Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 14: Phụng thiên thừa vận



Phủ tướng quân.

Vầng dương dần ngả về tây. Tứ bề êm ái tịch mịch. Trên khoảnh đất trống phía sau hậu viên, thảm bích cỏ vùi chôn trong tuyết.

Chờ ánh mặt trời tắt hẳn, sương mù mới từ từ xuất hiện. Giống hệt làn
khói lượn lờ giữa không trung, sương mù tạo thành một bức trường thành
trắng xóa bao bọc cả tòa phủ đệ.

Bên ngoài khung cửa sổ, từng bụi thúy trúc màu xanh thỉnh thoảng đẩy đưa làm những mớ tuyết còn đọng trên cành rơi xuống đất.

Nến chiếu lung linh trong thư phòng lữ khách, soi sáng dáng dấp của một
thân ảnh yểu điệu. Linh quang kiều mỵ, mình vận cẩm y màu thạch, nàng
thẫn thờ đứng tựa vai vào song. Tóc mai bay lượn theo gió. Quanh thân
tử yên mênh mông. Nữ nhân giương cặp mắt tú lệ nhìn ra sân. Đôi biệt
nhãn nhất cố khuynh nhân thành long lanh hơn ngọc.

“Thế là đã bảy ngày trôi qua,” nàng nhẩm tính “bảy ngày nơi xứ lạ.”

Vừa ngắm dung nhan in trong chiếc gương lăng tiêu, Nữ Thần Y vừa áp hai
bàn tay lên má. Chiếc bóng chông chênh trên vách vẫn là một khuôn mặt
trẻ trung. Làn da trắng trẻo là đây, đôi mắt thơ ngây còn đấy mà bờ môi đã thôi thắm tươi mơn mởn.

Trong suốt ba ngày đầu trú ngụ ở phủ đệ, Nữ Thần Y cảm thấy hầu như hết
thảy a hoàn xung quanh đều len lén quan sát nàng. Kẻ hí hửng nhỏ to.
Kẻ săm soi dò xét. Kẻ thận trọng dè dặt. Kẻ ngậm ngùi cảm thông. Và
còn có kẻ mặt mày bình thản nhưng linh quang ánh tia nhọn hoắt.

Song thấy nàng điềm tĩnh, cư xử đường hoàng với nô bọc, và chẳng tỏ vẻ
gì là cứu nhân sắp sửa cứu mạng thiên tử đại Thanh thì không người nào
nhìn chòng chọc vào nàng nữa. Nhưng điều khó hiểu nhất đối với họ là
cung cách xử sự giữa nàng với Dương Tiêu Phong. Cả hai vẫn như người
dưng kẻ lạ mặc dầu chàng tỏ thái độ vô cùng khẩn trương. Toán a đầu
thấu rõ điểm này nên càng lộ vẻ cân nhắc.

Thêm vào đấy, thư thái của nàng điềm đạm, cử chỉ khoan thai mặc dù thân
phận là một tù nhân. Chỉ riêng chi tiếc đó đã khiến Tiểu Tuyền cùng
toán a hoàn mỉm cười tán thưởng. Duy chỉ có một mình Lôi Kiến Minh lặng lẽ lắc đầu, thầm nhủ “những người được Dương Tiêu Phong khẩn trương lại là phúc hay họa còn chưa biết!”

Từ sau sự kiện “thoát y” ở kỹ viện Giang Tô, Nữ Thần Y không gặp Dương
Tiêu Phong riêng lẻ một lần nào nữa. Hằng ngày, hai người họ chung sống trong phủ tướng nhưng mỗi kẻ một nơi. Gian phòng của nàng lại nằm ở
phía sau cùng hậu viên, rất ít người qua lại.

Nhốt mình trong thư phòng, có đôi lần Nữ Thần Y cũng muốn tìm ai đấy để
hỏi thăm tình trạng của bốn trăm kẻ tử tù hiện đang giam giữ ở đại lao
nhưng không gặp được người nào đáng tin. Nàng lại không dám hành động
bồng bột. Dẫu sao thì bây giờ mọi người xung quanh đều mở to mắt giám
sát nàng, chẳng may tẩu vi không thành thì hậu quả khó mà lường được.

Nữ Thần Y đành nén lo âu tận đáy lòng, chẳng hề mảy may để lộ ra ngoài
mặt cơ mà hai bữa chán ăn, lại thêm suy nghĩ lao lung về bang phái phản
Thanh đóng ở Cam Túc nên sức khỏe của nàng sa sút.

Nàng nhìn ngọc bội nằm gọn trong lòng bàn tay, “giờ đây chắc tướng công
phiêu bạt ngược xuôi, cùng Lâm Tố Đình trôi dạt khắp vùng đại giang nam
bắc?”

Cặp mắt phượng ngắm miếng thạch trong suốt như thủy tinh, chính giữa có
khắc ba chữ Tần Thiên Nhân. Nữ Thần Y buồn bã khép hai hàng mi mao đen
mượt, lệ im lìm tuôn xuống. Trái tim đơn côi đã bao ngày thấp thỏm vì
hành tung của chàng, biết đến ngày tháng năm nào mới lắng lại đây?

Đang miên man nghĩ ngợi về những hồi ức thuở thiếu thời với tình quân,
tai chợt nghe thanh âm đều đặn vang vọng. Tiếng gõ cốc cốc phát xuất từ bên ngoài hành lang. Nữ Thần Y ngẩn ra một lúc rồi bừng tỉnh.

Một a hoàn xinh xắn mang liễn bánh bao và bát canh yến vào đặt lên bàn. Xong tiến lại gần Nữ Thần Y, a hoàn giơ tay khép hai cánh cửa sổ, nói
bằng giọng năn nỉ:

– Mời cô nương dùng bữa.

