.Lê Tố thoáng sửng sốt, muốn thoát khỏi trói buộc của gã, nhưng khi xoay người lại, Ngô Hàn Hiên trong lúc đó vẫn như cũ, hai cánh tay gã vòng qua, áp cậu vào lan can, ánh mắt Lê Tố lãnh đạm nhìn gã, ngửa đầu cách xa gã một chút, “Thúc thúc?”
Ánh mắt Ngô Hàn Hiên thực nhu hòa, cũng không có bao nhiêu tính công kích, hỏi Lê Tố, “Tố Tố thích nam nhân sao?”
Lê Tố sửng sốt, đem tầm mắt chuyển đi, cắn cắn môi dưới, nhàn nhạt nói, “Không có.”
Ngô Hàn Hiên cầm một bàn tay của cậu đang chống lên tay vịn lan can. Tay Lê Tố, ngón tay thon dài, mặc kệ là gầy bao nhiêu, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Ngô Hàn Hiên cầm tay cậu, bàn tay to lớn của gã vuốt ve đầu ngón tay cậu, mang một chút lực đạo, Lê Tố cảm thấy hơi đau, mà nhiều hơn chính là đáy lòng bị trêu chọc đến ngứa ngáy, tê tê dại dại, eo cậu cơ hồ muốn nhuyễn theo.
Ngô Hàn Hiên nhìn gương mặt lãnh đạm của cậu, đồng tử sâu đen, cúi người xuống hôn khóe môi cậu một cái, Lê Tố vì vậy mà cắn răng, thấp giọng nói, “Thúc thúc, chú không sợ ba ba tôi biết sao?”
Ngô Hàn Hiên nói, “Ừm, cho nên tôi hy vọng cậu đừng nói với y.”
Lê Tố muốn quay mặt đi, Ngô Hàn Hiên lại ghé vào lỗ tai cậu thổi khí, nói, “Tố Tố muốn đi nói sao?”
Lê Tố kinh ngạc ngẩn người, cũng không trả lời.
Ngô Hàn Hiên ôm lấy cậu, giống như một trưởng bối đang an ủi một hài tử, nhẹ nhàng xoa dịu lưng cậu, lại sờ sờ tóc của cậu, nói, “Yên tâm đi, tôi sẽ không khi dễ cậu.”
Lê Tố lặng yên ngẩng đầu nhìn gã, vẻ mặt Ngô Hàn Hiên ôn nhu, nhưng sâu trong ánh mắt cũng đang bừng cháy mãnh liệt.
Gã lôi kéo Lê Tố đi về phía trước, nói, “Tố Tố, cậu có biết cố sự của Tống Khánh Linh (1) không?”
Lê Tố nhìn gã không nói lời nào.
Ngô Hàn Hiên nói, “Trượng phu của Tống Khánh Linh, Tôn Trung Sơn là hảo hữu của phụ thân nàng (2).”
Lê Tố vẫn yên lặng, trong đầu hiện ra bộ dáng Lê Trường Ân, ngực có loại cảm giác đau đớn như muốn vỡ ra, trong đầu cũng là một mảnh mơ hồ. Bên dưới bầu trời xanh, xa xa là tuyết trắng phủ trên núi cao, chân núi là một thảo nguyên rộng lớn, cánh đồng cỏ kéo dài, hoa dại đủ loại kiểu dáng. Trên một ngọn đồi nhỏ, mọc lên một gốc đại thụ cao lớn, bên dưới đại thụ cao lớn là một cây bồ công anh xấu xí (3) sinh trưởng. Gió đến, hoa bồ công anh cũng bị thổi bay đi. Nhưng cậu không muốn đi, không muốn, không muốn, gió đừng thổi, để cho cậu chết ở nơi ấy đi, đừng mang cậu đi……
Lê Tố phục hồi tinh thần lại, thì cậu đã ở trong một gian phòng, ánh đèn hôn ám, dưới thân là sô pha mềm mại. Ánh sáng trong phòng quá mờ, căn bản không thấy rõ không gian lớn hay nhỏ, cũng không biết mình ở đây để làm gì, chỉ là sô pha này vô cùng mềm mại rộng rãi, vùi lấp cậu vào bên trong. Ngô Hàn Hiên ngồi bên cạnh cậu, một tay chống trên lưng sô pha, giam cầm cậu dưới thân gã, hôn môi cậu.
