Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 97



Trong đời, Đường Học Chính chưa từng quá chấp nhất điều gì, cũng chẳng có cái gì là anh không thể mất đi. Mỗi khi gặp khó khăn, trắc trở, anh luôn thành công nhờ ý chí quyết thắng của anh, song hễ thành công là anh sẽ cụt hứng liền. Riêng Phù Hiểu thì khác, từng tế bào trên cơ thể anh gào thét rằng: anh không thể mất cô. Nhưng: bây giờ, trong lòng anh, cô như báu vật nặng ngàn cân đang treo trên sợi tóc, chị sơ sẩy chút thôi sẽ rơi vỡ, chỉ sơ sẩy chút thôi anh có thể bị mất cô mãi mãi. Vì vậy mà anh lúc nào cũng sợ sợ sệt sệt, nhưng càng như thế anh lại càng rối, càng không biết phải làm thế nào cho tốt.

Càng ngày, Phù Hiểu càng cảm nhận rõ cái sự khác nơi Đường Học Chính. Không phải anh có gì khác thường mà là thi thoảng một nét mặt, một động tác nào đó của anh làm cô cảm thấy: anh đang… lo âu. Cô hỏi anh cũng chả hỏi được ra nguyên do gì, cô tưởng là chuyện công việc, anh không muốn nói cho cô, tuy cô có hơi hụt hẫng vì điều đó nhưng vẫn cố hết sức làm anh vui lên. Kết quả là: lúc cô dỗ anh, anh rất vui vẻ, song không lâu sau đó, anh sẽ còn lo lắng, căng thẳng hơn.

Hết cách, cô đành phải nhờ đến bậc tiền bối: bạn nhỏ Dương Mật của chúng ta.

Một ngày cuối tuần nọ, hai cô bạn kéo nhau đi spa. Khi đang nằm sấp trên giường mát xa, Phù Hiểu rầu rĩ hỏi: “Mày bảo tao nên làm gì bây giờ?”

Dương Mật cũng đang nằm sấp trên chiếc giường mát xa cạnh đó để nhân viên mát xa ấn lưng cho, nghe bạn hỏi vậy, cô thấy trán mình chảy xuống ba sọc đen, chẳng phải là dạo này Đường thiếu rất hay tặng quà nó, hễ nghe nó nói là nó phải đi phỏng vấn ai đó – cụ thể là những người mang giới tính nam, trẻ tuổi và khá thành công trong sự nghiệp – là lại cau mày, dỗ thế nào cũng không chịu cho nó đi phỏng vấn người ta ư. Nó có chắc là nó đang than vãn (chứ chẳng phải khoe khoang) không?

“Chị hai à, chị đang khoe em hạnh phúc của chị đấy hả?” Dương Mật hỏi một cách không chắc chắn.

Phù Hiểu thật không biết phải nói thế nào với bạn, “Mày thấy trông tao hí hửng lắm à?” Cô đang nghiêm túc nói chuyện với nó đó.

“Nhưng mà, vấn đề là: người ta như thế thì có gì không tốt chứ?”

“Nói không tốt thì cũng chẳng phải, nhưng mà, tao biết chắc là anh ấy đang có chuyện phiền muộn mà anh ấy không chịu nói cho tao và tao cũng chẳng biết phải hỏi anh ấy thế nào, mày có hiểu cái cảm giác đó không? Rõ là người ta đang ở bên mình, mà mình lại không giúp gì được người ta, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người ta buồn phiền.” Cô mong mình có thể giúp được Đường Học Chính, mặc dù có rất nhiều chuyện có lẽ anh sẽ không bao giờ nói cho cô, cô vẫn hy vọng được chia sẻ với anh dẫu chỉ một chút xíu những nỗi niềm của anh.

“Tao biết chứ, Tiêu Nhiên cũng có những lúc như thế. Mày đừng lo, đàn ông ai chả vậy, sĩ diện bỏ xừ ra, dù ở ngoài có gặp phải chuyện gì thì về nhà anh ta cũng sẽ không nói cho mày đâu, vì sợ mày xem thường anh ta ấy mà.” Nói xong, Dương Mật cũng thấy không được hợp lý cho lắm. Đường Học Chính là ai cơ chứ, chỉ có anh ta vênh mặt lên với người ta, chứ ai dám vênh mặt lên với anh ta?

“Tiêu Nhiên cũng không nói cho mày à?” Ngày trước, cô thấy ba cô có chuyện gì cũng sẽ nói với mẹ cô, chuyện vui hay chuyện buồn đều là câu chuyện của ba mẹ nói với nhau lúc cơm no rượu say. Vả lại, có nhiều chuyện không vui, ba mẹ cô nói với nhau xong là lập tức vui lên.

“Hồi trước thì không, bây giờ có đỡ hơn một chút, dần dà anh ấy sẽ nói cho tao những chuyện xảy ra trong một ngày của anh ấy.”

