Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 116: Ân oán giang hồ



Cây dao đi rất nhanh. Trong giây phút ở giữa lằn ranh giới của cái chết và sự sống, Dương Tiêu Phong tuyệt nhiên không có một chút ý nghĩ vùng vẫy để cầu sinh.

Song ngay đúng lúc mũi dao đó sắp đâm trúng vào ngực trái của chàng, thì Nữ Thần Y giơ tay ra nắm lấy lưỡi dao, máu đỏ ngay lập tức xuất hiện từ trong kẽ tay nàng.

Nữ Thần Y nhìn Dương Tiêu Phong, đôi mắt đầy nước của nàng dường như muốn nói với chàng nhiều điều lắm.

– Mau buông ra đi! – Chàng hoảng hốt bảo – Nếu không muội sẽ bị đứt hết năm ngón tay!

– Không! – Nữ Thần Y lắc đầu nói – Huynh đừng có chết, huynh đây không
thể nào chết được đâu. Xin huynh hãy nghĩ tới hoàng thượng, nghĩ tới
triều đình… xin huynh đừng có chết!

Thanh âm cứng cỏi, từng từ từng chữ rành mạch rõ ràng thoát ra từ miệng
Nữ Thần Y, khiến cho Dương Tiêu Phong tỉnh hẳn khỏi nỗi trầm tư. Hai
mắt chàng mở to bộc lộ một sự rúng động tột cùng. Bốn tiếng “hoàng
thượng” và “triều đình” như có một sức mạnh dội vào lòng chàng.

Nữ Thần Y nói xong òa khóc, tay siết lưỡi dao chặt hơn nữa. Nàng biết
muôn dân hiện đang rất cần có chàng phụng sự cho hoàng thượng, chỉ có
chàng mới có thể trợ giúp Khang Hi an định bờ cõi, nên không thể để việc đó xảy ra. Nếu không, khi bá tánh lầm than nàng sẽ không còn cách nào
biện hộ cho bản thân nàng nữa.

Gương mặt Nữ Thần Y tím tái, hai hàng lệ trong mắt nàng liên tục trào
ra, rơi lả chả trên khuôn mặt khả ái của nàng. Dương Tiêu Phong cố gắng kiềm chế cơn xúc động trong lòng, nhanh nhẹn gỡ năm ngón tay đẫm máu
của nàng ra.

Địch vẫn còn đứng vây tứ phía. Cho đến bây giờ, Dương Tiêu Phong mới
hiểu thắm thía thế nào là cảm giác của một con mãnh thú bị sa vào lưới
rập.

Rồi trong tích tắc, nhân lúc Lâm Tố Đình, Hàm Trường cùng với những
người đệ tử của võ đường Phong Võ môn còn đang kinh ngạc, thì Dương Tiêu Phong không chần chờ lâu hơn, dùng ngay chính con dao đó vận công lực
phóng xoẹt ra phía trước mặt. Lưỡi dao lao đi cắt thành một vệt dài như
đường chỉ bạc, chiếu nhanh vào một thân cây bách tùng to lớn mọc ở đằng
sau lưng Lâm Tố Đình. Con dao cắt đứt thân cây đó, làm cái vật thể cao
tới mấy chục trượng đó đỗ ầm xuống đất. Cát bụi lập tức bốc lên bay mù
trời.

Vừa rồi, nghe Nữ Thần Y nói vậy, Dương Tiêu Phong quyết định cùng nàng
bỏ đi. Cho nên khi chàng xuất thủ, thì mỗi bắp thịt, mỗi đường gân, một sợi dây thần kinh, thậm chí cho đến mỗi giọt máu trong người chàng đều
hoà hợp được, điều tiết và vận dụng cho đến tận cùng của đao pháp.

Những người đệ tử của Phong Võ môn tròn mắt nhìn cây bách tùng vạn niên
ngã đổ rụp xuống đất, không ai là có thể tưởng tượng nổi một người bị
thương sắp chết giống chàng mà vẫn còn có thể thi triển được nội công
thâm hậu đến như vậy.

Và khi tấm màn cát bụi đó lắng xuống cũng là lúc hai người không còn ở đó nữa.

Hàm Trường lặng thinh như một cục đá. Nhưng thật sự ra thì Hàm Trường
vốn không phải là con người phản ứng chậm chạp, không kịp cho gọi đệ tử
đuổi theo, chẳng qua là Hàm Trường bị tấm chân tình của địch nhân làm
cho cảm động, và nhất là vì sự việc xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ nên
Hàm Trường cũng giống như Lâm Tố Đình, chỉ biết trơ mắt đứng đó nhìn kẻ
địch thoát đi.

Riêng bản thân Lâm Tố Đình năm xưa vốn là một trong tám vị đương gia của bang hội phục Minh, nàng là một tay võ lâm cự phách, đã từng nhúng vào
vô số máu tanh nhưng cũng chưa bao giờ thấy một con người nào có động
tác ném phi đao nhanh đến độ ấy, sự kinh hãi làm cho hai chân nàng y như dính cứng vào mặt đất.