Toàn bộ phản ứng của Lê Tố đều là ngơ ngác, vẫn không nhúc nhích.
Ngô Hàn Hiên thấy cậu không phản kháng cự tuyệt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt Lê Tố ngơ ngác, đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp, mí mắt nửa khép mở, khóe mắt lựa chọn biên độ, tựa như được đặc biệt vẽ nên, lông mi dài thưa thớt mỏng manh, gã duỗi ngón tay sờ sờ lông mi cậu, Lê Tố cũng không phản ứng, ngón tay lại sờ lên hai má non mềm của cậu, đến đôi môi cậu.
Mùi vị thuốc lá trên ngón tay Ngô Hàn Hiên và Lê Trường Ân đều giống nhau, bọn họ đều dùng cùng một mùi thuốc lá.
Lê Tố si ngốc cảm thụ được hương vị của ngón tay kia, Ngô Hàn Hiên lại hướng xuống môi dưới của cậu, môi Lê Tố mềm mại, hơi lạnh, đầy đặn như đậu hủ, Ngô Hàn Hiên nghĩ vậy.
Gã vốn không muốn thương tổn cậu, nhưng lúc này lại hoàn toàn không thể khống chế chính mình, thương tổn trẻ vị thành niên, mà còn là con trai của bằng hữu, Ngô Hàn Hiên cảm giác bản thân không chỉ có tội ác tày trời, hơn nữa là điên rồi.
Tay gã từ vạt áo Lê Tố sờ vào, trên người Lê Tố cơ hồ không có thịt, thế nhưng da vẻ non mềm bóng loáng, vòng eo tinh tế, vuốt lên biên độ của lưng liền biết là phi thường xinh đẹp.
Ánh đèn ảm đạm, thần trí không rõ, Lê Tố cảm giác điên loạn, nghĩ người này là Lê Trường Ân, vẫn không nhúc nhích, vươn tay ôm lấy lưng người đó. Ngô Hàn Hiên hôn lên hai má cậu, lại hôn đến lỗ tai cậu, Lê Trường Ân cũng luôn thích hôn lên lỗ tai Lê Tố, hôn hôn cắn cắn, Lê Tố thấp giọng hô hoán một tiếng, “A, ba ba……”
Thanh âm cậu vi ách, mang theo sắc thái tình dục nhàn nhạt của thiếu niên, Ngô Hàn Hiên ban đầu cũng không có phản ứng, nhưng khi bị cậu gọi như thế, gã thoáng sửng sốt, cảm giác tội lỗi cho gã biết gã hẳn là nên đợi Lê Tố lớn lên một chút, nhưng bầu không khí ái muội này lại khiến gã không dừng được.
Gã lại dọc theo tai cậu xuống phía dưới hôn lên cổ cậu, Lê Tố tự mình ngửa đầu, tay trên lưng Ngô Hàn Hiên xao động vuốt ve, tay Ngô Hàn Hiên cởi dây nịt của Lê Tố, kéo khóa, sờ lên dục căn của cậu. Thanh âm Lê Tố luôn luôn nhẹ nhàng mang theo một chút sắc nhọn không chịu nổi, “A, ba ba, ba ba……”
Ngô Hàn Hiên không thể không dừng động tác, dưới ánh đèn yếu ớt nhìn Lê Tố, vẻ mặt Lê Tố si ngốc, chau mày, tựa hồ rất thống khổ, nhưng loại thống khổ này, lại không phải đau đớn, mà là một loại bi thương giãy dụa.
Ngô Hàn Hiên lăn lộn trên thương trường nhiều năm, vốn là với tâm nhãn của mình không có thủ đoạn nào mà không nhìn ra được, thế nhưng lại không thể hiểu chuyện này là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Lê Tố.
Gã buông Lê Tố, kéo quần cậu lên, đeo tốt dây nịt, lại hôn hôn lên gương mặt cậu, ngón tay vuốt ve gương mặt cậu, thấp giọng nói, “Tố Tố, Tố Tố……”
Lê Tố vẫn chưa hồi phục tinh thần, nắm lấy tay gã không buông, gắt gao siết chặt, khiến Ngô Hàn Hiên cảm nhận được đau đớn.
