“Công chúa, không tốt rồi.” Bích Diệp kêu to chạy vào.
Phù Lạc tâm nhất thời căng thẳng, vội vàng lấy tay sờ sờ cổ, hoàn hảo, đầu vẫn còn, chỉ sợ sau thời điểm này, đầu không còn ở trên cổ. Tại đây mạng người như cỏ rác, vừa nghe đến cái gì không tốt, Phù Lạc liền có cớ hoài nghi là hoàng đế muốn giết chính mình nha. Nàng cũng không biết vì sao vẫn có cái loại ảo giác này, tóm lại cảm thấy dường như hoàng đế muốn giết mình a.
“Công chúa, Lăng tiểu chủ kia đã xảy ra chuyện.” Bích Diệp thở hổn hển nói.
Phù Lạc hít sâu một ngụm “Được rồi, sau này chỉ cần không phải Hoàng Thượng nói muốn chém đầu ta, ngươi cũng không cần kích động như thế, làm ta sợ muốn chết.”
“Nô tỳ đáng chết.”
“Đừng nói đáng chết, mỗi người đều không đáng chết. Nói đi, nàng làm sao vậy?”
“Lăng tiểu chủ suất bị trật chân.”
“Như thế nào mà trật?” Phù Lạc cũng không nghĩ tới chính mình câu đầu tiên hỏi nói cư nhiên lại như vậy, mà không phải là”Có nặng lắm không a, nhanh thỉnh Thái y a” hay tương tự thế, xem ra chính mình cũng bị hậu cung tràn ngập mưu kế này khiến lạnh lùng hóa.
“Nghe nói là, Ngụy tiểu chủ đẩy Lăng tiểu chủ một chút, Lăng tiểu chủ liền theo bậc thang thượng quăng ngã xuống.”
“Nghiêm trọng lắm sao?”
“Nghe Thái y nói, chính là trật chân, chỉ sợ cần nghỉ ngơi chút đỉnh, hai tháng sẽ tốt lại.”
“Ngươi vì sao nói không tốt?” Phù Lạc cảm thấy chuyện này chẳng qua là trong lúc đó tiểu chủ hậu cung tranh đấu, có liên quan chính mình hay sao a.
“Công chúa, tiểu chủ này xảy ra chuyện, bề trên hội trách cứ người phụ trách huấn luyện lễ nghi tú nữ là ngài a.”
Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến
“Phù Phi nương nương, Quý phi nương nương mời ngươi đến Khánh Đồng hiên một chuyến.” Khi không Ngọc quý phi liền mau chóng sai người đến truyền Phù Lạc vậy a.
“Được rồi, phù bản cung đi đổi xiêm y đã.”
Phù Lạc đứng dậy đi vào nội thất, Bích Diệp cùng Bích Ngô đang muốn xoa phấn miêu mi cho nàng, thì lại bị nàng ngăn trở.
“Bích Diệp, có thể hay không đem của ta mặt trang điểm tái nhợt một chút a. Bích Ngô, tùy tiện vãn một búi tóc là được rồi, không cần quá sạch sẽ, tốt nhất là có chút hỗn độn a.” Hai cái nha đầu đều là nhân tinh (ý người thông minh), vừa nghe lời này như thế nào lại không biết tâm ý của Phù Lạc chứ.
Hiện tại đành phải làm bộ như thân mình không tốt, lấy đó để ứng phó Ngọc quý phi, tuy nói chuyện cũng không có gì to tát, nhưng là Phù Lạc cũng không muốn làm cho người ta lấy cớ lưu lại, đến lúc đó cho dù Ngọc quý phi có xem đến tình tỷ muội có khả năng trừng phạt mình, nàng này là phi tử điều bát, phỏng chừng chính mình cũng là khó thoát khỏi bị trách phạt, bất quá sợ nhất vẫn là sau này bị dùng làm bia đỡ trước hoàng đế.
Cứ như vậy một thân tố y, Phù Lạc ốm yếu đi tới trước mặt Ngọc quý phi.
“Thần thiếp thỉnh an quý phi nương nương.” Ngồi xuống rồi đến thời điểm đứng lên, còn cố ý quơ quơ thân mình, Bích Ngô chạy nhanh tiến lên đỡ lấy nàng, Phù Lạc nhìn thoáng qua nàng, trong lòng thoáng nghĩ quả nhiên là 1 nha đầu thông minh đặc sắc.
