Tân đế lên ngôi đại xá thiên hạ, bởi vì tội của Tạ Minh Thiều không nặng nên cũng được thả ra.
Về đến nhà, mẫu thân và muội muội lưu vong, phụ thân cũng bị chuyển đi nhận chức nơi khác, chỉ còn lại duy nhất Tạ lão phu nhân, nhìn thấy cháu trai thì lập tức ôm đầu hắn khóc rống.
Cháu trai vốn anh tuấn rắn rỏi nay lại gầy như một que củi, lão phu nhân ngẩng đầu lên, tay run run: “Minh Thiều, mặt mũi này của cháu xảy ra chuyện gì…”
Từ nhỏ hắn đã quen được nuông chiều, cơm ngon áo đẹp, sao có thể thích nghi với nhà tù, không bao lâu đã nhiễm bệnh ngoài da nghiêm trọng, trên mặt trên tay đều có vết sẹo. Trong mắt Tạ Minh Thiều lóe lên tia sáng hung ác, nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, thù này không báo cháu thề không làm người!”
Lão phu nhân cũng không cam tâm, nhưng đã bị dạy dỗ đủ rồi, nói: “Cháu đã ra ngoài, sau này ngoan ngoãn một chút.” Bà thở dài một hơi, “Chúng ta đấu không lại hắn!”
nói đến chính là Tạ Minh Kha.
Cả đời hắn trong sạch, không có tí vết bẩn nào, đối nhân xử thế lại vô cùng cẩn thận, vốn không thể tìm ra điểm sơ hở. Lão phu nhân khuyên nhủ: “Cháu đừng đi gây chuyện nữa, trong nhà dưỡng thương cho tốt, chờ ta viết thư cho phụ thân của cháu, xem hắn sắp xếp cho cháu thế nào.”
Luật lệ của Đại Yến, kẻ phạm tội không thể tham gia thi cử, không thể vào triều làm quan, Tạ Minh Thiều đã mất đi con đường làm quan.
Sắc mặt hắn xám xanh: “Tạ Minh Kha khó đối phó, cháu có thể ra tay với người khác, không phải ai cũng gian trá giống hắn.”
hắn chịu khổ bên trong ngục như vậy không phải để chơi, ai khiến hắn thống khổ, hắn đều muốn đòi lại gấp đôi! Ở trong tù lâu như vậy, hắn đã suy nghĩ kĩ một kế hoạch.
Trong lòng lão phu nhân giật mình: “Cháu muốn làm gì?”
“Tổ mẫu không cần để ý tới cháu, cháu tự có biện pháp.” Tạ Minh Thiều nói, “Bây giờ cháu ở nơi nào?”
Sau khi nhị phòng bọn hắn chuyển ra ngoài, đây là lần đầu tiên Tạ Minh Thiều trở về.
Lão phu nhân lệnh gã sai vặt dẫn đường: “Minh Thiều, cháu suy nghĩ lại đi, không cần thiết…”
Tạ Minh Thiều không thèm nghe, sải bước mà đi.
đi vào trong phòng, hắn lục tung lên, hắn không được làm quan, nhưng Tạ gia bọn họ còn rất nhiều, rất nhiều bạc, hắn còn có ông ngoại để dựa vào, không tin không báo được thù.
Lão phu nhân thở dài, vội vàng viết thư cho Tạ Tri Kính, để ông ta nghĩ biện pháp ngăn cản đứa con trai này.
Lúc này, Kỷ Dao đang câu cá với Kỷ Đình Nguyên ở hồ Trân Châu.
Gió xuân nhẹ thổi, nắng vàng soi chiếu, vô cùng ấm áp.
Kỷ Dao ngồi bên bờ sông, nhìn thấy ca ca câu được tầm mười con cá, vội vàng sai gã sai vặt nhóm lửa rửa cá, dự định ăn cá ngay bên bờ sông.
Cuộc sống như thế này trải qua càng ít, nàng trốn được lần đầu, không trốn được lần sau, đợi đến khi nào lấy chồng, chắc sẽ giống như tỷ tỷ, ít có cơ hội dạo chơi như vậy. Nếu là gia tộc lớn, không biết mỗi ngày còn phải đối phó bao nhiêu người nữa, còn bận rộn hơn so với tỷ tỷ.
Gã sai vặt xách cá đi rửa, Kỷ Dao ngồi nghiêng trên đệm gấm, xem lại gia vị mang theo.