Với thân pháp thần kỳ, hai chiếc bóng một nam một nữ lao vút đi ra khỏi khu rừng như một cơn gió trốt.

Mặc dầu Dương Tiêu Phong mình mẩy đang bị thương rất nặng, tuy nhiên
cũng thành công đưa Nữ Thần Y đến được trước cổng của phủ tri huyện tỉnh An Huy.

Da mặt chàng trắng bệch, làn môi cũng tím xanh, đúng là sắp sửa hoàn
toàn kiệt sức. Lại nữa hai chân chàng bước đi lão đão, không vững giống như một lão già, mà bàn tay chàng vẫn nắm chặt lấy bàn tay Nữ Thần Y
như muốn bảo vệ cho nàng.

Khi đến được bậc thềm dẫn vào cổng phủ tri huyện An Huy rồi chàng mới
gục xuống. Có hai tên lính gác cửa thấy vậy chạy đến hỏi thăm.

Mắt đọc thấy tấm biển ghi hàng chữ “tri phủ An Huy,” rồi cũng thấy có
người đến giúp, Nữ Thần Y cúi đầu chào một cái thật sâu, nói:

– Làm phiền hai người đi bẩm lại với quan tri huyện của quý phủ, nói rằng có cung thân vương tới.

Một gã thị vệ nghe vậy, khẽ liếc nhìn thương tích nặng nề trên mình
Dương Tiêu Phong, rồi biết thân phận của chàng là ai, không dám hỏi han
nhiều lời nữa, lập tức quay vào thông báo.

Người thị vệ còn lại giúp Nữ Thần Y đỡ Dương Tiêu Phong ngồi dậy.

Chẳng bao lâu, quan tri huyện đã tự mình ra tận cửa nghênh đón, theo sau ông ta là một đám đầy tớ. Nếu nói ông ta bị bất ngờ khi nhìn thấy
vương gia tự dưng cuốc bộ tới phủ viếng thăm, thì lúc nhìn thấy máu chảy ướt đẫm lưng Dương Tiêu Phong, ông ta còn bất ngờ gấp bội. Ông trố mắt nhìn vương gia mặc chiếc áo bị rách vô số mảng, mặt mày lem luốt những
bụi bặm và mồ hôi, đã quết đống như dầu, đầu tóc rối bời.

Nữ Thần Y vội vã nói:

– Bẩm tri huyện lão gia, trên đường tới đây cung thân vương bị cướp núi vây đánh…

Quan tri huyện có vẻ không mấy tin lời nàng, tuy nhiên cũng vòng tay kính cẩn nói:

– Không biết vương gia giá lâm, hạ quan thật có nhiều thất lễ!

Dương Tiêu Phong dĩ nhiên không còn có thể nghe được tiếng gì nữa, tứ
chi chàng đã sớm xụi lơ rồi, hai mắt khép chặt lại như đã ngất xỉu.

Quan tri huyện nói một câu cung kính xong, nhanh chóng sai mấy tên đầy
tớ đi trước vào sảnh sắp xếp, còn ông ta thì đích thân khom người trước
mặt Nữ Thần Y làm chỗ dựa để cõng Dương Tiêu Phong vào. Nữ Thần Y theo
sát bên cạnh, trước sau giữ vững bàn tay chàng.

Mấy người họ bước nhanh vào sảnh đường, quan tri huyện đặt Dương Tiêu
Phong ngồi trên một chiếc ghế mây, sau đó sai quản gia chạy đi gọi tất
cả nô bộc trong phủ đến. Người thì pha nước nóng đem tới, người thì
bưng lại cho Nữ Thần Y thùng thuốc, cái kéo, vải băng…

Những tiếng chân chạy rầm rộ vang lên trong sảnh, còn Nữ Thần Y thì đỡ
Dương Tiêu Phong trong tay nàng. Nàng đứng bên cạnh chàng, ôm chặt
chàng trong lòng mà thân hình nàng bất động, còn nước mắt thì hãy còn
tuông chảy thành dòng trên khuôn mặt sầu muộn. Nàng có hơi mừng vì hai người đã thành công thoát khỏi được khu rừng nguy hiểm đó rồi, ấy vậy
mà, nàng đột nhiên muốn khóc to hơn, như thể muốn hét lên rằng tại sao
cuộc đời nàng lại xảy ra nhiều chuyện đau buồn đến thế?

—oo0oo—

Đêm hôm đó…

Ở trong một căn phòng ngủ của phủ tri huyện thuộc tỉnh An Huy, trên giường, một người nam nhân nằm bất tỉnh.

Đứng cạnh bên giường là một nữ nhân với hai hàng lệ dài ngấn trên mặt
nàng. Suốt một ngày trời dùng nước mắt để rửa mặt, và suốt cả một đêm
đứng lặng chìm sâu vào nỗi suy tư, nàng âm thầm nhìn chàng đang yên ngủ. Mãi như vậy cho đến lúc tiếng chiêng điểm canh tư, tay lau dòng lệ lăn dài trên má, nàng mới chậm rãi quay mình rời đi.

