Phủ thân vương trời khuya gió lộng từng cơn, ở căn phòng sách hai cánh cửa
sổ bật mở như bị một cơn cuồng phong bổ tách làm đôi. Ánh trăng vàng
hoe nhờ vậy rọi vào. Trong phòng vẳng ra từng tiếng thở dài não nuột.
Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y bước vô tham kiến. Khang thân vương bấy
giờ đang ngồi cạnh bàn trà, một tay chống cằm, sắc diện uể oải. Ngài
nhìn cặp nam nữ cung kính thỉnh an, nét mặt từ từ giãn ra, tuy vậy giọng nói vẫn đượm u sầu:
– Mới đó mà đã ba ngày trôi qua rồi, tới sáng ngày mai là thi hài của thái hoàng thái hậu sẽ được mai táng.
Khang thân vương than xong cho hai người miễn lễ, bảo ngồi ghế đối diện.
Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y cùng tạ ơn trước khi an tọa. Một hầu cận gõ cửa bưng ba tách trà Ô Long vô mời hưởng dụng.
Dương Tiêu Phong đợi kẻ đó đi khuất mới khẽ lên tiếng:
– Cho nên tối nay mạc tướng đến đây cốt ý muốn thương lượng với ngài về chuyến đi lần này.
Khang thân vương bỏ tay xuống tần ngần ngồi nghe. Dương Tiêu Phong quay sang gật đầu ra hiệu cho Nữ Thần Y lấy bản đồ mang theo mở ra. Nữ Thần Y vâng lệnh đứng dậy banh rộng mảnh vải làm bằng da dê.
Dương Tiêu Phong dùng ngón tay khoanh một vòng tròn trên sơn đồ, chậm rãi nói:
– Mời vương gia coi lại bản đồ di trường Mộc Lan, đây là di trường Mộc
Lan ở Nhiệt Hà, còn đây là đại trướng. Ở phía trên đại trướng đặt một
tọa khán thành. Thích khách có lẽ sẽ dùng vùng này để hoạt động. Chúng chỉ cần đứng trên khán thành trông xuống là có thể nhìn rõ chuyển động
của chúng ta trong vòng cả trăm trượng.
Dương Tiêu Phong nói tới đây, ngưng trệ vài giây, chờ Khang thân vương xem xét tấm sơn đồ rồi tiếp lời:
– Đường lên núi để tới nơi an táng chỉ có hai con đường, hai bên lề đã
được binh lính của chúng ta canh gác rất nghiêm ngặt. Thành thử bọn
thích khách ắt sẽ tránh lộ trình này, lựa chọn vực thẳm cao nhất để thi
triển khinh công vượt qua. Ngao Bái vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên
nhất định đích thân lâm trận, thêm vào sát thủ liên hoàn, và nhóm binh
lính tinh nhuệ trong quân đội Bát Kỳ của gã nữa. Cả bọn gian thần tặc
tử thừa ngày lão phật gia mai táng sẽ liều mạng hành thích hoàng đế.
– Thế… – Khang thân vương nghe Dương Tiêu Phong bảo phe địch đông đúc,
vầng trán toát mồ hôi hột – Phe ta có những ai lên núi hộ giá?
– Có mạc tướng và đoàn thiết giáp quân, riêng phó tướng mai lặc chương
kinh Tô Khất phải ở lại cung đình bảo vệ ấu chúa? Cho nên nếu ngài
khuyên được Sách Ngạch Đồ đại nhân theo cùng là vu lợi trên hết, vì thêm một người thêm một sức mạnh.
– Nói vậy là sao? – Khang thân vương giật mình nhìn nam tử đang thốt
lời, phát hiện Dương Tiêu Phong thản nhiên nhìn lại – Tướng quân nói vậy nghĩa là hoàng thượng chuyến này không đi chôn cất thi thể của thái
hoàng thái hậu à?
Dương Tiêu Phong khẽ liếc Nữ Thần Y, chậm chạp gật đầu. Khang thân vương sửng sốt kêu lên:
– Vậy đâu có được!
Dương Tiêu Phong bất đắc dĩ bảo:
– Mạc tướng cũng biết vậy nhưng đó là cách duy nhất.