– Ta thật không cảm thấy đói – Nữ Thần Y chậm rãi lắc đầu, dùng tay áo chặm hai hàng lệ, ánh mắt không rời miếng ngọc.

A hoàn kia nghe vậy liền hít một hơi thật sâu, run giọng khẩn khoản nói:

– Nhưng… đại nhân bảo nếu… nô tì không khuyên nhủ được cô nương dùng bữa ăn này thì… đừng trở về gặp ngài nữa!

Thoáng cảm
thông số phận của một nô tài, Nữ Thần Y ngần ngừ vài giây rồi đi đến
ngồi lên ghế. A hoàn nọ mừng rỡ rót canh vô chén, tới chừng ăm ắp miệng sành thì ngừng, vừa trao tay Nữ Thần Y vừa mỉm cười giới thiệu:

– Những chiếc bánh trong liễn là loại bánh gói nhân mộc nhĩ trộn lẫn nấm
đông cô, do chính tay Hà tiểu thư nắn. Cô nương ăn thử xem có ngon
không?

Nữ Thần Y thờ ơ gật đầu, nâng chén canh uống cạn trong khi a hoàn bẻ
bánh bao ra làm đôi. Chiếc bánh được nắn rất khéo, cái nào cái nấy
khuôn khổ bằng nhau, kích cỡ không hề chênh lệch cái to cái nhỏ. Hơn
nữa, lớp bột gạo bao bọc bên ngoài trắng mịn và mềm mại, hương vị lại
rất thơm.

Nữ Thần Y cầm nửa chiếc bánh lên cắn một miếng. Đây quả là mùi vị mà
lúc còn bé nàng thường vòi Cửu Dương đi mua ở khu chợ Đông Ba. Mới đó
mà đã mười năm.

Hồi tưởng đến thất ca, hai giọt nước mắt nghẹn ngào lăn dài trên má. Và nàng lại nhớ tới khung hình gỗ. Đêm đó dường như Cửu Dương đến địa đạo Tây hồ viếng thăm. Cơ mà chiếc bóng im lìm đứng tựa vai vào khung cửa
sổ ấy có phải là chàng hay không thì mãi cho đến ngày hôm nay nàng cũng
không rõ lắm. Nhưng lúc ánh bình minh ló dạng thì nàng phát hiện một
khung hình xinh xinh nằm trơ trọi dưới chân bậc tam cấp. Hình nộm gỗ
được điêu khắc công phu, giống nàng như khuôn đúc, hẳn phải do Cửu Dương tạo thành. Ngặt một nỗi kể từ ngày Đông Chí, nàng đã không nhận được
thông tin gì từ chàng nữa.

Đứng lặng thầm quan sát nữ tù nhân, nét mặt u ám lầm lì khiến a hoàn
không biết chuyện trò điều gì để làm dịu nỗi buồn của người đối diện,
đành chỉ miếng ngọc bội, buột miệng hỏi:

– Lần nào nô tì cũng thấy cô nương mân mê ngọc phối, chắc là món vật định tình?

Bị câu hỏi
bất ngờ làm cho giật nảy, Nữ Thần Y vụt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt a hoàn. Hai người chằm chằm nhìn nhau một lát. Cuối cùng, Nữ Thần Y
mỉm cười não nuột, hạ giọng đáp:

– Đây là kỷ vật duy nhất của tướng công ta.

A hoàn xót dạ bặm môi, tò mò hỏi:

– Có phải chàng đã qua đời?

Lời này vừa
xuất thì khung cảnh bỗng hóa thảm sầu, Nữ Thần Y cúi đầu lặng nhìn chén
canh, không khẳng định cũng không phủ định.

A hoàn đành xem xét thái độ âu sầu đến đỗi tiều tụy, tự suy đoán kết
cuộc của kẻ mà thiên hạ tôn thành “Nam hiệp thần quyền.” Đoạn thấy Nữ
Thần Y ngồi yên không mảy may phản ứng, a hoàn càng cho rằng mình đã
đoán trúng bèn bùi ngùi hỏi:

– Thế sao cô nương không trân trọng người trước mắt?

Hình như không chờ đợi câu hỏi nào cay nghiệt hơn, hai bàn tay run run, Nữ Thần Y ngước đầu lên sầm mặt hỏi lại:

– Ý cô muốn ám chỉ Dương Tiêu Phong?

Nghe nữ tù
nhân gọi đích danh tình trong mộng, a hoàn chớp mắt kinh ngạc. Bởi lẽ
nơi chốn kinh thành ngoại trừ bè phái của Ngạo đại thần thì không ai dám xuất khẩu ngông cuồng như vậy.

A hoàn khẽ liếc nữ tử ngạo mạn, lòng nổi sóng lầm than, tâm chợt cảm
giác tiếc thay cho kẻ si tình. Âu cũng là vì a hoàn nọ nghĩ Dương Tiêu
Phong giống hệt Đa Nhĩ Cổn, hoặc ít nhất cũng như tiên hoàng Thuận Trị,
những đấng trượng phu sẵn sàng từ bỏ cả giang san vì mỹ nhân.

Trái tim tuồng như bị câu hỏi ngược tác động, a hoàn lập tức vấn:

– Cô nương hận đại nhân lắm sao?

– Phải!

Nhận được cái gật đầu quả quyết, a hoàn mím môi lén lút thở dài. Nữ Thần Y gằn giọng nói thêm:

– Ta thật hận hắn, đời này cũng không tha thứ cho hắn! Vì nếu hắn đừng
phái Khẩu Tâm trà trộn vào bang hội phản Thanh thì ta và tướng công đã
không gặp đãi ngộ này!