Nữ Thần Y đi khỏi rồi, hồi lâu sau nữa Dương Tiêu Phong mới dần dần tỉnh lại, toàn thân tê nhức, nóng như lửa đốt, trên ngực trĩu nặng, nhưng
sao trong cơn mơ mơ hồ hồ chàng vẫn cảm thấy được có nàng đang thay
thuốc cho chàng, rồi lại chìm vào hôn mê.

Vài ngày sau nữa, khi chàng tỉnh hẳn lại, trời đã ngả hoàng hôn.

Người quản gia già đang đứng cạnh bên lập tức chạy đi thông báo với quan tri huyện.

Quan tri huyện vui mừng đi vào thư phòng, nhìn vương gia mình đắp thuốc, gương mặt có phần hồng hào hơn, không còn xanh tái như khi mới tới nữa.

Dương Tiêu Phong khi này đã tự ngồi dậy được, chàng ngồi tựa lưng vào
vách tường. Quan tri huyện cúi mình làm lễ bái chào, Dương Tiêu Phong
nói miễn lễ, cho ông ấy đứng lên.

Quan tri huyện nhận thấy diện mạo chàng đã có phần khang phục lại, giọng nói cũng trong hơn, mừng rỡ hỏi:

– Vương gia, ngài đã hôn mê bất tỉnh suốt hai ngày hai đêm rồi đó.
Chiều nay ngài cảm thấy thế nào, nhìn ngài có thể tự ngồi dậy được, hẳn
là tinh thần không tệ?

Dương Tiêu Phong không đáp lời, ánh mắt chàng đang bận quét khắp căn
phòng như muốn tìm một ai đã tận tâm hết lực chăm sóc chàng. Quan tri
huyện biết vậy nên nói:

– Cô ấy đã đi rồi, thưa ngài.

– Ông có biết đi đâu không?

– Dạ thưa không, cô ấy bảo hạ quan nói với ngài đừng đi tìm nữa…

Quan tri huyện còn nói nhiều câu nữa, nhưng Dương Tiêu Phong có vẻ không nghe được gì. Chàng khẽ cười trong cay đắng, mắt nhìn chằm chằm vô hồn vào khoảng không bất định, từ sâu thẳm tận trong đáy mắt chàng hoàn
toàn trống không, một nỗi trống rỗng vô biên, như trái tim chàng lúc này vậy.

Một thời gian sau, ở tỉnh Hồ Bắc, Giang Tây và Hà Nam có ba vụ huyết án động trời xảy ra.

Người ta đồn rằng mấy hôm trước vào lúc nửa đêm, ba vị quan tri huyện
của ba tỉnh trên đều bị ám sát ngay trên giường ngủ bởi một kiếm xuyên
tim. Kẻ sát thủ bí ẩn sau khi ra tay giết người một cách nhẫn tâm xong
rồi bỏ lại trên ngực áo của tử thi một đóa hoa giấy màu huyết dụ.

Quan tri huyện tỉnh An Huy từ trước tới nay qua lại mật thiết với ba
người đàn ông đã chết này, lại nữa, con trai của bốn nhà càng là tri
giao thân tín với nhau, tới lui thường xuyên. Thành ra vụ này quan tri
huyện tỉnh An Huy đương nhiên là rất bức xúc. Thư mật cáo tức thì gởi
về kinh thành.

Người trên giang hồ bấy giờ cũng xào xáo cả lên. Vì sao họ bị giết
chết? Câu hỏi này không ai trả lời được. Là do ai đã giết? Cũng chẳng ai biết thủ lĩnh của hội Hồng Hoa kia là kẻ nào. Lại nữa, cái đóa hoa
màu huyết dụ đó tượng trưng cho ý gì đây?

Việc tên hung đồ sử dụng một bông hoa giấy làm ký hiệu trong lúc nhất thời bỗng dưng trở thành vụ án ly kỳ trong võ lâm.

Giang Nam một lần nữa từ khi bang phái Đại Minh Triều tan rã lại trở thành nơi tụ hội của nhân sĩ giang hồ.

—oo0oo—

Tại một tửu lầu không nổi tiếng gì mấy. Có một nữ nhân mặc bộ y phục
màu hồng phấn ghé vào dùng bữa trưa, nàng gọi vài món đồ ăn và bình hồng trà.

Trong lúc nâng tách trà lên uống thì tại sạp bánh bao ngoài trời sát bên tửu lầu, nàng thấy bảy tám gã đàn ông dáng vẻ thô lỗ, tay cầm các loại
khí cụ như đang đi làm về cao giọng trò chuyện rất vô tư.

– Ta dám chắc – Một người đàn ông trong nhóm đó nói – Kẻ giết các vị quan tri huyện hết tám phần là người của Phong Võ môn!

Người khác tiếp lời:

– Có lý lắm, võ đường đó bây giờ đã đóng cửa rồi, ta đoán bọn họ và người của băng đảng Hồng Hoa hội chỉ là một.

