Thấy Cửu Dương xuất ba chiêu liên tiếp mà chiêu nào chiêu nấy kình lực vô
biên, hùng vĩ khác thường hệt long hình hầu tướng, khổ tọa ưng phiên,
Dương Tiêu Phong thay vì tiếp chiêu thì thu tay lại và lui ba bước.
Vù! Vù! Vù!
Sau khi nhường chưởng pháp phớt vèo qua mặt, Phủ Viễn tướng quân mở lời khen:
– Hảo chưởng pháp!
Cửu Dương không ngờ địch thủ có thể tránh các tuyệt chiêu của mình một
cách ung dung tự tại bèn gật đầu cảm khái, xong tiếp tục di chuyển quyền thế La Hán Liên Hoàn tự nhiên như du long.
Tướng hình nhanh và linh hoạt hơn vượn, Cửu Dương thi triển Câu Liêm
cước bằng cách chân phải tiến lên trong khi chân trái xà tấn rồi móc gót ba trăm sáu mươi độ hướng về hạ bộ của kẻ thù.
Từ lúc cuộc giao tranh bắt đầu, Dương Tiêu Phong định mang tuyệt kỹ Cửu
Ẩn Phi Hoàn Đao ra khắc chế tình huống, nhưng toan nghĩ lại quyết chí
thử phá trận bằng những đòn thế thông thường.
Trong một trường hợp mắt nhác thấy chân phải của mình ở phía sau còn
chân trái kẻ địch vụt co lên, vô giao chiến Cửu Dương xuất cước thì
Dương Tiêu Phong dĩ độc trị độc, dùng đòn chân hoán trả.
Nhảy tới trước một bước để lấy đà, Dương Tiêu Phong lướt chân phải sang
bên phải, xoay người hầu phi thân vọt lên cao hai trượng, chân trái đá
ngang bằng cạnh bàn long.
Binh!
Phủ Viễn tướng quân tung Long Phi cước.
Cú bay đá ngang vừa chạm lòng bàn chân đối phương liền khiến cặp chân lập tức đàn hồi.
Cửu Dương cau mày giật lùi. Dương Tiêu Phong cũng vội bật trở ra. Cả
hai cao thủ đứng sững, đối diện nhau ở vị trí góc phòng xa lắc. Thần
thái chợt cao hứng vì đôi bên phát hiện võ công địch nhân ngang tài
ngang sức.
Rồi để tránh né trực lực và nhất là lánh không cho bản thân lọt vào tình thế giằng co đương đầu mất thời gian, song có nguy cơ dẫn đến hao tổn
chân khí, họ tĩnh lặng trong tư thế đó mà suy nghĩ chiêu thức triệt để
đối phó.
Trí óc nhoang nhoáng hiện lên các đường quyền tuyệt thế thuộc Nam thiếu
lâm, Cửu Dương âm thầm lựa chọn tuyệt chiêu, cuối cùng kết luận ngoài
tuyệt kỹ Hư Vô thì không còn cách gì đối kháng đành từ từ khép mắt vận
nội công tích tụ đan điền. Kình từ phía trước ra sau, từ tiên thiên
chuyển sang hậu thiên, Cửu Dương tích khí trầm tụ tại đan điền rồi mới
từ đó bộc phát.
Dương Tiêu Phong thoáng lộ nét băn khoăn, hẳn đã từng nghe thiên hạ đồn
đãi về tài nghệ lẫn cách đi đòn biến hóa vô song của Khổng Minh tái thế, thành thử hiểu ngay đối thủ đang định thần hòng chuẩn bị triển khai
tuyệt kỹ có một không hai.
Tuy vậy, Dương Tiêu Phong không dụng Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao, ngón phóng phi đao thần sầu quỷ khốc, bách phát bách trúng để mà chọi thẳng. Phủ Viễn tướng quân quyết định mang chân lý đơn giản nhất ra phát huy. Thứ chân lý bình dị mà các môn đồ võ sinh hiếm người lĩnh hội, nghĩa là khi đã
lên đến đỉnh thì chỗ bắt đầu lại ở dưới đáy. Cũng tức là lúc gặp địch
nhân công kích mãnh liệt, kẻ phản đòn chớ nên dùng cương chế cương mà
nên nghiêng sang nhu bởi đó là luật tự nhiên. Tĩnh thắng động, lạnh
thắng nóng. Ví dụ như mùa đông, nhân sinh cử động cho cơ thể ấm áp còn
mùa hè thì ngồi yên cho hạ hỏa. Tĩnh hàn là vô vi. Hỏa nhiệt là hữu
vi. Mà vô vi lại thắng hữu vi thế nên vô vi là chuẩn tắc khắp thiên hạ.