Nói rồi thở dài:
– Hiện thời lão phật gia xuôi tay về trời, trong triều chẳng còn ai đứng ra nhiếp chính nữa, thành ra chúng ta không thể chịu thêm đả kích nếu
chẳng may hoàng thượng lâm nạn. Ngao Bái hiển nhiên nắm rõ tình hình,
nên mạc tướng dám chắc rằng lần này gã sẽ dốc hết sức lực nhập thu tiển
trận, quyết lấy thủ cấp của hoàng thượng.
Dương Tiêu Phong dứt lời ngồi câm lặng. Khang thân vương ngồi đối diện
cũng lặng thinh. Không gian bốn bề giống như vẻ chết chóc quạnh vắng
đang ngưng đọng. Phòng sách hằng ngày vốn dĩ rộng lớn nay bỗng trở nên
chật hẹp khó thở vô cùng.
Nữ Thần Y lẳng lặng quan sát hai người đàn ông tuổi tác không chênh lệch bao lăm. Qua khóe mắt, nàng liếc vương gia, thấy thần sắc ông không
đổi bèn chần chừ một lát rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:
– Thưa… Hôm qua nô tì theo vài a hoàn ra ngoài cung mua một số vật dụng
dành cho việc giặt giũ trong tân giả khố đã thấy dân chúng bu quanh hai
bài văn dán ở cổng thành. Nghe đâu là do Ngao Bái bảo một vị tú tài
viết ra. Một bài là phó cáo của hoàng thượng, còn bài kia là bộ chí của ông ấy. Đại khái nội dung hai bài đó là, nếu lần này đi tẩm niệm nhất
cử thành công, sẽ lấy bài phó cáo truyền bá khắp thiên hạ, còn nếu như
nhất cử thành nhân thì sẽ lấy bản mộ chiếu khắc lên trên mộ bia ông ta.
Quả đúng y dự liệu của nàng, Khang thân vương bị trúng kế khích tướng, tức thời vung tay đập bàn nghe chát một tiếng:
– Ngao tông đường thật càng lúc càng quá đáng!
Dương Tiêu Phong được dịp tức khắc trợ lời:
– Cho nên mạc tướng mới nghĩ ra hạ sách đó, bẩm vương gia.
Ngặt nỗi Khang thân vương mau chóng thoát khỏi chiếc bẫy, khăng khăng lắc đầu:
– Cơ mà nếu quần thần và dân chúng biết được, thể diện của hoàng thượng để ở đâu đây?
– Nhưng con đường đến tẩm lăng tiên hoàng đầy hiểm trở – Dương Tiêu
Phong cố tình nhắc lại bằng ngữ khí đe dọa – Qua đoạn Thư Phong ở di
trường Mộc Lan, mạc tướng e có người sẽ thừa cơ hội địa lợi eo hẹp mà ra tay ám hại…
Trước lý lẽ rành rành được nêu ra, Khang thân vương không biết đối đáp
thế nào, chỉ buồn rầu nhủ bụng “nội tổ qua đời, mà ngày an táng bà,
Khang Hi thân là cháu ruột, bấy lâu được bà cưng chiều nhất lại không đi cúng bái thật tình không phải đạo làm nhân.”
Nghĩ rồi nhớ tới địa hình khúc khuỷu, lộ trình đến lăng mộ rất là phức
tạp, vương gia bất chợt cảm nhận lòng dạ rối như tơ vò. Nơi mai táng
nằm ở Thạch Môn thuộc thị xã Tuân Hóa của tỉnh Hà Bắc, muốn đến đó phải
đi xuyên qua di trường Mộc Lan. Tới khúc Thư Phong vì đường eo hẹp nên
quân binh buộc phải chia thành một hàng dài, nối đuôi nhau. Ngộ nhỡ có
thích khách xuất hiện, binh lính dĩ nhiên không thể chen chân một lượt
vào tiếp ứng, khi đó sẽ đẩy hoàng thượng vào thế hạ phong ngay…”
– Vậy phải làm cách gì bây giờ? – Khang thân vương thở hắt ra – Bổn vương thật lòng muốn hoàng thượng đi thắp nén hương cho nội tổ của ngài.