– Cũng chưa chắc đâu – Người nữa nói – Thiên hạ thánh kiếm Hàm Trường
nếu muốn xuống tay sao không làm một cách ngang nhiên, bí mật giết người như vậy thật không giống tác phong của hắn ta chút nào.

– Ừ nhỉ!

– Suỵt! Nói nhỏ chút đi, nghe nói khắp nơi đều là tai mắt của triều
đình đó, bọn thám tử đang ráo riết lùng bắt phản tặc, coi chừng họ tưởng ngươi là thành viên của Hồng Hoa hội, bắt ngươi về xử trảm bây giờ!

Nghe hù dọa vậy mấy người kia liền nhỏ tiếng lại. Một người hạ giọng nói:

– Còn một khả năng nữa..

– Là gì thế?

– Có lẽ là cố tình tung hỏa mù đấy!

– Nghĩa là sao?

– Nghe nói có người từng trông thấy gia quyến của Ngao Bái xuất hiện ở
đây. Liệu có phải là do người nhà của gã cố tình giết người, rồi giá
họa cho Hàm Trường sư phụ làm, để triều đình lo đi đối phó với phản tặc
mà dựng cờ làm loạn nữa hay không, cái này gọi là gì nhỉ, à, chính là
đục nước béo cò đó!

– Đúng đó! Không loại trừ khả năng này được!

– Bất kể ra sao, sóng to gió lớn tất sẽ nổi lên trong giang hồ, chúng ta có thể rửa mắt chờ xem kịch hay được rồi đấy!

– Ừ!

– Hahaha!

Nữ nhân áo hồng ngồi im lặng uống trà, hồi lâu sau, có thêm hai người
khách nữa đến ngồi chung bàn với nàng. Một trong hai người mới đến đó
cất tiếng nói:

– Theo huynh, là ai đã giết ba vị quan tri phủ?

Người kia suy nghĩ một thoáng rồi đáp:

– Người ta đều nói thủ lĩnh Hồng Hoa hội chính là một vị đương gia của
bang phái Đại Minh Triều năm xưa. Mà Tạ huynh ngươi hy vọng hung thủ là ai chứ?

Đôi mày của người khách họ Tạ trợn lên:

– Mỗ à? Mỗ hy vọng đúng như lời huynh nói vậy đó, để có màng kịch hay mà coi!

– Hahaha!

Nữ nhân áo hồng nghe chuyện trò vậy liếc hai người khách kia một cú khó
chịu, khẽ thở dài một hơi. Nàng lắc đầu chán nản, lòng nàng tự nhủ nếu
như kẻ hạ độc thủ đó chính là Hàm Trường hoặc là Lâm Tố Đình thì một màn mưa máu tanh hôi sẽ xảy ra là điều không thể tránh khỏi.

Tiếp theo đó nàng lại nghe mấy người khách ngồi bàn bên cạnh cũng bàn tán:

– Mà này, Hàm Trường đã lặng tiếng trong một thời gian lâu như vậy, không lý nào lại dễ dàng ra mặt.

– Hắn ta võ nghệ cao cường, lần này triều đình khó lòng bắt được rồi!

– Yên tâm đi, sẽ có người xử lý thật tốt mà.

– Đúng rồi, như mười năm trước vậy đó! Y nhất định sẽ mang binh lính tới đây nữa!

– Hahaha!

Nghe khách nhân trong tửu lầu bàn tán sôi nổi đến đây, cặp chân mày của
nữ nhân áo hồng khẽ chau lại. Đã rất lâu rồi, nàng không trở về Giang
Nam. Nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng nghe qua cũng đoán biết
mấy phần là do ai làm…

Nữ tử không ăn uống nữa, lấy ra một nén bạc đặt lên mặt bàn, đứng dậy rời khỏi ghế, cặp chân mày của nàng vẫn chưa hề giãn ra.

Rồi nàng hít sâu vào một hơi, nét mặt cố tỏ vẻ như không vướng bận ý
nghĩ nào, hai mắt ráo hoảnh bình thản như không, nàng chậm rãi rời khỏi
tửu lầu.

—oo0oo—

Kinh thành. Hậu hoa viên.

Khang Hi say mê luyện chữ, bên cạnh là Ung công công đang hồ hởi liệt kê những món ăn mà ngự thư phòng sẽ nấu cho hoàng thượng vào bữa tối nay.

Giấy trắng mực đen, Khang Hi đương chép một đoạn trong bài thơ Tần Phụ
Ngâm của Vi Trang. Bài này kể lại tình trạng hủ bại, bất lực, lúng túng và sợ hãi của giai cấp thống trị khi phải đối phó với vụ biến động,
đồng thời cũng mô tả những gì gọi là tàn bạo dã man của nông dân tá điền nổi dậy.

Ung công công đứng cạnh bên nhìn Khang Hi chép thơ, biết hoàng đế thường ngày rất kén ăn, suốt ngày chỉ mê triệu tập quần thần vào cung bàn luận chuyện chánh sự, trị nước yêu dân.

