Lan Châu. Cam Túc.
Giữa canh tư, Khẩu Tâm bước vô đại sảnh, thiết tưởng tới điểm hẹn sớm chán
dè đâu Cửu Dương cùng Hiểu Lạc lẫn tam cô nương có mặt sẵn sàng. Lạ
thay, Vệ Xuân Đường và đội quân phản Thanh vắng bóng.
Cửu Dương an ngự trên ghế thống soái. Chiếc ghế gỗ mun lót tấm da sư tử đặt ở chính giữa bức vách hướng về cửa ra vào sảnh đường. Tiểu Tường và
Hiểu Lạc trấn phía bên trái của Cửu Dương. Song Lộ Phi nương khoanh tay
chầu bên phải.
Cửu Dương bưng tách trà nhân sâm lên uống một ngụm, nói chung chung:
– Binh mã của chúng ta đã xuất hành.
– Quân đội lìa khỏi Cam Túc để đến Giang Nam rồi sao? – Khẩu Tâm thẫn thờ hỏi Gia Cát tái lai, bụng tức anh ách.
Đáng lẽ Khẩu Tâm có chủ trương dụ Cửu Dương đem binh xuôi lối mòn xuống chân núi để lọt vào phục kích của toán quân thiết giáp. Âu cũng bởi Khẩu Tâm chưa từng lui tới Cam Túc. Đây là lần đầu. Do vậy, đối với sát thủ
Thiết Đầu Lôi mà nói thì địa hình dãy núi Kỳ Liên vô cùng phức tạp. Khẩu Tâm muốn thắng trận một cách bảo đảm, không muốn xua binh đánh nhau nơi địa bàn lạ lẫm quê người. Lại nữa, đoàn quân thiết giáp ăn vận y phục
nặng nề sẽ rất bất lợi khi di chuyển trên quãng đường đèo hẹp dốc cao.
Dè đâu Cửu Dương hạ lệnh cho quân đội phản Thanh theo ngõ bí mật nào đó
mà thoát khỏi khu căn cứ, phá hỏng mưu đồ của sát thủ Thiết Đầu Lôi.
Cửu Dương khoan trả lời câu hỏi của sư huynh. Chàng uống hết phân nửa tách trà xong đưa cho Hiểu Lạc cầm lấy.
– Độ đầu canh tư – Cửu Dương đứng dậy đáp lời Khẩu Tâm – Đệ bảo họ lên đường đến Hà Nam. Bây giờ chúng ta xuất phát, rượt theo họ.
Nói rồi, Cửu Dương khua chân bỏ ra khỏi sảnh đường, thoát ly khu căn cứ.
– Tại sao đệ lại làm vậy? Chẳng phải chiều qua đệ bảo Vệ Xuân Đường là đến
bình minh mới bắt đầu viễn chinh? – Khẩu Tâm bám sát Cửu Dương, cau mày
thắc mắc, thầm nghĩ không lẽ viện trưởng của học đường Hắc Viện hoài
nghi điều gì.
Mắt nhìn chân trời màu đỏ rực, Cửu Dương vừa đi vừa nói:
– Đệ đổi ý là bởi vì đệ suy xét lại, thấy đoàn binh của chúng ta không nên
xuất hiện rầm rộ hay ngời ngời dưới ánh dương nên thừa lúc trời còn tối
đã chia quân thành nhiều nhóm nhỏ, di chuyển như vậy sẽ thuận lợi và an
toàn hơn.
Tai lắng nghe Cửu Dương tính toán đâu vào đó, Khẩu Tâm chắc mẩm lần này khó đối phó tên sư đệ ranh ma. Và vì Cửu Dương thình lình thay đổi chiến
thuật, Khẩu Tâm bèn lén lút cho tay vào áo cà sa rút ra miếng kiếng nhỏ
cỡ đồng xu xoay qua xoay lại hòng báo hiệu. Toán quân thiết giáp bắt gặp ánh sáng nhấp nhoáng liền bỏ chốn ẩn náu mà lũ lượt thúc ngựa tiến lên
núi. Quân đội phản Thanh đã bỏ đi rồi nên Khẩu Tâm nghĩ đoàn binh thiết
giáp không cần mai phục tại chân núi làm chi, điều tất yếu lúc bấy giờ
là cùng hợp tác đối phó Gia Cát tái lai. Khẩu Tâm lo Cửu Dương lại tiết
lộ thêm vài kế hoạch bất ngờ nữa.
