Khi Vô tình mơ màng trên giường bệnh hắn cảm thấy thân mình đau nhức nặng nề có chút gì đó nhẹ hơn một chút, thoải mái hơn một chút. Ý thức với xung quanh cũng dần có trở lại bên tai là tiếng nói rù rì của một nam nhân nghe giọng nói có vẻ đứng tuổi
– Ai mà ra tay chẳng chút dứt khoát thế này…nếu ra tay mạnh hơn chút nữa có phải ta đỡ khổ hơn không…
– Ý của huynh là gì hả? Uyển Uyển ở bên nghiến răng trợn mắt nói…
– Ha…ha…muội bình tĩnh…ha…ha…ta chỉ nói cho vui…Lãnh Diêu Diêu toát mồ hôi hột cười hì hì trấn an Uyển Uyển. Nhưng sau khi rút trâm ra khỏi người Vô Tình bắt lại mạch tượng cho tiểu tử kia đôi mày của lão càng nhíu chặt hơn…
– Sao thế… Thấy vẻ mặt căng thẳng của ca ca Uyển Uyển run giọng hỏi.
– Ta e rằng nếu cố hết sức cũng chỉ có thể tìm về nửa mạng cho phu quân nhà muội. Diêu Diêu thở dài nói…Thực không thể tưởng được sau ba mươi năm hắn lại gặp lại muội muội thất lạc của mình. Nghĩ đến có lẽ chính Là số mệnh…
Ngày đó sau khi nàng biết hắn là thần y nàng không những không lấy lòng hay cầu xin mà bắt đầu gào khóc cũng như oán trách. Nàng oán hắn không cứu sư phụ mình khiến kẻ vốn đã là trẻ mồ côi lại một lần nữa mất đi người thân duy nhất. Oán ông trời ban cho nàng tư sắc nhưng vì nó mà khiến nàng khổ sở. Oán phụ mẫu nàng độc ác không muốn nuôi nàng thì thôi còn để nàng ở ngoài cửa Tam Lộ Đoạt Mệnh cốc.
Khi nàng nhắc đến Tam Lộ Đoạt Mệnh cốc hắn mới chắc chắn nàng chính là muội muội thất lạc của mình. Ba mươi năm trước khi hắn bị người ta truy sát đã giấu muội muội vừa sinh của mình tại đó. Tam Lộ Đoạt Mệnh là nơi có chướng khí bao trùm, hắn cho nàng uống Bách Ngọc lộ nên rất mực yên tâm chướng khí không những không làm hại đứa bé mà ngược lại còn bảo vệ nó. Nhưng ngàn tính ,vạn tính không thể tính ra được khi quay trở lại thì nàng cùng giỏ trúc kia cũng biến mất. Nhìn nàng giống mẫu thân như tạc mà khiến hắn chạnh lòng, mẫu thân hắn cũng vì dung nhan kia mà mang họa diệt môn.
Mười lăm năm trước khi giang hồ giậy sóng tìm kiếm một Mỹ nhân tên gọi Thanh Thanh hắn thực hi vọng đó chính là muội muội mình. Nhưng nàng ta dường như tan biếm mất dạng không ai có thể tìm ra. Nàng đã gặp phải chuyện gì mà đến độ phải thay đổi cả tên rồi trốn tránh đếm mức biệt tích như thế.
– Dù thế muội vẫn muốn cứu hắn sao ? Diêu Diêu yêu chiều nhìn muội muội mình nhẹ giọng hỏi
– Phải…Chưởng pháp đó là muội đánh hắn trong tức giận…Uyển Uyển nức nở nói.
Nghe nàng nói Diêu Diêu khẽ run nhẹ…lão thầm nghĩ nếu tiểu tử này chết vậy chẳng phải Uyển nhi sẽ ray rứt mãi sao…còn hắn sống mà dật dờ nửa sống nửa chết…vậy có phải…có phải nàng cũng sống chẳng chút thoải mái nào…ái chà…làm thế nào mới tốt đây…
– Vậy đi…ta sẽ cứu nửa cái mạng này của hắn…nửa mạng còn lại kia…chúng ta lại làm cách khác…
– Ừm…Uyển Uyển gật đầu không chút do dự nào…Nếu là quyết định của ca ca hẳn nên tin tưởng.
Vô Tình lờ mờ nghe được giọng nói của Uyển Uyển, hắn có thể nhận ra nàng chỉ qua giọng nói. Là tiểu cô nương ngày đó hắn gặp ở kỹ viện cũng chính là người cùng hắn có Vợ chồng chi thân, nàng cũng vì thế mà nổi giận đánh hắn một chưởng…Nhưng nghe sao như nàng và người kia đang chữa trị cho hắn. Nàng chẳng phải nên hận đến muốn giết hắn mới phải chứ…vì sao…vì sao…Hắn tự cười bản thân hẳn đây là một giác mơ.
Hôm sau tỉnh lại chính là khi Ngọc tiểu thư đang bắt mạch lại cho hắn.
– Thật kỳ lạ…Hôm qua ta còn tưởng không cứu được huynh, thế nhưng chỉ qua một đêm mà huynh đã khỏe lên nhiều như thế…Chà y thuật học lén của ta không thể ngờ lại thần thông đến vậy. Khiết Ngọc đắc ý mỉm cười.
Sau khi Khiết Ngọc rời khỏi phòng thì hắn nhận ra cái mền bên cạnh khẽ nhúc nhích. Uyển Uyển như con sâu nhỏ chui đầu ra khỏi lớp chăn để lộ ra khuôn mặt mê người, nàng chớp đôi mắt hữu thần xinh đẹp nhìn hắn rồi cọ đầu vào ngục hắn nói
– Chàng cuối cùng đã tỉnh lại…làm ta lo muốn chết…nàng lại dựa đầu vào lồng ngực hắn ngáp dài…
– Cô…cô..cô nương sao…sao lại ở đây ? Vô Tình đẩy cái đầu đang dán sát vào ngực hắn ra lùi lại một chút, hắn cũng không phải là Thiệu Mạc Du kia. Chẳng hiểu vì sao khi biết Xuân Dược kia là do nàng hạ vì theo đuổi Độc Vương khiến hắn có chút khó chịu…
– Mạng chàng là do ta nhờ thần y cứu về, không phải do Ngọc tiểu thư gì gì đó nhà chàng cứu về đâu…Nàng uể oải nói.
– Vì sao lại muốn cứu sống ta ? Hắn kinh ngạc hỏi. Dù biết có thể kế do nàng bày ra thế nhưng hắn cũng không phải Thiệu Mạc Du kia, lẽ ra nàng phải tức giận muốn giết chết một trình giảo kim như hắn chứ vì sao lại muốn cứu sống hắn.
– Ta đổi ý, không muốn mạng chàng mà muốn chàng lấy ta…làm phu quân của ta…Thức cùng chàng cả đêm qua ta mệt quá cho ta mượn ngực dựa vào ngủ một lát nào…Vừa nói nàng vừa che miệng ngáp chẳng giống một thục nữ chút nào….
Thân Hình Vô tình có chút lay động, mặt hắn bắt đầu hồng thuận khiến khuôn mặt tái nhợt cũng có khí sắc hơn hẳn.