Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Mỗi lần gặp Tống Vân, phản ứng của hắn ta đều nằm ngoài dự đoán của nàng, lần này cũng vậy.
Vậy mà hắn ta lại muốn cùng đến chỗ có cọc gỗ với nàng!
một lần lại một lần, Kỷ Dao nhịn không được mà hoài nghi, không phải là Tống Vân nhìn trúng nàng đấy chứ? Nhưng nghĩ nghĩ lại không có khả năng, với số tuổi của nàng, dáng người của nàng, Dương Thiệu còn không có hứng thú, huống chi là Tống Vân? Vậy thì, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì? Kỷ Dao đảo mắt: “được thôi, ta dẫn công tử đi, chính là ở bên đó.”
Nàng phải làm rõ ý đồ của Tống Vân.
Lúc này Thẩm Nghiên cũng đuổi kịp tới, chỉ thấy vị công tử trước mặt tuấn tú cao ngất, giống như lan chi ngọc thụ, không khỏi ngẩn ngơ, nhẹ giọng nói: “Dao Dao, đây là ai vậy?”
“Muội không biết,” Tống Vân vẫn luôn dấu giếm thân phận, muốn đùa nàng, Kỷ Dao nảy sinh ý xấu, quay đầu nhìn Tống Vân, “nói ra cũng không biết quý tính đại danh của công tử, là nhân sĩ trong Kinh Thành hay sao?
Tống Vân nhếch khóe miệng, rốt cuộc nàng cũng có hứng thú hỏi tới những việc này rồi, không giống trước đây cứ nói một hai câu là bay mất dạng.
“Ta họ Tống, là nhân sĩ trong Kinh Thành.”
không có nói dối, Kỷ Dao đi về hướng Tây: ” Cọc gỗ này nguyên bản là một cây đại thụ trăm tuổi, đáng tiếc là ba năm trước bị cuồng phong bẻ gãy, bị gãy một đoạn dài hơn hai thước. Nhưng cũng rất ly kỳ, bên cạnh lại có con suối xem rất vui mắt.” Đó là do Dương Thiệu dẫn nàng tới, trước đây nàng cũng không biết.
(Cũng chắc biết tác giả chém cái gì nữa)
Tiểu cô nương nói chuyện chậm rãi, Tống Vân đi bên cạnh nàng, phát hiện nàng cao hơn một chút, đã cao đến bả vai của hắn ta rồi, khuôn mặt trắng hồng, dưới ánh mặt trời nhìn tinh tế nhẵn nhụi như ngọc.
Tống Vân nói: “Ta xem cô nương hình như rất quen mắt.”
Kỷ Dao kinh ngạc: “Vậy sao? Công tử gặp qua ta ở đâu?” Nếu đã giả vờ thì giả vờ đến cùng.
Quả nhiên không có một chút ấn tượng nào? Trí nhớ của tiểu cô nương này cũng quá kém đi, Tống Vân nói: “có thể là ta nhớ nhầm.” Lần này hắn ta ở bên cạnh nàng một thời gian dài, xem nàng có nhớ hay không.
hắn ta mang theo tâm tư như vậy, đi theo nàng tới chỗ cọc gỗ, quả nhiên nhìn thấy cách không xa có một dòng suối trong veo chảy từ trên cao xuống, va vào vách núi, hạt nước như hạt châu bắn ra tứ phía.
“Dao thước cắt ra lụa giao trắng như tuyết” (Trích thơ “Bạch Thủy nham bộc bố” của Nghiêm Toại Thành) Tống Vân đứng thẳng trong gió, khen ngợi một câu, “cảnh đẹp.”
hắn ta nghiên người nhìn nàng, để lộ ra đường cong ưu mỹ của khuôn mặt, khuôn mặt đó, mắt mũi đó không hề có một chút tỳ vết nào, Kỷ Dao nghĩ, chẳng trách trước đây nàng bị mê muội, Tống Vân thực sự lớn lên xuất sắc, ngoài khuôn mặt ra, thân hình của hắn ta cũng rất thon dài, giống như cây trúc.
Nhưng cũng chỉ nhìn vậy thôi, nàng sẽ không có suy nghĩ gì khác.
Lúc này Thẩm Nghiên sai nha hoàn bày bánh hoa cúc lên trên cọc gỗ, nhỏ giọng nói: “Vị công tử này xem ra gia thế bất phàm, cứ cảm thấy dường như có chút quen mắt.”
“Quản hắn ta làm gì, dù sao hắn ta sẽ rời đi ngay lập tức.” Phúc Gia công chúa cũng có mặt, còn có một đám người trên đỉnh núi đều muốn kết giao với Tống Vân, đều đang đợi hắn ta đó, hắn ta có thể không rời đi hay sao? Kỷ Dao nói, “chúng ta chơi của chúng ta.”
