Lê Tố tốt nghiệp tiểu học.
Lễ tốt nghiệp, hôm nay, Lê Trường Ân mới là lần đầu tiên đến lớp học của Lê Tố, cùng các phụ huynh khác cũng có mặt.
Bọn nhỏ quần ba tụ năm lại một chỗ nói chuyện, cười cười nháo nháo, chuyền tay nhau quyển sổ lưu niệm tốt nghiệp.
Chỉ có Lê Tố ngoan ngoãn ngồi nơi vị trí đầu lớp, trong tay không biết là đang đọc quyển sách gì, vừa không có ai đến chơi với cậu, mà cậu cũng không đến chỗ những đứa bạn khác.
Lê Trường Ân từ bên ngoài tiến vào phòng học của bọn họ, thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Lê Tố chỉ biết đến thế giới của riêng cậu, cô cô tịch tịch, lãnh lãnh thanh thanh.
Lê Trường Ân lúc ấy trong lòng đau xót, y vẫn biết con trai hướng nội nhát gan, nhưng lại không biết cậu ở trường cư nhiên không hề kết giao bằng hữu, mà y cũng chưa từng hỏi qua con trai.
Lại nói tiếp, Lê Tố thật đúng là không từng mang bạn bè về nhà, mỗi ngày đều nhu thuận, tan học xong thì ngoan ngoãn trở về, cũng chưa bao giờ nghe Mai Di nói qua Lê Tố có lần nào về nhà trễ, cũng không có nghe Lê Tố ở trước mặt y nhắc đến một người bạn học nào đó của cậu, ngoại trừ mỗi ngày cùng nhau giải toán, từ trước đến nay cậu cũng không bao giờ thuật lại những chuyện khác ở trường, chưa từng gặp người nào đến nhà rủ Lê Tố đi chơi, Lê Tố cũng chưa hề kể qua cậu đi chơi với ai…
Thời điểm có mặt vào ngày tốt nghiệp của Lê Tố, Lê Trường Ân mới chú ý tới việc này, tận sâu trong đáy lòng y là một cỗ áy náy nảy lên, tựa như cơn sóng thuỷ triều không ngừng trào dâng, bao phủ y.
Y đối với con y quan tâm quá ít.
Lê Trường Ân theo đoàn người phụ huynh tiến ra ngoài, đi đến chỗ bàn nhất nơi con trai đang ngồi, lúc này mới phát hiện con trai đang xem truyện [ Anh Hùng Xạ Điêu ], thật không biết cậu còn nhỏ như thế sao lại đọc cái loại sách này, hơn nữa sách này là từ đâu mà có?
Lê Trường Ân lập tức thò tay đoạt lấy quyển sách ra khỏi tầm mắt của cậu, Lê Tố cả kinh, nháy mắt cậu liền ngồi thẳng người, quay đầu mới nhìn thấy Lê Trường Ân, hai má cậu nhanh chóng phiếm hồng, ngập ngừng nói, “Ba ba… Người đã đến rồi?”
Lê Trường Ân đóng sách lại, ngồi vào vị trí bên cạnh cậu, nhìn con trai nói, “Suốt ngày chỉ biết đọc sách, không sợ đọc đến mắt thành cận thị hay sao? Không nên nhìn nữa, hôm nay là tốt nghiệp ! Cùng các bạn khác nói lời chia tay không phải tốt hơn sao?”
Lê Tố lúng ta lúng túng cắn cắn môi dưới, hồn nhiên giương đôi mắt to đen nhìn chằm chằm Lê Trường Ân, lại nhìn nhìn cái bạn học khác, bởi vì phụ huynh bọn họ hết thảy vào cả trong này, nên mọi người đều chạy đến bên cạnh cha mẹ của mình, một số thì lôi kéo bằng hữu tốt đến giới thiệu với phụ huynh.
Lê Tố ngượng ngùng cúi đầu, nói, “Tự bọn họ muốn nói thôi.”