Giọng nghẹn
ngào, thanh âm rời rạc mất bình tĩnh, Nữ Thần Y không nói tiếp được nữa
mà bưng mặt khóc. A hoàn nọ thở dài thườn thượt lần thứ hai, yếu ớt
thanh minh:

– Nhưng nô tì nghe Lôi lão bảo là do ý chỉ của thái hoàng thái hậu. Đại nhân vốn không cố tình.

“Là hắn cố
tình!” Nữ Thần Y vừa khóc vừa tự nhủ “đó vốn là một âm mưu, là chiếc bẫy do chính bàn tay hắn và Khẩu Tâm tạo nên. Nếu như thất ca của ta không bỏ đi Lan Châu cứu nạn Hoàng Hà thì có lẽ âm mưu của hai người họ không thành hiện thực!”

Phía đối chiếu, chứng kiến hình ảnh Nữ Thần Y khăng khăng chất vấn tội
ác tày trời của Dương Tiêu Phong, a hoàn bất mãn nheo mày cớ nhưng hết
lời bênh vực. Xong, ả ngó thấy mọi việc ổn thỏa, canh yến uống cạn,
bánh bao mộc nhĩ cũng đã ăn tuy rằng không nhiều.

Cho là ở lại khuyên bảo nữ tử này cũng bằng thừa, a hoàn bèn bái chào
xin lui rồi tự mình quay gót trở ra khỏi phòng. Khi bước chân qua ngạch cửa, đột có tiếng bát vỡ, a hoàn điếng hồn quay lại thì thấy chén canh
đã nằm dưới sàn còn Nữ Thần Y gục đầu lên cánh tay bất tỉnh.

A hoàn hớt
hải vọt lại gần mới phát hiện vầng trán tao nhã nóng hâm hấp, hiểu nữ
nhân này lâm bệnh thương hàn bèn chạy ra hành lang gọi một a hoàn khác
đi thông báo với Dương Tiêu Phong. Khí trời lúc bấy giờ đương dịp cuối
đông, trăng treo trên trời một vầng nguyệt khuyết nhưng vẫn sáng vằng
vặc.

Nửa khắc sau, Nữ Thần Y hãy còn nằm bất tỉnh trên sập, a hoàn quỳ trên đôn xoa ngực giúp nàng.

Dương Tiêu Phong cùng hai người bước vào thư phòng, lắc đầu ra hiệu cho a hoàn đừng lên tiếng thi lễ rồi đến ngồi trên chiếc ghế đối diện bệnh
nhân.

Chợt nhận thấy khóe mắt nhắm nghiền còn ngấn lệ, khuôn trăng vương nét
sầu, Phủ Viễn tướng quân thót tim, bộ mặt đang lo âu càng thêm căng
thẳng. Đứng gần đấy còn có Lôi Kiến Minh và Hà Tử Lăng.

Dương Tiêu Phong sờ tay lên má anh đào, lay nhẹ bờ vai mong manh. Đợi
một chốc mà không thấy Nữ Thần Y mở mắt, chàng bèn bảo a hoàn:

– Hãy đi lấy nước nóng và khăn tới đây.

Đoạn quay sang Lôi Kiến Minh, Dương Tiêu Phong nói nhanh:

– Nhờ Lôi nhị thúc đi mời đại phu.

Dương Tiêu Phong vừa dứt lời thì Lôi Kiến Minh ngoắt a hoàn cùng trở ra ngoài. A hoàn mau mắn vâng dạ.

Hà Tử Lăng vội nói:

– Để ta giúp nha đầu ngươi lo liệu khăn lông và nước nóng.

Và quay sang Dương Tiêu Phong, Hà Tử Lăng nhún chân:

– Tiểu nữ xin phép theo phụ họ một tay.

Dương Tiêu
Phong mỉm cười nhìn tình nương, gật đầu cảm khái. Cơ mà lúc ba người đi khuất, nụ cười đọng nơi khóe môi chàng nhạt dần. Miệng cảm thấy đắng
ngắt, chàng lại tiếp tục sờ tay lên má Nữ Thần Y. Đôi má hồng hào ngày
hôm nào giờ đây tiều tụy xanh xao hẳn.

Suốt đêm hôm đó, Dương Tiêu Phong đích thân túc trực, cứ cách một khắc
lại nhờ a hoàn thay nước nóng rồi nhún khăn vào thau, vắt ráo và đắp lên trán. Chén thuốc giải cảm mạo thương hàn vẫn còn nguyên vẹn trên bàn
nhưng biết làm sao hơn? Do Nữ Thần Y bất tỉnh nhân sự thành thử đại phu nói phải chờ nàng thức dậy mới có thể uống được.

Trời tờ mờ sáng, nhiệt độ nóng rang phát xuất từ vầng trán tạm lui dần. Nữ Thần Y hé hai hàng mi. Điều trước tiên đập vào mắt là mâu quang ánh nét lo lắng đang say sưa nhìn ngắm. Hình như người đó ngồi bên cạnh
nàng cả đêm.

– Có gì đáng nhìn chứ? – Nữ Thần Y không ngại trông thẳng vào đáy mắt sâu thăm thẳm và đen tối như hố băng, chau mày khẽ hỏi – Chưa thấy lang y
bị bệnh hay sao?

Dương Tiêu Phong luồn tay qua eo đỡ nàng ngồi dậy, tựa lưng vào vách. Chàng mỉm cười trả lời:

– Nếu nàng không có gì đáng nhìn thì e rằng chẳng còn mấy người trên thế gian này đáng nhìn nữa.

Câu bình
phẩm trắng trợn khiến Nữ Thần Y hổ thẹn đỏ bừng mặt, tự nhủ “giờ này mà
còn tâm tình chòng ghẹo người ta!” Lòng xốn xang khó tả, nàng mím môi
tỏ vẻ không tán đồng.