Vì vậy mà mặc kệ Cửu Dương triển khai tuyệt kỹ tinh diệu bao nhiêu,
Dương Tiêu Phong chỉ vin vào bí quyết giữ gìn tinh thần thư giãn, tâm
can thanh thản. Muôn nỗi lo âu, giận dữ, buồn rầu hay hưng phấn thời
khắc bấy giờ cả thảy đều là cảm xúc có hại, làm mất sự quân bình của cơ
thể và khiến bản thân người tỷ võ phân tâm.
Thành ra muốn phản hồi tốc độ và sức mạnh của đòn sẽ tung, Dương Tiêu
Phong cố gắng tạo cho tinh thần, vạn vật và thể xác đồng hợp nhất.
Song chẳng hề vung tay đánh trả, Dương Tiêu Phong trầm ngâm đợi đúng lúc Cửu Dương khẽ giậm chân và bật người lên như lò xo. Hư Vô cước đạt mức tối đa, xoáy hình gió lốc, lao vun vút tựa hòn đại bác sắp sửa tống vô
mặt, Dương Tiêu Phong mới phối hợp hài hòa giữa linh giác đan xen cùng
sự linh hoạt của tứ chi.
Nhờ Hư Vô cước xé gió để rồi phát xuất thanh âm rít thé mà cảm giác cộng xúc giác toàn thân được đánh thức. Dương Tiêu Phong lắng tai nghe và
nhận thức đường bay.
Trên trời, vầng trăng khuyết hãy còn ẩn dạng đằng sau cụm mây âm u.
Phía trong thư phòng, Phủ Viễn tướng quân lòng tĩnh như nước, lạnh như
băng, vận dụng lực tinh tế từ gân, cơ, xương, hợp thêm khả năng định
hướng tiếng gió di chuyển mà liên tục tránh đà lao, tốc độ và phương
hướng tấn công thần tốc của Hư Vô cước.
Cửu Dương xuất Hư Vô cước liên tu bất tận hòng trấn áp địch thù. Từng cú
đá tinh vi nhuần nhuyễn tấn công hai phía tả hữu, vô thủy vô chung khiến kẻ địch cảm giác như không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc. Đòn thế nhẹ nhàng uyển chuyển xen lẫn mãnh liệt, trong nhu có cương,
tự nhiên tự tại hệt nước suối thong thả chảy qua khe đá nhưng lại có lúc ào ạt giống trận lũ nguồn.
Phía đối diện, Dương Tiêu Phong cảm tưởng dường như đối phương hoàn toàn thông suốt nguyên tắc “hỏa thượng thủy hạ, thủy trọng hạ khinh.” Nghĩa là khi Gia Cát tái lai xuất cước thì tâm tình tĩnh lặng khiến cho vạn
vật đồng nhất thể, một quy tắc vô thượng của võ thuật.
Tuy rằng đang bị vây hãm trong trận cước pháp mà Cửu Dương đạt đến mức
thâu phóng tự như, tức là có thể phóng đòn đi và thu đòn về tùy ý, Dương Tiêu Phong vẫn không mang tuyệt kỹ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao ra chế ngự.
Trái lại, Phủ Viễn tướng quân khắc phục đòn đá oai trấn thiên hạ bằng bí quyết “tâm vô tạp niệm, minh tịnh trí diễn” để các đường thế sắp sửa
phản hồi sẽ đạt được sự biến chuyển tốt đẹp.