Tiểu cô nương hơi cúi đầu, xem qua từng lọ, miệng lẩm bẩm, đột nhiên phát hiện thiếu một lọ hồ tiêu, kêu lên: “Vậy mà không mang theo hồ tiêu, Mộc Hương, ngươi bảo người đến xe ngựa xem thử, có phải rơi ở…” Vừa dứt lời, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng, “Kỷ tiểu thư.”
Lại là Từ Lang tới.
Kỷ Dao hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu được: “Từ công tử, là mẫu thân ta nói cho ngươi sao?”
“Đúng vậy, bọn ta gặp được Kỷ lão gia, Kỷ phu nhân ở rừng hoa đào.”
Kỷ phu nhân nhanh chóng nói hai huynh muội Kỷ Đình Nguyên câu cá ở hồ Trân Châu, mẫu thân lập tức để hắn đến.
Từ Lang này rất dễ ở chung, Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm dù sao muội muội cũng không thích Dương Thiệu, nếu có thể gả cho Từ Lang cũng là lựa chọn tốt, hắn quay đầu lại nói: “Từ công tử, ngươi đến đúng lúc lắm, có lộc ăn.”
Nhìn thấy lửa, Từ Lang đã biết bọn họ muốn ăn cá nướng, cười nói: “nói đến cá nướng, ta cũng có một cách ăn, sau khi rửa sạch cá thì ướp gia vị trong thời gian một chén trà, bên ngoài bọc lá sen, vùi sâu trong bùn, nhóm lửa xung quanh, đợi đến lúc bùn cứng lại rồi vỡ ra thì có thể ăn.”
“Đây không phải gà ăn mày*…không, cá ăn mày sao?” Kỷ Dao mỉm cười, “Ăn như vậy ngon thật à?”
*tên một món ăn.
“Nàng thử một chút sẽ biết.” Từ Lang gọi gã sai vặt hái lá sen, “Chắc đã có vài lá nhỏ mọc ra.”
hắn lại tự tay rắc gia vị, muối hột.
Hành động vô cùng quen thuộc.
Kỷ Dao nghĩ thầm, Từ Lang này thật sự cái gì cũng biết…
“Nhưng mà có nhạt hay không?” Nàng nhìn rồi nói, “Ca ca thích mặn một chút.”
“Còn nàng?”
“Ta sao cũng được.”
“Vậy nàng rắc thêm muối lên đi.” Từ Lang nói.
Kỷ Dao lấy thêm một ít, cẩn thận rắc lên.
Tiểu cô nương tới gần, một mùi thơm bay tới, khiến trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy, mặt Từ Lang hơi nóng lên, khẽ lui về sau một bước.
Gã sai vặt hái được thật nhiều lá sen, rửa sạch sẽ đem tới, Từ Lang gói kỹ cá lại, bảo gã sai vặt dùng bùn non phủ một lớp bên ngoài, sau đó đặt vào lửa đã được nhóm sẵn.
Nghe tiếng lách tách vang lên, bùn càng ngày càng rắn chắc, dần dần có vết rạn nứt xuất hiện, nương theo đó là hương vị thịt cá và lá sen hòa lẫn.
Tiểu cô nương nghiêng người về trước nhìn chăm chú, khóe miệng Từ Lang cong lên: “Sắp được rồi.”
“Lần đầu tiên ta ăn cá nướng như vậy.” Kỷ Dao chờ mong.
Từ Lang nhỏ giọng nói: “Chắc chắn nàng sẽ không thất vọng đâu.”
Thời gian một chung trà trôi qua, Từ Lang gọi gã sai vặt gõ rơi khối bùn. Lá sen lộ ra, mùi thơm càng đậm, hắn mở lá sen, thịt cá bên trong lộ ra, bảo gã sai vặt lấy đũa, cẩn thận gắp cho Kỷ Dao một miếng nhỏ trong lá.
Hơi nóng bốc lên, Kỷ Dao thèm nhỏ dãi, bên tai nghe tiếng nam nhân dặn dò: “Cẩn thận bỏng.”
Kỷ Dao lập tức thổi thổi.
Bờ môi hồng cong lên, Từ Lang nhìn mặt lại nóng lên, hắn cảm thấy Kỷ Dao vô cùng đáng yêu, đôi khi có nét hồn nhiên khó nói thành lời.
Ở nơi xa.
Đoàn người của Thái phu nhân cũng muốn đến hồ Trân Châu một chút, Trần Viện thấy Kỷ Dao đang cùng với một nam nhân trẻ tuổi ăn cá, cười nói: “thì ra thời gian qua Kỷ tiểu thư trôi qua vui vẻ như vậy, ta còn định mời nàng ngắm hoa, chỉ sợ không có thời gian rảnh.”