Ý tứ là cậu cùng các học sinh khác cũng không thân mật đến như vậy.
Lê Trường Ân cũng không nói gì cậu, chỉ là sờ sờ đầu cậu.
Lê Tố mới mười tuổi rưỡi, vốn là ít tuổi nhất lớp, dáng người bé nhỏ, cậu thoạt nhìn so với các đồng học khác trong lớp xinh xắn hơn rất nhiều, gương mặt trái xoan, mắt to, bởi vì sinh non, tóc vẫn chưa lớn khỏe mạnh, màu hạt dẻ, xinh đẹp đến không chân thật, nhưng cậu bởi vì rất im lặng hướng nội, cũng không kết giao nhiều bằng hữu, các bạn nữ luôn đặt ra phạm vi cho chính mình, đặc biệt là những nữ hài tử hiện đang ở tuổi dậy thì, càng đối với nam sinh vô cùng mẫn cảm, sẽ không nguyện ý chủ động cùng nam hài tử kết giao, các nam sinh trong nhóm tuổi này cũng là đang ở giai đoạn phát triển mạnh mẽ, tự nhiên sẽ xem bộ dạng Lê Tố chỉ giống như một đứa trẻ mà thôi.
Lê Trường Ân là một nam nhân cao lớn anh tuấn, mới ngoài ba mươi, sự nghiệp thành đạt, ổn trọng nội liễm, trí lực thâm sâu, tác phong nhanh nhẹn, khí chất trác nhiên.
Vừa xuất hiện tại trong lớp học, đã trở nên phi thường nổi bật chói mắt.
Bất quá bởi vì đây là lễ tốt nghiệp của con em mình, các phụ huynh gặp mặt nhau, không phải là đi dự tiệc rượu gì, vậy nên mọi ánh mắt tự nhiên cũng dần dần thu liễm.
Một lát sau, một tiểu cô nương tay cầm sổ lưu niệm mang đến cho Lê Tố viết.
Lê Tố lăng lăng nhìn quyển sổ lưu niệm được đưa tới trước mặt mình, cậu đỏ mặt, không biết nói cái gì mới tốt.
Lê Trường Ân tiến đến tiếp nhận quyển sổ đặt lên bàn, đối nữ hài tử cười hỏi, “Muội muội tên gọi là gì?”
Tiểu cô nương vô cùng căng thẳng, vẻ mặt đỏ bừng, ngập ngừng trả lời, “Tiết Viên Viên.”
Lê Trường Ân nói, “Cám ơn cháu cùng Lê Tố nhà chú làm bằng hữu, cậu ta bình thường rất ít nói.”
Tiết Viên Viên khẩn trương, “Cháu ngồi phía sau Lê Tố nhi, ừm, là nơi này.”
Lê Trường Ân gật gật đầu, nghĩ rằng các nàng gọi con trai nhà mình là “Lê Tố nhi”. Tên này, rất đáng yêu, lại nhìn về phía Lế Tố đang cắn bút không biết nên viết cái gì, “Nhìn xem những trang trước, người khác viết như thế nào, con liền viết như thế đó.”
Lê Tố lúc này mới lăng lăng xem những trang các đồng học khác viết, các bạn nữ sinh thì đều viết là “Gửi thân ái Viên Viên: Học tập tiến bộ, làm bạn bè của nhau đến suốt đời. Người bạn mãi mãi của bạn :××”
Nam sinh thì đều viết là, “Gửi Tiết Viên Viên: Dục cùng thiên lý mục, canh thượng nhất tằng lâu (1).×× lưu”
Tựa hồ đến cập bậc tiểu học, chỉ có thể biết viết vài câu như vậy mà thôi.
Lê Tố liền đặt bút cũng viết, “Gửi Tiết Viên Viên: Sinh như hạ hoa chi sáng lạn (2). Lê Tố lưu.”
