Phù Thế Phù Thành

Chương 7: Chẳng có gì thuộc về tôi



“Nếu không giận nữa thì
hãy cười lên xem nào”, Trì Trinh hỏi, vẻ thăm dò.

Tuần Tuần khẽ nhếch môi
đúng như Trì Trinh muốn.

“Thôi, cô đừng cố cười
nữa. Nhưng khóc thì có thể. Hay là tôi cho cô đánh tôi mấy cái vậy? Tôi biết là
cô rất muốn đánh tôi”.

“Không liên quan gì đến
anh”, Tuần Tuần đáp như một cái máy.

“Vậy thì là chuyện của Tạ
Bằng Ninh rồi!” Trì Trinh khoanh tay trước ngực, “Cô có vẻ rất để tâm đến anh
ta. Không có anh ta thì không thể sống được sao?”.

“Anh ấy là chồng tôi.”

“Là người chồng mà trong
lòng chỉ có người khác”, Trì Trinh nhấn mạnh.

Tuần Tuần nói như thể chỉ
để cho một mình mình nghe, “Thật ra có rất nhiều chuyện tôi không so đo tính
toán, anh ta sỉ nhục sự tôn nghiêm của tôi thì thôi, nhưng bây giờ anh ta còn
sỉ nhục cả trí thông minh của tôi nữa”.

“Tôi làm thế nào để biết
được rằng anh ta đang đùa cợt với trí thông minh của cô được?”

Tuần Tuần quay sang nhìn
Trì Trinh bằng ánh mắt như muốn nuốt trôi anh ta.

Trì Trinh xoay người,
ngồi ngay ngắn lên và nói: “Tuần Tuần, cô có thể nói cho tôi biết, vì sao cô
lại lấy anh ta không?”.

Tuần Tuần suy nghĩ một
hồi lâu, “Vì tôi không biết là vì sao mình lại không lấy anh ta. Mẹ tôi làm đủ
mọi cách để tôi lấy anh ta, anh ta cũng mong muốn như vậy. Tạ Bằng Ninh là
người không có khiếm khuyết lớn, tôi luôn tin rằng anh ta là sự lựa chọn tốt
nhất cho cuộc sống yên ổn của tôi suốt một đời”. Cô nói, như tự chế giễu mình,
“Hồi ấy anh ta còn là một bác sĩ, tôi nghĩ, một ngày nào đó đột nhiên đổ bệnh,
bên cạnh có một người thấy thuốc thì cơ hội được cứu sống sẽ lớn hơn rất
nhiều”.

Trì Trinh châm biếm, “Tôi
xuất thân là một người học dược, nhà tôi chuyên bán thuốc. Nếu cô lấy tôi thì
khả năng uống nhầm thuốc sẽ ít hơn nhiều”.

Tuần Tuần không thèm để ý
đến những lời ấy.

“Quả thực, tôi rất ngốc,
nhưng điều tôi mong muốn là một cuộc sống giản dị tối thiểu nhất. Anh ta không
cần phải yêu tôi đến mức si mê, đắm say, cũng không cần phải vì tôi mà lao vào
chỗ hiểm nguy, chỉ cần anh ta cho tôi một gia đình, chẳng nhẽ yêu cầu như vậy
cũng coi là quá đáng ư?”

“Không hề quá đáng”, Trì
Trinh nói, “Nhưng, nhiều khi, vì cô đòi hỏi quá ít, nên người ta mới không dành
cho cô thứ gì và kết quả là cô chẳng có gì cả”.

Tuần Tuần cúi đầu, “Tôi
không hiểu những lời anh nói”.

Trì Trinh phì cười, “Tất
nhiên là cô hiểu, cô là cao thủ cố tình giả vờ hồ đồ mà tôi từng gặp. Nói như
vậy có nghĩa là, hai chúng ta rất hợp nhau”.

“Tất nhiên là hợp nhau,
nếu tôi là cây bút chì thì anh chính là chiếc gọt bút chì, sinh ra là để tôi
hao mòn.”