“Muội muội thân mình làm sao vậy?”
“Mấy ngày trước đây nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại.”
“Bản cung thấy lúc ngươi trách phạt Lí mama, thân mình còn tốt lắm a.” Ngọc quý phi lạnh lùng hừ nói.
Phù Lạc không nói tiếp, không biết tiếp cái gì, Lan hiền phi hiện tại đã có mặt ở phiên tòa, xem ra hôm nay cũng thật có chút hương vị Hồng Môn Yến.
“Lí mama phạm lỗi bản cung đều biết, nhưng nàng dù sao cũng là mama hàng lão trong cung, lại là ân nhân đại hoàng tử, chính bát phẩm chưởng tán, như vậy sẽ không có, ngươi làm như vậy có phải có chút quá tay, nhỡ Hoàng Thượng truy vấn, bản cung trả lời như thế nào?”
“Nương nương giáo huấn phải, là thần thiếp quá xúc động, thần thiếp cam nguyện lĩnh phạt.”
“Hiền phi tỷ tỷ người xem phạt như thế nào a, Lí mama dù sao cũng là vú nuôi đại hoàng tử, cũng là người từ cung ngươi mà ra a?”
“Lí mama sau khi thành chưởng tán, sẽ không là người Tường Vân cung nữa, thần thiếp cũng quản không được nàng, chi bằng hết thảy nương nương làm chủ vậy, chính là lần này nàng quả thật quá đáng, cư nhiên dám đánh mắng nhóm tiểu chủ mới tới. Thần thiếp nghĩ đến Phù phi muội muội mặc dù có chút xúc động, nhưng lại có tình có lý, mong rằng nương nương khoan nhượng Phù phi muội muội đi.”
Phù Lạc trong lòng đối Lan phi có đôi phần tán thưởng. Về tình thì nàng ta cùng Lí mama kia có quan hệ, nhưng lại vì chính mình mà cầu tình, chẳng trách trong cung đâu cũng ca tụng nàng là đệ nhất tốt bụng a. Đáng tiếc Phù Lạc lạo xem qua khá nhiều tiểu thuyết, căn bản sẽ không tin tưởng trong cung này có người tốt.
“Phù phi còn không mau tạ ơn Hiền phi tỷ tỷ đã cầu tình cho ngươi, nếu cứ như vậy, liền phạt phụng nửa năm đi. Ngươi cũng nên sửa tính tình của ngươi, nếu Hoàng Thượng trách phạt xuống dưới, ngay cả bản cung cũng cảm thấy mất mặt.”
“Đa tạ Quý phi nương nương, Hiền phi nương nương.” Bị nhân trừng phạt, vẫn phải mang mặt mỉm cười như cũ cảm ơn, cấp bậc thấp chính là uất ức a, chẳng trách mỗi người đều muốn đạt tới vị trí cao, trở thành hoàng hậu chấp chưởng hậu cung quyền cao chức trọng nha.
“Lần này gọi ngươi tới còn có chuyện Lăng tiểu chủ hòa Ngụy tiểu chủ kia, mới vài ngày liền ra chuyện gièm pha như vậy, Phù phi ngươi phụ trách huấn luyện tú nữ như thế nào vậy?”
“Thần thiếp đã nhiều ngày thân mình không tốt, vẫn không thể đi Thể nguyên điện, không thể tưởng tượng lại xảy ra việc này, thỉnh nương nương tha thứ. Thần thiếp tuổi trẻ không biết, mong rằng nương nương lại phái người đến hiệp trợ ạ.”
“Sai lầm rồi, chính là sai lầm rồi, còn dùng thân mình không tốt đến từ chối. Ngươi đi chép《 nữ giới 》mười lần, xem xét lại tính tình của mình.” Quý phi tức giận đến mức mắt đều trợn tròn.
“Vâng ạ.” Phù Lạc thực ủy khuất cáo lui.
“Công chúa đừng để ở trong lòng, Quý phi nương nương cũng là ngại Hiền phi nương nương, mới không thể không trách phạt người.”
Phù Lạc đối Bích Diệp vì Ngọc quý phi nói tốt có một tia kinh ngạc, nhất mực nghĩ nàng cũng là vì trấn an chính mình, cho nên cũng không để ở trong lòng.
Thể nguyên điện
Lăng Nhã Phong nhìn thấy Phù Lạc xuất hiện, lập tức giãy dụa yếu ớt đứng dậy thỉnh an.