Nhìn đôi má đỏ hây hây, Dương Tiêu Phong bỗng thầm so sánh người đối
diện với toán tú nữ sắp được thái hoàng thái hậu tuyển chọn. Bọn họ
chẳng qua chỉ là thứ cây kiểng trong Tử Cấm thành, bó chặt mình mẩy bằng lụa là gấm vóc, nhất cử nhất động đều đóng khuôn phép tắc. Còn thiếu nữ trước mặt chàng mới chính là đóa hoa tươi nở rộ giữa thiên nhiên, thỏa
sức múa may cùng gió mát trăng thanh, tự tiện tỏa hương khoe sắc.

Phán một câu đầy ngụ ý rồi, Dương Tiêu Phong đứng dậy đi đến bàn trà bưng chén thuốc lại trao bệnh nhân.

Nữ Thần Y chiêu một ngụm xong nhăn mặt hạ xuống. Đôi mắt lim dim mệt
mỏi, lòng ngực nhấp nhô liên hồi. Dương Tiêu Phong xem hơi thở của nàng ngắn đoạn và khó nhọc bèn dịu giọng bảo:

– Tuy thuốc hơi đắng một chút nhưng phải uống cạn thì bệnh sẽ mau lành. Đại phu nói thuốc đắng giã tật.

Khuyên tròn câu mới phát hiện bệnh nhân trước mặt chàng vốn là một lang y, Dương Tiêu Phong thốt nhiên tự cười bản thân.

Bắt gặp nụ cười bí ẩn, Nữ Thần Y lườm chàng một cú.

Hai người không nói năng gì trong một lúc, tâm trí đôi bên chừng nhớ lại sự kiện ở kỹ viện Giang Tô nhưng đều giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện này. Song song nguyên do đó, Dương Tiêu Phong cũng tuồng như hồi tưởng trận mây mưa vừa qua với Hà Tử Lăng. Sắc diện trầm mặc hẳn đi, chàng
ngồi yên trên ghế không nói không rằng.

Im lìm khoảng chừng nửa khắc, Nữ Thần Y nâng chén thuốc uống thêm một
ngụm rồi lại buông. Sang lần thứ ba, Dương Tiêu Phong vội cản:

– Thuốc đã nguội rồi – Chàng định cầm lấy chén – Để ta rót lượt khác.

– Không cần – Nữ Thần Y nhanh nhẹn lắc đầu, hai tay bưng chén thuốc lên uống cạn.

Trả chén lại cho chàng, nàng ôm ngực thở từng hơi nặng nhọc:

– Bây giờ đã là canh mấy?

Dương Tiêu Phong quay nhìn cánh cửa thư phòng.

– Chắc là độ đầu canh năm – Chàng quay lại đáp – Nhưng nàng nên nghỉ ngơi thêm một lát, đừng thức quá sớm.

Nữ Thần Y gật đầu đồng ý, khóe miệng muốn cười cảm tạ sự quan tâm nhưng cười không ra hơi.

Dìu nàng đến nghỉ trên giường, Dương Tiêu Phong chùng lòng luyến tiếc âm thanh lảnh lót mà ba năm trước lan xa trên đồi núi. Nụ cười thiên thần rạng rỡ hơn tia nắng xuân thì, khiến tinh tú trên thảo nguyên như mờ
hẳn đi.

Nữ Thần Y ngồi lên chiếu
hoa, buông thõng hai chân xuống sàn nhà trong khi Dương Tiêu Phong bỏ đi rót tách trà nhân sâm để nàng tráng miệng sau chén thuốc đắng.

Nữ Thần Y dõi theo bóng dáng khẩn trương của đấng trượng phu, chợt hỏi:

– Tiểu nữ có thể cầu xin đại nhân một việc hay không?

Ở chính giữa gian, đứng cạnh chiếc bàn đóng từ gỗ đàn hương, Dương Tiêu
Phong im lặng rót trà nhân sâm đầy tách, xong quay trở lại trao tay
nàng.

Nữ Thần Y chậm rãi hớp một ngụm. Thứ nước thơm đó vốn được chọn lọc từ
củ nhân sâm hảo hạng, dưng chẳng hiểu tại sao nuốt vào miệng vẫn không
át được chất thuốc ngấm sâu trong cổ. Nàng cảm thấy nước bọt đắng chát
như thường. Mắt nai mở to chờ Dương Tiêu Phong đáp lời câu hỏi.

Lâu lắm, cuối cùng Dương Tiêu Phong bấm bụng định khước yêu cầu nhưng ra tới cửa miệng lại thành:

– Nàng cứ tự nhiên. Ta làm được sẽ không từ chối.

Nữ Thần Y cả mừng dưng vụt cái là cúi mặt bần thần nhìn xuống chân, lưỡng lự một hồi mới hỏi:

– Đại nhân có thể nào… xin với hoàng thượng, buông tha thất ca của tiểu nữ?

“Quả nhiên là vấn đề này,” Dương Tiêu Phong nhủ bụng. Và chàng nhìn hai hạt nhãn tròn xoe thấp thỏm. Ruột gan thoáng chốc rối bời, tim can
thắt gút, lòng chàng dạt dào cảm xúc song vẫn nén thương yêu mà lắc đầu.

Nữ Thần Y đặt tách trà đánh kịch lên chiếu hoa, đứng bật dậy nhìn chằm
chằm trang nam tử. Mặt nổi sắc giận, nữ tử nói bằng giọng đanh thép:

– Nhưng triều đình Mãn Châu đã thành công dẹp loạn tứ phương, tiêu diệt
bang phái phản Thanh và khử trừ Giang Nam bát hiệp lẫn Cửu Nạn sư thái. Thế thì còn điều gì đáng cho các người lo ngại nữa chứ? Tại sao các
người phải đuổi tận giết tuyệt? Sao lại không thể buông thả thất ca của ta?