– Bào ngư thượng đẳng ba cân xào với nấm đông cô – Ung công công cười
nói – Vi cá hải hổ năm cân, heo sữa một con quay với ngũ vị hương…

Khang Hi dường như chìm mình vào những suy tư, ngài không nghe người nô
tài già nua đang giới thiệu những món ăn ngon hảo hạng gì, trong đầu
ngài đang nhớ lại nửa canh giờ trước ngài đã cho truyền vị tướng đắt lực nhất của ngài vào hậu viên nói:

– Ở Giang Nam khi này xảy ra nhiều vụ án mạng quá, mà đại đa số là bọn
phản đảng đó nhắm vào các vị quan viên người Mãn của chúng ta. Hễ người nào mang dòng máu Mãn Châu mà trẫm điều tới đó làm quan thì đều bị chết hoặc là mất tích một cách bí ẩn. Trẫm đây là vua của một nước, không
thể cứ ngồi án binh bất động nữa.

Khang Hi nói rồi ngước nhìn người đàn ông đứng trước mặt ngài, người đó
dáng dấp cao lớn và mạnh mẽ, nhưng sâu trong đáy mắt là nỗi u buồn,
trông y hệt như một gã chiến thần cô độc giữa những áng mây chiều rực
rỡ.

Khang Hi nói thêm với vị tướng đó mấy câu nữa, rồi đi đến đối diện vỗ vỗ lên bờ vai y:

– Ái khanh mau đi xử lý vụ này, đừng khiến cho trẫm phải thất vọng!

Ánh mắt vị tướng se sắt lại, y không nhận lệnh ngay, mà nói:

– Bẩm hoàng thượng, chuyện của lần này, nhất định phải là hạ thần đi làm nữa sao?

Khang Hi sửng người hết mươi giây, tự hỏi lòng rằng từ khi nào người
tướng của ngài lại nhìn ngài bằng ánh mắt xa lạ và lạnh lùng như vậy,
ánh mắt đó âu sầu, hẳn là cõi lòng phải phức tạp lắm.

Không khỏi hổ thẹn, Khang Hi ậm ừ một chốc mới có thể cất giọng bảo:

– Chỉ có ái khanh mới đủ đảm lượng chiêu các thần binh, trấn áp được hỗn loạn! Vì bọn phản đảng Hồng Hoa hội này rất là phức tạp…

Tai nghe hoàng thượng nói mà trong đầu vị tướng ấy hiện lên một gương
mặt, đồng thời yết hầu như có một cánh tay bóp nghẹn khiến cho y cảm
giác như không thể hô hấp được nữa.

Cuối cùng vì lệnh vua đã ban ra, y không thể nào làm trái thánh ý, buộc lòng phải phụng chỉ.

Cúi đầu lãnh mệnh, y hờ hững đáp:

– Vâng! Hạ thần đi làm ngay đây, xin cáo biệt hoàng thượng, mong ngài bảo trọng sức khỏe.

Nói xong liền uể oải quay mình rời đi, dĩ nhiên trong lòng y biết y
không cần phải đích thân đi điều tra vụ án mạng này đâu, mà đằng sau
nguyên nhân mà hoàng thượng muốn y đi đó chuyện còn xấu xa hơn bề ngoài
nhiều.

Khang Hi nhìn theo bóng dáng của người đàn ông đó xa dần. Trong đáy mắt ngài chợt lóe lên một tia sáng, trong đầu ngài cũng cùng lúc hiển hiện
một cảnh tượng chết chóc, tàn nhẫn. Hoàng đế lẩm bẩm một mình “chỉ tới
khi ái khanh ra đi rồi thì trẫm đây mới có thể an tâm mà ngồi vững trên
ngai vàng được. Chỉ khi nào ái khanh không còn nữa, thì trẫm mới có thể sống vui vẻ được…”

Trời dần dần sáng, Lâm Tố Đình mở cửa đi vào ngôi miếu Sơn Thần, hai tay
nàng cầm hai chiếc giỏ đan bằng nan tre, trong đó có chứa nhang đèn,
trái cây, một số món ăn và bánh ngọt.

Thời thần lúc này là giờ Mão. Ánh bình minh từng sợi chiếu xuống trần như muốn xua tan màn sương mù ảm đạm.

Nữ Thần Y cũng có mặt ở trong ngôi miếu, nàng ở đây đợi Lâm Tố Đình cũng đã năm ngày nay rồi, giờ nghe có tiếng chân người, Nữ Thần Y không rõ
là ai đang tới nên nép mình đằng sau một đỉnh đồng lư hương cao lớn.

Lâm Tố Đình đặt chân bước vào căn miếu, theo sau nàng là mười hai người
đàn ông. Nữ Thần Y nhè nhẹ kiểng chân nhìn, thấy họ đoán rằng chắc họ
là những vị đương gia của bang hội phục Minh.