Nàng đã nhận ra, đó là Từ Lang tài tử xuất chúng, nghĩ thầm Kỷ Dao này thật sự không đơn giản, khó trách trước đó Dương Thiệu thích nàng, còn tặng mèo con, cũng không biết vì sao hai người không thành, không lẽ bởi vì Kỷ Dao trăng hoa? Nhìn thử xem, giữa ban ngày lại thân mật với Từ Lang như vậy.
Nàng vừa nói vừa quan sát Dương Thiệu.
Dương Thiệu không có biểu cảm gì, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy áo bào màu đen của hắn thỉnh thoảng phất phơ trong gió, mang theo một cảm giác lạnh lùng, Trần Viện nhìn hắn, vẻ mặt càng tỏ ra ái mộ, đây không chỉ là người tuấn tú, mà còn là người có thể hô mưa gọi gió trong triều đình.
…
Tiềm ca nhi ngày càng khôn lớn, lần này Kỷ Dao ở trong nhà làm cho Tiềm ca nhi hai bộ quần áo mùa hè, vừa khéo tháng sau có thể mặc.
Ngày hôm đó tính đi thăm tỷ tỷ, Liêu thị tự mình làm một đĩa cá bống trắng trộn dấm gừng cho nàng mang theo.
Kỷ Dao nói: “Nhà tỷ tỷ cũng không phải không có đầu bếp, còn mang theo cái này à?”
“Con biết cái gì, đây là nương làm, cho dù đầu bếp nào bên ngoài cũng không làm được. Hơn nữa cá bống trắng này do tổ phụ con đưa tới, tươi ngon, con đi mau lên, đúng lúc đến ăn trưa cùng nhau.”
Bà cẩn thận bỏ vào một cái hộp cơm lớn, đem vào kiệu.
Tới Xuân Lâm Các, từ xa đã nghe tiếng Tiềm ca nhi cười khanh khách, Kỷ Dao nhào tới, ôm thật chặt Tiềm ca nhi: “Mau gọi dì đi!”
“Dì!” Tiềm ca nhi nhìn Kỷ Dao chăm chú, thật ra cũng không nhận biết được, chỉ là đang lúc học nói, người khác bảo bé gọi, bé lập tức gọi theo.
“thật là ngoan.” Kỷ Dao hôn lên mặt bé một cái, “Tiềm ca nhi càng lớn càng mập, dì ôm không nổi nữa rồi.”
Kỷ Nguyệt cười: “một ngày ăn đến mấy bữa, có thể không mập sao? Phụ thân thằng bé còn luôn sai phòng bếp làm súp cá, súp gà cho ăn, nói đứa nhỏ nên ăn nhiều một chút.”
Bây giờ Tạ Tri Thận ở nhà hưởng niềm vui gia đình.
đi vào trong phòng, Kỷ Dao bảo Mộc Hương mở hộp cơm ra: “Nương làm đó, để chúng ta ăn chung.”
“Thơm quá, nương làm món này ngon lắm.” Kỷ Nguyệt sai nha hoàn bày thức ăn lên, “Làm món muội thích đây, có cá hường nướng, vịt ướp tương…”
Hai tỷ muội ngồi xuống dùng bữa, cười cười nói nói.
đi một chuyến đến tận hai canh giờ, khoảng thời gian này Kỷ Dao vẫn luôn chơi với Tiềm ca nhi, Kỷ Nguyệt thấy nàng thích trẻ con như vậy, nói: “Nếu như thích, sớm đính hôn đi, tỷ nghe nương nói nương rất vừa lòng Từ công tử. Chờ sau khi muội kết hôn, cũng sinh một đứa bé, làm bạn với Tiềm ca nhi.”
Bàn tay Kỷ Dao phủ lên bên má Tiềm ca nhi, không nói gì.
Lúc gần đi, Kỷ Nguyệt tiễn nàng tới cửa, Kỷ Dao vừa định tạm biệt thì thấy một nha hoàn nhanh chóng đi tới, bẩm báo nói: “Phu nhân, Kỷ phu nhân đến.”
Mẫu thân?
Hai tỷ muội đều rất ngạc nhiên, đang không hiểu vì sao thì đã nghe được Liêu thị kêu lên ở phía xa: “Nguyệt nhi, không xong rồi, Nguyệt nhi, con mau cứu cha con đi!”
“Có chuyện gì?” Kỷ Nguyệt biến sắc, chạy lên đỡ tay Liêu thị, “Nương, cha thế nào?”
