Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 7



Trở lại phòng, Hàn Vân Long ôm Lam Tịch nhìn nhìn thiếu chút nữa bật cười!

“Con trai ngoan, nói cho cha vì cái gì không chịu cùng mẹ đi?” Lam Tịch chớp chớp ánh mắt đen láy, mím môi!

“Bởi vì, bởi vì ta thích cùng cha sống chung một chỗ!” Ta thích cùng cha sống chung một chỗ, ở bên cạnh cha ta có thể cảm thấy an tâm! Từ trước tới này đều là ta bảo vệ người khác, đây là lần đầu tiên được người khác bảo hộ như thế, khiến ta thực an tâm! Ta thích được cha ôm vào trong ngực! Ta thích thấy cha cười! Những lời này Lam Tịch chỉ có thể nói trong lòng, không thể nào nói nên lời!

“Cha cũng thích cùng Lam Tịch cùng một chỗ!” Hàn Vân Long đem Lam Tịch ôm vào phòng tắm, hai ba cái cởi hết quần áo Lam Tịch!

“Cha?”

“Cùng cha tắm nha!”

Bồn tắm lớn rất lớn, Lam Tịch ở bên trong bơi lội cũng không thành vấn đề, dù ngồi vào trong nước Hàn Vân Long vẫn như cũ đem hắn ôm vào trong ngực, Lam Tịch xấu hổ phi thường, mặt đỏ như gấc!

“Bảo bối, sao lại đỏ mặt?”

“Phụ thân nào cũng cùng nhi tử tắm sao?”

“Đây là đương nhiên!” Nga, nguyên lai đây mới là Quan hệ phụ tử bình thường! Nhưng mà dáng người cha đẹp thật nha!

Đem nhi tử ôm ngồi trên đùi, giúp đứa nhỏ tắm, da của trẻ con thật đẹp, trơn bóng non nớt! Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, chẳng lẽ là thẹn thùng? Thật đáng yêu! Hàn Vân Long không biết rằng tắm rửa cùng con trai cũng làm cho mình cao hứng như thế! Lần này tắm vậy mà hết một giờ, chờ tắm cho tới khi nào xong thì Lam Tịch sớm đã ngủ!

Nhìn thấy đứa nhỏ ngủ say trong lòng, Hàn Vân Long nhỏ giọng nói:

“Lam Tịch, con cả đời phải ở bên cạnh cha nha!”

“Ân!” Trong lúc ngủ mơ Lam Tịch nhẹ đáp một tiếng, có lẽ là trả lời Hàn Vân Long mà cũng có thể chỉ là nói nói mớ mà thôi! Hàn Vân Long nghe đứa nhỏ đáp vậy mà lặng đi một chút, đem đứa nhỏ ôm vào lòng, coi như con đáp ứng với cha rồi nha!

Mấy ngày sau, một trác của tòa án được đặt trên bàn làm việc của tổng giám đốc Hàn, Hàn Vân Long cười lạnh nhìn thoáng qua!

“Chủ tịch, có cần tìm Trương luật sư không?”

“Người đàn bà này, thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

“Tổng giám đốc, Tiêu Vân là vợ giám đốc tập đoàn Vân Hải!”

“Vân Hải? Hừ, trước thu mua mấy công ty con của tập đoàn này, để cho cô ta biết khó mà lui! Mặt khác phía tòa án tất cả đều giao cho Trương luật sư xử lý đi, tôi lười gặp cô ta!”

“Vâng, tôi lập tức đi lo liệu!”

Dám cùng Hàn Vân Long ta đoạt quyền nuôi con, cũng phải nghĩ xem mình đủ sức không? Nếu không phải cô là mẹ Lam Tịch, tôi sớm đã không để cô tồn tại trên cõi đời này!

Thực ra dù có ra tòa Hàn Vân Long cũng không thua, chỉ là Hàn Vân Long không muốn khiến mọi việc rùm beng lên, như vậy sẽ khiến Lam Tịch không thoải mái! Cho nên Hàn Vân Long thà rằng phiền toái một chút giải quyết vấn đề còn hơn!

Ngắn ngủn mười ngày sau, tập đoàn Vân Hải đã bị tập đoàn Thánh Kai làm cho điêu đứng, Tiêu Vân không dám đùa cùng Hàn Vân Long, thành thật trở về làm phu nhân an phận, từ bỏ quyền nuôi Lam Tịch.

Lưu quản gia trong vòng vài ngày sẽ đem khối đất trống ở vườn sau thu thập thoả đáng, dùng hàng rào làm thành một cái vườn nhỏ, bên trong còn dựng một nhà kính(*), Lam Tịch thấy khu vườn gần xong nên cực kì hưng phấn! Khu đất trống này bốn phía còn có rất nhiều cây cao, đúng là nơi luyện võ tốt, nhà kính độ ấm cũng vừa vặn! Lam Tịch phân phó mấy người hầu đất trong nhà kính, lại viết một danh sách thực vật linh tinh để Lưu quản gia mua!

Nhà kính: đoạn này nguyên văn là noãn bằng – noãn là ấm, bằng là lều/gác/lán, mình không biết dịch kiểu gì nên để vậy

Mua mấy mầm cây, hạt giống xong, Lam Tịch liền nhốt mình trong khu nhà kính, không để bất kì ai và làm phiền! Chính mình tự gieo trồng mấy loại dược thảo! Mỗi ngày tưới nước chăm sóc cẩn thận, khi gần tết đã cây lớn hơn một chút! Nhà kính này cũng khá lớn, mỗi ngày chăm sóc dược thảo xong, Lam Tịch liền luyện công bên trong! Người giúp việc cũng không biết Lam Tịch ở bên trong làm cái gì! Tam thiếu gia không để ai đi vào, tự nhiên là ai cũng không dám đi vào! Ngay cả đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia cũng không được đi quấy rầy Lam Tịch theo lời Hàn Vân Long!

