Phụ Tử Quan Hệ

Chương 3: An bình



Đương khi cánh cửa của phòng bao được đẩy ra, hai người đi vào từ ngoài cửa sững sờ, ánh đèn trong phòng bao tuy rằng mờ tối, nhưng còn chưa đến nỗi nhìn không rõ tình huống bên trong, Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong nhìn nhau một cái, chỉ chỉ Vu Phong đang nằm trên ghế sô pha, lại nhìn nhìn đứa trẻ nằm bên cạnh hắn, vẻ kinh ngạc trên mặt rất khó kiềm chế, so với Ninh Hiểu Dũng, Đặng Vũ Phong tương đối bình tĩnh hơn chút.

“Bên người Vu Phong sao lại có đứa bé nào nằm kia?”

Đặng Vũ Phong lắc đầu, hắn đem cánh cửa chạm hoa văn kia mở ra, để cho bọn họ nhìn rõ ràng hơn cảnh tượng bên trong. Tiếng bước chân của họ rất nhẹ, nhưng mà vẫn là đánh thức người đàn ông đang ngủ trên sô pha, hắn mở ra đôi mắt giống như chưa từng ngủ, ánh mắt lạnh lùng, sau khi ngửi thấy mùi vị như đậu hũ thối thì đột nhiên ngồi dậy, bé con ngủ đến ngon lành trong lòng hắn rơi phịch xuống nền nhà.

Cậu bé toàn thân đau đớn nhăn cái mũi mở ra một đôi mắt to đen láy, ở trước mặt nó đích thị là một người đàn ông gương mặt lạnh lùng xa lạ, hai người xa lạ còn lại đứng cách nó không xa, trong mắt nó nhất thời toát ra vẻ phòng bị mà trẻ con ít có, ngay cả đau đến kêu ra tiếng cũng đều bị nó âm thầm nuốt vào trong bụng, vô tội ấp úng mà nhìn người đàn ông lạnh lùng.

Đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện khiến mọi người cảm thấy phi thường khó hiểu, Đặng Vũ Phong phản ứng sớm nhất đi qua đem toàn bộ đèn tuýp trong phòng bao bật lên đồng thời gọi phục vụ sinh tới, hắn đã từng nhìn thấy bộ dáng nổi giận của Vu Phong, cả gian phòng bao đều tỏa ra khí tức băng lãnh. Vu Phong chính là người đàn ông vừa mới nằm ở trên sô pha, anh thuộc loại hình tướng mạo cương nghị, đường nét cả người chính là lãnh liệt, vươn thẳng, khiến người ta khó mà tiếp xúc.

Cậu bé ngã ngồi trên mặt đất vô tội ôm lấy góc bàn thủy tinh thô nhỏ, trừng lớn đôi mắt không biết phải làm sao, sau khi người phục vụ đi vào mạnh mẽ lôi nó đem đi, Ninh Hiểu Dũng xùy một tiếng, mắng một câu thô tục.

“Nhóc ăn mày từ đâu tới, đúng là xui xẻo.”

Đặng Vũ Phong tính tình tương đối ôn hòa, nhún nhún vai nói, “Quên đi, cũng đâu mất đi cái gì, chỉ là đồ ăn vặt tặng kèm miễn phí trên bàn thiếu đi chút ít, phỏng chừng là nhóc ăn xin kia là đói bụng.”

Vu Phong như kiểu đế vương không cho phép người khác đến gần vẫn ngồi trên sô pha mắt lạnh nhìn bé trai bẩn bẩn hôi hôi kia rời đi đều không nói một lời nào. Tối nay là họp mặt bạn bè bọn họ, anh đi đến trước giờ hẹn liền ở trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, trước nay đều có tính cảnh giác rất cao như anh có lẽ là bởi vì mấy ngày nay chưa có chợp mắt mới thiếu ngủ, chính là anh cư nhiên không biết nhóc ăn xin kia đi vào lúc nào.

“Vu Phong, sao lại đến sớm như vậy.”

Đặng Vũ Phong ngồi xuống cái ghế sô pha ở bên cạnh anh, chiếc sô pha chất lượng không tốt lắm lún xuống, sau khi người phục vụ rời đi, ánh đèn trong phòng lại trở về dáng vẻ mờ mờ tối tối nguyên bản, ai cũng không nhìn rõ biểu tình của ai, cũng chỉ là vẻ mơ hồ đại khái mà thôi.