Phù Hiểu lặng im, đàn ông đều thế cả ư? Cô bỗng thấy lòng hụt hẫng, lẽ nào anh cũng không muốn chia sẻ vui buồn của anh với cô? Ai chẳng có lúc vui lúc buồn, hai người bên nhau chẳng phải là nên đồng cam cộng khổ với nhau ư? Có khi nào anh không nói những chuyện đó với cô là vì không muốn làm cô lo không?

Nhưng, dù có thế nào, cô cũng hy vọng anh có thể vui lên.

“Có cách gì không mày? Trước kia Tiêu Nhiên cũng không nói cho mày mà bây giờ anh ấy lại nói, mày đã làm thế nào thế?” Phù Hiểu khiêm tốn học hỏi kinh nghiệm.

“Vụ này thì…” Dương Mật húng hắng ho, “Là phụ nữ là khác làm được thôi.” Cô trả lời một cách súc tích.

“Tao nào có chuyển đổi giới tính.” Kỳ thị cô hả, cái gì mà là phụ nữ thì đều làm được? Phù Hiểu rầu lắm.

Cô nhân viên mát xa đang mát xa cho cô cười khẽ, “Phù tiểu thư, tôi nghĩ ý của Dương tiểu thư là: hôm nay cô đến chăm sóc sắc đẹp ở chỗ chúng tôi, mát xa ở chỗ chúng tôi, lát nữa lại để chúng tôi trang điểm cho cô trở nên thật xinh đẹp, thế là khi về cô có thể dùng luôn với anh nhà.”

Lúc này, Phù Hiểu mới nghe ra ẩn ý trong câu, đôi má hồng của cô lại càng hồng hơn. “À thì…” Cô thấy giờ mà bảo là: “không làm thế được” thì xấu hổ chết mất, dạo này, gã kia tối nào cũng như đói lâu ngày, cô chưa rù quyến gì anh đã vồ đến lột quần áo cô rồi, có lần, cô đang tắm thì anh chạy vào, thế là hai vợ chồng lại ‘yêu’ nhau trước tắm cho nhau sau.

“Vừa hay chỗ chúng tôi có mặt hàng tinh dầu, các quý bà là chuộng hàng này lắm, chỉ cần nhỏ một giọt vào bồn tắm khi tắm là được.” Một nhân viên mát xa khác cười bảo.

“Á, không cần đâu.” Bây giờ, chưa gì cô đã sắp không chịu nổi anh vần vò, lại thêm lọ tinh dầu gì đó nữa thì…

“Nghe được đấy, mày lấy một lọ về xài xem sao.” Dương Mật nháy mắt. Cô là cô rõ tính Phù Hiểu lắm, trong mấy chuyện chăn gối, con bé chắc 100% là không chịu chủ động, thỉnh thoảng xúi nó chủ động một lần, cũng có thể giúp hai vợ chồng nó thắm thiết với nhau hơn. Có khi, sau hôm nay, Đường thiếu sẽ còn cám ơn cô cũng nên…

“À thì, thế thì…”

Vì không biết phải ngỏ lời từ chối thế nào nên khi ra về Phù Hiểu mang hai lọ tinh dầu nhỏ về nhà một cách bất đắc dĩ. Về đến nhà, nghe nói Đường Học Chính đang trong buồng, cô mỉm cười, lên lầu, đẩy cửa buồng ra song lại chẳng thấy ai. Ngấm nghĩ giây lát, cô khẽ gõ cửa phòng tắm.

“Ai đấy?” Giọng nói trầm ấm vọng ra từ trong phòng tắm.

“Em về rồi đây. Anh đang tắm à?”

“Ừ, vào đi?”

Cô không ngờ là anh đang tắm bồn, bình thường, anh toàn tắm vòi hoa sen cho nhanh. Có phải anh đang rất cần thư giãn không? Phù Hiểu ngẫm nghĩ một lát, đẩy cánh cửa pha lê, đi vào phòng tắm.

Đường Học Chính đang nằm trong bồn tắm, thấy cô gái trẻ bước vào thì không khỏi nhíu mày, hôm nay trở trời chăng?

Tóc mai anh ướt nhẹp rủ xuống ngang mày, thân hình cường tráng của anh thoắt ẩn thoắt hiện sau làn nước, căn phỏng mờ ảo vì hơi nước, chàng trai tuấn mỹ trong làn sương mờ càng quyến rũ hơn. Dù đã cùng anh ân ái vô số lần, Phù Hiểu vẫn e thẹn không dám nhìn thẳng vào cơ thể đang trần truồng của anh.

“Đến đây với anh.” Anh nhấc tay khỏi nước làm nước văng tung tóe, anh ngoắc cô.

“Không được kéo em xuống nước đâu nhá.” Cô rất cảnh giác, dặn anh không được xấu trước.

“Em chả tắm rồi còn gì?” Đường Học Chính giả nai, “Thế nào, đẹp không cưng?”

Phù Hiểu phì cười, đi đến chỗ anh, ngồi xuống thành bồn tắm, nghiêng đầu cho anh ngắm mình, “Anh thấy em hôm nay có đẹp không?”