Ngô Hàn Hiên không hiểu tình cảm của Lê Tố đối với Lê Trường Ân ra sao, có phải hay không đây chỉ là tình cảm của một đứa trẻ đang trong quá trình trưởng thành đối với mẫu thân mình, lớn lên rồi thì sẽ thay đổi rất nhanh, bất quá, nói không chừng, Lê Tố là gia đình đơn thân, là một cậu bé hướng nội văn tĩnh, tình cảm của bản thân nhất định sẽ luôn chuyển sang thế bế tắc (4). Hoặc là, kỳ thật Lê Trường Ân bề ngoài là một kẻ ngăn nắp, ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong lại đối với con trai mình làm chuyện cầm thú?
Ánh mắt Ngô Hàn Hiên dừng lại trên gương mặt Lê Tố, hiểu được tinh thần Lê Tố nhất định có vấn đề, bất quá, Lê Tố vẽ tranh có thể vẽ đến thành công như vậy, phỏng chừng cũng không có khả năng bình thường. Ngô Hàn Hiên bình tĩnh phân tích, lại ôm Lê Tố vào trong ngực, khiến cậu dựa vào chính mình, không biết khi nào cậu mới có thể tỉnh, liền lấy chiếc điều khiển, điều chỉnh ngọn đèn trong phòng sáng lên một ít. Đây là một gian bao phòng karaoke nhỏ, bày trí thật sự hoa lệ. Gã bấm chuông, một phục vụ sinh bước vào, cung kính, biết vâng lời, không dám nhòm ngó nhiều, hỏi Ngô Hàn Hiên cần gì.
Ngô Hàn Hiên nói, “Mang một tấm chăn đến, và mở một chai Whisky.”
Lê Tố mềm mại tựa vào lòng Ngô Hàn Hiên, ánh mắt vô thần, hai tay nắm chặt tay trái Ngô Hàn Hiên không buông, lúc phục vụ sinh đi ra, có nhìn sang liếc mắt một cái, diện mạo Lê Tố phi thường xinh đẹp, khiến người khác trông thấy sẽ có ấn tượng rất sâu.
Chăn rất nhanh được mang đến, Ngô Hàn Hiên đỡ Lê Tố ngồi dậy, chính mình thì chậm rãi uống Whisky lạnh.
Ngô Hàn Hiên cứ như vậy giữ lấy Lê Tố hơn một giờ.
Lê Tố siết tay gã, lực đạo chậm rãi nhỏ đi, lúc này mới buông gã ra.
Trong phòng, âm nhạc ngân vang, là Trần Thục Hoa hát, ôn nhu, mang theo ưu thương nhàn nhạt.
Khi Lê Tố tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong lòng Ngô Hàn Hiên, cả người sửng sốt hảo một trận, rồi mới yên lặng cách xa gã một chút, lại bởi vì chân tê dại đứng lên, thiếu chút nữa vấp té, Ngô Hàn Hiên vội vàng giữ chặt cậu, kéo cậu về ngồi lại trên sô pha, nói, “Nhìn cậu xem, cảm giác vừa rồi ngủ được bao lâu?”
Lê Tố mê muội nhìn gã, cậu mỗi lần bệnh cũ tái phát căn bản không nhớ rõ chuyện gì, thế nhưng, được Ngô Hàn Hiên ôm vào ngực, vẫn khiến cậu cảm giác thực không thoải mái, trừ bỏ phụ thân, không ai ôm cậu như vậy, cũng không thích người khác ôm mình.
Lê Tố nhìn nhìn chung quanh, hỏi, “Chúng ta tại sao lại ở trong này?”
Ngô Hàn Hiên nói, “Không nhớ rõ sao?”
“?” Lê Tố nhíu mày, “Cái gì?”
Ngô Hàn Hiên nói, “Lúc cậu ngủ.”
“Vậy…… An Duy đâu?” Lê Tố xoa xoa chân mình, rồi lại đứng lên, phát hiện cổ áo sơ mi của mình bị cởi, liền khẩn trương cài lại.
Ngô Hàn Hiên nói, “Hắn ở quán bar bên cạnh, không biết hiện tại như thế nào.”
Lê Tố nhìn nhìn đồng hồ, đã muốn hơn mười một giờ, liền nhíu mày nói, “Ngô thúc thúc, chúng ta trở về đi, tìm An Duy cùng nhau trở về.”
Ngô Hàn Hiên cũng đứng dậy, đáp, “Được.”