Nữ Thần Y nói sa sả đến hụt cả hơi, vừa dứt câu cuối cùng thì đầu óc cảm giác căn phòng quay mòng mòng, mặt mày xây xẩm. Nàng lão đão đứng
không vững đành hít một hơi thật sâu rồi buông mình nằm úp xuống giường, gục đầu lên gối mà khóc.

Dương Tiêu Phong trầm ngâm ngắm tấm bình phong thủy tinh in hình liễu rũ, khoan thai an tọa bên cạnh.

Chàng giơ tay nắm lấy bàn tay thon nhỏ, gắng gượng giải thích:

– Vấn đề không phải ở nơi bổn quan. Ta không phải kẻ quyết định sinh mạng của thất ca nàng…

Dương Tiêu Phong chưa nói hết lời thì Nữ Thần Y giật phắt tay về, ôm ngực tức tối ngồi dậy trừng mắt nhìn sàn gạch men hoa.

Biết nàng đang oán thán cơ mà vẫn đình trệ đến vài chục giây, Dương Tiêu Phong mới giải thích tiếp. Dưng không nói một cách thẳng thắn, chàng
đứng lên khỏi giường, lòng vòng rào đón bằng câu chuyện dĩ vãng xa xăm:

– Bảy năm trước – Dương Tiêu Phong kể – Thất ca của nàng vang danh khắp
tứ hải bốn phương. Lúc ta còn theo chân phụ thân chinh chiến tại Tân
Cương thì hai chữ Cửu Dương đã trở thành huyền thoại…

Vòng vo xuyên ngược thời gian trở về quá khứ, lâu thật lâu, rốt cục Dương Tiêu Phong kết luận:

– Lại nữa, cho đến bây giờ cả thảy võ lâm vẫn cứ tương truyền hắn là
Khổng Minh tái thế. Bởi vậy cho nên Ngạo Bái và thái hoàng thái hậu sẽ
không để hắn sống. Hai người họ nhất định sẽ không thả hổ về rừng.
Nàng có hiểu những điều ta nói hay không?

Lệ tuôn thành dòng, Nữ Thần Y hẳn nhiên không hiểu, cũng không tin vị
quan nhất phẩm trước mặt nàng lại chẳng thể khẩn xin thánh thượng thu
hồi mệnh lệnh chém đầu thị chúng một trong bốn trăm kẻ phản Thanh. Nàng ngước mặt lên ném cho Dương Tiêu Phong tia nhìn hắc ám.

– Với địa vị, thân phận và bầu trí tuệ của đại nhân – Nữ Thần Y khiêu
khích – Có nói cách nào tiểu nữ cũng không tin ngài không thể tìm ra mưu kế giữ gìn tánh mạng cho một tử tù!

Dương Tiêu Phong ngoảnh mặt né mâu quang bén nhọn, vờ chăm chú quan sát thân cột trụ sừng sững đằng sau bức rèm hạt châu.

Chẳng bao lâu, chàng thấp giọng bảo:

– Thật ra thì… muốn giữ mạng của thất ca nàng cũng không phải là không thể…

– Thật sao? – Ánh mắt phát hào quang, Nữ Thần Y chưa kịp nghe hết câu đã hân hoan quá cỡ, nhanh nhảu cướp lời – Đại nhân thật có cách cứu thất
ca sao?

Không cho Nữ Thần Y cơ hội tra vấn, Dương Tiêu Phong gật đầu tiết lộ:

– Hắn là một trong những kẻ đầu đảng của bang phái phục Minh, ắt phải bị hoàng thượng xử tử để răn trăm họ. Nhưng nếu nàng muốn ta cứu hắn thì
trừ phi…

Nói tới đây, Dương Tiêu Phong chắp tay sau lưng bỏ lửng, mắt vẫn dán vào thân cột ở góc phòng.

Câu mập mờ lấp lửng khiến Nữ Thần Y sinh nghi. Nàng khẽ liếc thái độ
lập lờ của Dương Tiêu Phong, cố đoán mò điều chàng đang đòi hỏi.

Suy tư một hồi, Nữ Thần Y thẫn thờ vỡ lẽ điều kiện trao đổi. Mắt nhắm nghiền, tim quặn thắt, nàng ngậm ngùi đứng dậy thoát y.

Dương Tiêu Phong quay phắt lại nhìn thân hình lõa thể, thoáng cau mày rồi
tiến đến đứng đối diện. Trầm mặc khoảng vài giây, chàng từ từ cúi
xuống.

Biết điều gì sẽ xảy ra với nàng, Nữ Thần Y đau khổ bưng đôi bàn tay lên
chèn ngực, mắt nhắm chặt, trí óc hình dung cảnh tượng một người đàn ông
không phải tướng công sắp sửa úp mặt vào mật huyệt mà hai má nàng nóng
rang.

Cớ nhưng chờ lâu thật lâu vẫn không có động tĩnh gì, cũng không cảm nhận thân thể nõn nà bị sờ mó, Nữ Thần Y đánh bạo mở mắt. Rồi nàng phải
chớp lia hai hàng mi khi thấy Dương Tiêu Phong ôm trong tay mớ y phục,
đứng thẳng người lên tự lúc nào, duy chỉ có linh quang là dán xoáy vào
phần thân trần.