———————————————-

“Phụ thân, cha phải rời nhà sao?” Lam Tịch nhìn sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối!

“Cha hôm nay cần đi tham gia một triển lãm đồ cổ, cho nên muộn một chút mới trở về!”

“Đồ cổ? Ta đi cùng được không?”

“Nga, Lam Tịch có hứng thú sao?”

“Ân ân!”

“Tốt lắm, đi thay quần áo, cha mang con đi!”

Lam Tịch nhanh chóng chạy trở về phòng thay đổi quần áo! Vội vàng chạy tới cửa, Hàn Vân Long vẫn đang ngồi ở trong xe chờ hắn, thấy quần áo lộn xộn đã chạy ra, vội vàng đem đứa nhỏ kéo vào trong lòng giúp con trai chỉnh lại quần áo!

“Chạy vội vàng như vậy làm gì chứ? Cúc áo cũng chưa cài xong!”

“Hắc hắc, cha ơi nhanh nhanh!”

Hàn Vân Long cưng chiều xoa tóc đứa nhỏ, đứa con trai này thích gì đó đều đặc biệt như vậy sao?

làm gì có đứa trẻ năm tuổi nào lại thích đồ cổ chứ. Đương nhiên thích đứa nhỏ thích nghiên cứu độc dược lại càng không khả năng đi. Dù sao những thứ này đều rất nguy hiểm, Hàn Vân Long không phải chưa từng lo lắng qua, nhưng vài lần trộm xem con trai nghịch độc dược thì phát hiện con trai mình phối chế những độc chất kia cực kì thành thạo, hoàn toàn khônggiống đứa nhỏ nghịch ngợm nhất thời, dần dần cũng yên lòng! Có lẽ Lam Tịch vĩnh viễn sẽ không biết, trong mọi ngõ ngách ngôi nhà có cất rất nhiều thuốc giải độc? Bác sĩ riêng cũng có nhiều hơn một cái điện thoại di động, sẵn sàng 24/24

Tới hội trường, Lam Tịch hưng phấn đến nỗi ánh mắt sáng rực lên, mỗi đồ vật trong triển lãm đứa nhỏ đều quan sts thật lâu! Hàn Vân Long thấy con trai biểu hiện như vậy, thật sự cảm thấy được thích thú! Đến khi thấy một thanh kiếm cổ thì Lam Tịch quả thực giống như mất hồn nhìn chằm chằm miệng há hốc!

“Lam Tịch? Lam Tịch? Con trai bảo bối?”

“A, nga cha!”

“Xem đến mất hồn như thế, con thích thanh kiếm này?” Hàn Vân Long nhìn nhìn, kiếm kia bề ngoài thực bình thường, kiếm màu đen trên gắn một viên hồng ngọc! Nhìn qua không có gì đặc biệt, trông lại cực kì cũ kĩ!

“Kiếm này . . . Thật tốt!” Lam Tịch muốn nói lại nén trở về!

Cổ Nguyệt kiếm, giáo chủ từng vì chiếm được thanh kiếm này mà liên tiếp tiêu diệt ba môn phái, cuối cùng cũng không thể tới tay! Kiếm này không rõ thất lạc nơi nào, không nghĩ tới nay trờicho ta gặp nó, chém sắt như chém bùn, cực kì sắc bén! Vên hồng ngọc trên kiếm được gọi là Quỷ nhãn, độc nhất vô nhị, nếu nhỏ máu của chủ nhân lên viên ngọc ấy thì từ nay về sau kiếm này cũng chỉ có chủ nhân mới có thể rút ra, trừ phi vị chủ nhân cũ đã chết, huyết khí vừa đứt, nó mới có thể nhận vị chủ nhân khác!

“Nếu thích cha sẽ mua tặng con!” Hàn Vân Long thấy đứa nhỏ xem sắp chảy nước miếng đến nơi, chắc là rất rất thích đi!

“Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?” Lam Tịch cao hứng suýt nữa nhảy cẫng lên! Hàn Vân Long bị vẻ mặt đáng yêu của đứa con chọc cười! Quay đầu tìm quản lí triển lãm!

“Tổng giám đốc Hàn, xin hỏi có gì phân phó?”

“Kiếm này giá bao nhiêu?”

“Tổng giám đốc Hàn, kiếm này không quá đắt, bên kia còn một thanh kiếm nữa, không bằng ngài qua nhìn một chút?” Hàn Vân Long hướng bên kia nhìn thoáng qua, thanh kiếm kia thoạt nhìn quả nhiên quý báu hơn rất nhiều, kiếm gắn đầy ngọc và đá quý, nhìn qua thật hoa lệ!

“Bảo bối, bên kia còn có một thanh kiếm, nhìn qua thấy tốt hơn thanh này!” Lam Tịch nhìn lướt qua, tâm nói mấy người này thật không biết hàng, kiếm kia cùng lắm chính là hoàng thượng hoặc Vương gia đã dùng qua, hoàn toàn để làm cảnh, đây mới thực sự kiếm tốt!

“Cha, ta vẫn tương đối thích thanh…này!”

“Ân, vậy được rồi, quản lí?”

“Nga, chỉ cần vị thiếu gia này thích là tốt rồi, thanh kiếm để giá tám triệu năm năm trăm ngàn!”

“Kiếm này tôi mua!”

“Hảo hảo, tổng giám đốc Hàn chờ một lát!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.