Cánh mũi đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, Tống Vân quay đầu, chỉ thấy không biết Kỷ Dao tìm chỗ cọc gỗ để ngồi từ lúc nào, tư thái nhàn nhã, miệng ăn bánh hoa cúc, có thẻ vô cùng ngây thơ.
hắn ta đi tới: “Hôm nay đa tạ cô nương dẫn đường, xin cô nương cho biết phương danh, nếu ngày sau gặp lại, Tống mỗ cũng có thể đáp tạ.”
Tay Kỷ Dao cứng ngắc, suýt nữa làm rơi bánh hoa cúc.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tống Vân.
Đôi mắt nàng vốn dĩ đã câu nhân, giống như nước xuân nhẹ nhàng, vô cùng linh động, nhưng giờ khắc này, giống như cất chứa sóng lớn kinh hãi có chút bén nhọn, Tống Vân hơi giật mình, lúc nhìn lại, nàng đã hạ mắt xuống, đôi lông mi dài mà cong, màu sắc đen nhánh.
“Ta gọi là Kỷ Dao, là nữ nhi của Tri phủ phủ Thuận Thiên trong Kinh Thành.”
Tống Vân muốn biết, nàng liền nói cho hắn ta biết, dù sao cũng là Hoàng đế tương lai, sao có thể dấu được hắn ta? Chỉ là, sao hắn ta muốn biết?
Kiếp trước, một ánh mắt của hắn ta cũng khó cầu, muốn để hắn ta nhìn nàng nhiều hơn một chút cũng không được, nhưng hiện nay lại rất kỳ lạ, trừ khi bộ dáng không lớn không nhỏ của nàng hấp dẫn Tống Vân?Vậy thì hắn ta đúng là đặc biệt đấy….Nhưng, cũng không đúng, nếu như thích nàng, lẽ nào không nên bộc lộ thân phận Sở vương điện hạ hay sao? Thân phận cao quý biết nhường nào?
Càng nghĩ càng thấy hồ đồ, Kỷ Dao dứt khoát không nghĩ tới nữa.
Vậy mà nàng lại là muội muội của Thiếu phu nhân Tạ gia, Tống Vân nghĩ tới điều tra trước đây của thủ hạ, nói Thái tử và Tạ Minh Kha qua lại gần gũi, hắn ta cũng không quá tin tưởng, dù sao thì Tạ Minh Kha đã giảng bài cho Thái tử từ lâu, không đến nỗi phải đợi đến khi Thái tử thất thế mới ra tay trợ giúp.
Tống Vân suy tư trong chốc lát: “Kỷ cô nương, Tống mỗ xin cáo từ trước, ngày khác lại gặp.” Vốn dĩ muốn lưu lại thêm một lúc, nhưng muội muội còn đang đợi hắn ta, sợ nàng ta hồ nháo, còn có mấy vị quan viên muốn gặp mặt hắn ta nữa.
“Được.” Kỷ Dao gật đầu, chiếu theo tình hình quỷ dị của kiếp này, nàng dám khẳng định, bọn họ nhất định sẽ còn gặp mặt.
không ngờ trước khi rời đi, Tống Vân quay người lại nói: “Ngươi có nhớ họ của ta không?”
Kỷ Dao: “….Họ Tống?”
Nhớ rồi.
Khóe miệng Tống Vân dương lên, nụ cười dần lan tỏa, nhất thời giống như hoa lê nở rộ trên ngàn vạn cành cây.
Đợi đến khi nam nhân đi xa, Kỷ Dao mới phát hiện bánh trong tay bị rơi xuống váy.
Là bị Tống Vân dọa!
“Dao Dao,” bên tai truyền tới tiếng nói của Thẩm Nghiên, “sao tỷ lại cảm thấy hắn ta quen biết muội vậy?”
“không biết nữa,” Kỷ Dao nói, “có lẽ vậy.”
Nàng nhìn bánh hoa cúc trên váy.
Thẩm Nghiên đưa khăn tay qua, cười nói : “Muội cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, sao ăn đồ ăn còn làm rớt nữa chứ?”
Hết cách, ai bảo Tống Vân kỳ quái như vậy.
Kỷ Dao cầm khăn tay lau.
Nhưng đồ ăn này đặc quánh, cả khăn tay và tay đều bị bẩn rồi.
“đi đến dòng suối dưới chân núi rửa cho sạch.” Thẩm Nghiên đề nghị.
Hai người liền rời khỏi đây, kết quả vừa mới tới chân núi, liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa chạy như bay tới, bởi vị chạy nhanh, bụi đất dưới chân ngựa bay lên cuồn cuộn.