Phúc nải khí căng, khí tự vận hành. Dương Tiêu Phong điều hòa hơi thở
vừa dài vừa sâu cố tạo cho tâm can trấn định. Rồi trí óc chợt nhớ mười
lăm năm trước võ vương Long Thiên Hổ có lần dặn dò:
– Đệ tử phải biết tu thân tìm hiểu chữ “tịnh” để có thể đạt tới cảnh
giới tâm tại thiên thượng, thân tại kỳ trung. Vì khi thể xác, linh hồn
và vạn vật xung quanh cả thảy đều hợp nhất thì các chiêu thức sẽ biến
hóa như ý muốn và không có điều sơ thất.
Dứt lời, bậc tiền bối giơ tay vuốt bộ râu dài trắng toát như tơ, nói thêm:
– Là môn đồ võ sinh của bang phái Ưng Trảo Phiên Tử môn, nếu đệ tử muốn
đạt thành tựu như tổ sư Trát Mộc Hợp thì phải cố giữ gìn đầu óc không
chút hoang mang nóng nảy, lấy tịnh mà chế động. Tâm phải thật tịnh thì
mới có thể định rồi định trung và phá trận. Hữu bị vô hoạn lập tư bất
bại. Tâm vô sát khí hung vô sát cơ. Hễ mà cõi lòng của con yên lặng
thì thiên hạ vô địch…
Bây giờ hồi tưởng bí quyết mà đã hình thành một trường phái công phu đặc thù trong võ học, Dương Tiêu Phong từ tốn đứng thẳng lưng, chùng chân
lấy trớn trước khi xoay chuyển thân hình như chim ưng chao liệng nhẹ
trên bầu trời quang đãng.
Vèo!
Phủ Viễn tướng quân nghiêng mình tránh tuyệt kỹ Hư Vô cước, xong tiến
thoái tự nhiên tùy theo tình huống mà đổng kình một cách chân chính, né
những cú đá tiếp theo.
Vèo! Vèo! Vèo!
Mắt chứng kiến địch nhân lẫn tránh quá ư là thành thục, Cửu Dương sững
sờ, không ngờ đối thủ lại thành công phán đoán đà lao, phương hướng và
tốc độ nhanh thần sầu của cướp pháp cộng điểm rơi kình lực trong quá
trình vận động.
Hư Vô cước bấy lâu trên giang hồ vốn tung hoành vi diệu đến mức vô hình, thần kỳ đến mức vô thanh nay gặp phải khắc tinh khống chế. Mười hai
thế cước vừa xuất thì đã hụt hết cả mười hai.
Do vậy, Cửu Dương bần thần nhíu mày, lòng chợt linh cảm Dương Tiêu Phong rành rẽ các quyền cước và đường đi thôi thủ của mình. Cái tâm trạng
như bị địch nhân đưa vào khoảng trống đó thật không dễ chịu.
Riêng phe đối lập, Dương Tiêu Phong thành thạo sử dụng phương pháp thiếu âm tiếp âm, thiếu dương tiếp dương để mà khóa chặt các chiêu thức được
phát xuất từ đối thủ, ép Cửu Dương dấn thân vào một khoảng không gian vô định rồi biến không thành có, biến có thành không.
Phủ Viễn tướng quân khua chân chạy theo hình bát quái một hồi hình bóng cũng thành hư ảo.
Thời bấy giờ, cả hai cao thủ không ai còn dọ ra được hình tích của đối
phương nữa thành ra không thể thao túng được đối thủ. Những chiêu thức
gọi là kiệt tác hấp thụ từ Nam thiếu lâm hay Ưng Trảo Phiên Tử môn hiện
tại mất hiệu lực, việc ra đòn không còn linh hoạt chính xác.
Thế nhưng cuộc phân tranh vẫn không ngừng diễn biến thêm một thời thần.
Mãi cho đến lúc Cửu Dương hết cách ứng phó đành quyết định tiên đoán hên xui may rủi phương hướng kẻ thù đang đứng để phát chiêu. Gia Cát tái
lai thu nắm đấm, dùng La Hán Mai Hoa quyền đánh ra phía trước mặt.
Tai nghe hướng gió thì biết Cửu Dương suy đoán trúng địa điểm, Dương
Tiêu Phong xoay lưng một vòng hòng gia tăng cường lực cho cú đá, phóng
thẳng mũi bàn chân phải hầu phản kích đòn quyền.
Ầm!
