mà cũng không đi được ư?”
Mộc Mộc vẫy vẫy tay: “Vào thôi. Vào rồi hẵn nói!”
Dứt lời, nàng xoay người tiến vào trong sơn động!
Dạ Huyễn Ngọc thấy vậy cũng đi theo!
Đột nhiên, một hồi tiếng quỷ dị truyền đến, như đang gọi ai đó trở về?
Dạ Huyễn Ngọc khẽ giật mình, nhìn người phía trước, rồi cất giọng nói: “Ta đi ra ngoài một chút, ngươi ở đây đợi ta!”
Nói xong nhanh chóng quay người rời đi, bỗng cánh tay lại bị người bắt lấy!
Mộc Mộc ngẩng đầu, hai tay hơi run run nắm chặt lấy tay hắn: “Nhanh trở về?”
Dạ Huyễn Ngọc kéo tay nàng ra, mắt xanh nhìn nàng!
Nàng đang sợ sao?
“Sẽ rất nhanh!” Dứt lời, người đã không thấy!
Sơn động coi như khô ráo, khắp nơi đều là lá khô!
Mộc Mộc ngồi trên đống lá khô, hai tay ôm chặt lấy chân, vùi đầu tại giữa hai chân: “Dạ Huyễn Ngọc, ngươi phải mau mau trở về!”
…..
Bên dưới một gốc cây của Vô Sinh Nhai, hai gã bạch y nam tử đang đứng chờ ở nơi đó.
“Ngươi nói xem điện hạ sẽ sớm đi ra ngoài chứ?”
Một người cầm lấy cây sáo nhìn về phía người bên cạnh: “Với thực lực của điện hạ, nơi đây không thể trói buộc được điện hạ đâu!”
Người kia lại lắc đầu: “Điện hạ nhất định vẫn còn, nếu như chỉ có một mình điện hạ thì chắc chắn người đã đi ra ngoài rồi, ngươi đừng quên lần này bên cạnh điện hạ còn có một người nữa đó!”
“Ai ya, thật không biết điện hạ đang suy nghĩ gì nữa, lại đi cứu người, ta nhớ có một lần có một nữ nhân bắt lấy y phục của người xin cầu cứu, mà người cũng chẳng thèm đếm xía nhìn người ta cơ mà!”
“Đúng đấy, chẳng lẽ điện hạ động tâm rồi?”
“Hình như các ngươi rất quan tâm đến chuyện của ta?”
Ngay khi hai gã bạch y nói chuyện, cách đó không xa một bóng dáng dần dần đi đến.
“Điện hạ, chúng ta nào dám hiếu kì chuyện của người a!”
Hai người lập tức đi tới, trong lòng thở dài, sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc hai người bọn họ đang nhiều chuyện chứ?
Điện hạ cố tình?
“Tìm ta có chuyện gì?”
Hai tay Dạ Huyễn Ngọc thả đến sau lưng, quay đầu lại thoáng nhìn qua sơn động!
Không biết bây giờ nàng thế nào rồi?
“Bạch Dạ, ngươi nói với điện hạ đi!”
Nam nhân cầm cây sáo đẩy đẩy nam nhân bên cạnh: “Ngươi rõ chuyện của nàng hơn ta mà.”
“Hắc Viêm, nói mau!”
Dạ Huyễn Ngọc không kiên nhẫn nói, nha đầu chết tiệt kia vẫn còn ở sơn động, lúc nãy hắn vội đi đã quên mất không lập kết giới cho nàng!
“Điện hạ, thuộc hạ trông thấy Bạch Liên Cung chủ qua lại với Uyên Vương Ác Ma Thâm Uyên!”
Hắc Viêm nhẹ nhàng nói, nhưng bọn họ biết rõ người của Thần Giới cùng người của Ác Ma Thâm Uyên là đại biểu cho điều gì rồi
“Ta biết rồi!”
Hai mắt màu đen của Dạ Huyễn Ngọc chợt lóe lên, tay không tự giác mà nắm chặt lại, người tổn thương nha đầu chính là Bạch Liên!
Tuy rằng khi nhảy xuống vực hắn không có kịp nhìn kĩ, nhưng mà chính bản thể Đằng Xà cũng không muốn bỏ qua cho hắn!
Bạch Liên, ngươi liên thủ cùng với Uyên Vương Ác Ma Thâm Uyên, hậu quả như thế nào? ngươi là người hiểu rõ nhất!
“Các trưởng lão của Thần Giới có biết không?”