Lê Tố viết cực có phong cách quý phái, quả thực cùng bảng chữ viết trên sách giáo khoa tương tự như nhau, cực kỳ xinh đẹp, sau khi viết xong cậu trả lại cho Tiết Viên Viên, Tiết Viên Viên liền hỏi, “Cậu có sổ lưu niệm không? Mình giúp cậu viết.”
Lê Tố không được tự nhiên lắc lắc đầu.
Tiết Viên Viên không nói gì, chạy ra, cầm quyển sổ lưu niệm khoe với mọi người, mọi người đều nói Lê Tố viết chữ thật đẹp, thế là các bạn học khác thay phiên mang sổ lưu niệm đem đến cho cậu viết, đối với các bạn nữ thì viết câu như trên, còn với các bạn nam thì cậu liền viết “Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể Thương Hải (3).”
Các nam sinh thậm chí không biết những lời này là xuất phát từ đâu, bất quá nhìn qua cũng rất bí hiểm sâu sắc, liền hoan hỉ vô cùng.
Lê Trường Ân bảo nhi tử chờ một chút, y đi ra cửa, Lê Tố bị các đồng học liên tiếp mang sổ lưu niệm đến viết, ánh mắt nhanh chóng đuổi theo bóng dáng phụ thân rời khỏi cửa phòng học.
Các nữ sinh nhìn phụ thân cậu rời đi, đều chạy đến thì thì thầm thầm nhỏ giọng nói, “Ba ba của cậu thật đẹp trai a !”
Các nam sinh ghen tị ghê gớm, nhưng là không biết làm sao.
Lê Tố rất là quẫn bách, ngập ngừng không biết nên nói cái gì, trong lòng cũng cực độ kiêu ngạo.
Trong chốc lát, Lê Trường Ân cầm một quyển sổ lưu niệm tốt nghiệp tiến vào, trao cho Lê Tố, bảo Lê Tố đưa cho các bạn viết, Lê Tố có hơi do dự, thế nhưng sau khi một nữ hài tử đặt bút viết qua, thì mọi người liền tự động chuyền tay nhau quyển sổ lưu niệm của cậu.
Lê Trường Ân cũng cùng các phụ huynh khác nói chuyện, Lê Tố yên lặng so sánh cha mình và cha mẹ của các học sinh khác, phụ thân cậu quả thật là người nổi bật nhất, bộ dạng xinh đẹp, rất thu hút người khác, tựa như cậu vừa rồi đọc sách bên trong có miêu tả Dương Khang (4) cùng phụ thân rất giống nhau, vừa xuất hiện trong câu chuyện sẽ liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lê Tố si ngốc nhìn cha chằm chằm.
Trong thế giới của cậu, ngoại trừ phụ thân, giống như vốn không có người khác.
Sau khi thầy giáo tiến vào phát biểu, sau đó cấp bằng chứng nhận tốt nghiệp cho mọi người.
Phụ huynh học sinh lên đài nhận lĩnh, Lê Trường Ân cầm bằng tốt nghiệp của Lê Tố trên tay đối cậu cười cười, Lê Tố đỏ mặt khẩn trương cúi thấp đầu.
Tuy rằng ở kỳ thi sát hạch tốt nghiệp môn toán của cậu đạt tám mươi điểm, nhưng bài thi toán lên lớp cậu chỉ đạt không quá sáu mươi, với thành tích này, chỉ có thể được tuyển vào những trường trung học cấp bậc kém cỏi mà thôi.
Trên đường trờ về nhà, Lê Trường Ân cõng Lê Tố trên lưng, Lê Tố rất là ngượng ngùng, ngập ngừng nói, “Ba ba, con tự mình đi được.”
Lê Trường Ân nói, “Không, hôm nay Tố Tố tốt nghiệp tiểu học, ba ba cõng con.”
Lê Tố ngại ngùng kinh khủng, lại hỏi, “Quyển [ xạ điêu ] của con đâu rồi?”
Lê Trường Ân nói, “Ném thùng rác rồi.”
Lê Tố ngây ngẩn cả người, “Đó là mượn !”