“Muội muội có thương tích trong người không cần đa lễ. Bản cung chính là đến xem thương thế của ngươi, ngươi chịu ủy khuất rồi, có cái gì cần cứ việc phân phó thị tì, hảo hảo dưỡng thương.” Nói rồi lại ý bảo Bích Diệp cùng Bích Ngô đem mang vật phẩm bổ dưỡng đặt lên bàn.
“Tạ nương nương quan tâm, Ngụy, Ngụy Lan nàng ra sao rồi ạ, nương nương ~~” Lăng Nhã Phong vẫn là cố ý dựa vào thị tì mà thi lễ. Đối mặt với Lăng Nhã Phong có đôi chút kiêu căng tự cao như vậy, Phù Lạc tâm chợt trầm xuống, xem ra lại là một người khó đối đầu a.
“Bản cung đã muốn trách phạt nàng, tranh thủ tình cảm hại người như vậy bản cung cũng hồi bẩm Quý phi, đem nàng biếm làm cung nữ.” Phù Lạc tự mình nâng Lăng Nhã Phong đứng dậy.
“Ngụy Lan muội muội thiếu suy nghĩ, cũng là nhất thời hồ đồ, nương nương cũng không thể nào ~~”
“Nhã Phong muội muội tâm địa của ngươi thật tốt, chính là người như vậy ở trong cung tuyệt không thể nuông chiều. Muội muội hảo hảo dưỡng thân mình, chuyện này của nàng ta đừng lo lắng.”
“Vậy, tháng sau khiêu vũ ~~?”
“Bản cung cũng thực tiếc hận.”
“Thảo phong vũ là vì chúc phúc triều đại ta hưng thịnh vĩnh hằng cát tường chi vũ, thần thiếp cũng muốn góp chút công sức, nương nương hãy cho Nhã Phong ở phía sau màn vì nhóm tú nữ khiêu vũ mà gảy đàn, coi như là hết lòng hết sức vậy.”
Nhược hôm nay là gặp được chủ tử này, có lẽ đều cho rằng ở phía sau màn gảy đàn tranh thì có cái gì có thể hấp dẫn Hoàng Thượng, cũng sẽ không tạo ra uy hiếp gì, nói vậy cũng không hội cự tuyệt.
“Như vậy có thể hay không quá ủy khuất muội muội?”
“Sẽ không ạ, Nhã Phong chỉ cần vì cát tường chi vũ đóng góp một phần tài cán liền cảm thấy mỹ mãn.”
“Vậy được rồi.”
Ra khỏi Thể nguyên điện, Bích Ngô nhẹ giọng nói, “Nương nương vì sao đáp ứng Lăng tiểu chủ a, nghe nói nàng ta từ nhỏ cầm kỳ thư họa mọi thứ giai tinh, như vậy chỉ sợ ~~”
Phù Lạc cười cười “Nàng là người như vậy Hoàng Thượng sớm hay muộn cũng sẽ sủng ái, chính là vấn đề thời gian mà thôi, bản cung cũng không nghĩ cự tuyệt nàng mà làm cho nàng đối bản cung ghi hận trong lòng.”
Trong khi đó ở Thể nguyên điện Lăng Nhã Phong lại đang mỉm cười, vì Phù Lạc ngốc nghếch mà bật cười. Chỉ cần chính mình có thể trở thành người được Hoàng Thượng sủng ái nhất, phi tử hiện tại đều sẽ trở thành nhất thời. Từ khi còn ở nhà tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng cải trang đi vi hành mà nàng quyết vì mục tiêu trở thành thê tử của hắn mà phấn đấu.
Ngày kế Phù Lạc thực kinh ngạc phát hiện, Ngọc quý phi cư nhiên hạ mình đến Hạm đạm hiên vấn an chính mình. Sau ngày hôm qua cùng cái loại chí công vô tư trừng phạt, Phù Lạc có chút không thể thích ứng.
“Muội muội đã khỏe chút nào chưa?”
“Tạ Quý phi nương nương quan tâm, thần thiếp tốt hơn nhiều.” Phù Lạc hơi hơi nhất khuất, rồi thi lễ.
“Cái gì mà nương nương với không nương nương, lức chỉ có 2 tỷ muội ta, kêu bản cung Ngọc Dung tỷ tỷ là được.”
