Có phu quân như vậy, nàng còn sợ gì?
Nếu muốn bắt nàng, trước tiên cần phải nhìn một chút, mười sư tỷ đồng môn kia có bản lãnh hay không.
Đinh Lăng là người tới trước, băng thứ trong tay, ánh sáng màu lam yêu dị chớp động, nhưng nàng cũng không động thanh sắc, nhanh chóng bôi kịch độc lên đó.
Nàng ta chỉ cần một cơ hội nho nhỏ, không cần sát thương Mộ Lăng Không, chỉ trong một phút hô hấp, trong nháy mắt giết nàng tại chỗ.
Đinh Lăng thừa nhận, trên võ học, nàng không bằng Mộ Lăng Không, coi như nàng ta ngày đêm khổ luyện, cũng vĩnh viễn không cản nổi bước chân của đối phương.
Đối với vấn đề này nàng ta suy nghĩ thật nhiều năm, cũng không phải là hoàn toàn không biện pháp nào.
Mộ Lăng Không chỉ có thể được coi là cao thủ, nàng ta không phải thần.
Thời cơ thích hợp, phương thức thích hợp, Đinh Lăng bị coi rẻ kia cũng có thể dùng ‘kỳ chiêu’ lấy được tính mạng của nàng.
Vào giờ phút này, không thể nghi ngờ chính là ông trời cho nàng ta cơ hội, đợi các vị sư tỷ chấp pháp ra tay trước cuốn lấy Mộ Lăng Không, Đinh Lăng thừa dịp tìm cơ hội chính xác, dùng băng thứ của nàng ta tập kích.
Chỉ cần Mộ Lăng Không chảy ra một giọt máu, kịch độc phong hầu này, sẽ nhanh chóng vùi sâu vào trong cơ thể nàng.
Huyền Minh thần vương cũng sẽ không cứu được.
Tiểu phu quân võ công cao kia của nàng cũng không có biện pháp.
Nhưng không hề nghĩ đến, Đế Tuấn vốn đang toàn tâm toàn ý đối kháng với Huyền Minh, đuôi mắt phát hiện có người hướng tới phía nương tử của mình, thoáng ra một chiêu giả, thân thể đột nhiên biến mất, lấy tốc độ làm người ta trố mắt thoáng qua bên cạnh Mộ Lăng Không.
Nhuyễn kiếm dài giống như con rắn độc, nhẫn tấm cuốn về phía kẻ địch dám can đảm nhân cơ hội ra tay với nữ nhân của hắn.
Đinh Lăng đánh không lại Mộ Lăng Không, đối mặt với Đế Tuấn, như đứa trẻ thấy đại nhân.
Nàng ta nhanh chóng bay vọt ra, thoát khỏi vị trí ban đầu, nhưng cũng không thể tránh được sát chiêu bén nhọn của Đế Tuấn.