Giống như chỉ cần dùng ánh mắt có thể xe rách áo trên người, đem nội y mà nữ nhân hết sức che giấu bộc lộ ban ngày ban mặt.
Lúc nàng hành tẩu giang hồ, bị người ta cho danh hiệu ma nữ, bản thân nàng chứng nhận mình xấu tính.
Tay trái nàng âm thầm nắm quyền, tất cả hơi sức như trút xuống, nếu không phải không muốn tiết lộ dung mạo thật, nàng thật muốn nổi bão, cho hắn nhìn kĩ cái hắn nói.
Hai bàn tay ấm áp, lặng lẽ che chín đi lên, che kín quyền trái của nàng, một cái lại một cái, dùng tư thái cực kì mật mờ vuốt ve.
Cánh môi hắn mím chặt, phiền muộn không hiểu, thở dài một tiếng, “Vi phu cũng có chút nổi nóng.”
”Thế nào?” Tạm thời bị hắn kéo đi lực chú ý, nàng nghi ngờ hỏi.
”KHông có… chính là muốn nghe.” Hắn hời hợt, cố ý nói đơn giản.
”Nghe cái gì?” Nàng không hiểu đỉnh đầu nàng có dấu chấm hỏi to đùng.
”Đem những thứ không thức thời gì đó, moi ra toàn bộ, ném xuống đất đạp chơi.” Hắn nhẹ nhõm, đáy mắt hiện lên mùi tanh nồng đậm, mẫu thuẫn và dán sát.
Mặc dù hắn vô cùng dịu dàng nghiên cứu bàn tay nàng, nhưng nàng vẫn không đè nén được cảm giác run rẩy.
Phu quân nàng, lần đầu tin trước mặt nàng bộc lộ ra sự tức giận, mặc dù chỉ là một nắm, nhưng cũng hoàn toàn phá vỡ phong cách của hắn.
Khuôn mặt này nàng chưa thấy qua.
”Gia, muốn thuộc hạ ra tay sao?” Tiểu Bắc rất thức thời tiếp lời, vì hắn cũng chợt sinh ra một lạo dục vọng ‘đạp ké’.
”Ta và Tiểu Bắc cùng đi.” Tiểu Nam khoác tay lên chuôi kiếm, chỉ cần chủ tử ra lệnh, liền ra tay.
”Bình tĩnh, toàn bộ bình tĩnh.” Hắn không chút để ý phất tay một cái, chỉ vào hai thị vệ sau lưng nổi giận,”Thức ăn bê lên, phu nhân đói bụng, ăn trước rồi nói.”