Hết cách rồi, khuyết điểm trên người hắn ít lại càng ít, muốn bắt nhược điểm để trêu chọc mấy câu, cũng cực khó khăn.
Thỉnh thoảng đụng vào một cái, nàng liền không nhịn được cười đi cười lại, trước mặt da hắn run lên một cái, nàng cũng liền thỏa mãn.
Rất nhàm chán, nàng biết.
Chỉ là người ở bên cạnh hắn lâu đều có thể hiểu được cảm giác của nàng.
Luôn luôn là hắn đem lại cảm giác tức giận ngứa ngáy cho người khác, tự mình lại làm bình tĩnh.
”Cười đã vậy sao?” Oa ao kiểm không vui, nheo mắt lại nguy hiểm, nhìn dáng giống như tiểu oa oa tức giận, tùy thời muốn lật mặt.
“Không có, không có.” Khoát tay phủ nhận, không có tí thành ý, miệng cười thật to, coi như che sở trường, vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt nàng cong cong.
Hắn kì quái nháy mắt mấy cái, ”Nương tử nàng còn đau không?”
Đau?
Nàng không hiểu.
Nơi nào đau? Tại sao đau?
“Xem bộ dáng là không đau.” Đế Tuấn lầu bầu một tiếng, xoay người lại đóng cửa lại, sau đó liền bế thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi đi về giường…
Ngôn ngữ tay chân so với lời nói vô duyên vô cớ càng dễ hiểu hơn nhiều.
Vì vậy, Lăng Không bắt đầu giãy giụa, “Ta còn đau, rất đau. . .”
Nói giỡn, máu ứ đọng trên người thật vất vả mới tan ra mấy phần, nàng cũng không giải thích được nguyên nhân bị áp đảo cả ba ngày ba đêm.
”Không, chàng không đau sao.” Nhìn nàng nói nhiều như vậy còn dám lại gần vuốt dâu hùm, căn bản là điềm báo không sợ chết.
Như vậy, hắn cần gì phải nhẫn lại cái dục hỏa thiêu đốt, để mặc cho tiểu nha đầu này đắc chí.
Quản cái khỉ gió, một hớp nuốt vào bụng rồi nói.
Đến lúc đó nàng còn om sòm thì hắn cũng cho nàng.
“Ưmh ưmh, không cần. . . Không cần hôn ta nơi đó, thật là nhột nha.”