Hắn còn chưa đợi được câu trả lời của Vu Phong, ngược lại Ninh Hiểu Dũng đã hồi đáp vấn đề của hắn, “Đương nhiên là khi không có chuyện gì để làm thì tới trước thôi, chuyện này mà cậu cũng phải hỏi.”

Bởi vì xảy ra biến cố nhỏ, nhân viên phục vụ đưa lên đồ ăn vặt khác còn có cả bia miễn phí mà quản lý phân phó, trong khi có những người khác qua lại, câu chuyện phiếm của bọn họ bị cắt ngang, đối với chuyện vặt vừa mới xen ngang ai cũng không đi để ý.

Vu Phong vẫn ngồi nguyên tại vị trí của mình, lặng lẽ uống bia đã được ướp lạnh, những bạn bè khác cũng lục lục tục tục đến rồi, nhất thời không khí trong phòng bao sôi nổi hẳn lên, có cụng rượu, có ca hát, có chơi xắc, náo nhiệt biết bao.

Câu lạc bộ đêm cao cấp như chìa khóa vàng như thế nào lại xuất hiện đến ngay cả quản lý của bọn họ cũng trắm mối không thể giải được, lúc này nhân viên phục vụ xách nhóc ăn mày đến phòng quản lý, chán ghét đem bé con ném xuống đất không nghe không hỏi, đứa bé trai cũng không nói lời nào, mắt to đảo qua lại đánh giá đồ trang trí trong phòng còn cả quản lý sắc mặt lộ ra vẻ hung ác kia nữa.

“Mang ra đi, đến từ chỗ nào liền vứt lại chỗ đó, đừng để tôi lại nhìn thấy tên ăn mày nhem nhuốc này nữa, rước lấy vận xui.” Quản lý còn đang phì phì phì nhổ ra ba lượt một cách mê tín.

Người phục vụ linh động lần nữa túm lấy đứa trẻ không có chút cân nặng lên từ cửa sau quẳng ra ngoài, đi ra đằng trước thì không được, hiện tại chính là giờ cao điểm khách khứa đi tới, giống như nơi cao cấp của bọn họ như vậy lại xuất hiện thứ gì đó không tương xứng, khách khứa sẽ còn trông đợi gì ở câu lạc bộ đêm này của họ nữa.

Bé trai đúng là từ đâu đi vào liền bị ném đi từ chỗ đó, nhân viên phục vụ còn chửi rủa nhóc ăn mày lớn đầu có tật xấu đôi câu, khi ném nó xuống còn vỗ đầu nó thật mạnh.

Nó vừa rồi là đã ăn no, hiện tại không đói.

Nhưng mà quần áo của nó mỏng manh, còn rách chỗ nọ rách chỗ kia, quần áo không che được cơ thể, cũng không giữ ấm được, nhìn đến dòng người sặc sỡ trên đường, còn có xe cộ vụt chạy qua, ngồi xổm trên mặt đất xoa xoa cái đầu vừa bị đánh đau, im lặng dựa vào bức tường phía sau.

Nó không có nơi để đi.

Nó là thằng nhóc ăn mày người gặp người ghét, không có nhà, không có người thân, không có cơm ăn, không có áo mặc.

Từ khi bị phát hiện ăn trộm đồ ăn đến khi bị quẳng ra ngoài vừa rồi nó đều kiên cường không có khóc ra, nhưng là nó bây giờ thực sự đã khóc rồi, ánh mắt vừa mới có sức trừng lớn đã chuyển thành cụp xuống ủ rũ rơi nước mắt.

Chỗ này là chỗ nào nha? Nó không nhớ là bản thân từ đâu đến, bất lực nhìn người lớn dắt tay nhau đi qua trước mặt, không có người chú ý đến nó, lau đi nước mắt, hai mắt đẫm lệ rời khỏi cửa sau, nó cẩn thận từng li không đi ở trên đường, không nghĩ lại gặp được người đàn ông đáng sợ vừa mới tách khỏi nó.