Sau khi đốt nhang và bày đồ cúng lên trên một bục gỗ rồi, họ cùng Lâm Tố Đình quỳ xuống. Lâm Tố Đình giơ cao khỏi đầu ba nén nhang, xá một cái, trước khi nói:

– Thiên Nhân, muội và các huynh đệ của Hồng Hoa hội nhất định sẽ báo thù cho huynh. Chúng tôi nhất định sẽ lấy được đầu tên quan đó, cúng tế
linh hồn của huynh. Huynh lãnh đạo bang hội đã lâu năm, có công lao to
lớn, muôn đời bất diệt, cao sơn ngang thủy, nhiễu phạm trường trú, hào
khí trường tồn.

Mười hai người đương gia chờ cho Lâm Tố Đình nói xong, cũng cùng nàng bái lạy, và đồng loạt nói:

– Tần cố đà chủ, anh hùng bất diệt, hào khí trường tồn!

Sau hồi làm lễ tế vong linh của Tần Thiên Nhân xong rồi, mười hai người
đương gia cáo biệt Lâm Tố Đình, rời khỏi ngôi miếu, chỉ còn có một mình
Lâm Tố Đình ở lại.

– Cô tới đây làm gì?

Mười hai người đương gia vừa đi khỏi, Lâm Tố Đình liền đánh mắt về phía
chiếc đỉnh đồng, thấy Nữ Thần Y chậm rãi bước ra. Lâm Tố Đình bắt gặp
ánh mắt của cố nhân cũng nhìn lại nàng, diện mạo Nữ Thần Y trầm tư không nói. Lâm Tố Đình ngoảnh mặt đi.

Kiềm chế cơn khóc, Nữ Thần Y tiến lại gần Lâm Tố Đình nhẹ nhàng nói:

– Lâm tỷ tỷ, nay muội đã trở về tổng đà rồi, tỷ vẫn không chịu nhìn mặt muội sao?

Lâm Tố Đình nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Nữ Thần Y chăm chú, hai người im lặng nhìn nhau không nói gì.

Nữ Thần Y nhận thấy trên mặt Lâm Tố Đình thản nhiên như không, còn lạnh nhạt nói:

– Rốt cuộc cô cũng nhớ tới tổng đà của chúng ta, cũng còn biết quay trở về sao?

Trong lòng Nữ Thần Y đột nhiên cảm thấy chua xót, gượng cười không đáp, nàng kìm nén hồi lâu nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Lâm Tố Đình cắm ba nén nhang vào một cái bát, đứng thẳng người lên, đôi
mắt nàng lạnh băng băng nhìn xoắn vào Nữ Thần Y như nhìn một xác chết,
môi khẽ nhích lên:

– Hôm nay chính là ngày giỗ của huynh ấy, cô có biết không?

Lâm Tố Đình vừa nói đến đây thì chợt có tiếng chân chạy đến, tiếp theo đó là giọng nói trẻ thơ vang lên:

– Mẹ…

Một đứa bé trai xuất hiện từ đằng sau cánh cửa, trong tay nó cầm một ống dế tre. Diện mạo này… Nữ Thần Y sững người, đứa trẻ thơ này, nàng tự
hỏi lòng trông nó sao mà giống Tần Thiên Nhân như khuôn đúc đến vậy?
Bên cạnh nó là Hàm Trường đang chậm rãi tiến vào.

Ngỡ ngàng như là đang trở giấc chiêm bao, hai mắt chớp nhanh, Nữ Thần Y
tự bảo lòng đây đúng là hình ảnh của Tần Thiên Nhân hồi thời còn niên
thiếu. Nghĩ rồi trái tim nàng chua xót, vì nàng vỡ lẽ, sợi chỉ đỏ lẽ ra đã buộc vào tay của nàng rồi, nhưng Nguyệt Lão lại thích trêu ngươi, đi tháo ra trao cho Lâm Tố Đình. Nguyệt lão sao ông lại trớ trêu như vậy
chứ? Sợi dây tơ hồng đó đáng lẽ ra đã buộc vào tay của nàng mà sao ông
lại nỡ lòng đem nó buộc vào tay của Lâm Tố Đình?

Đứa bé thấy Nữ Thần Y, cũng trơ mắt nhìn lại nàng.

Lâm Tố Đình dịu giọng bảo:

– Hoàn nhi à, con ra ngoài trước sân chơi đi.

Nữ Thần Y nhìn đứa bé đi khuất, chợt nhớ tới nhiệm vụ mà nàng phải làm,
trong lòng nàng nghĩ không biết lần này nên đưa ra những câu hòa giải
như thế nào đây? Tâm trạng buồn phiền, nàng thật tình không biết nên
lấy lý do gì để khuyên Lâm Tố Đình giải tán quân ngũ mới là phương pháp
tốt nhất? Vì nếu nàng khuyên can không thành, thì không những không cứu được những người trong hội, mà còn có thể uổng công phí sức.

– Đây là di vật của Thiên Nhân – Lâm Tố Đình không để ý gương mặt đượm
nét khắc khoải ưu phiền của Nữ Thần Y, nói – Lần trước gặp nhau đã không có dịp, nay tôi trao nó cho cô.