“Tôi rất thích cách ví
von này”. Ánh mắt của Trì Trinh không giấu được được nụ cười, còn Tuần Tuần vẫn
giữ nguyên vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Có ai nói với cô rằng
nhìn qua thì thấy cô có đôi mắt rất ngây thơ không?”

“Cám ơn”, tuy chẳng còn
lòng dạ nào, nhưng Tuần Tuần cũng quyết định chấp nhận lời khen đó.

Trì Trinh đáp với vẻ
khách khí: “Không cần cám ơn, vì tôi nói rằng ‘nhìn qua’, chứ không phải tôi có
ý khen đâu. Khi cô không nói, ánh mắt của cô rất trống rỗng. Phần lớn đàn ông
đều thích anh mắt ngây thơ của phụ nữ, tôi cũng như vậy, bởi ánh mắt ấy khiến
người ta cảm thấy tội nghiệp và muốn được che chở. Nhưng bây giờ thì tôi rất
hoài nghi, ánh mắt ngây thơ của cô không phải vì không biết gì, mà vì cái gì cô
cũng biết”.

“Thế ư? Sao tôi lại không
biết nhỉ?”

“Xem kìa, cô lại giả vờ
không biết rồi. Những người biết nhiều thường suy tính trước sau khi làm một
việc gì đó, và thường thường hay dừng lại, bởi vì họ quá rõ hậu quả của chuyện
đó.” Trì Trinh nói chẳng đâu vào đâu, “Cô có biết vì sao những người lính lại
là những người tuổi đời còn trẻ và đầy nhiệt huyết không? Là bởi vì họ ít tuổi
nên họ chưa hiểu được sự quý giá của cuộc sống và nỗi sợ của cái chết. Nhưng
khi họ đã hiểu ra rồi thì khôn ranh hơn hẳn và chẳng còn mấy tác dụng. Con
người ta càng hiểu rõ thì lại càng thấy sợ, vì vậy người già mới sợ chết. Dũng
cảm không phải là một đức tính tốt đẹp, mà chỉ là sự vô tri và trống rỗng trong
một khoảnh khắc. Nếu người ấy nói lúc nào cũng tỉnh táo, thì chẳng qua là họ đã
bị thứ gì đó che mắt, và điều đó khiến người ta tạm thời quên đi hậu quả của
nó”.

“Anh cũng là người suy
nghĩ rất nhiều, đúng không?”, Tuần Tuần nói.

Trì Trinh cười vẻ bí
hiểm, “Đâu có, đó là những lời của một ngời bạn cũ nói với tôi. Huống chi tôi
lại ít tuổi hơn cô, ngốc nghếch hơn cô, nhưng cản đảm hơn cô, vì thế tôi dám
rời xa Thiệu Giai Thuyên, người mà tôi rất yêu, còn cô thì không dám!”.

Tuần Tuần cười với vẻ ủ
rũ: “Quả thực, tôi chỉ là một cái túi, đáng để cho người ta cưỡi lên đầu lên
cổ”.

“Đừng có lừa dối tôi, vì
thực ra chuyện của Tạ Bằng Ninh và Thiệu Giai Thuyên cô đều đã biết. Tôi thấy,
chưa hẳn cô đã yêu chồng đến thế đâu, nhẫn nhịn và dịu hiền nhiều lúc chẳng
khác nhau là bao. Trong lòng cô sớm đã có tính toán, suy cho cùng đó là vì cô
sợ cuối cùng thì lưới thủng cá chết, chẳng được gì”.

“Thế bây giờ thì thôi
được gì?” Một lần nữa Tuần Tuần lại bị Trì Trinh chọc tức, cô không muốn nghe
những lời tồi tệ như thế về bản thân từ người khác.

“Cô được sự ổn định không
phải lo cơm áo như trong giấc mộng của mình!” Trì Trinh chỉ ra không chút kiêng
dè, “Đơn giản là vì cuộc sống mà cô mong muốn, lấy mộ người không yêu để sống
cho qua ngày, điều đó cũng có nghĩa là bán mình một cách hợp pháp. Vì thế cô
không dám giơ tay chỉ chân với người bỏ tiền ra mua, biết rõ là người ấy cưỡi
trên đầu, thế mà cô vẫn tự lừa dối mình, lừa dối người, giả câm, giả điếc, việc
xét về bản chất thì có khác gì với việc nhận tiền rồi mặc cho người ta muốn làm
gì thì làm của một kỹ nữ?”.