“Bị bắt.” Liêu thị nóng lòng đến mức khóc lên, “Ngay lúc nãy, nói Hình bộ phải đưa ông ấy đi, nói cái gì phán án sai, ông ấy làm sao có thể phán án sai? hiện tại nương không biết làm gì cho tốt bây giờ, nương chỉ có thể tới tìm con, Nguyệt nhi, con nói với con rể, nhờ hắn giúp đỡ một chút, cha con không thể xảy ra chuyện được.”
“Được được được, nương đừng vội.” Kỷ Nguyệt lập tức sai Trầm Hương đi tìm quản gia, báo chuyện này với Tạ Minh Kha.
Hai tỷ muội đỡ Liêu thị vào phòng ngồi.
Kỷ Dao cũng bị dọa, tuy nói kiếp trước phụ thân có hơi nhu nhược, vẫn không được thăng chức, nhưng cũng chưa từng phạm sai lầm gì.
“Nương, có thể chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, khả năng chỉ đến hỏi chuyện.” Nàng an ủi Liêu thị.
“Hỏi chuyện mà gióng trống khua chiêng như vậy, đặc biệt muốn đưa lão gia đến Hình bộ?” Liêu thị lắc đầu không tin, “Nhất định là xảy ra chuyện rồi!”
Bà đoán như vậy, Kỷ Dao cũng không biết nói thế nào.
Ba người đành phải ở trong nhà chờ tin tức.
Rất muộn Tạ Minh Kha mới trở về, đi cùng còn có Kỷ Đình Nguyên.
“Đình Nguyên!” Liêu thị nhìn thấy con trai, nước mắt lập tức chảy xuống, “Cha con thế nào, Hình bộ có thả người hay không?” Sau đó bà giữ chặt tay Tạ Minh Kha, “Minh Kha, con rất có bản lĩnh, tướng công chắc không có chuyện gì đâu phải không? Ông ấy thật thà như vậy, có thể làm sai chuyện gì!”
Có lẽ vì quá thành thật, quá ngay thẳng, mới nhất thời không xem xét kĩ.
Tạ Minh Kha nói: “Trước đó không lâu phụ thân nhận một vụ án lớn, một nhà ba người Trịnh gia bị giết, nghi phạm là hàng xóm của người chết tên Trương Thu Sơn, lúc đó có người tận mắt nhìn thấy Trương Thu Sơn từ Trịnh gia ra, trên tay dính máu. Sau đó Trương Thu Sơn nhận tội bị phụ thân vợ xử trảm, ai ngờ hôm nay mới phát hiện giết nhầm người…Hình bộ điều tra ra được, nói Trương Thu Sơn bị nha dịch nghiêm hình bức cung mới nhận tội, người cầm đầu chính là cha vợ.”
Liêu thị đảo mắt, suýt chút ngất đi.
“không, không, nhất định tướng công không phải như vậy, ông ấy sao có thể cho người nghiêm hình bức cung! Rốt cuộc là ai vu oan hãm hại tướng công? Con rể, Đình Nguyên, các con không thể để tướng công bị oan được!”
Luật lệ Đại Yên đối với quan viên xử án vô cùng khắc nghiệt, nếu như phát hiện phán sai án, nhẹ thì bị cắt chức, nặng thì rơi đầu, nhất là phán sai án giết người, bây giờ Trương Thu Sơn kia đã bị xử trảm, tình huống của Kỷ Chương chắc chắn nguy hiểm, sắc mặt Kỷ Dao cũng trắng bệch.
Nàng hỏi Kỷ Đình Nguyên: “Ca ca, là nha dịch hãm hại cha sao? Hình bộ có bắt nha dịch kia lại không?”
“Chính là do nha dịch khai.” Kỷ Đình Nguyên nổi nóng, “hắn là nha dịch thẩm vấn dưới trướng của cha, cũng không biết vì sao muốn đối phó phụ thân!”
“Có phải nhận tiền của người ta không?” Kỷ Dao hỏi.
“Ai biết được, người đang ở Hình bộ.”
“Bây giờ tướng công đang ở nơi nào?”
“Ở nhà lao của Hình bộ.”
Thân thể Liêu thị lung lay, trước mắt biến thành màu đen.
Kỷ Đình Nguyên đỡ bà: “Nương, nương trở về với con trước đi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ điều tra rõ, bây giờ ở đây cũng chỉ sốt ruột.”
“Đúng vậy, nương, chúng ta trở về trước đi.” Kỷ Dao cũng nói.
Liêu thị thở dài.
một nhà ba người trở về nhà.