Thăng Thiên cước va chạm đòn quyền lập tức phát xuất tiếng nổ ầm ĩ tựa tiếng rống của chúa tể sơn lâm.
Không chút nao núng, Cửu Dương thu tay về và không sợ ngạnh công của đối phương bèn đổi quyền thành cầm nã thủ, hai tay gấp rút chộp đôi vai của Dương Tiêu Phong.
Thân lâm hiểm cảnh, Dương Tiêu Phong chưa phát chiêu đánh trả mà chỉ xoay lưng cho chân phải đinh tấn.
Cửu Dương ngỡ đã nắm bắt được kẻ thù tuy nhiên vừa vận lực đạo vào đôi
bàn tay để vật kẻ thù xuống đất thì Dương Tiêu Phong kín đáo tung Phương Dực Hoành Phong. Ngón đòn chỏ thúc nghịch buộc Cửu Dương buông tay và
lui trở ra ngoài vòng chiến cách tầm đá trí mạng của Dương Tiêu Phong
khoảng chừng ba thước.
Đôi bên qua lại cũng hơn hai trăm chiêu, lại tiếp tục tung tuyệt học cái thế giữa hai môn phái võ lâm cửu đỉnh là trung nguyên và đại mạc để đọ
tài cao thấp.
Trong một lần Cửu Dương bày La Hán Lôi Trận quyền, lừa được thế nhập nội thì vội mang Mãnh Công Độc chưởng ra thi hành. Nhân lúc tay phải gạt
qua mặt đặng tung hư chiêu, ức bàn tay trái xoay ra ngoài phóng hữu
chưởng thẳng tới trước nhắm vào lòng ngực địch thủ.
Dương Tiêu Phong thấy vậy thì đảo mình né về phía bên phải hòng tránh
độc chưởng. Nào ngờ ngay giây phút ác nghiệt đó, một món vật trong suốt từ trong tay áo võ quan nhất phẩm rơi ra.
Và bởi vì lo lắng món vật rớt xuống đất thì có nguy cơ nát vụn thành thử không ngần ngại, Dương Tiêu Phong bỏ mặc sự sống chết mà khom mình
xuống chụp lấy. Khổ một nỗi chưởng pháp sắp phóng đến nơi yếu huyệt.
Cửu Dương tròn mắt lấy làm lạ trước tình cảnh hiểm nghèo của kẻ thù,
Dương Tiêu Phong đang ngon trớn tiếp chiêu thì bỏ dở. Tuy nhiên không
thể thu hồi tả chưởng, Cửu Dương bèn gấp rút chuyển dịch bàn tay hướng
lên trên độ vài phân.
“Hự!” Đau đớn ôm bả vai hét một tiếng kinh hoàng và chệnh choạng muốn
ngã, thiên hạ đệ nhất nhân thấy đủ ba mươi sáu ông sao nhấp nháy trong
thư phòng. Rồi Phủ Viễn tướng quân chỉ biết chống một tay lên đầu gối
để gượng đứng dậy.
Cửu Dương phát đòn trúng đích xong không tiếp tục tấn công để giành
thượng phong, cứ ngẩn ra tại chỗ một lúc lâu, miệng không ngớt lẩm bẩm
“nhị… ca… nhị… ca…” Gia Cát tái lai thốt lên bấy nhiêu song tắt tị.
Và tâm chẳng muốn thừa cơ hạ gục người đã suýt sá mạng vì một miếng ngọc phối vô tri vô giác, vả lại Cửu Dương cũng muốn tìm hiểu chân tướng bèn giơ tay chỉ mặt đối phương, gằn giọng hỏi:
– Đấy chẳng phải là miếng ngọc bội tùy thân của nhị ca ta?
Dưới ánh nến bập bùng, tai nghe Cửu Dương tra vấn miếng ngọc phối mà
mình nhặt được từ cung Khôn Ninh ngay cạnh hàng rào hoa giăng vào đêm
hôm nọ, Dương Tiêu Phong vừa gật đầu khẳng định vừa nhanh như chớp đưa
tay tự điểm huyệt đản trung.