Phù Lạc không có trả lời, trong lòng hừ lạnh nói, tả một câu bản cung hữu một câu bản cung không phải là ở nhắc nhở chính mình không cần quên thân phận sao?
“Muội muội còn vì chuyện ngày hôm qua sinh khí với tỷ tỷ sao? Lúc ấy Lan hiền phi đã ở tràng, bản cung muốn bao che ngươi, chẳng phải là cấp nàng lý do đấu võ mồm sao, muội muội phải thông cảm bản cung khó xử a, cái chức chưởng lý lục cung này, một cái bất công sẽ làm cho người ta nhàn rỗi nói hết bài này đến bài khác, muội muội không biết trong đó bao nhiêu vất vả cùng ủy khuất, bản cung nhiều khi nửa đêm ủy khuất khóc đến tỉnh đâu.” Lời nói ra, còn dùng khăn tay giả ý lau khóe mắt.
“Muội muội biết sai rồi, mong rằng Ngọc Dung tỷ tỷ tha thứ.”
“Đây mới là hảo muội muội của bản cung a, trong cung này chúng ta không giúp đỡ nhau, chả nhẽ hồ ly tinh này còn có thể giúp đỡ chúng ta sao? Nga, đúng rồi, nghe nói ngươi đáp ứng làm cho Lăng Nhã Phong ở thảo phong vũ hiến nhạc?”
Phù Lạc hiện cuối cùng hiểu được Ngọc quý phi không tiếc hạ mình đến Hạm đạm hiên này là vì như vậy.”Đúng vậy.”
“Ngươi, người này ngốc tử a, ngươi cũng biết Lăng Nhã Phong từng bái đệ nhất thiên hạ nhạc công Trang Du hiện đã mất tích làm sư phụ, nghe nói một thân cầm nghệ đã muốn xuất thần nhập hóa, ngươi, này không phải cho nàng 1 đại cơ hội trời cho ở trước mặt hoàng thượng mặt mày rạng rỡ sao?”
“Vậy, thần thiếp không biết a, hiện tại làm sao bây giờ a?”Phù Lạc giả mang 1 cái bộ dáng không biết, trong cung này ở mặt ngoài càng là người thông minh bị chết càng nhanh, vẫn là bạn trư ăn lão hổ vẫn là hơn.
“Nay chỉ có thể dùng kế làm cho nàng không được đánh cầm.” Khuôn mặt đẹp đẽ quý giá Ngọc quý phi hiện lên một tia dữ tợn.
“Thần thiếp ngu dốt ~~”
“Việc này không phải sở trường bày trò của muội muội hay sao. Ngày khác tìm cái không phải, dùng tới chỉ hình ~~” Sau một câu nói thì thầm của Ngọc quý phi, sắc vọng tiếng cười còn dữ tợn.
Phù Lạc trong lòng một trận ác hàn, mỹ mạo như thế, ác độc như thế, hậu cung này đem một đám mỹ nữ như hoa đều biến thành ác ma.”Thần thiếp đã biết.”
“Đúng rồi, muội muội y phục yêu thích như thế nào thay đổi? Ta thấy nguyên lai vẫn là tốt nhất, ung dung đẹp đẽ quý giá, thế này mới có uy nghiêm của công chúa Ngọc thực quốc chúng ta, hiện tại nhan sắc tuy rằng thanh thoát, nhưng thất chi ngả ngớn, muội muội chắc cũng biết bản cung lời nói gì a?”
“Ung dung đẹp đẽ quý giá bốn chữ, chỉ có tỷ tỷ mới làm được rất tốt, thần thiếp cho dù sam y này, cũng hiển không ra ung dung đẹp đẽ quý giá, sao dám noi theo tỷ tỷ.” Miệng tuy rằng khiêm tốn, trong lòng lại đem tám đời tổ tông Ngọc Dong mắng vạn lần, phỏng chừng trước kia quần áo Phù phi thích cũng là chịu sự mê hoặc của Ngọc Dong đi.
“Ân.” Ngọc quý phi nhất thời cứng đờ, miệng cười chợt tắt, dặn Bích Diệp cùng Bích Ngô hảo hảo chiếu cố chủ tử chính mình rồi bước đi.
Phù Lạc uể oải nằm trên nhuyễn tháp không nhúc nhích, nói chuyện cùng nữ nhân trong cung cũng thật mệt.