Ngày thứ hai tiếp tục đi thăm dò tin tức, vẫn chẳng được gì, Hình bộ chỉ nói bản án chồng chất như núi, không có khả năng xử lý nhanh đến vậy.
Sau đó Tạ Minh Kha đến, nhắc đến Tạ Minh Thiều, nói nghi ngờ Tạ Minh Thiều ở sau lưng giở trò, hắn ta đã ra khỏi tù, còn nói quan xét xử Hình bộ hiện nay có mấy phần giao tình với Văn An Bá. Văn An Bá là phụ thân của nhị phu nhân Tạ gia, thấy con gái rơi vào tình cảnh như vậy, cũng chưa chắc không ra tay.
Lúc trước Tạ Minh Thiều bị giam giữ ở phủ Thuận Thiên, nhị phu nhân và Văn An Bá đều hi vọng Kỷ Chương dàn xếp, để có thể đưa cơm đưa đồ ăn, Kỷ Chương không đồng ý.
Kỷ Đình Nguyên nghe vậy, hận không thể xách đao đi giết Tạ Minh Thiều.
Liêu thị thực sự không chịu nổi, nói với Tạ Minh Kha: “Minh Kha, con có thể đi gặp Hầu gia không? Chỉ cần hắn nói một câu, chắc lập tức không có chuyện gì đâu?”
Thiên hạ này đều của Hoàng thượng, Dương Thiệu là người Hoàng Thượng tin tưởng, xin hắn đi cầu Hoàng thượng dàn xếp, thì có thể trị được tội gì.
Nghe nói như vậy, Kỷ Dao siết chặt ngón tay.
Tạ Minh Kha hơi khó xử, hắn không phải loại người này, nhưng bây giờ quan xét xử Hình bộ và bọn họ quan hệ không sâu, cho dù phụ thân hắn ra mặt cũng không giúp được gì, quan trọng nhất là, dù có phải là hãm hại hay không, lúc trước mệnh lệnh xử trảm Trương Thu Sơn quả thực do Kỷ Chương đưa ra, chuyện này sẽ rất khó làm.
“Con đi thử xem.” Dù sao đó cũng là cha vợ của mình, Tạ Minh Kha đồng ý.
Trong nhà đợi hai ngày, không có tin tức.
Nghe nói hình như Hình bộ muốn phán án, mà Tạ Minh Kha vẫn không gặp được Dương Thiệu.
Ngày ngày Liêu thị gạt lệ, Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên đến thăm.
Thẩm phu nhân nói: “Ta cũng nói tướng công nghĩ cách…ngươi phải giữ gìn sức khỏe, đừng để Kỷ lão gia ra, ngươi lại ngã xuống.”
“Cảm ơn.” Liêu thị nắm chặt tay Thẩm phu nhân.
Thẩm Nghiên nói chuyện với Kỷ Dao.
“Ngươi nói xem cần bao nhiêu tiền mới có thể mua chuộc được quan xét xử Hình bộ? Nếu như có thể, ta có thể bỏ ra số tiền đó.”
“Việc này tiền làm sao có thể giải quyết được.” Kỷ Dao nghĩ thầm, đây có lẽ là màn kịch Tạ Minh Thiều tỉ mỉ thiết kế, vốn dĩ hắn ở bên trong ngục không có chuyện gì làm, không chừng mỗi ngày đều suy nghĩ đến chuyện báo thù. Cho nên vừa ra tù, lập tức ra tay với phụ thân mình.
Phụ thân mình cũng quá mức chính trực, yêu cầu nghiêm khắc đối với thuộc hạ, có lẽ đã sớm đắc tội với những nha dịch kia rồi.
Tâm tư Kỷ Dao càng thêm nặng nề, sớm biết có ngày hôm nay, có lẽ nàng không nên nhắc nhở chuyện lương thực cứu tế, như vậy phụ thân cũng không thăng chức.
Làm một quản lý nho nhỏ ở Hộ bộ, thì có thể dẫn đến tai họa gì.
Nghĩ như vậy, ngược lại do mình hại phụ thân.
Ban đêm, làm cách nào nàng cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Trăn qua trở lại, mãi đến đêm khuya, thật khó khăn lắm mới mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên lại bị một cơn ác mộng làm tỉnh giấc, trong mơ, Dương Thiệu bóp cổ nàng nói, “Ngươi không nên hối hận…”
Đầu nàng đổ đầy mồ hôi.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên chăn, nàng suy nghĩ thất thần.