Không biết đi đến nơi nào, cũng đi được không xa, vòng rồi lại rẽ, cậu bé để trần bàn chân đen nhẻm đi vào chốn đăng hồng tửu lục* (=nơi xa hoa), nơi đó có rất nhiều người ra ra vào vào, cũng đậu rất nhiều xe hơi cao cấp, đầu gối nó ngã bị thương rồi, rất đau, dựa vào cạnh cửa của một chiếc xe đua màu xám bạc tuyệt đẹp ôm lấy hai gối ngồi xuống, không thấy buồn ngủ, liền tránh ở chỗ tối nhìn gái gái trai trai ăn vận sặc sỡ ra ra vào vào cửa lớn.

Vu Phong đến câu lạc bộ đêm sớm nhất, nhưng rời đi cũng là sớm nhất, anh thực có thể uống rượu bia cơ bản như đem nước sôi trút xuống. Anh không biết vì cái gì bản thân hôm nay lại muốn rời đi trước, nhưng anh chính là đã làm như vậy, anh là người có lý trí, anh biết bản thân nên làm gì, cũng biết không nên làm gì.

Anh tính lái xe trở về, nhưng mà anh lại nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ tối thui đang ngồi xổm ở bên cạnh cửa xe của anh, trí nhớ của anh tốt lắm, vừa nhìn liền nhận ra là nhóc ăn xin tối nay kia, bé con đỏ mắt đang cong cong nhìn anh, Vu Phong cũng đứng ở nơi đó không làm động tác tiếp theo, nhìn nó.

Từ trong mắt của đứa nhỏ, tựa hồ có lời gì đó muốn nói.

Bé trai nhìn người đàn ông lạnh lùng đó, nó cũng có nhớ được, là người ấy đem chính nó làm ngã lăn ra đất, trên lưng còn đau, chẳng qua nó lại không sợ người ấy, ngược lại là không thích những người khác.

Nhìn nhau một lúc lâu, cậu bé biết mình toàn thân đều bẩn, nắm tay thô sần nắm lại mở ra kéo nhẹ ống quần Vu Phong, cái miệng nhỏ run vì lạnh mở ra nói, “Anh trai, em không có nhà, không có người thân, anh có thể thu nhận em không, em có thể làm việc cho anh, giặt quần áo cho anh, rửa xe, em không thu tiền……”

Vu Phong là nhìn xuống cậu bé, sau khi nghe cậu bé mở miệng, anh chầm chậm ngồi xổm xuống, nhưng đúng là còn chưa thể cùng bé trai này nhìn ngang nhau, đối phương vừa gầy vừa nhỏ, còn đang ngồi, cũng khó trách bảo vệ đều không phát hiện ra bé, anh vươn ngón tay trắng nõn ít phải làm việc ra nhẹ xoa đầu cậu bé, chăm chú nhìn đôi mắt trong trẻo của bé, đáng thương như vậy mà chờ đợi đáp án của Vu Phong, anh nói, “Anh mang em về nhà.”

Cái miệng nhỏ bị lạnh đến phát run của bé trai kéo ra một nụ cười, không khó coi, nhưng mà cái khuôn mặt nhỏ bẩn lem nhem nhìn không ra nụ cười của bé, nhưng Vu Phong dường như là biết bé đang cười, anh mở cửa xe ra, không ngại bé bẩn, liền đem bé con đẩy ngồi lên ghế phó lái, cài tốt đai an toàn.

Anh cũng không biết cớ sao người trước nay lãnh tình như anh lại ma xui quỷ khiến làm loại chuyện này, anh thần kinh rồi sao?

Vu Phong chưa từng có thói quen chăm sóc người khác, nhà anh vẫn đều chỉ có một mình anh, trừ bỏ vài người bạn tương đối thân thiết thỉnh thoảng sẽ đến đây tụ tập, thời điển khác đều là anh một mình ở nơi này.

Nhà cũng không giống nhà, quá lạnh, quá an tĩnh, không có hơi người.

Anh kỳ thực rất thích sạch sẽ, khi lên lầu đều là để cậu bé tự mình lên cầu thang, cậu bé toàn thân đều đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nó sợ rời khỏi anh trai tốt bụng này sẽ phải trở về dập đầu ăn xin.

Vu Phong ở tại tầng năm.

Bé trai lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà sạch sẽ như vậy xinh đẹp như vậy, nó đứng ở cạnh cửa không biết có phải đi lên sàn nhà sạch sẽ này không, chân nó rất bẩn, sẽ đem nơi này bẩn càng bẩn thêm.