Tuần Tuần lập tức xuống,
đóng mạnh cửa xe lại. Anh ta đã nhìn thấy hết tất cả những gì lộ ra người của
cô mà vẫn chưa thoả mãn, còn muốn lột hết áo ngoài quần trong của cô ra để mà
bình phẩm, đến nước này thì không thể nào chịu đựng được thêm nữa.

“Ha ha, ngượng quá hoá
giận à? Xem ra tôi đã nói đúng rồi”, Trì Trinh dựa vào ghế cười đắc ý.

“Cứ cho là tôi mong muốn
cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc và ổn định thì có gì là sai? Bất cứ người
phụ nữ nào cũng mong muốn như vậy. Một người ra vẻ công tử như anh có tư cách
gì mà phán xét tôi về đạo đức”. Tuần Tuần trả lời, “Đừng có tưởng biết được một
chút bề ngoài thì có thể nhìn thấu mọi việc, có những chuyện không đến lượt anh
phán xét bừa bãi đâu. Tôi đã chịu quá đủ cuộc sống không biết ngày mai sẽ như
thế nào rồi! Cứ liên tục chuyển nhà, từ nhà trọ này sang nhà trọ khác, có tiền
thì tiêu, bữa trước thì ăn toàn thịt, bữa sau lại uống nước lã! Mỗi năm khi Tết
đến, xuân về lại sợ nhất là cảnh các chủ nợ thi nhau đến nhà đòi tiền, mỗi khi
có được thứ gì tốt đều lo lắng đó là thứ mà cha lừa lấy được từ tay người khác.
Họ ly dị nhau, tôi theo mẹ tôi, mẹ đã qua tay hết người đàn ông này đến người
đàn ông khác, để tôi có thể vào được trường trung học trọng điểm, bà sẵn sàng
ngủ với người phụ trách giáo vụ! Khi âu yếm, những người đàn ông ấy đều nói sẽ
lấy bà, nhưng chỉ có bà mới tin vào điều đó, thật ra tất cả đều là đồ tồi!”.

Trì Trinh cũng bước xuống
xe rồi đứng ở chỗ cách không xa cô lắm, nhìn Tuần Tuần đi đi lại lại với khuôn
mặt đỏ bừng như một con thú bị dồn đến đường cùng.

“Năm mẹ tôi với bố dượng
bắt đầu qua lại với nhau, hễ bố dượng đến là mẹ lại bảo tôi sang ngủ ở phòng
bên. Vì sợ vợ cả của ông đến, nên mỗi lần gặp nhau họ đều rất cẩn trọng. Một
tháng mẹ tôi chuyển nhà đến ba lần, lúc nào cũng như để mắt ở phía sau lưng,
nhưng khi vụng trộm lại quên khoá cửa. Tôi nhớ có một buổi tối, bên ngoài trời
mưa rất to, đúng rồi, hôm đó trời mưa! Họ quấn lấy nhau ở sau bức rèm, còn tôi
thì đã ngủ, bỗng nhiên có người từ bên ngoài mò vào, sau này tôi mới biết đó là
một tên trộm. Trong nhà tôi, thứ đáng giá nhất chính là chiếc váy nhảy của mẹ,
đến cả một bộ bàn ghế cho ra hồn cũng không có, thế mà tên trộm cũng còn biết,
hắn lục tung mọi thứ lên, tôi nằm im không dám mở mắt ra, vì sợ nếu kêu lên thì
hắn sẽ giết chết tôi và hai người đằng sau bức rèm. Tôi cứ nằm im nhắm mắt như
vậy, đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng, bên cạnh gối của tôi là một con dao
chẻ củi đã mòn lưỡi, nếu tôi động đậy chắc hẳn đã mất mạng. Nhưng mẹ tôi và
người kia không hề hay biết, không ai biết gì.”