Trước đó rất lâu, Dương Thiệu đã kết bạn với Tạ Minh Kha, sau đó cho dù lúc hắn không muốn gặp mình, vẫn qua lại với Tạ Minh Kha, có thể thấy được tình nghĩa giữa bọn họ. Nhưng mà vào thời điểm như thế này, phụ thân của mình, cha vợ của Tạ Minh Kha bị bắt vào tù, Tạ Minh Kha lại không gặp được Dương Thiệu…
Sao lại có thể như thế!
Bình thường chắc hẳn hắn nên chủ động giúp đỡ mới đúng.
Bỗng nhiên có một ý nghĩa ngày càng rõ ràng trong đầu, Kỷ Dao không ngủ được nữa.
Lại qua một ngày, Tạ phủ vẫn không có tin tức gì, đợi đến chạng vạng tối sau khi ăn tối, Kỷ Dao dẫn theo Mộc Hương lén chạy ra khỏi nhà.
Liêu thị lo lắng cho chồng, Kỷ Đình Nguyên cũng bôn ba bên ngoài, không ai có hơi sức chú ý đến nàng.
Mộc Hương nói: “Tiểu thư, người muốn đi nơi nào?”
“đi phủ Hoài Viễn hầu.” Nàng dặn dò, “Việc này ngươi tuyệt đối không thể nói cho nương ta, còn có ca ca nữa.”
Ngày hôm đó, chuyện của Kỷ Dao và Dương Thiệu ở quán trà Tứ Quý Mộc Hương đã nhìn thấy, lập tức hiểu được chủ nhân muốn làm gì, nàng rất lo lắng, chỉ là cũng không biết nên nói cái gì.
Ai bảo bây giờ lão gia đang ở trong ngục!
Mộc Hương thuê một cỗ kiệu, Kỷ Dao ngồi đến Hầu phủ.
Sau khi hỏi người gác cổng, người gác cổng nói Dương Thiệu không có trong phủ.
Nàng đành phải chờ bên ngoài.
Bóng đêm dần buông xuống, tuy nói cuối tháng tư đã là đầu hạ, nhưng gió đêm vẫn se lạnh, Kỷ Dao đứng dưới một gốc hải đường, hai bàn tay nắm thật chặt.
“đã qua một canh giờ rồi.” Mộc Hương nói, “Tiểu thư, người nói hôm nay Hầu gia có thể không về hay không? Cho dù tiểu thư có chờ ở đây cũng vô ích.”
“Cứ đợi đi.” Kỷ Dao không cam lòng rời đi như vậy, quan xét xử Hình bộ kia có quen biết với Văn An Bá, chưa chắc không hà khắc với cha, cha đã không ít tuổi còn ở nơi đó chịu khổ, nàng không thể nhịn, “Nếu như nương ta phát hiện chúng ta không có ở nhà, lúc hỏi đến, ngươi nói chúng ta đến quán rượu Thanh Nguyệt, Thẩm tiểu thư ở đó.”
Thẩm Nghiên sẽ giúp nàng giấu diếm.
Mộc Hương gật đầu, thấy gió lớn nên đứng ngăn trước mặt Kỷ Dao, do dự một lúc lâu khẽ nói: “không biết tiểu thư gặp Hầu gia, có thể có tác dụng hay không.”
Lời này khiến tim Kỷ Dao siết chặt.
Đó cũng là lo lắng của nàng.
Nhưng không làm gì, làm sao xứng đáng với phụ thân? Chuyện này rõ ràng Dương Thiệu đã biết, nhưng lại không giúp Tạ Minh Kha, cũng không xuất hiện, ý hắn còn chưa rõ hay sao?
Kỷ Dao cắn môi, nhất định nàng phải thử một lần, không có khả năng chỉ chờ đợi.
Tà váy cô nương bay bay trong gió, vô cùng dễ thấy.
Lúc Trần Liệt ra khỏi phủ liếc mắt lập tức thấy nàng, hắn sững sờ một chút, chỉ trong chớp mắt, Kỷ Dao phát hiện, vội vàng đi đến.
Trần Liệt không tránh được, ho nhẹ: “Kỷ tiểu thư.”
“Hầu gia thật sự không có trong phủ sao?” Kỷ Dao hỏi.
“không có.”
“Vậy hắn ở chỗ nào?”
Trần Liệt không dám nói: “Kỷ tiểu thư, người đừng làm tiểu nhân khó xử.”
không được Dương Thiệu cho phép, hắn không dám để lộ địa điểm, hắn còn muốn giữ đầu.