Dương Tiêu Phong khoan trả lời ngay, thái độ lộ sự bối rối, tay bưng
tách trà lên mở nắp nhìn làn hơi ấm bay lượn lờ, sau một hồi lâu, nghĩ
chung quy cũng không thể lừa gạt được đành hạ giọng mập mờ nói:
– Bẩm vương gia, cách thì mạt tướng có, chỉ e là… không biết ngài có chịu ra sức hay không thôi…
Bấy lâu trong triều hai người qua lại như bạn bè thân thuộc, vì vậy cho
nên Khang thân vương mới vừa nghe Dương Tiêu Phong úp úp mở mở, thừa
biết bằng hữu trong lòng có ẩn khuất liền lên tiếng trấn an:
– Tướng quân có gì thì đừng ngại cứ nói ra đi, bổn vương dù chết cũng một lòng vì đại nghiệp mà.
Khang thân vương nói xong trố mắt sửng sốt. Trái với cử chỉ hằng ngày
cao cao tự tại, Dương Tiêu Phong tự nhiên đặt tách trà lên mặt bàn, quỳ
xuống khấu đầu.
– Phủ Viễn tướng quân ngươi đang làm gì? – Vương gia há hốc miệng hỏi.
Dương Tiêu Phong nói:
– Mạt tướng muốn thỉnh tội với ngài.
– Tại sao?
– Tại vì những điều mạt tướng sắp nói ra sẽ rất kinh thiên động địa, tội đáng khuyên cấm.
– Ngươi cứ nói, bổn vương sẽ không trách ngươi.
Tai nghe vương gia bảo với bất cứ giá nào cũng không trách mắng, Dương Tiêu Phong trong lòng cảm thấy càng tội lỗi nhiều hơn.
Và sau hồi chỉ gằm mặt im lặng, dõi mắt đăm đăm ra xa, Dương Tiêu Phong cất giọng nặng nề:
– Mạt tướng suốt ba hôm liền suy đi nghĩ lại, cũng có thương lượng với
Cửu Dương và Mộc Đình Quý. Nhóm tam mệnh đại thần cứ muốn ám sát hoàng
thượng mà sáng mai là cơ hội tốt nhất để họ ra tay, chúng ta lại không
có chính sách gì phòng ngự. Nếu ba người đó hạ thủ thành công, mai này
những thủ đoạn mà họ sẽ sử dụng vương gia chắc đã hiểu rõ rồi, tất cả
tâm tư phục thù của họ sẽ dồn ở phương diện này. Như vậy đối với tương
lai của chúng ta thật đáng lo ngại.
Dương Tiêu Phong nói lòng vòng một lúc lâu thật lâu vẫn chưa chịu đi vào quỹ đạo, có lẽ không biết bắt đầu làm sao, thành ra cứ tiếp tục vòng vo thêm vài ba phút nữa mới nhỏ tiếng:
– Theo thần nghĩ, thay vì hoàng thượng không đến tẩm lăng tiên hoàng làm lễ tẩm niệm, khiến người đời cười chê, thì hãy tới đó sớm hơn dự định
đi. Mạt tướng muốn nhờ Sách Ngạch Đồ đại nhân và phụ thân của y là Sách Ni, cộng thêm Tô Khất âm thầm hộ tống thánh gia lên đường trong khuya
đêm nay.
Tuy Dương Tiêu Phong đã dùng thanh âm rất thấp rồi, nhưng cũng đủ làm
Khang Thân Vương giật nẩy mình. Và sau khi biết chắc chắn thính giác
không nhầm lẫn, ngài lắc đầu tỏ vẻ bất mãn:
– Phương thức tẩm niệm sáng mai mới được cử hành mà? Tướng quân làm vậy không đúng quy chế đâu.
– Đó là cách duy nhất rồi thưa vương gia – Dương Tiêu Phong ngẩng đầu
lên nhìn bạn hữu, giọng nói cương nghị – Ngoài phương thức đó ra thì mạt tướng thật không nghĩ thêm được cách gì nữa hết. Hoàng thượng là rồng
trong thế gian, nếu ngài không may có chuyện gì, vương gia nghĩ thử xem
giang sơn xã tắc sẽ thuộc về tay ai? Nên chúng ta phải bằng mọi giá
đồng lực bảo vệ ngài bình yên vô sự thì mới có thể ăn ngon ngủ yên được.