Vu Phong không phải là thầy giáo trông trẻ tính cách dịu dàng, anh sẽ không dịu giọng nhỏ lời hỏi bé trai: em năm nay bao nhiêu rồi, em tên gọi là gì, em vì sao lại như vậy……

Anh trực tiếp dùng ngữ khí ra lệnh với cậu bé, chỉ phía cuối hành lanh nói, “Đi ra kia đợi đi, anh tắm rửa cho em.”

Nghe đến tắm rửa, cậu bé không hề không tình không nguyện, nó rất nghe lời mà đi đến phòng tắm, bước đi nhẹ nhàng, như sợ giẫm phải con kiến trên mặt đất, đương nhiên, nơi này bình thường sẽ không dùng đến con kiến để giải trí.

Vu Phong cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, từ trong nhà tìm kiếm khăn mặt mới và khăn tắm trước nay chưa dùng tới đi về hướng phòng tắm, bé con đứng nguyên tại chỗ, tỏ ra hoảng sợ không biết xoay sở, phòng tắm vừa lớn lại vừa rộng, ngay cả sàn nhà đều là lát gạch tráng men.

Nó nhìn Vu Phong không có lời ngon tiếng ngọt quan tâm với nó, ngẩng cái đầu nhỏ khó khăn gọi, “Anh trai.”

Ánh sáng trong nhà tương đối sáng, càng lộ ra rõ ràng vết thương trên mặt bé con, Vu Phong để bé ngồi trên một chiếc ghế đẩu không tương xứng với phòng tắm, cầm lấy vòi sen đang treo, bật nóng lên, vòi sen phun ra dòng nước ấm cuồn cuộn không dứt, anh đem nước xả vào trong bồn.

“Ừm, tắm rửa.” Đáp lại bé con.

Ánh mắt của Vu Phong thực sắc bén, anh cũng không cận thị, đem bé con toàn thân trên dưới đều nhìn một lượt, sau đó liền đem quần áo của bé lột ra ném vào trong thùng rác bên chân, những thứ đó đều là quần áo rách không thể mặc lại nữa.

Bé con lại đau lòng nhỏ giọng nói, “Anh trai, quần áo ném rồi sẽ không có mặc nữa.”

“Mua đồ mới.” Vu Phong đáp lại nó.

Đem quần áo bé con cởi ra, lại nhìn thân thể héo hon của bé, trong đầu chỉ có hai chữ, thực gầy.

Tiêu chuẩn dinh dưỡng không tốt.

Vu Phong nhìn tất cả vết thương trên người bé, xanh xanh tím tím phủ đầy, nhìn bé con, anh cũng không nói gì, nước ấm đã đầy nửa bồn, Vu Phong dùng xà phòng chậm rãi tắm cho bé con, chỗ bị thương cố gắng xoa nhẹ chút, bé con là sẽ không hé răng, nhưng mà đầu mày nhỏ của bé nhăn lại, anh liền biết bé rất đau, một phen tắm rửa tiếp, cũng mất một tiếng đồng hồ.

Tắm rửa cho bé một lượt từ đầu đến chân, trong phòng tắm từ nước bẩn khắp nơi biến thành nước trong nổi bọt nước, cũng là đứa nhỏ từ bẩn thủi đến toát ra sạch sẽ.

Cuối cùng dùng khăn tắm đem bé bọc lại ôm tới trên sô pha trong phòng khách bôi thuốc cho bé, Vu Phong đem thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên gương mặt nhỏ nhắn, sau lưng, trước ngực, đầu gối, đôi bàn chân sạch sẽ của bé con.

Bé con tắm táp sạch sẽ cũng không xấu, mặt rất nhỏ, lại thanh tú, con mắt to luôn nhìn thẳng Vu Phong, tay nhỏ thủy chung níu chặt góc áo sơ mi của anh, muốn buông ra lại không dám.

Vu Phong bôi thuốc cho bé xong, bé con kia đầu gật gật, mơ màng muốn ngủ, nhưng là vẫn cố căng mí mắt nhỏ nhỏ giọng mà nói, “Anh trai, về sau em sẽ chăm chỉ làm việc……”

Vu Phong lau khô tóc của bé, đem bé ôm lên giường của mình, lại nhìn bé con, cái gì cũng không nói, sau đó ngồi trong phòng khách hút thuốc, hút được nửa điếu, đem điếu thuốc dập tắt ở trong gạt tàn, trở về trong phòng nghỉ ngơi.

Ôm lấy bé con ngủ, thực an bình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.