Khi xe ngừng lại, nha hoàn vén mành lên, một cô nương từ bên trong đi ra, nàng ta mặc một bộ váy sam mùa thu thắt eo màu hoa anh đào thêu chỉ vàng, bên dưới mặc một chân váy thập phúc nguyệt hoa, khi di chuyển để lộ đôi giày thêu màu xanh ngọc bích, có điểm chân châu, một thân trang phục vô cùng tinh mỹ.
Kỷ Dao hiếu kỳ, ánh mắt chuyển tới khuôn mặt ả ta, cười lạnh một tiếng.
Còn tưởng là ai, thì ra là Tạ Minh Châu!
Xem ra là nghe được tin tức Tống Vân ở núi Ngọc Sơn, mới vội vội vàng vàng tới.
Chỉ là, có tác dụng gì sao, Tống Vân căn bản là không thèm nhìn ả ta, kiếp trước Tạ Minh Châu còn điên hơn cả nàng, tốt xấu gì nàng cũng lùi một bước gả cho Dương Thiệu, Tạ Minh Châu này thì là đi theo con đường hắc ám tới cùng, vì muốn gả cho Tống Vân, cư nhiên muốn đốt chết Chu Lương âm, sau đó Chu Lương âm được Tống Vân cứu, Tạ Minh Châu vì chuyện đó mà bị hủy mặt, bị thương trong biển lửa, sau đó cho dù có được cứu ra ngoài, không lâu sau cũng là đi đời nhà ma.
Kỷ Dao nhìn ả ta bước lên thềm đá, quay đầu rời đi.
Hai huynh muội Tạ Minh Châu còn sống một ngày, thì tỷ tỷ liền nguy hiểm một ngày, nàng mới không thèm quản ả ta đâu.
Tạ Minh Châu cũng không chú ý tới Kỷ Dao, vội vàng đi lên đỉnh núi.
Tạ Minh Thiều đã đợi từ trước, nhìn thấy ả ta thì nhỏ giọng nói: “Chính là ở đây, còn có vài vị đại nhân cũng ở, những thứ khác phải dựa vào chính muội rồi.”
“Huynh cứ nhìn mà xem.” Tạ Minh Châu sửa sang lại váy áo, ngồi trước gốc cây tùng thấp bé.
Đợi tâm trạng bình ổn một chút, lệnh cho nha hoàn mang cổ cầm tới, ả ta đương nhiên không ngu ngốc tới mức đi tới trước mặt Tống Vân ngã một cái để Điện hạ đỡ mình đứng dậy, ả ta phải làm cho Tống Vân kinh diễm.
Tạ Minh Châu bắt đầu đánh đàn.
Xuất thân vọng tộc, từ nhỏ ả ta đã học cầm kỳ thi họa, kĩ thuật tự nhiên là thành thục, nhưng cũng chỉ khiến Tống Vân nhìn qua một cái, những cái khác thì không có.
Đàn xong một khúc, nhận được sự khen ngợi nhiệt liệt từ các công tử.
cô nương duy nhất của Tạ phủ, người muốn liên hôn đếm không hết, nhưng Tạ Minh Châu chẳng nhìn trúng một ai, ả ta cảm thấy chỉ có Tống Vân mới có thể làm phu quân của ả ta, mà điều ả ta hướng tới, cũng là ngồi lên phượng ỷ trở thành mẫu nghi thiên hạ, những thứ khác, ả ta chẳng thèm ngó tới.
Nhưng Tống Vân lại thờ ơ không chút động lòng, chỉ nói chuyện phiếm một lát với mọi người, liền xuống lưng núi, lúc rời đi có đi qua ả ta, nhưng cũng không nhìn ả ta một chút nào.
Tạ Minh Châu chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt.
Trong chớp mắt, không biết nghĩ đến cái gì liền vội vàng đứng lên, đi theo đường nhỏ đầy bùn đất trên núi, tìm được Phúc Gia công chúa, bên người công chúa đã có mấy cô nương vây quanh rồi.
“Tạ cô nương?” Phúc Gia công chúa nâng mắt, “ngươi cũng đến rồi?”
“Vâng, sớm biết công chúa cũng ở núi Ngọc Sơn, ta nên sớm qua đây mới phải.”
“Cũng là ý nghĩ nhất thời, vốn dĩ ta cũng không định đến,” Phúc Gia công chúa cười vui vẻ, “mẫu phi đột nhiên nhắc tới lá phong, ta liền muốn đến đây ngắt một ít mang về cho người xem.”
Giỏ trúc ở bên cạnh chân cung nữ, quả nhiên đựng đầy lá phong.
“Nếu nói xinh đẹp, vẫn là màu sắc lá phong của tháng 10 càng đậm hơn.” Tạ Minh Châu đỡ trâm cài đầu bị lệch một chút vì vừa rồi vội vàng đi tới,” nếu tháng sau công chúa lại tới, ta nhất định sẽ phụng bồi.”
Ả ta vừa tiến lên, mấy vị cô nương liền nhường vị trí cho ả ta.