Chứng kiến sự giận dữ của
Tuần Tuần, Trì Trinh cũng cảm thấy mình hơi quá đà, vội đi đến bên, xoa xoa vai
cô, “Tất cả đều là những chuyện đã qua, hơn nữa cũng không phải là không có ai
biết, chẳng phải có tôi đây sao. Tôi biết!”.

“Chết tiệt!”.

Trì Trinh không dám cười
thành tiếng.

Tuần Tuần hoàn toàn không
để ý đến anh ta, cũng không thèm để ý xem những từ ngữ mình dùng có làm mất thể
diện không, cô cứ nói. Cô nói không phải để cho Trì Trinh nghe, mà nói với
chính mình, nói với một Triệu Tuần Tuần đang run rẩy bên trong con người cô,
nói như đã lâu lắm rồi không được nói.

“Số phận của mẹ tôi là số
ruồi bâu, chú Tăng cuối cùng cũng đã lấy bà. Bà vô cũng mừng rỡ, nhưng những
người trong gia đình họ Tăng thì hận bà thấu xương. Chú Tăng có một người con
trai, hai người con gái, hai người con lớn đều đi khỏi nhà. Mẹ tôi tưởng rằng
mình đã thắng, nhưng bà không hề biết rằng không có ngày nào chú Tăng không
nghĩ đến hai người con ấy, chỉ cần chú ấy mềm lòng nghe theo sự đe doạ của họ
thì ngay lập tức ngày hôm sau tôi và mẹ tôi phải trở về căn phòng trọ. Tăng Dục
luôn luôn đối địch với tôi, còn tôi, chẳng dám đắc tội với bất cứ ai. Tôi là
một đứa trẻ tốt, đứa trẻ ngoan, nhìn thấy ai cũng cười, đối với ai cũng lễ
phép, có như vậy mới khiến mẹ tôi hài lòng, mới có thể có được một chiếc kẹo từ
nhiều người thân thích của nhà họ Tăng. Sau năm mười bốn tuổi, tôi không còn
phải buồn rầu vì cái ăn cái mặc, ở trong một căn phòng rộng, nhưng tôi biết, dù
chỉ là một chiếc cốc trong đó cũng không phải là của tôi. Không có thứ gì thực
sự thuộc về tôi!”

Dường như nói đến đây
Tuần Tuần cảm thấy hơi mệt, cô dựa vào cửa xe, giọng trở nên bình tĩnh hơn.

“Anh nói tôi bán mình cho
Tạ Bằng Ninh cũng được, có những tính toán nhỏ mọn cho mình cũng được, mong ước
lớn nhất của tôi chỉ là mỗi ngày khi tỉnh dậy thấy rằng mọi thứ của ngày hôm
nay giống như của ngày hôm qua, tất cả đều vẫn còn, tất cả đều không thay đổi.”

Trì Trinh cũng dựa vào xe
như cô. Một lát sau, như nhớ tới điều gì đó, lật tung hàng ghế phía sau lấy ra
một vật rồi kéo tay Tuần Tuần chạy về phía toà nhà. Vì là ban đêm nên chiếc
thang máy từ tầng hầm lên trên đã đóng lại, Trì Trinh kéo tay cô đi theo lối
thoát hiểm. Tuần Tuần không chịu đi theo, Trì Trinh doạ: “Cô ở lại chỗ không có
lấy một bóng người như thế này, không sợ tên trộm cầm con dao bổ củi lại xuất
hiện à?”.

Nói rồi Trì Trinh làm
điệu bộ như định bỏ đi, Tuần Tuần cuống lên vội gọi anh ta đứng lại, quay trở
lại xe ôm chiếc túi có con mèo bên trong. Con người ta bao giờ cũng biết tránh
điều hại tìm điều có lợi theo bản năng, Tuần Tuần không thể để con mèo ở lại
nơi nguy hiểm như thế này.

Khi lên đến tầng trệt,
Trì Trinh vẫn chưa chịu dừng lại mà cứ đi tiếp theo cầu thang bộ ngoằn nghèo.
Đến cửa của cầu thang tầng thứ mười bảy, họ mới dừng lại và thở hổn hển.

Trì Trinh vừa thở vừa
cười, “Sức khoẻ của cô rất tốt, theo kịp tôi”.