Tiếng của Lâm Tố Đình vang lên kéo Nữ Thần Y về với thực tại. Nữ Thần Y giơ tay ra đón nhận lấy món kỷ vật mà Lâm Tố Đình đưa cho nàng, ngay
lập tức sắc mặt cũng trở nên u ám.

Đó là tượng hình của một nữ nhân được khắc bằng gỗ kim, mà người đã điêu khắc hình tượng này như một nhà điêu khắc chuyên môn, thành thục, làn
nét làm lộ lên hình dáng của Nữ Thần Y. Không những giống nàng, xinh
đẹp như thật, mà nét khắc còn làm nổi bật lên vẻ thuỳ mị đoan trang.
Hình gỗ nhìn rất sống động, dường như tác giả của nó đã cho hình nhân đó một linh hồn, mà cũng có lẽ linh hồn của người khắc đã lồng vào hình
khắc này, một người nghệ sĩ hoàn toàn ký thác nên tác phẩm mới có thể có thần như thế.

Nữ Thần Y siết chặt hình gỗ trong lòng bàn tay nàng, đứng lặng yên rất
lâu, tâm trạng như đang chìm vào một dĩ vãng xa xăm. Giờ khắc này, dài
như đến hàng trăm năm vậy, những việc đã qua từng sự kiện từ từ hiện lên trong tâm trí nàng.

Nước mắt lưng tròng, hồi lâu sau Nữ Thần Y giơ tay lên gạt nước mắt và nói:

– Hôm nay muội đến đây có ý muốn khuyên các người hãy mau rời khỏi Giang Nam trước ngày mồng ba tháng này. Lần này, Lâm tỷ tỷ, tỷ nhất định
phải nghe muội đó, tỷ hãy mang tất cả những người trong tổng đà dời đi
nơi khác cho mau…

Nữ Thần Y bảo hết với Lâm Tố Đình về chuyện Dương Tiêu Phong sẽ một lần
nữa mang quân đội Bát Kỳ tới Giang Nam truy nả phản tặc. Lúc xưa là tỷ
muội kết bái với nhau, Nữ Thần Y sớm đã quen với việc cùng Lâm Tố Đình
ngày ngày ở bên cạnh, đã xem nhau như người thân trong nhà, tuy có lúc
bất đồng, nhưng tất cả đều không phải cố ý. Nếu Lâm Tố Đình và con trai nàng ấy thật sự như thế này mà chết đi, Nữ Thần Y sẽ cảm thấy áy náy
suốt cả đời.

– Tại làm sao cô lại biết? – Lâm Tố Đình nhíu mày hỏi, nhưng đáp trả
lời nàng chỉ là Nữ Thần Y né tránh ánh mắt dò xét của nàng.

Còn đang ngạc nhiên, Lâm Tố Đình lại thấy Nữ Thần Y lấy từ trong ống tay áo ra một phong thư trao cho nàng. Lâm Tố Đình bóc lá thư màu vàng
nhạt đó ra, giở đọc, thấy trong đó có ghi đầy đủ ngày, giờ, lẫn số lượng nhân mã mà Dương Tiêu Phong sẽ mang tới Giang Nam để vây bắt phản tặc…

Chính vì như vậy, Nữ Thần Y mới chắc chắn rằng khi quân đội Bát Kỳ tới
đây thì tổng đà của Lâm Tố Đình sợ là cầm cự không được bao lâu đâu, nên nàng rất muốn khuyên Lâm Tố Đình nghĩ đến việc tiên hạ thủ vi cường.

Tim thắt lại, trong lòng có chút ngỡ ngàng, thật ra không cần Nữ Thần Y
khuyên bảo Lâm Tố Đình đương nhiên là biết việc này trọng đại vô cùng.

Và trong khi Lâm Tố Đình còn đang sững sờ thì Nữ Thần Y nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tố Đình, nhẹ nhàng nói:

– Trong thư nói hoàng đế rất muốn tiêu diệt Hồng Hoa hội, nhưng đối với lần này, Tiêu Phong huynh ấy rất muốn nương tay.

Lâm Tố Đình nghe Nữ Thần Y hãy còn có thể dùng những từ ngữ và lời lẽ âm điệu trìu mến vậy để gọi kẻ tử thù, ngay tức khắc vò tròn bức thư ném
xoẹt xuống đất.

Gương mặt đầy sắc thái chê cười, thanh âm mỉa mai, Lâm Tố Đình nói:

– Cám ơn ý đẹp của cô! Nhưng cô có biết không, những người trong tổng
đà chúng tôi đều là con cháu của thần dân Hán thất, tuyệt đối không biết nhẫn nhục phụ trọng đâu. Lần này chạm mặt nhau tôi nhất định sẽ không
để hắn thoát đi được nữa. Tôi sẽ chém hắn ra thành trăm nghìn mảnh rồi
đem tế hồn thiên của các huynh đệ đã tử trận tại đồn Bạch Nhật!