Nữ Thần Y còn đang sửng sốt thì chàng đặt y phục của nàng lên giường,
huơ tay nhấc tấm chăn bông màu hổ phách, quàng quanh thân thể lõa lồ.
Khi bàn tay rắn rỏi đó trượt qua vai, Nữ Thần Y bất giác run khẽ, những
ngón tay chàng áp trên da nàng khiến bụng dạ nàng sôi sục lên.

Bấy giờ, Nữ Thần Y mới cảm thấy nàng thất thố. Hai má càng lúc càng
nóng hệt như đứng cạnh lò than hồng. Mặt đỏ bừng bừng, cổ cũng đỏ ửng,
nàng cúi gằm không dám động đậy.

Dương Tiêu Phong phớt lờ dáng điệu bối rối của nữ nhân, vừa quấn chăn vừa trầm giọng phê phán:

– Thì ra trong lòng nàng nghĩ bổn quan là người như vậy, luôn ham mê sắc dục, phải tìm người giải tỏa mọi lúc mọi nơi.

Lắc đầu thở dài, chàng tiếp lời:

– Cứ cho rằng ta là người như thế đi, nhưng đêm nay ta thật sự không phải đang ám chỉ… thân xác nàng.

Nói trọn câu thứ nhì, Dương Tiêu Phong lặng tiếng vài giây, rồi khẽ khàng tiếp:

– Ý của ta là nếu nàng muốn Cửu Dương sống, hãy đi khuyên hắn từ bỏ
phong trào kháng chiến, đầu phục triều đình Mãn Châu. Vì chỉ có như vậy mới bảo vệ được tánh mạng của hắn…

Dương Tiêu Phong lý giải một cách tận tụy, miệng nói mà mắt lóe sáng như sao nam tào. Trong đầu Phủ Viễn tướng quân liên tưởng đến tài nghệ của Cửu Dương. Tên Hán tử đó đã từng là viện trưởng của học đường Hắc Viện trứ danh toàn quốc. Y không chỉ gần gũi với các vị quan tri huyện đô
đốc mà còn được nhân sĩ Giang Nam khen ngợi hết lời. Cửu Dương rất có
ảnh hưởng trong giới trí thức giang hồ, đến nỗi các bộ tộc Hồi Cương đều nghe danh, cả thảy trung nguyên thay phiên tán tụng.

Khang Hi mà được Cửu Dương phò trợ, ngai vàng tất sẽ bớt lung lay.

Nguyên nhân là kể từ ngày ấu chúa lên ngôi hoàng đế, do vây cánh của
ngài quá yếu thành ra Ngạo Bái không ngừng tích cực kết giao với các
quan viên trong triều. Thông qua sự dẫn dắt của nhóm tam mệnh đại thần, Ngạo Bái thường tổ chức các vụ hội họp ở phủ riêng. Điều này khiến
Dương Tiêu Phong bất an, lòng e một sớm một chiều, Ngạo Bái dẫn quân đội Bát Kỳ ập vào cung ép Khang Hi thoái vị.

Bởi thế mà Dương Tiêu Phong quyết chí phải thu thập cho được Cửu Dương,
có được Gia Cát tái lai cùng chàng phò trợ Khang Hi hoàng đế thì cái
ngày tiêu trừ tên phản thần Ngạo Bái ắt sẽ không là ảo tưởng.

Ngặt một nỗi, âm mưu của Phủ Viễn tướng quân nhanh chóng điêu tàn.

Nữ Thần Y nhíu mày lắng nghe Dương Tiêu Phong thao thao bất tuyệt, trí
óc thuần khiết liên tục hoạt động. Nàng cố lục lọi mớ ký ức về Cửu
Dương “việc nước xưa nay có thành bại. Lại nữa, thất ca là một kẻ thà
làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Huynh ấy đã từng hy sinh cả thời niên
thiếu vào công vụ phản Thanh, cùng bảy vị Giang Nam thất hiệp đồng sanh
cộng tử. Kẻ một lòng một dạ tham gia phong trào kháng giặc ngoại xâm
thì ắt sẽ không ham sống sợ chết, vì muốn giữ mạng mà quy thuận triều
đình Mãn Châu…”

Đầu lắc quầy quậy, Nữ Thần Y tuyệt nhiên cự tuyệt mưu đồ của Dương Tiêu Phong:

– Không được đâu! – Nàng mím môi khổ sở nói – Đại nhân muốn tiểu nữ
khuyên nhủ sư huynh đầu phục triều đình là điều không thể. Thất ca
huynh ấy nhất định sẽ không bằng lòng!

Dương Tiêu Phong so vai:

– Nhưng đó là cách thức duy nhất có thể cứu mạng hắn.

Nữ Thần Y không tin, mắt bắt đầu ngấn lệ. Nàng van nài:

– Chẳng lẽ đại nhân không còn phương thức nào khác hay sao?

Dương Tiêu Phong lắc đầu quả quyết:

– Ta không còn mưu kế gì khác nữa!

Dứt lời, Dương Tiêu Phong nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi trở gót định bỏ ra khỏi phòng. Từ đằng sau lưng, Nữ Thần Y huơ tay níu vạt áo màu bạch kim.

Cơ mà vừa dịch chuyển thì tấm chăn trên người nàng trượt xuống. Nhưng
trong giờ phút quyết liệt, nàng không màng để tâm che đậy hay chỉnh đệm
thân thể lõa lồ nữa. Trong đầu chỉ nghĩ tới tánh mạng của sư huynh.

Dương Tiêu Phong gỡ mấy ngón tay thon dài đang bấu chặt vạt áo chàng, bấm bụng lạnh lùng nói:

– Ta thật không thể giúp nàng cứu hắn, hãy buông tay đi.

Nữ Thần Y cố chấp không buông. Nàng quỳ sụp xuống sàn, không ngớt khấu đầu nói:

– Mong đại nhân cứu mạng thất ca của tiểu nữ!