Thể nguyên điện
Đau xót chuyện Lí mama cuối cùng cũng trôi qua, tại đây trong cung này đều hình thành thói quen huyết tinh cùng tử vong. Thời điểm Phù Lạc lại bước vào Thể nguyên điện, liền nhìn thấy một đám giống như nữ nhân điên cuồng, không biết ở quần ma loạn vũ cái gì. Cuối cùng mới biết được đây là điệu mà tuyển tú nữ lần trước khiêu trong thảo phong vũ, Phù Lạc cảm thấy có một chút bất mãn với sở thích thẩm mĩ này, làm cho đám nữ tử nhảy dựng cả lên thà để Trư bát giới nhảy trông còn đẹp hơn bao nhiêu.Bất quá khiến cho nhân buồn cười vẫn là kẻ múa dẫn đầu Ngô mama kia, nhảy dựng lên giống như hắc tinh tinh.
“Ngô mama, ngươi dạy họ khiêu cái gì vậy?”
“Hồi nương nương, lão nô đang giáo nhóm tú nữ thảo phong vũ.”
“Thảo phong vũ là khiêu như thế này sao, lúc ban đầu là ai biên luyện a?”
“Hồi nương nương, lão nô cũng không biết. Lão nô cũng là theo một lần mama giáo tập nơi đó học được.”
“Nói như vậy thảo phong vũ bất quá chỉ là do mama giáo tập đời trước truyền lại phải không? Không phải lão tổ tông quy định khiêu như vậy đúng không?”
“Chuyện này… này, hồi nương nương, lão nô cũng không biết.”
“Lui ra đi. Sau này không cần dạy nhóm tú nữ này thảo phong vũ, về phần thảo phong vũ bản cung đều có an bài.”
Phù Lạc nhớ tới lần trước hoàng đế nhìn đến chính mình phi tử sắp sửa sủng hạnh khiêu điệu nhảy thứ nhất cư nhiên là như thế này, cái biểu tình kia nhất định xem tốt lắm, xem ra Lăng Nhã Phong bị thương chân thật ra nhân họa đắc phúc, miễn 1 trận khôi hài này.
“Bích Ngô, ngươi nói trong cung ai khiêu vũ tốt nhất xem a?”
“Hồi nương nương, Lê Uyển viên Liễu A Man Liễu tiểu thư hẳn là khiêu tốt nhất.”
“Liễu tiểu thư?” Phù Lạc đối Bích Ngô đối của nàng xưng hô phi thường hiếu kì, Bích Ngô xem như cũng là “Lão nhân” trong cung, đối nhân xử thế cho tới bây giờ đều rất đúng mực, huống chi là đối nhân xưng hô. Tiểu thư này ở trong cung nhưng là cái từ rất hi hữu.
“Liễu tiểu thư là bốn năm trước Hoàng Thượng mang từ ngoài cung trở về chuyên trách giáo tập vũ đạo, phụ trách giáo tập vũ đạo yến hội trong cung, nô tỳ cũng chỉ là từ rất xa nhìn thấy qua Liễu tiểu thư khiêu vũ, thật sự là giống như thiên nhân bình thường. Nghe nói Liễu tiểu thư năm đó sinh ra là vũ kĩ danh khắp thiên hạ, nhưng là Hoàng Thượng đối nàng vài phần kính trọng, lễ ngộ có thêm, cấp Liễu tiểu thư đãi ngộ không thua gì chính tam phẩm phi tử trong cung, nhưng là Liễu tiểu thư cũng không phải phi tử, cho nên trong cung mọi người xưng nàng Liễu tiểu thư.”
“Bích Ngô, ngươi đi hỏi thăm xem Liễu tiểu thư ngày thường thích cái gì?”
Bích Ngô lên tiếng liền rời đi.
“Công chúa, ngươi đây là tính ~~?”
Phù Lạc đối với Bích Diệp thản nhiên cười, cũng không trả lời, với sự tình chưa có hoàn thành xong nàng cũng không muốn cho nhiều người biết, nhược không khiến cho nhiều người chế giễu.