Khang thân vương chưa nghe Dương Tiêu Phong nói hết câu cuối cùng lập
tức đứng phắt dậy khỏi ghế, chắp tay phía sau lưng đi đến cửa sổ trông
ra ngoài vườn, nhìn gió nhìn mây một hồi mới quay trở lại đứng trước mặt Dương Tiêu Phong nói:
– Đạo lý này ta hiểu chứ, nhưng làm vậy sẽ khó bề giải thích với quan
thần trong triều lắm tướng quân à. Lại nữa không lẽ ngươi muốn sáng mai đám tùy tùng khiêng chiếc kiệu trống trơn suốt quãng đường đến lăng mộ
sao? Dân chúng biết được sẽ cười ấu chúa tham sinh úy tử đó!
Dương Tiêu Phong không có phản ứng gì trước những lời trách cứ, chỉ điềm nhiên quỳ dưới sàn, đôi mắt ngó chằm chằm ra phía trước giống như muốn
nhìn xuyên qua vương gia vậy.
Khang thân vương thấy dáng vẻ của vị võ tướng này cương quyết, lại hiểu
rõ tính tình y trầm nghị, hễ mà quyết chí làm cái gì là nhất nhật giữ
vững ý định, không dao động trước mọi trở lực nào. Người đó xưa nay vẫn vậy khiến ngài bất giác thở dài. Thật tình thì ngài vẫn tin y tài tình xuất chúng, nhưng tối nay lại có chút phiền hà về mưu lược xúi giục ấu
chúa làm rùa trong vỏ này của y.
Lâu thật lâu, tuy rằng khách quý quỳ gối dưới đất nhưng trông giống như
tình thế cường tân áp chủ, Nữ Thần Y cảm giác không ổn, muốn lên tiếng
can thiệp lắm bất quá không biết nói gì. Nàng chỉ còn cách mang tách
trà đến dâng lên vương gia.
Khang thân vương nhìn nét mặt nữ nhân ôn hòa, thái độ lễ phép thì lòng
dịu lại, tuy vậy cũng chưa chịu đồng ý với kế hoạch mất mặt mũi đó.
– Cô nương hãy nói thử xem – Vương gia hỏi ý kiến Nữ Thần Y – Thái hoàng thái hậu có tài đức, tâm địa hiền lương, cả đời vì giang sơn lao công
lao lực, cực nhọc bao năm nuôi nấng cháu trai nên người, nay mất rồi mà
lễ nghi cũng chẳng được an bài thỏa đáng. Ta thật lấy làm bất mãn!
– Việc ngài lo lắng vô cùng hợp lý – Nữ Thần Y ngỏ lời cảm thông – Nên
ngài bất đồng ý kiến với Phủ Viễn đại nhân âu cũng là điều dễ hiểu thôi. Tuy nhiên thật sự ra thì… kế hoạch này có một chút ẩn khúc ạ.
Nữ Thần Y dứt lời, khẽ trông vào đáy mắt của Khang thân vương, phát hiện cặp nhãn quan mờ mịt như có sương mù bao giăng bèn hít sâu một hơi,
xong nhẹ nhàng tiết lộ:
– Mong vương gia cứ an tâm, Phủ viễn đại nhân nhất định có cách vẹn toàn mà.
Quả nhiên không để Khang thân vương chờ lâu, Dương Tiêu Phong đem chuyện từ đầu tới đuôi thuật hết một lần, những chuyện đã bàn với Cửu Dương
đại khái lặp lại hết một lượt:
– Mạt tướng có hạ sách này xin vương gia duyệt qua. Chúng ta sẽ dùng kế mang miêu tráo chúa, tìm một kẻ đồng ý mặc long bào chết thế. Đứa trẻ
này phải có ngoại hình từa tựa thánh ân, rồi thì chúng ta dùng thuật
dịch dung biến nó thành hoàng thượng.
Khang Thân Vương nghe kế kim thiền thoát xác hai mắt sáng rỡ lên như sao Nam Tào, phấn khởi đập tay lên vai Dương Tiêu Phong bảo:
– Hay! Hay! Thế mà các người cũng nghĩ ra được, lại không chịu nói sớm làm ta điếng hồn.
Khen rồi không để ý gương mặt ủ rũ của ai, Khang thân vương nhíu mày đắn đo tự vấn:
– Nhưng biết tìm ai bây giờ?