An Duy vốn muốn tới tìm Lê Tố, nhưng mà bị nữ nhân bám trụ, loại nữ nhân ở nơi này, hắn sao có khả năng tránh thoát, cho nên đợi đến khi Ngô Hàn Hiên và Lê Tố tìm thấy hắn, hắn đã uống rượu say đến mơ hồ luôn rồi.
Nam nhân viên câu lạc bộ giúp đưa An Duy xuống dưới lầu, tài xế Ngô Hàn Hiên mở cửa xe, Ngô Hàn Hiên bảo nam nhân viên đỡ An Duy ngồi vào vị trí phó lái, Lê Tố khẩn trương nói, “Để anh ấy và tôi cùng ngồi ở ghế sau đi, tôi có thể giúp đỡ anh ấy.”
Vì Lê Tố kiên trì, Ngô Hàn Hiên đành phải làm theo.
Gã không có cách nào khác, thậm chí chỉ có thể ngồi vào vị trí phó lái.
Đợi đến khi về tới Ngô gia, Lê Tố dàn xếp tốt cho An Duy, bản thân mình cũng liền đi nghỉ ngơi, cậu tắm rửa xong, mặc áo ngủ, ai đó gõ vang cửa phòng, Lê Tố vội vàng tắt đèn, ngồi xuống bên mép giường, hỏi, “Tôi đã muốn ngủ, có chuyện gì sao?”
Ngô Hàn Hiên ở bên ngoài, nói, “Không có chuyện gì, chỉ là hỏi cậu có muốn uống một ly sữa hay không, rất tốt.”
Lê Tố trả lời, “Cám ơn Ngô thúc thúc, không cần.”
Rồi không hề phát ra thanh âm nào nữa, Ngô Hàn Hiên đứng trong chốc lát, đành phải rời đi.
Lê Tố không sao ngủ được, Ngô Hàn Hiên đã làm chuyện gì với cậu, sau khi hảo hảo nhớ lại, cậu kỳ thật có thể nhớ rõ một chút, cho nên trong lòng hiểu được Ngô Hàn Hiên không phải người tốt. Nhưng là vì có liên quan đến công việc của phụ thân, cậu không muốn bởi do vấn đề của mình mà khiến gã trở mặt với phụ thân, nên đành phải chịu đựng, giả vờ như bản thân tuyệt không hề biết đến chuyện gì đã xảy ra trong lúc đó.
.
Chú giải:
(1) Tống Khánh Linh (ngày 27 tháng 1, 1893 – ngày 29 tháng 5, 1981) là một trong ba chị em họ Tống-ba chị em có 3 người chồng là một trong những nhân vật chính trị nổi bật nhất Trung Quốc của đầu thế kỷ 20. Tống Khánh Linh là phu nhân của Tôn Dật Tiên, tổng thống đầu tiên của Trung Hoa Dân Quốc. Sau khi người cộng sản toàn thắng trên Trung Hoa lục địa năm 1949, bà ở lại Trung Quốc và trở thành Phó Chủ tịch Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Bà còn có tên tiếng Anh là Rosamond.
Xem thêm ở đây. Link.
(2) Nếu bạn đã xem qua Link wiki ở trên sẽ biết được Tôn Trung Sơn là chồng của Tống Khánh Linh. Nhưng ông chỉ kém Cha của Tống Khánh Linh chỉ có 3 tuổi, là bạn tốt của Cha nàng.
(3) Xấu xí ở đây theo nghĩa bóng.
(4) Chú Ngô đây là nghĩ Lê Tố như một đứa trẻ đang trong giai đoạn trưởng thành thường có tâm tư muốn gắn bó với người thân, cụ thể là Mẹ của mình, có thể lớn lên một chút sẽ không còn nữa, thế nhưng vì từ trước đến giờ cậu sống trong một gia đình chỉ có Cha mà không có Mẹ, thiếu thốn tình thương của Mẹ, ao ước được Cha lẫn Mẹ yêu thương che chở, mà cậu lại là một đứa bé sống nội tâm và thích yên tĩnh, nên cậu vốn sẽ không dễ dàng bày tỏ những cảm xúc trong lòng, tất cả đều giấu kín. Vì thế trong lúc đó cậu mới gọi Cha, mới có thể bộc phát hết xúc cảm của mình.