“Ừm, để Lão Gia xem nào.” Cánh tay ướt nước ‘vô tình’ đè lên đùi cô, vòng qua eo cô, kéo cô lại gần, anh nhổm dậy, hít hà cô: “Thơm,” sau đó lại ngửa đầu lên mi cô: “Đẹp.”

“Quần áo của em…” Phù Hiểu nở nụ cười bất đắc dĩ, huých anh.

“Vợ anh càng ngày càng đẹp ra.” Đường Học Chính đâu chịu bỏ qua cho cô, dán mình vào cô, cười hì hì.

“Biết ngay là anh lại giở trò lưu manh mà.” Phù Hiểu đành cam chịu, vò mái tóc ướt nhẹp của anh cho bõ tức.

Đường Học Chính cười khẽ hai tiếng, anh gối đầu lên đùi cô không chịu ngẩng lên.

Phù Hiểu ngồi im cho anh gối lên đùi, cô vớt nước lên kỳ tấm lưng trần cường tráng của anh, “Anh mệt à?”

“Có hơi hơi.”

“Em vừa mua được một lọ tinh dầu, nghe nói là thả vào nước tắm sẽ giúp người ta thư giãn, hay là em mang vào đây cho anh nhé.” Cô đâu dám nói thật là: có một lọ tinh dầu còn có cả tác dụng giúp tăng sức hấp dẫn tình dục.

“Không cần, chỉ phụ nữ bọn em mới dùng thứ đó.” Đường đại thiếu gia kiên quyết từ chối.

“Rất nhiều đàn ông cũng dùng mà.”

“Thế anh cũng không dùng.”

“Đằng nào sáng mai anh chả tắm lại, có mùi gì thì mai anh tắm xong cũng sẽ bay sạch thôi. Mà em nghe nói tinh dầu rất tốt trong việc giúp người ta thư giãn đầu óc, nó giúp người ta có giấc ngủ ngon và ngủ dậy sẽ rất tinh thần.” Cô đọc vanh vách lời nhân viên tiếp thị ra, số cô mới ‘sướng’ làm sao?

Đường Học Chính choáng lắm, nhưng cô đã ra sức mời mọc anh như thế, tốt xấu gì cũng phải nể mặt cô chút chút: “Thôi thì em đi lấy tinh dầu của em đi.”

“Được, anh chờ em một lát.” Thấy anh đồng ý, Phù Hiểu mừng húm, vội chạy ra buồng ngoài lấy tinh dầu. Lát sau, cô cầm theo một chiếc lọ chỉ nhỏ bằng ngón tay út đi vào, cô nheo mắt đọc hướng dẫn sử dụng, rồi mở nắp lọ ra, nhỏ mấy giọt vào bồn nước.

Hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong phòng.

Phù Hiểu để lọ tinh dầu lên giá để đồ, thọc tay xuống bồn nước khoắng cho tinh dầu tan vào nước. Cô cười hì hì, hỏi, “Anh thấy thế nào?”

Đường Học Chính nhếch mép cười, “Thấy thế nào ấy à…” Đột nhiên, anh vươn tay ra, kéo tuột cô bé của anh vào bồn tắm, “Em thử đi khác biết.”

Phù Hiểu lập tức ướt hết quần áo, cô thật không còn lời nào để nói, chỉ lườm anh, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Đường-Học-Chính!” Anh là đồ siêu vô lại!

“Gì thế?” Gã đàn ông da mặt dày như tường đồng vách sắt bắt đầu đủng đỉnh lột quần áo của cô, “Mà anh thấy quần áo em cũng ướt hết cả rồi, hay em tắm thêm lần nữa đi cho thoải mái.”

Cô vén mái tóc mai ướt nhẹp đang rủ xuống mắt lên, rồi cắn bờ vai cứng cỏi của anh một phát thật mạnh cho bõ tức.

Đường Học Chính còn thích là đằng khác, anh để vai cho cô cắn và tiếp tục lột quần áo cô, đồ nào không cởi được thì anh xé đôi rồi ném đi.

Khi cô cũng không mảnh vải che thân như anh, anh vội vã ngậm lấy môi cô, đói khát mút mát…

Sau cuộc ái ân, Phù Hiểu dựa vào lòng Đường Học Chính, hai người ngâm mình trong bồn nước đã lạnh. Ngẫm lại những lời răn dạy của Dương Mật, cô lên dây cót bản thân, hắng giọng, bắt đầu, làm như chỉ ‘chuyện phiếm’ với anh: “Cả ngày hôm nay, em phải ngồi mốc trong phòng làm việc, chán ơi là chán. Hôm nay anh đã làm những gì thế?”

Tóm hai tên gián điệp kinh tế, vô ý phá đổ hai công ty, những chuyện này sao có thể nói với cô chứ, sẽ chỉ khiến cô càng chán ghét anh thôi, “Không làm gì cả.” Anh đủng đỉnh hôn lên vai cô.

Đôi mắt của Phù Hiểu tối đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.