Lê Trường Ân nói, “Mượn thì cũng đã ném mất rồi, con mượn của ai ?”
Lê Tố ngậm miệng không đáp.
Lê Trường Ân đem con trai ở phía sau chuyển tới trước mặt ôm lấy cậu, Lê Tố càng thêm ngại ngùng, dọc theo đường đi có rất nhiều đồng học nhìn cậu, Lê Trường Ân nói, “Con còn nhỏ, không nên đọc loại sách đó. Con xem sách nhiều như vậy, cha ngày trước cũng không có kiểm soát con, sau này muốn đọc sách nào thì phải đem đến cho cha nhìn qua trước tiên.”
Lê Tố nói, “Sách kia là thuê ở một hiệu sách cho thuê, cha đưa con.”
Lê Trường Ân nói, “Không thể còn, đã ném đi rồi, con dẫn cha đi bồi tiền là được.”
Vẻ mặt Lê Tố khổ sổ, biểu tình muốn khóc.
Lê Trường Ân tay trái ôm con trai, tay phải niết cái mũi nhỏ của cậu, “Đã tốt nghiệp rồi, còn thích khóc lóc như thế.”
Lê Tố vẻ mặt cầu xin, “Ông chủ đó rất ưa mắng chửi người.”
Lê Trường Ân nói, “Mắng thì mắng, ta còn muốn mắng y. Con còn nhỏ như thế, y cũng chịu để cho con thuê.”
Lê Tố không dám mang phụ thân đi, nói, “Ba ba, chúng ta về nhà đi.”
Lê Trường Ân nói, “Không trở về, trước đi tới hiệu sách cho thuê.”
Lê Tố vùi mặt vào bờ vai của cha, “Cha không cần mắng lão con liền dẫn cha đi.”
Lê Trường Ân ở trong lòng bật cười, nhưng trên mặt lại nhất phái nghiêm túc, “Được, không mắng. Bất quá ngươi lần sau nếu lại đi thuê sách, ba liền đi mắng. Không cho phép thuê sách, muốn xem sách gì, đưa tên sách cha dẫn ngươi đi mua.”
Lê Tố cúi đầu “Dạ” một tiếng.
Ngày đó giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, Lê Tố được phụ thân ôm về, tựa như lúc trước còn rất nhỏ được cha ôm đến trường, con đường từ trường học đến hiệu sách thuê là một con hẻm nhỏ, nơi ấy có cây hạnh đào và hoè gai vươn ra từ trong viện tử ( sân ) của vài ngôi nhà gần đấy, dương quang bị lá cây che khuất, trên mặt đất ửng điểm từng vệt nắng li ti tựa như hoa nhỏ nở rộ. Vô luận sau này năm tháng niên thiếu dần trôi đi, cảnh vật ngày hôm đó, Lê Tố đều nhớ rõ rất rõ ràng.
.
Chú giải:
(1) Dục cùng thiên lý mục, canh thượng nhất tằng lâu :
Xuất phát từ thơ Đường của nhà thơ Vương Chi Hoán, nằm trong bộ 《 Đăng Quán Tước Lâu 》 . Toàn thơ là “Bạch nhật y sơn tẫn, Hoàng Hà nhập hải lưu. Dục cùng thiên lý mục, canh thượng nhất tằng lâu.”