Chờ “bại tướng” đè nén nội thương rồi, Cửu Dương thình lình hạ tay, dịu giọng hỏi:
– Ngươi quan trọng món vật định tình giữa nhị ca ta và Tây Hồ lắm sao?
Dương Tiêu Phong dùng ánh mắt giết người không đền mạng nhìn Cửu Dương, đáp trả:
– Thì thế nào?
Đột nhiên có một cơn gió xuân từ ngoài sân thổi vào khiến thư phòng trở nên mát dịu. Ánh trăng vàng cũng đã bắt đầu ló khỏi tầng mây, chiếu từng
tia sáng long lanh xuyên qua khe cửa như muốn xoa dịu bớt bầu không khí u ám tịch mịch.
Đang lúc bừng bừng sát khí nhìn kẻ thù không đội trời chung, nét mặt Cửu Dương bỗng dưng giãn ra, tâm tình vô cùng bấn loạn.
Vạn phần bối rối, Cửu Dương bần thần hiểu rằng lúc nãy chàng không phải
vì nể miếng ngọc phối nên mới hạ thủ lưu tình. Mà là vì trong cuộc đọ
tài cao thấp với võ lâm chí tôn, Cửu Dương biết võ công của mình vẫn còn kém hơn một bậc, mọi chiêu thức công thủ đều liên quan đến sự tồn vong.
“Đằng này,” Cửu Dương nhủ thầm “Dương Tiêu Phong chưa xuất tuyệt kỹ Cửu
Ẩn Phi Hoàn Đao mà đã có thể cầm cự ngang ngửa suốt mấy thời thần. Nếu
không phải hắn bị miếng ngọc bội phân tán tư tưởng thì có lẽ kết quả của trận giao đấu đã khác hẳn.”
Vừa phân tích Cửu Dương vừa nhớ tới lý tưởng một thời “suốt đời ta một
lòng theo đuổi binh pháp, âu chỉ mong cố gắng thể nghiệm và vận dụng
chiến thuật để đưa ra sa trường diệt giặc ngoại xâm…” Tuy nhiên đó
không phải là nguyện vọng duy nhất. Cửu Dương chợt nghĩ tới tánh mạng
của sư muội chàng, chợt nhận ra tình thương dành cho nàng đã ăn sâu vào
tận tâm khảm.
Ngẫm tới hai điểm này, đôi con ngươi u tối bỗng lóe tia rực sáng như ánh Lưu Tinh xé toang màn đêm. Cho nên sau một hồi trầm ngâm phân tích cục diện đích thực của cuộc tỉ võ, Cửu Dương mới gật đầu nói:
– Được! Ta đồng ý giúp ngươi…
Dương Tiêu Phong chưa kịp nghe Gia Cát tái lai nói dứt câu liền mừng rỡ xen lời:
– Bổn quan có thể hứa với ngươi, ta sẽ tận trung phò trợ hoàng thượng,
vì thiên hạ đem lại thống nhất và hòa bình cho muôn dân chứ không phải
khổ nạn và chiến tranh.
Phủ Viễn tướng quân nói rồi chăm chú nhìn Cửu Dương, phát hiện cặp chân
mày khẽ chau liền biết đối phương đã dao động. Dương Tiêu Phong lập tức quả quyết:
– Trong mắt ta, Mãn Hán phải nên một nhà. Bởi vì năm xưa đã có
Dương Quảng bạo ngược làm tấm gương, cho nên từ bây giờ bổn quan tuyệt
đối sẽ không để ấu chúa phạm phải sai lầm tương tự trong lúc đang tại
vị. Ngược lại, mai đây tất cả các chủng tộc đều có thể cùng sống chung
trong hòa bình, tạo ra một thế giới an lành hưng thịnh. Vì khi nhà nhà
ấm no, bá tánh an cư lập nghiệp thì đối với bên nào cũng đều có lợi cả.
Tai nghe Dương Tiêu Phong đang vẽ vời một tương lai sáng rạng, lại mang
Dương Quảng ra làm thí dụ, Cửu Dương chợt nhớ tới vị hôn quân vô đạo mà
người đời hay chế nhạo là biến thái vô đối, một vị hoàng đế mang bệnh ấu dâm.