Bích Ngô rất nhanh quay trở lại, đáng tiếc mang về đáp án đúng Phù Lạc kỳ vọng. Nàng chỉ nói Liễu A Man ngày thường chỉ động tâm đối với múa, cả ngày chính là yêu vũ thành si, chuyện khác cũng không có ham. Đối với người như vậy khó động tâm nhất cũng thành dễ động tâm nhất. Đáng tiếc trùng hợp Phù Lạc thiếu mất cái “lễ vật” động tâm Liễu A Man. Tỷ như người yêu nhạc khúc ngươi có thể đưa khúc phổ, người yêu thích tranh ngươi có thể đưa danh họa, nhưng là tại cái niên đại này người yêu khiêu vũ, ngươi cũng không có VCD có thể đưa cho nàng a, ngay cả vũ phổ đều không có.
Thông qua Lê uyển viên dọc đường đi Phù Lạc đều thực không yên, không biết có mời được Liễu A Man hay không, muốn làm động lòng nghệ nhân luôn có vẻ khó chơi.
Chưa kịp bước vào Thính hương tạ, Phù Lạc liền thấy được từ rất xa 1 thân ảnh hàm vũ như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, một cái trượng trưởng bạch đoạn bị nàng hạ bút thành văn, vũ thành hoa cỏ, vũ thành vân thủy, vũ ra tuyệt đại tao nhã, cũng vũ ra nàng đối nhân thế cảm thụ. Trong nháy mắt nàng vũ động, Phù Lạc cảm thấy có lẽ Liễu A Man thấy từ khi nàng đi vào thế giới này đây chính là nữ nhân xinh đẹp nhất.
Xem nàng đã khiêu vũ xong, Phù Lạc mới cho người thông báo.
“Dân nữ tham kiến Phù phi nương nương.”
“Liễu tiểu thư không cần đa lễ, mau mau xin đứng lên.” Phù Lạc tự mình tiến lên đem nàng nâng dậy.
Phù Lạc nhìn ra Liễu A Man hoang mang, hai người như vậy ngày thường không hề cùng xuất hiện, vì sao Phù phi muốn đích thân bái phỏng nàng a?
“Thật không dám giấu diếm, ta lần này tới là có việc cầu Liễu tiểu thư.” Phù Lạc cố ý xưng ta, mà không xưng bản cung, chính là không nghĩ cấp nàng cảm giác cao cao tại thượng. Đến gần Phù Lạc mới phát hiện vị Liễu tiểu thư này tuy rằng mi thanh mục tú, nhưng là nếu so sánh cùng mỹ nữ hậu cung thì cũng không hơn là mấy, nhưng là thời điểm nàng vũ động toát ra, liền đem mỹ nữ hậu cung xuống 1 bậc, khi đó nàng có khí thế giống như là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cái loại này chỉ khiến cho người ta si mê hướng về, Phù Lạc có một chút có thể lý giải hoàng đế đối của nàng có cái nhìn khác, thời đại này con người đối với âm nhạc vũ đạo đều có vô cùng nhiệt tình cùng sùng bái.
“Dân nữ không dám nhận.”
“Liễu tiểu thư cũng biết tú nữ mới tuyển muốn khiêu thảo phong vũ a, ta chính là muốn mời tiểu thư có thể làm giáo tập thảo phong vũ lần này.”
“Dân nữ không dám, gần đây dân nữ vâng mệnh giáo tập”Nguyệt đản” ca múa, ứng phó đã gian nan rồi, mong rằng nương nương bao dung.” Liễu A Man phi thường sảng khoái liền cự tuyệt, nàng tuy rằng không biết vị này nương nương vì sao đột nhiên hảo tâm muốn chính mình vì tú nữ giáo vũ, nhưng là kia tất nhiên cũng là một loại thủ đoạn tranh thủ tình cảm nơi hậu cung, nàng là không nghĩ sẽ liên quan tới phân tranh này đi.
“Vậy coi như chưa nhắc đến đi, bất quá ta có một phần nho nhỏ lễ vật đưa cho Liễu tiểu thư, thỉnh tiểu thư nhận lấy đi.” Nói xong cũng không đợi nàng nói ra cái gì vô công không chịu lộc linh tinh mà đứng dậy đi ngay.
Sau khi bước nhanh ra khói Thính hương ta tươi mát, Phù Lạc lập tức chậm lại cước bộ, từng bước một mà đi, không yên sợ hãi Liễu A Man như vậy liền làm cho chính mình đi rồi.
“Phù phi nương nương xin dừng bước.”
Nghe được Liễu A Man kêu gọi, tiểu mưu kế được thực hiện Phù Lạc dường như cười cười, sau xoay người lại khôi phục một mảnh bình tĩnh.