Lòng trở nên vô cảm, Nữ Thần Y ngó thấy hành động của Lâm Tố Đình thì
biết, đối với Lâm Tố Đình mà nói, nếu Lâm Tố Đình gặp lại Dương Tiêu
Phong thì e rằng cũng chỉ xem chàng là kẻ thù thôi.

– Các người sẽ không đánh lại quân lính của triều đình đâu – Nữ Thần Y
quả quyết nói, nàng vẫn cố gắng khuyên can, nhưng nghe thoáng qua thì
hình như nàng đang van cầu – Cần gì cố chấp như vậy chứ? Mười năm trước các người đã thua một trận thảm bại rồi, thế thì mười năm sau, các
người lấy gì nghĩ sẽ giành được chiến thắng đây? Hơn nữa, biết chết vẫn
cứ dấn thân vào đường chết, có đáng hay sao? Chi bằng ngay bây giờ các
người rút đi về một nơi nào đó tạm lánh nạn, trước khi binh lực của
huynh ấy kéo đến Giang Nam, để tránh khỏi cảnh khói lửa chiến tranh lần
này, có phải là tốt hơn không?

Nữ Thần Y nói một hồi, làm cho Lâm Tố Đình có chút ngẩn ra, tuy nhiên Lâm Tố Đình vẫn nói cứng:

– Thiên binh thiên tướng cái gì cơ chứ, tôi đây thật không tin Dương
Tiêu Phong hắn có thể làm mưa làm gió mãi. Vả lại, chúng tôi không có
làm gì sai sao phải bỏ đi? Nói thế nào chăng nữa đây cũng là đất nước
của chúng tôi, đám người ngoại bang đó ngang nhiên xâm chiếm đất đai của chúng tôi, thì nói sao, chúng tôi cũng là một đám người chánh nghĩa,
binh lớn thì tướng cản, nước tới thì đất chặn!

Lâm Tố Đình một mực cố chấp, Nữ Thần Y đành quay sang Hàm Trường. Khi
này nàng thấy Hàm Trường thần sắc khá tốt, hình như tình trạng vết
thương hôm bữa của y không nghiêm trọng lắm. Nữ Thần Y nói:

– Đại trượng phu co được duỗi được, bây giờ các người đã biết ngày đó
giờ đó, quân lính triều đình sẽ tới Giang Nam, hà cớ gì không chịu giải
tán lực lượng binh mã đi, mang những người của tổng đà rời khỏi nơi này?

Hàm Trường còn chưa đáp lời, Lâm Tố Đình đã lên tiếng nói:

– Vào đường chết để tìm sự sống, tôi đã quyết định lựa chọn đường này thì sẽ đi tiếp, chỉ có đi tiếp chứ không rút lui đâu!

– Nhưng chuyện này rất trọng đại! – Nữ Thần Y nghẹn ngào nói, nỗi lo
lắng biến thành những giọt nước mắt chảy ra – Có liên quan tới mạng sống của vô số người. Lâm tỷ tỷ, tỷ phải suy nghĩ cho thật chín chắn đó,
muội phải đi rồi, xin tỷ bảo trọng. Xin chào.

Nữ Thần Y nói xong gật đầu chào Hàm Trường, quay mình bước ra khỏi căn
miếu, lúc nàng sắp sửa đặt chân qua cửa, nàng nghe Lâm Tố Đình nhỏ giọng nói, không rõ là nói cho ai nghe:

– Tại sao từ xưa tới nay loài người cứ không ngừng đánh giặc, chém giết lẫn nhau. Chiến tranh đến chừng nào mới dừng lại đây?

Nữ Thần Y dừng chân, lờ mờ hiểu được ý tứ trong câu nói của Lâm Tố Đình. Có lẽ chỉ có từng nếm trải nỗi mất mát mới biết trân trọng sinh mạng.
Lâm Tố Đình biết Dương Tiêu Phong trong lòng Nữ Thần Y đã chiếm vị trí
rất quan trọng, có muốn gạt bỏ cũng gạt bỏ không được.

Lâm Tố Đình lại chép miệng bâng quơ, tiếp tục nói:

– Nếu như chỉ có một người có thể ngăn cản được cuộc chiến này, cô có chịu hy sinh không?

Nữ Thần Y thoáng chau mày, tâm thần có chút hoang mang, gặp lại nhau sau mười năm, đây là lần đầu tiên Lâm Tố Đình tỏ ra dịu dàng cởi mở đón
nhận nàng. Nàng bèn ngập ngừng hỏi:

– Tỷ… muốn muội hy sinh như thế nào? Nếu có thể dập tắt được trận khói
lửa chiến tranh này, khiến cho hai nhà Mãn Hán không còn tiếp tục tàn
sát lẫn nhau nữa thì tỷ kêu muội làm gì muội cũng chịu làm.

Nữ Thần Y hỏi rồi thấy khóe môi của Lâm Tố Đình nở một nụ cười gượng ép.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.