Nữ Thần Y nói rồi nước mắt ròng ròng, nửa lo lắng nửa buồn khổ khi nghĩ
đến sư huynh. Hai vai nàng run run, mái tóc đen tuyền xõa dài thê lương tuyệt vọng trông ảo não khôn cùng.

Quỳ trên sàn nhà, nàng co rúm người, miệng khẩn thiết van xin mà hồn quay cuồng muôn vàn ký ức.

Suốt mười mấy năm, từng chút từng chút một, ngày qua tháng lại đã khiến
hình dáng của thất ca dần dần trở thành một phần thân thiết trong cuộc
đời nàng. Chàng giống hệt chiếc vòng cỏ trên cổ tay, đã sớm gắn bó với
nàng như hình với bóng.

Dương Tiêu Phong cảm động vô ngần, đành khép mắt gắng sức xua đuổi những hình ảnh não nùng nhưng chúng lại càng hiện lên rõ rệt. Trái tim nhói
đau khi thấy hình hài nữ nhi yếu đuối quỳ khúm núm dưới chân chàng.

Dù cố dựng quanh mình tường đồng vách sắt nhưng khó lòng ngăn cản lệ
chảy đá mòn. Hơn thế, chàng cũng là người có máu mủ cảm tình sâu đậm
chứ có phải đá cuội đâu mà không rung động vì những chăm chút của nàng,
của những ngày trên đỉnh Thiên Sơn, thuộc ba năm về trước. Nhưng chàng
không thể đồng ý yêu cầu này được.

Thế là, Dương Tiêu Phong đứng đó chứng kiến Nữ Thần Y dập đầu lên sàn
gạch không ngừng. Chàng càng xót thương khi thấy máu đỏ rịn ra từ vầng
trán nóng rang vì cảm mạo thương hàn, chảy một dòng xuống thái dương.

Và cũng ngay giây phút đoạn trường, Dương Tiêu Phong bần thần xác nhận
đáy lòng chàng quả thật có Nữ Thần Y. Người con gái ấy chiếm lĩnh một
phần rất lớn trong trái tim chàng, hơn hẳn Hà Tử Lăng.

Và cũng ngay giây phút đoạn trường, Dương Tiêu Phong bần thần xác nhận đáy lòng chàng quả thật có Nữ Thần Y. Người con gái ấy chiếm lĩnh một phần rất lớn trong trái tim chàng, hơn hẳn Hà Tử Lăng.

Cơ mà rốt cuộc, Dương Tiêu Phong chỉ có thể cúi xuống đỡ nàng đứng dậy:

– Không phải bổn quan không muốn vì nàng cứu hắn, mà ngoài cách khuyên
hắn đầu phục triều đình thì ta không nghĩ ra cách nào vẹn toàn hơn.

Câu từ chối được Dương Tiêu Phong êm ái thốt lên mà Nữ Thần Y ngỡ là mũi tên tuyệt vọng cắm phập vào niềm hy vọng cuối cùng.

Cầm lòng không đậu, nàng khóc nấc, suýt soát ngất xỉu.

Dương Tiêu Phong hốt hoảng bế Nữ Thần Y đến đặt trên giường. Rồi đi lấy thuốc bột Hắc Bạch Đĩnh rắc lên vết thương. Cũng may vết thương không
sâu lắm, chỉ có điều lau mãi mà máu vẫn đầm đìa chảy. Chàng vừa thở dài vừa quấn vải quanh trán nàng.

Phủ Viễn tướng quân đã từng chinh chiến sa trường bấy nhiêu năm, bị
thương hàng vạn lần nên rất thành thạo trong việc băng bó. Động tác
nhanh nhẹn, chẳng bao lâu chàng đã băng xong.

Nữ Thần Y ngồi bó gối không phản ứng nhiều, duy đáy lòng tràn ngập buồn
đau. Vẻ mặt trở nên xa vắng, nàng thầm nghĩ “so với việc thất ca sắp
chịu cảnh máu chảy đầu rơi thì một chút vết thương thế này đâu có nghĩa
lý gì?”

Hiện tại là giờ Tỵ. Bên ngoài sương giăng trắng. Dương Tiêu Phong im
lặng ngắm Nữ Thần Y bằng ánh mắt ấm áp. Chiêm ngưỡng khuôn mặt hiền hậu và ôn hòa, đoạn chàng đưa tay lau nước mắt hai bên khóe mi và vuốt nhẹ
nhàng đôi má. Đúng lúc đó, Hà Tử Lăng đẩy cửa thư phòng.

Trông thấy cảnh tượng tình tứ, Hà Tử Lăng dừng chân đứng lặng thinh trên hành lang. Vạt áo màu xanh gió lùa lật phật, bóng dáng nhòa dần theo
màn sương.

Và thay vì bước chân qua ngạch cửa để thông cáo sự việc khẩn cấp, Hà Tử Lăng quay mình bỏ chạy.

Bên trong căn phòng, nét mặt lộ vẻ tư lự, Dương Tiêu Phong lẳng lặng nhìn Nữ Thần Y rồi tức tốc đuổi theo tình nương.

Hà Tử Lăng chạy đến cánh cổng nối liền hậu viên với đại sảnh thì dừng
chân ôm thân cột trụ, thở hì hục. Khí trời hôm nay bốn bề vắng gió mà
nàng cứ ngỡ tứ phương phong vũ u u, cảm giác khó chịu như có bàn tay bóp nghẹn lấy ngực.