Tùy Dạng Đế tên thật là Dương Quảng, là người con thứ hai của Tùy Văn Đế Dương Kiên và là vị vua thứ hai của triều đại nhà Tùy trị vì từ năm 604 đến năm 617.
Từ thuở thiếu thời, Dương Quảng đã có trí tuệ hơn người, thông minh lanh lợi và rất hiếu học. Ông thông thuộc sử sách, lại có tài văn thơ. Thế nhưng nhơn sinh tâm dạ thường hay toan tính. Dương Quảng sau khi phá
tan sự xâm nhập của quân Đột Quyết thì đã tự cho bản thân mình là thiên
tử bèn kết giao với các đại thần có quyền hành bá đạo trong triều, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hòa nhã và thân thiện với thái tử.
Đến năm 604, hay tin phụ vương lâm trọng bệnh, Dương Quảng lập tức hiện
nguyên hình. Ông cùng hai vị tướng lãnh đắc lực là Liễu Thuật và Nguyên
Nham dẫn theo vệ sĩ Đông Cung vào cung giết chết hoàng thượng, tự lập
lên ngôi vua.
Nối tiếp thảm kịch giết cha đoạt ngôi, Dương Quảng đã cho xây cất rất
nhiều công trình nguy mô, ba lần chinh phạt Cao Câu Ly xong tuần du khắp nơi, hằng ngày đắm chìm trong xa hoa, tiêu xài lãng phí, ăn chơi vô độ. Nắm quyền hành trong tay, tân hoàng đế xem mạng người còn không bằng
cỏ rác, không kiêng kỵ bất cứ thứ gì. Bá tánh dưới quyền cai trị của
Dương Quảng đã lâm cảnh lầm than, màn trời chiếu đất, người người sinh
lòng oán thán. Cuối cùng, một cuộc khởi nghĩa nông dân đã nổi dậy dẫn
đến cơ nghiệp nhà Tùy tan rã. Năm Đại Nghiệp thứ mười ba, Dương Quảng bị tướng lĩnh Cấm quân là Vũ Văn Hóa Cập thắt cổ chết tại Giang Đô.
Quay trở lại tình cảnh hiện tại, Dương Tiêu Phong hãy còn thao thao bất
tuyệt. Cuối cùng tiến lại đối diện Gia Cát tái lai, Phủ Viễn tướng quân kết luận:
– Hơn nữa ngươi không cần ra mặt phò tá hoàng đế. Mà bổn quan chỉ cần
ngươi ở trong tối phân tích tình thế và tiên đoán mưu đồ hoặc bước đi kế tiếp của nhóm tam mệnh đại thần…
Cửu Dương không chờ cho Dương Tiêu Phong nói trọn câu đã cười nhạt:
– Ta không bảo rằng sẽ giúp ngươi phò trợ ấu chúa, mà ta chỉ giúp ngươi
khai trừ số lượng nha phiến đang khuếch tán khắp thị trường Bắc Kinh.
Dương Tiêu Phong nghe xong thì cũng đành im lặng không nói gì thêm, vì
trong lòng đã biết không thể nào thuyết phục đối phương thêm được nữa.
Mặc dù Gia Cát tái lai từ chối đứng chung một thuyền để tiêu diệt tam
mệnh đại thần nhưng sự đời vật đổi sao dời, ngày sau kết quả thế nào còn chưa biết được. “Thế sự biến ảo khôn lường, hi vọng trong tương lai sẽ buộc hắn cùng đứng chung chiến tuyến…” Nghĩ vậy, Dương Tiêu Phong
gật đầu cảm khái, tay trao cho Cửu Dương miếng ngọc bội tùy thân của Tần Thiên Nhân mà Nữ Thần Y luôn luôn giữ bên mình.
Cửu Dương đón lấy món vật định tình của nhị sư huynh xong cất mảnh tình
trong veo, mỏng manh dễ vỡ như mảng thủy tinh đó vào tay áo tù binh, gật đầu đáp lễ.
Trên bầu trời đêm, vầng trăng chênh chếch xuyên ánh qua mành. Bên trong thư phòng của căn phủ đệ, ngọn đèn cầy vẫn cứ hiu hắt cháy như muốn soi sáng gương mặt của hai đại gia binh pháp trứ danh đương thời.