Tuần Tuần còn mang thêm
cả con mèo, nên lúc này vẫn chưa đứng thẳng lên được, “Nếu không có sức khoẻ
tốt, thì làm sao có thể tồn tại được. Ngay cả khi anh bị ngã quỵ thì tôi cũng
vẫn không ngã quỵ đâu!”.

Trì Trinh đón lấy cái túi
đựng con mèo vác lên vai, nói: “Lúc xuống nhớ là đừng có bắt tôi phải cõng cô
đấy!”.

Cho đến khi mệt gần đứt
hơi họ mới đẩy được cánh cửa của tầng thứ ba mươi mốt, rồi chạy vội ra lan can
và ngồi ngay xuống nền đất.

Câu đầu tiên sau khi hồi
phục lại khả năng ngôn ngữ của Tuần Tuần là: “Phiền anh cho tôi một lý do,
chúng ta trèo lên đây để làm gì?”.

Tuần Tuần cố đứng lên,
đưa mắt nhìn bốn phía. Nhìn những kiến trúc có tính mục tiêu xung quanh, cảm
giác phương hướng của cô dường như được lấy lại. Đây không phải là sơn cùng
thuỷ cốc, mà là khu đô thị mới mọc lên và cô không chỉ một lần đi qua nó. Toà
nhà mà cô và Trì Trinh đang đứng phần nhiều là khu trung tâm mua sắm và nhà
hàng, mấy năm trước còn được coi là kiến trúc cao nhất thành phố, vì nó nằm
trên một đỉnh dốc.

Trì Trinh ra hiệu cho cô
đến bên cùng anh ta đứng dựa vào lan can nhìn xuống bên dưới. Hàng lan can bằng
sắt không mới không cũ, nhưng nó vẫn khiến cho Tuần Tuần có cảm giác lo lắng về
độ vững chắc, nên cô không chịu bước đến gần. Thấy thế Trì Trinh kéo mạnh tay
cô đến bên. Tuần Tuần sợ độ cao, vội nắm chặt lấy tay vịn của lan can, hé mắt
nhìn xuống dưới, thế mà vẫn thấy chóng mặt như muốn rơi xuống.

“Dù tôi có lên cơn giận
dữ, thì tôi cũng không bao giờ nhảy xuống dưới đó đâu!”, cô rụt đầu lại, trịnh
trọng nói với Trì Trinh.

“Thôi được rồi, đến gần
hơn một chút cũng không chết đâu.” Trì Trinh chìa tay về phía Tuần Tuần, “Đưa
cho tôi, tiền!”.

“Làm cái gì thế?”

Trì Trinh không nói gì,
thò tay vào chiếc túi của Tuần Tuần tìm tập tiền vừa nãy mới đưa cho cô.

Tuần Tuần ngơ ngác: “Nếu
có muốn cướp thì cũng chẳng cần phải leo lên tận tầng thứ ba mươi mốt như thế
này đâu!”.

Trì Trinh đưa chiếc hộp
trong tay cho Tuần Tuần, “Cô đưa tiền cho tôi, cái này sẽ là của cô”.

Tuần Tuần cầm lấy, mở nắp
chiếc hộp được gói rất xinh xắn ra, bên trong đó là một đồ trà bằng xương và sứ
rất đẹp. Trong bóng đêm, màu trắng ngà của nó càng trở nên mềm mại hơn, vừa
nhìn cũng biết đó là một vật quý, nhưng cô không cần nó.

“Đó là bộ đồ trà tôi chọn
mua cho mình sáng nay, bây giờ thì tiền trao cháo múc, tôi bán nó cho cô, tuỳ
cô muốn là gì nó thì làm.”

“Tôi cần đến thứ này làm
gì?” Tuần Tuần cầm bộ đồ trà, vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu Trì Trinh có ý định
gì.

“Muốn làm gì thì làm .”
Trì Trinh lấy chiếc ấm có hoa văn rất đẹp, giơ lên trước mặt, ngắm nghía một
lúc rồi nói: “Cần tôi làm mẫu cho cô không?”