Kỷ Dao không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn, nói: “Vậy có phải ngươi muốn đi gặp Hầu gia không? Có thể gửi lời đến hắn giúp ta, nói ta chờ trước cửa Hầu phủ. Đương nhiên, nếu hắn không rảnh, ngày mai ta sẽ tiếp tục đến.”
âm thanh nhẹ nhàng mang theo thỉnh cầu, khiến trong lòng Trần Liệt khó chịu, hắn nhẹ gật đầu, nhanh chóng bước đi.
Vân Hòa Cư.
Dương Thiệu đang uống rượu với Tả Đô Ngự Sử Đào đại nhân trong vườn hoa tường vi.
Trước bàn, một mỹ nhân tuyệt sắc đang ôm tỳ bà, từ đầu ngón tay của nàng vang lên một khúc nhạc da diết rung động lòng người, tựa như một dòng suối nhỏ, liên tục không dứt.
Đào đại nhân tiếp tục mời rượu: “Những người kia mắt mù mới vạch tội Đô đốc, nói cái gì Đô đốc một tay che trời, đó là quyết định của Hoàng thượng, có liên quan gì đến Đô đốc?”
“Ta có chỗ không làm tốt, cũng không trách được bọn họ.” Dương Thiệu cười một cái, “Lời thật mất lòng, thuốc đắng giả tật, đôi lúc ta cũng cần có người nhắc nhở, ta thấy có một vị quan viên tên Trần Minh Quan rất có bản lĩnh, nên được trọng dụng, ít ngày nữa sẽ tấu lên Hoàng thượng.”
Bởi vì Hoàng thượng trọng dụng một mình Dương Thiệu, khó tránh khỏi dẫn đến bất mãn, một số quan viên đã cùng nhau vạch tội, kết quả hắn lại nói ra những lời này.
Đào đại nhân rất bất ngờ, hơi ngoài ý muốn lại thêm mấy phần kiêng kị.
Quyền thế ngút trời dễ khiến con người ta mê đắm, nhưng dễ thấy người trước mắt này vô cùng tỉnh táo, còn trẻ như thế lại có được bình tĩnh như vậy, khó trách Hoàng thượng xem trọng.
Đào đại nhân nói chuyện càng cẩn thận hơn.
Lúc này Trần Tố đứng ở ngoài cửa bỗng nhiên gặp được Trần Liệt, nhỏ giọng nói: “Sao ngươi lại đến đây? Hôm nay không phải ngươi nghỉ ngơi sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà ta gặp được Kỷ tiểu thư ở cửa Hầu phủ.”
“thật sao?”
“Kỷ tiểu thư nói ở cửa đợi Hầu gia, nếu như Hầu gia không về, ngày mai nàng ấy lại đến. Ta chuyển lời này cho ngươi, ta đi trước.”
Tiểu tử thúi này, không phải làm khó hắn sao? Trần Tố nghiến răng.
Hầu gia nỗ lực vì cô nương kia bao nhiêu, bây giờ hai người không gặp gỡ cũng yên tĩnh, làm sao đột nhiên lại tìm tới cửa? Lông mày Trần Tố cau lại, bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày trước đây Tạ Minh Kha cầu kiến, hắn chợt hiểu ra, nhất định nàng vì Kỷ lão gia mà đến.
Vậy rốt cuộc muốn hắn nói sao đây?
Trần Tố thật sự không hiểu rõ tâm tư Dương Thiệu lắm, nói muốn buông bỏ cô nương kia, nhưng hắn lại không cưới vợ, đương nhiên cũng có thể vì tiên đế mới băng hà, nhưng nếu chưa buông được…Nếu như hắn không nói, sau này có tính sổ với hắn không? Sau lưng Trần Tố lập tức lạnh lẽo, do dự một chút, đi đến bên tai Dương Thiệu nhỏ giọng nói một câu.
Tay Dương Thiệu ngừng một lát, không nói gì, chỉ là tiếp tục nâng cốc.
hắn không lập tức rời Vân Hòa Cư.
Cho đến khi tiệc rượu tàn, màn đêm thăm thẳm mới lên đường về phủ.
không ngờ rằng Kỷ Dao vẫn còn ở đó.
Nàng không mặc tươi đẹp giống lần du xuân trước đó, một thân màu trắng, giống như ánh trăng trong sáng trên trời, từ trong cửa sổ Dương Thiệu nhìn nàng một cái, gọi xa phu vào phủ.
Nhìn thấy xe ngựa, Kỷ Dao nhanh chóng bước đến.
Nhưng mà chiếc xe cực nhanh, thoáng chốc lướt qua trước mặt, nàng vốn không đuổi kịp.