Dương Tiêu Phong khẽ trông sang, bắt gặp Nữ Thần Y gật đầu, mạnh dạn nói:
– Trong lúc này nếu chúng ta xuất cung đi tìm đối tượng hoán đổi thân
phận, Ngao tông đường là một kẻ đa mưu ắt sẽ cho người theo dõi ngay,
chi bằng nên dùng người thân cận…
Dương Tiêu Phong nói đến đây thì ngưng lời, chờ Khang thân vương đoán già đoán non mới tiếp tục:
– Kẻ đó phải xuất thân cung đình, từng được học phong cách đi đứng và di chuyển của các bậc hoàng gia.
Khang thân vương vẫn chưa tìm ra kẻ sắp hóa thân thành vật hy sinh đó:
– Các người định nói là?
Dương Tiêu Phong biết không thể tránh né mãi, nhắm mắt đánh liều thổ lộ, mặc dầu giọng điệu ôn hòa nhưng sâu hoắm bên trong lại mơ hồ ẩn chứa vẻ uy nghiêm áp bức:
– Cúng bái nội tổ qua đời là một đại sự to tát, nếu chúng ta nhờ người
không thích hợp đi làm e rằng Ngao Bái nhìn một mắt là nhận biết ngay,
tới chừng đó lại hư sự. Người mà sở hữu cung cách quyền quý cao sang,
dung mạo lại hao hao giống như hoàng thượng trên đời này có mấy ai đâu. Kẻ đó bấy lâu chính là thân ái tâm giao như huynh đệ với ngài, nay thấy ngài lâm nguy phải lộ kiếm bất bình hoạt đầu tương trợ, đó mới chính là đạo nghĩa của kẻ làm quân tử.
Khang thân vương tới giờ phút này mới lờ mờ hiểu ra người mà Dương Tiêu
Phong đang ám chỉ xa thì tận chân trời, còn gần thì ngay trước mặt.
Lòng ngài xót xa vỡ lẽ người sẽ khoác hoàng bào chết thay cho hoàng
thượng năm nay cũng cùng chung độ tuổi với thánh ân. Hai đứa trẻ thân
thiết với nhau hơn huynh đệ ruột, từ bé cùng nhau trưởng thành, tình cảm coi như rất khắng khít, rất hiểu rõ tính cách lẫn nhau. Nhớ năm xưa
đích tay tiên hoàng Thuận Trị có lần gọi cả hai đến trước mặt dặn dò “là anh em, hai con nhất định phải đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử
binh…” Lại nữa khuyển tử của ngài có cung cách hao hao giống đế vương
thật tình.
Vì tình vì lý, Khang thân vương biết ngài không thể không chấp nhận.
Nhưng hổ dữ còn không nỡ lòng ăn thịt con, nay họ buộc ngài chính tay
đẩy hài nhi của mình vào miệng cọp.
Bụng nghĩ đến đó đầu óc không tránh khỏi quay cuồng choáng váng, Khang thân vương đánh rơi tách trà xuống sàn.
Phía đối diện cũng chẳng tốt lành hơn là bao. Sau khi Dương Tiêu Phong
nói xong bất lực dán mắt lên sàn nhà nhìn nước trà chảy tràn lan. Nữ
Thần Y chứng kiến cảnh này lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Một câu hỏi nhen nhúm lên trong dạ, nàng không biết vương gia sẽ lên tiếng quở
trách như thế nào đây?
Chợt cảm giác tất cả mọi thứ đều không nghĩa lý gì, Nữ Thần Y tự nhủ
sống trong cung đình này cả ngày nơm nớp lo sợ, nhìn trước ngó sau, chỉ
cần một chỗ sơ suất thì sống chết liền nằm trong tay kẻ khác. Cho dù là hài tử của một bậc vương gia quyền quý vẫn thế, bất luận là ai đều có
thể trong nháy mắt là bị sa đẩy xuống địa ngục.
Tâm can chán chường vô hạn, mệt mỏi vô hạn, nàng chợt nghĩ nếu như vương gia từ chối hoặc từ đây vì việc này mà trở mặt thành thù, nàng cũng sẽ
chấp nhận, không muốn tranh cãi nữa.
Cơ mà Dương Tiêu Phong lại không phải hạng người dễ dàng bỏ cuộc, dù
biết rằng Khang thân vương trái tim nhói đau trăm bề vẫn ngước lên điềm
tĩnh hỏi:
– Vương gia còn nhớ vào thời xuân thu chiến quốc, trong sử sách có nhắc
tới chuyện một người bán mâu gặp một người bán thuẫn không?