Nói xong, Trì Trinh ném
mạnh nói xuống nền xi măng của ban công ngay trước mặt Tuần Tuần, chiếc ấm vỡ
tan tành.

Tuần Tuần cảm thấy tiếc
đứt ruột, đẩy con người không biết tiếc của ấy một cái, “Anh phá hoại đồ vật
như vậy, không sợ bị sét đánh à?”

Trì Trinh đáp: “Đồ của
tôi, tôi thích làm gì thì làm, thần sét cũng chẳng thể làm gì được….. tất
nhiên, bây giờ thì nó đã là của cô.”

Vừa nói Trì Trinh lại lấy
một chiếc cốc có tai ra, cố nhét vào tay Tuần Tuần. Tuần Tuần không chịu, tìm
cách đẩy trả lại anh ta. “Tôi không điên như anh đâu, muộn rồi, tôi phải về
đây.”

Trì Trinh lui lại mấy
bước, châm chọc: “Về muộn thì sao nào? Ai ở nhà đợi cô? Ngay đến con mèo cũng
đã được cô mang lên đây rồi. Lúc này Tạ Bằng Ninh chẳng thèm nghĩ xem cô đang ở
đâu đâu, trong lòng anh ta, cô chẳng khác gì chiếc cốc này, cũng chỉ là vật
trang trí mà thôi.”

Chiếc cốc đang trong tay
cô, nó mang cho cô cảm giác mát lạnh, tinh tế và rất đẹp, nhưng cô không thích
nó.

“Tôi nhắc lại một lần
nữa, cuộc sống của tôi không liên quan gì đến anh.”

Trì Trinh chặn đường đi
của cô một cách thô lỗ.

“Để tôi đoán một lần nữa
nhé, đến nước lúc này cô vẫn nghĩ đến chuyện giữ gìn quy củ, không để người
khác nắm được đằng chuôi, càng không muốn để nhà chồng mất mặt. Có
thế thì khi ly hôn mói được chia thêm một phần tài sản, để không đến mức độ
thiệt thòi! Tôi nói không sai đấy chứ…”

Đầu của Tuần Tuần nóng
bừng lên, cô không kịp suy nghĩ, giơ tay ném thẳng chiếc cốc có tai về phía cái
khuôn mặt đáng ghét ấy.

Trì Trinh nghiêng đầu,
tránh được cú ném một cách rất dễ dàng.

Khi nghe tiếng cốc sứ rơi
xuống và vỡ tan, Tuần Tuần không khỏi sững sờ. Vừa mới đây thôi nó
còn là một vật rất hoàn mỹ, thế mà bây giờ chỉ còn là một đám mảnh vụn trên nền
xi măng.

Trì Trinh đứng một bên vỗ
tay, “Xem ra cô vẫn là người có khí phách đấy, như thế đúng rồi!” Không chờ
Tuần Tuần kịp phản ứng, Trì Trinh lại cầm tay cô ấn vào một chiếc cốc khác.

“Cô đã nói rằng, chẳng có
cái gì thuộc về cô cả, đúng không? Cái này không phải sao? Chỉ cần không phạm
pháp thì chẳng ai có quyền trói buộc cô, cô thích thì giữ lại, còn nếu không
thích thì cứ việc đập tan nó đi, cô có quyền quyết định tất cả mọi việc của
chính mình!”

Tuần Tuần nhắm mắt lại.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, mỗi một tiếng động kèm theo tiếng vọng, nó khiến
người ta nghe mà thấy rùng mình.

Lúc này, cô không còn tâm
trí nào mà nghĩ đến việc hai người lên cơn điên có khiến cho bảo vệ của toà nhà
có tới can thiệp hay không.

Đây là đồ vật của cô, cứ
cho là cô đập tan hết, cứ cho là cô vượt qua giới hạn một lần thì ngày mai vẫn
sẽ cứ tiếp tục.

Cho đến khi chỉ còn lại
một chiếc cốc cuối cùng, Tuần Tuần giơ tay lên, rồi lại bỏ xuống.

“Không đập nữa à?” Trì
Trinh hỏi.