Qua khóe mắt, Hà Tử Lăng nhác thấy tình lang tiến tới sau lưng liền rẽ
ngõ sang bên trái. Dương Tiêu Phong bèn vươn tay kéo giật nàng lại. Hà Tử Lăng muốn vùng ra khỏi nhưng chàng siết chặt người nàng, áp đầu nàng dưới cằm.

Tựa vào ngực chàng, lòng nàng dần bình an trở lại. Bao nỗi sợ hãi, kinh hoàng và hoang mang vô bờ bến vụt tan biến. Nhưng sực nhớ tới ánh mắt
khả ái và đôi môi mềm mại của người con gái ấy, hai tay nàng run lẩy
bẩy. Hà Tử Lăng bật khóc, người cũng nẩy từng cơn.

Dương Tiêu Phong ôm nàng sát vào lòng thêm nữa song không hề ngỏ lời an ủi.

Đôi bóng uyên ương nhập vào nhau một lúc. Hà Tử Lăng ngước mắt nhìn
tình quân, ngộ giác chàng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không đoán được
chàng đang nghĩ gì đành rào đón:

– Đại nhân khẩn trương nữ tử đó lắm sao?

Dương Tiêu Phong quàng tay quanh nàng vỗ về:

– Nàng ấy là cứu nhân của đại Thanh thiên tử.

– Thế… – Hà Tử Lăng nghẹn giọng hỏi – Trong lòng đại nhân có cô ta không?

Chẳng hề lộ vẻ lúng túng hay che đậy tình ý, Dương Tiêu Phong điềm nhiên gật đầu.

Sống lưng lạnh toát, mắt tối sầm, Hà Tử Lăng mới vừa an tâm nay lại thấy chông chênh hụt hẫng. Muôn mối bồn chồn tức thì nổi lềnh bềnh như bọt
sóng. Nàng bất giác tự nhạo bản thân “ta thật quá khờ, cứ tưởng đã nắm
được trái tim chàng trong lòng bàn tay…”

Rồi thắc mắc không hiểu cảm giác của bản thân là thế nào nữa, Hà Tử Lăng cố gắng trấn tĩnh, tự vấn kế hoạch đang thực hành “không sao, dù gì thì trong suốt ba năm ta đổ bao nhiêu công sức và tâm huyết kể cũng không
phải là vô ích. Chàng luôn cư xử ân cần, tỉ dụ việc chàng đuổi theo ta
hôm nay càng chứng tỏ chàng hết sức lưu tâm đến ta…”

Nín lặng ôm chầm thân hình tráng kiện, Hà Tử Lăng hết cảm thấy đầu nặng
như đeo đá. Nàng âm thầm hít một hơi, không màng nghĩ ngợi điều gì về
tình địch. Trái tim lúc nãy còn đau như bị muôn vàn mũi kim châm chích
giờ chỉ thấy chút ít tê dại.

Đột ngột, một a hoàn xuất hiện đằng sau chiếc cổng dây leo xây hình bán nguyệt.

– Thưa đại nhân – A hoàn nhún chân nói – Mời ngài ra đại sảnh, có một vị công công đang chờ.

Khi Dương Tiêu Phong và Hà Tử Lăng ra tới nơi thì thấy toàn bộ quý phủ
đồng loạt quỳ gối trong chính sảnh. Đứng ở giữa gian là một vị công
công vận y phục màu nâu. Cử chỉ ưu nhã, y giơ hai ngón tay có đeo nhẫn
ngọc cầm lấy tách trà uống một ngụm.

– Tham kiến đại nhân – Công công nhận diện vị quan nhất phẩm giá lâm
liền đưa tách trà cho một a hoàn, khom mình vòng tay cung kính.

Dương Tiêu Phong phất tay ra hiệu đứng lên.

– Thưa đại nhân – Công công mỉm cười nhã nhặn – Nô tài tuân mệnh thái hoàng thái hậu, mang thánh chỉ đến trao tay ngài.

Nghe vậy, Dương Tiêu Phong và Hà Tử Lăng vội quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ.

Công công tiến tới trước ba bước, tay nắm cuộn vải màu vàng nhạt, thong
thả mở ra. Phía bên trong tấm vải là hàng chữ lớn như rồng bay phượng
múa, nét mực vẫn còn lóng lánh in cả ra sau.

– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, truyền triệu Phủ Viễn tướng quân hộ tống Nữ Thần Y cô nương đến Khôn Ninh cung vào giờ Thân ngày
mai. Lập tức khâm chỉ!

Đọc dứt dòng chữ ngắn gọn, công công trao chiếu chỉ cho Dương Tiêu Phong, đợi chàng cúi đầu tạ ơn hoàng ân rồi nói:

– Nô tài xuất cung cũng khá lâu, hoàng thượng chắc đang mong ngóng nên
không thể ở lại hàn huyên. Xin phép đại nhân, nô tài trở về phục chỉ.

Dương Tiêu Phong dìu Hà Tử Lăng đứng dậy, xong bảo Lôi Kiến Minh:

– Nhờ Lôi nhị thúc tiễn Ung công công rời phủ.

Lôi Kiến Minh vâng dạ, cùng hai a hoàn tiễn khách hồi cung. Ung công
công nhẹ bước như phù vân đi theo Lôi Kiến Minh. Dáng dấp mảnh khảnh
tựa liễu buông nhành.

Vốn là thái giám tổng quản lẫn cận thân của Khang Hi hoàng đế và thái
hoàng thái hậu Hiếu Trang, thành thử Ung công công có quyền hành rất to
so với một số quan thần trong triều. Bởi thế nên trừ bè phái của Ngạo
Bái, cả thảy hoàng cung từ nô tài cho tới quý phi nương nương ai nấy đều dè dặt, đơn giản là vì một câu nói nhỏ nhặt của vị công công này có thể làm người khác rước họa sát thân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.