“Dục cùng thiên lý mục, canh thượng nhất tằng lâu.” : Ẩn dụ nếu muốn đạt được thành công lớn hơn, chúng ta phải nỗ lực nhiều hơn. ( baidu )
(2) Sinh như hạ hoa chi sáng lạn :
Câu này được Trịnh Chấn Đạc dịch nguyên văn từ “Stray Birds” của Rabindranath Tagore (1916) : “Let life be beautiful like summer flowers and death like autumn leaves.” Tạm dịch, Hãy sống có ích như một đoá hoa mùa hè rực rỡ và chết đi như những chiếc lá mùa thu. Mà câu nhắc đến trong tác phẩm ( Sinh như hạ hoa chi sáng lạn ) chỉ dừng lại ở vế đầu, tức không bàn đến cái chết. Phân giải, mùa thu ( summer ) ý chỉ một cuộc sống tràn đầy nhiệt huyết và ý nghĩa, đoá hoa ( flowers ) ám chỉ những điều xinh đẹp và đáng quý trong cuộc đời, mùa thu ( autumn ) ám chỉ đến cái chết bình thản và nhẹ nhàng, lá ( leaves ) ẩn dụ giây phút cuối cùng của đời người như chiếc lá trôi theo gió mây, không còn vướng bận. Tóm lại, ở đây nói đến thái độ sống của con người, tựa như cuộc sống ngắn ngủi, con người phải trân trọng yêu quý cuộc sống, sống có ích để không phải nuối tiếc khi lìa đời.
(3) Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể Thương Hải :
Câu thơ trích từ bài thơ “Đường đi khó” của Lý Bạch. Nguyên văn :
“Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên,
Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền.
Đình bôi đầu trợ bất năng thực,
Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.
Dục độ Hoàng Hà băng tắc xuyên,
Tương đăng Thái Hàng tuyết ám thiên.
Nhàn lai thuỳ điếu toạ khê thượng,
Hốt phục thừa chu mộng nhật biên.
Hành lộ nan! Hành lộ nan!
Đa kỳ lộ ? Kim an tại ?
Trường phong phá lãng hôi hữu thì,
Trực quải vân phàm tế thương hải.”
“Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể Thương Hải” tạm dịch là, “Cưỡi gió phá sóng hẳn có ngày. Treo thẳng buồm mây vượt biển cả.”. Tạm phân giải, con người phải trải qua gian nan khó khăn mới đạt được mục đích mình mong muốn. ( Xem thêm ở đây )
(4) Dương Khang :
Dương Khang là một nhân vật trong tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung.
Dương Khang là người thông minh, cơ trí, võ công được học từ Khưu Xứ Cơ và học được vài chiêu trong cửu âm bạch cốt trảo do Mai Siêu Phong dạy.
Dương Khang là con của Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược, quê tại Ngưu Gia Thôn. Cái tên Dương Khang là do đạo sĩ phái Toàn Chân, Trường Xuân Tử Khưu Xử Cơ đặt cho với ý nghĩa mong y và người anh em kết nghĩa Quách Tĩnh không quên mối nhục Tĩnh Khang của Đại Tống ngày trước.
Vương gia nước Kim là Hoàn Nhan Hồng Liệt vì say mê nhan sắc mẹ y, đã mang quân tấn công Ngưu Gia Thôn. Cha y mất tích, mẹ y đành tạm thời nhận Hoàn Nhan Hồng Liệt làm chồng. Y đẻ ra mang họ Hoàn Nhan, gọi là Hoàn Nhan Khang và được Khưu Xử Cơ nhận làm học trò, truyền thụ võ nghệ cho.
Sau do tình cờ y phát hiện ra mình thực là con Dương Thiết Tâm nên lấy lại tên là Dương Khang nhưng trong lòng vẫn ôm mộng giàu sang phú quý, đi theo phò tá Hoàn Nhan Hồng Liệt chống lại quê hương mình, gây ra rất nhiều tội ác.
Dương Khang giết Âu Dương Khắc và năm người trong nhóm Giang Nam Thất Quái để mong được Tây Độc Âu Dương Phong nhận làm đồ đệ. Âm mưu đó bị Hoàng Dung phát hiện, y định giết người diệt khẩu nhưng lại gậy ông đập lưng ông, trúng độc chết.
Dương Khang rất chung tình, có một người con trai với Mục Niệm Từ – người duy nhất mà anh ta yêu, được Quách Tĩnh đặt tên là Dương Quá. Khác với cha, Dương Quá được người đời coi là một vị anh hùng với tên gọi Thần Điêu Hiệp Lữ. Đây cũng là nhân vật chính trong tiểu thuyết tiếp theo. ( wiki )
☆