“Không đập nữa, chỉ còn
lại một chiếc cuối cùng, tiếc lắm, nếu đập nốt thì chẳng còn thứ gì nữa.” Tuần
Tuần miết ngón tay cái lên trên lớp men của chiếc cốc, đứng trên mép của ban
công. Những chiếc đèn nhấp nháy ở phía trước mang đến cho người ta một cảm giác
xa xôi, lay động xen chút chóng mặt, cả thành phố như một khối bồng bềnh giữa
vũ trụ bao la.

“Cô đã đến nơi này chưa?”
Trì Trinh hỏi.

Tuần Tuần lắc đầu. “Những
nơi mà tôi tới không nhiều.”

Con mèo trong túi cố gắng
giãy giụa trong khoảng không gian chật hẹp một cách thiếu kiên nhẫn, kêu “meo
meo”.

Tuần Tuần khẽ dỗ dành nó.
“Thôi được rồi, được rồi, bây giờ chúng ta sẽ về nhà.”

“Còn kêu nữa là sẽ cho
mày đi hoang đấy, cũng chỉ tại mày mà ra.” Trì Trinh nói, giọng đe doạ.

Tuần Tuần nói: “Mèo là
loài động vật rất coi trọng nơi mình sống, nó không cần một chỗ quá rộng, bằng
lòng sống trong một không gian nhỏ, nhưng nhất định phải xác nhận rằng nơi đó
là lãnh địa của mình. Xét theo góc độ này, tôi còn không bằng con mèo. Anh đã
đúng, tôi lấy Tạ Bằng Ninh, nhưng chưa có một ngày nào tin tưởng rằng anh ta
thuộc về tôi.”

Nói rồi Tuần Tuần quay
đầu lại nhìn Trì Trinh, “Thực ra, tôi không hề hận Tạ Bằng Ninh, trong lòng anh
ta không có tôi, nhưng cũng chưa hẳn tình cảm tôi với anh ta sâu đậm, cho dù
hàng ngày tôi giặt giũ, nấu nướng cho anh ta, nhưng tôi không bao giờ để ý xem
anh ta nghĩ gì. Cuộc sống như vậy cứ trôi qua, và tôi thì ảo tưởng nó sẽ kéo
dài, thật là buồn cười. Bây giờ thì anh ta đã bất chấp cuộc hôn nhân của chúng
tôi trước, tôi không làm như anh ta, bởi tôi không có một người để mà nhớ mà
thương như Thiệu Giai Thuyên.”

“Thế thì cô hãy rời anh
ta đi!”

“Rời xa anh ta rồi thì
sao nào? Đối với một người phụ nữ đã từng ly hôn, người đàn ông tiếp theo có
chắc là tốt hơn người trước không?”

“Nếu cô không thử thì làm
sao biết?”

Tuần Tuần mỉm cười không
đáp.

Trì Trinh không hiểu, con
người ta cứ đi mãi trên một con đường mà quên mất rằng vì sao mình lại xuất
phát. Hôn nhân cũng như vậy, quán tính đẩy người ta tiến về phía trước, nhưng
muốn quay đầu lại thì cái giá phải trả còn cao hơn.

Làn gió đêm đìu hiu khẽ
vờn mái tóc Tuần Tuần. Má phải của cô có một lúm đồng tiền, tuy cô không có vẻ
đẹp làm người ta phải sững sờ khi nhìn thấy, nhưng nét thanh tú trên khuôn mặt
cùng với chiếc lúm đồng tiền rất duyên khiến không ít người thấy xao xuyến. Khi
cô cười, không hiểu sao trong lòng Trì Trinh lại thấy xốn xang.

Trì Trinh bước tới đưa
hai tay ôm lấy cô từ phía sau, cúi người xuống tì cằm lên hõm cổ cô.

“Cô sẽ không phải chịu
cảnh không có gì đâu, tôi sẽ giúp cô. Cô đã nắm được đằng chuôi chỉ cần cô có
được những chứng cứ thì Tạ Bằng Ninh sẽ phải trả giá.”

Tuần Tuần im lặng một
lúc, rồi nói: “Cám ơn anh, nhưng phiền anh hãy bỏ tay ra khỏi người tôi đi đã.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.