Chắc chắn Dương Thiệu đang ở trong xe.
Nàng lúng túng, mặt đỏ lên.
“Tiểu thư, hay là trở về đi.” Mộc Hương khẽ nói, “Có lẽ tiểu thư đợi thêm cũng vô dụng, không chừng còn cảm lạnh sinh bệnh.”
Nếu hôm nay không gặp được, sau này càng khó hơn.
Kỷ Dao lắc đầu: “Ta không về.”
Tạ Minh Kha không gặp được Dương Thiệu nhất định là bị nàng liên lụy, nàng chỉ có thể tự mình tới.
Mộc Hương muốn khóc rồi.
Hơn nửa đêm, chỉ mong phu nhân không qua nhìn tiểu thư, nếu không chắc chắn bị phát hiện ngay, ngay cả khả năng nói đi quán rượu cũng không được!
Kỷ Dao vẫn đứng đó.
Trong phủ.
Dương Thiệu tắm rửa xong thì khoác áo bào đen lên người, ngồi trước đống sổ sách viết chữ.
Muộn như vậy không biết viết cái gì.
Trần Tố đợi một chút, cuối cùng không nhịn được, tiến lên nói: “Hầu gia, Kỷ cô nương vẫn chưa đi, nhìn có vẻ muốn đứng đến sáng…”
Cho đến bây giờ hắn cũng không biết nàng kiên trì như vậy.
Đôi mắt Dương Thiệu híp híp: “Để cho nàng vào.”
Trần Tố nhanh chóng đi truyền lời.
Rốt cuộc vẫn gặp nàng, Kỷ Dao nhanh chóng bước vào.
Mộc Hương bị ngăn lại.
một mình Kỷ Dao đi đến viện kia, Dương Thiệu đang ở gian giữa phía đông.
Bình thường hắn trở về, nếu không đi thư phòng, thì ở chỗ này đọc sách viết chữ, hoặc là viết thư.
Trong phòng có một loạt kệ sách, đặt những cuốn sách hắn thích xem nhất, có kệ binh khí, phía trên có đao, kiếm, còn có một thanh □□*, chính giữa là một chiếc bàn gỗ tử đàn lớn, hoa văn đám mây cong lên.
*nguyên tác.
Lúc này hắn đang ngồi trước đống sổ sách.
Ánh sáng không tốt lắm, sắc mặt hắn lạnh nhạt, tim Kỷ Dao đập thình thịch, thật có chút hối hận lúc trước đối xử tệ với Dương Thiệu như vậy, nếu biết trước xảy ra chuyện như thế này, nàng đã không nói như thế, nàng có thể nói nhẹ nhàng một chút!
Kỷ Dao thở dài, đi lên hành lễ nói: “Hầu gia, ta vì chuyện của phụ thân ta đến cầu xin Hầu gia. Chắc hẳn Hầu gia đã biết, gia phụ bây giờ đang ở Hình bộ, bởi vì một án sai bị…”
“thì sao?” hắn ngắt lời nàng.
Kỷ Dao hít sâu một hơi, giải thích cho hắn, dù sao cũng không phải phụ thân nàng sai: “Gia phụ ngay thẳng chính trực, liêm khiết trong sạch, tuyệt đối sẽ không sai nha dịch bức cung, đây là oan tận trời xanh, tiểu nữ cầu xin Hầu gia nhờ Hình bộ tra rõ, trả lại trong sạch cho gia phụ!”
“Vì sao muốn bản hầu hạ lệnh?” Giọng điệu Dương Thiệu lạnh lùng, “Hình bộ làm việc tự có quy tắc của Hình bộ, không phải phạm vi quyền lực của bản hầu.”
Lời đó giống như tuyết lạnh giá rơi xuống, Kỷ Dao sửng sốt một lát, cắn răng nói: “Rốt cuộc Hầu gia muốn như thế nào mới có thể cứu gia phụ? Phụ thân ta chắc chắn bị oan uổng, rõ ràng Hầu gia cũng biết…”
“Ông ta không liên quan gì đến ta.”
“Hầu gia.” Kỷ Dao cảm thấy mình sắp bị đuổi ra ngoài, trong lòng nóng vội, bật thốt lên: “Nếu như Hầu gia có thể cứu gia phụ, làm chuyện gì ta cũng đồng ý!”
“Làm chuyện gì…” Dương Thiệu nhẹ nhàng nở nụ cười, dường như cảm thấy vô cùng thú vị.
một lát sau, hắn nhìn nàng nói: “Cởi váy của ngươi ra.”