Phúc Gia công chúa đáp: “được.”
Lúc này Tống Vân cũng dừng ở trước đình, chỉ thấy một đám cô nương vây quanh muội muội cười nói, nhưng hắn ta vừa lộ mặt, những cô nương kia liền chỉ chú ý tới hắn ta, trong tối ngoài sáng, giống như trận gió ngày đông thổi tới làm người ta không thể thích nổi. hắn ta không đi tới gần, chỉ nhàn nhạt nói: “Yên Yên, nên rời đi rồi, qua đây.”
“Mới tới bao lâu chứ, đã rời đi rồi sao?” Phúc Gia công chúa chu môi, “muội còn chưa chơi xong đâu.”
“Trở về muộn rồi, lần sau lại muốn tới, ta sẽ không nói chuyện giúp muội nữa.”
Phúc Gia công chúa lập tức đứng lên: “Vâng, vậy chúng ta về thôi.”
“Công chúa cẩn thận.” Tạ Minh Châu giả vờ như sợ công chúa bị ngã, hơi dìu công chúa đi tới chỗ Tống Vân.
Như vậy dễ khiến cho Tống Vân nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tinh tế kĩ lưỡng của ả ta.
Phúc Gia công chúa nói: “Đa tạ ngươi, Tạ cô nương.”
“Ta là sợ công chúa bị thương….” Tạ Minh Châu cười ôn nhu, “trong nhà ta không có muội muội, vẫn luôn muốn có một muội muội như công chúa liền tốt rồi.”
Nghe thấy lời này, rốt cuộc Tống Vân cũng nhìn ả ta, chỉ có điều ánh mắt của hắn ta lạnh lẽo như băng.
Trong lòng Tạ Minh Châu đột nhiên nhảy dựng, hơi hơi cúi thấp đầu.
“đi thôi.” Tống Vân kéo Phúc Gia công chúa.
Hai người đi xuống núi.
Kỷ Dao rửa sạch tay, đang nghịch nước bên suối với Thẩm Nghiên, nói: “Chúng ta đi tìm ca ca, đợi lát nữa liền trở về.”
“Được.” Thẩm Nghiên gật đầu.
Bọn họ đi lên núi.
Mới đi lên không đến mười bậc đá, chỉ thấy trước trước mặt xuất hiện hơn hai mươi hộ vệ, nhìn dáng vẻ chính là người trong cung, phía sau hộ vệ chính là sáu vị cung nữ, có người xách giỏ trúc, có người xách hộp đồ ăn, nhìn đội hình chính là Phúc Gia công chúa, Kỷ Dao thầm nghĩ không tốt, vội vàng lùi lại.
Ai ngờ Phúc Gia công chúa ở trên cao, liếc nhìn liền nhận ra thân ảnh màu xanh nhạt ở dưới, giơ tay lên gọi: “Kỷ nhị cô nương!”
Kỷ Dao cả người cứng ngắc.
Phúc Gia công chúa đặng đặng đặng chạy xuống dưới: “Đúng là ngươi à, ngươi cũng đến leo núi? Đúng rồi, đại cô nương có tốt không? Nàng thành thân ta có tặng quà tới đó! Vốn dĩ muốn mời tiến cung, nhưng sợ làm phiền tỷ tỷ ngươi, dù sao cũng vừa mới gả vào nhà phu gia, ngươi nói có đúng hay không, Kỷ nhị cô nương?”
Nhảy nhót như hạt đậu.
Kỷ Dao chỉ cảm thấy trán mình nhăn lại, cố nặn ra nụ cười: “Công chúa điện hạ đúng là quan tâm chu đáo, ta thay tỷ tỷ cảm tạ Công chúa.”
“không cần khách khí,”Phúc Gia công chúa kéo tay nàng, “hôm nay có chút muộn rồi, nếu ta nói thêm nhiều lời với ngươi, ca ca nhất định sẽ….” nói xong liền nhìn ra sau một cái, đột nhiên phát hiện không thấy Tống Vân đâu, rõ ràng hắn ta ở đây mà, “ý, ca ca đâu rồi!”
Vừa rồi nhìn thấy muội muội chạy tới chỗ Kỷ Dao, Tống Vân liền cảm thấy bản thân mình có khả năng bị bại lộ. Nhưng hắn ta không hề muốn chuyện đó xảy ra, khó có người thú vị như Kỷ Dao, khó có người vẫn luôn không nhớ được Sở vương điện hạ, nếu đâm thủng thì chẳng có ý nghĩa gì?
hắn ta lựa chọn tránh đi.
Nhìn thấy cử động của chủ tử, Thường Thanh suýt nữa thì rớt con mắt.
Đây là chuyện gì vậy?
Đường đường là Sở vương điện hạ cư nhiên phải trốn tránh một tiểu cô nương!