Quá trưa, Cửu Dương dẫn Khẩu Tâm, Tiểu Tường, song Lộ Phi nương và Hiểu Lạc đến một cây cầu dây lỏng lẻo bắt qua chỏm núi cũng thuộc một phần của
dãy Kỳ Liên Sơn. Sáu người họ đứng ở đầu cầu quan sát vực thẳm sâu hoắm. Hiểu Lạc liếc một cái xong rợn cả mình. Nó ngồi thụp xuống nôn thốc nôn tháo.
Cửu Dương chỉ cây cầu, bảo:
– Đấy là đường tắt để tới Hà Nam. Sang đó rồi, chúng ta sẽ hội tụ với các
thành viên bang phái mà cùng về tiếp tay tổng đà chủ và tam đương gia
Trương Quốc Khải.
Tiểu Tường giơ tay nắm lấy thành cầu, lắc nhẹ sợi thừng. Cây cầu dây cũ kỹ
theo đà đong đưa qua lại y hệt chiếc võng. Thấy vậy, Hiểu Lạc lại ôm
bụng ói mửa tiếp tục. Lộ Phi Yến và Lộ Phi Nhi không hẹn dưng đồng lượt
toát mồ hôi.
Dùng tay áo để lau dùm những giọt nước nhễ nhại trên hai gương mặt giống nhau như đúc, Cửu Dương nói:
– Cây cầu này có vẻ mục nát, ắt không chịu nổi trọng lượng của sáu người chúng ta. Chi bằng từng người đi qua cho chắc cú.
Và không chờ ai ý kiến ý cò hay là phản đối, Cửu Dương giục Tiểu Tường đi
trước. Sau đó tới phiên Lộ Phi Yến, rồi thì Lộ Phi Nhi.
Hiểu Lạc dò dẫm từng bước. Trời phật phù hộ, cuối cùng nó cũng thành công mò lại gần ba vị giai nhân.
Đợi Hiểu Lạc an toàn đặt chân lên chỏm núi, Cửu Dương bất thình lình vận
quyền Niêm Hoa Công, chiêu sáu mươi của bộ thất thập nhị huyền công,
dụng dương lực ở đầu ngón tay cái và trỏ để bấu hai thành cầu. Phựt!
Phựt! Cặp dây thừng bị bứt đứt.
Tiếp nối, Cửu Dương thi triển chưởng pháp đả cách không Dương Quang Thủ,
chiêu thức ba mươi tám thuộc Nam Thiếu Lâm mang uy lực cực kỳ cao siêu
phá vỡ thân cầu.
Ầm!!! Các sợi thừng đan thành chiếc cầu đứt vụn, rơi xuống vực thẳm sâu hút.
– Thiên Văn!
– Thất ca!
Hiểu Lạc và ba nàng con gái hét toán. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tương tự bốn người đó, phía bên kia bến bờ vực thẳm, chứng kiến đối
phương hành động nhanh chớp nhoáng, Khẩu Tâm há hốc miệng, còn chưa hoàn hồn thì Cửu Dương chỉ mặt:
– Đại ca! Huynh không cần đóng kịch nữa. Đệ chán tuồng hát này lắm rồi, hãy lộ nguyên hình đi!
Nghe Cửu Dương bảo mất nhã hứng xem mình diễn kịch, Khẩu Tâm hiểu sư đệ đã
phát giác âm mưu. Tinh thần thoáng nao núng, Khẩu Tâm vừa thối lui ra xa vừa hỏi:
– Sao ngươi có thể phát hiện…
Cửu Dương ngắt lời:
– Đại ca không cần tròn mắt nhìn đệ. Để đệ nói cho huynh nghe, thật tình thì
đệ không hề hay biết gì cả nhưng chính những lời nói của huynh đã vô
tình tố giác huynh.
Khẩu Tâm sửng người, toan nghĩ thử xem bản thân đã từng nói gì sơ suất thì Cửu Dương lý giải:
– Đệ có bốn lý do hoài nghi huynh. Thứ nhất, huynh đã nhầm lẫn khi đến phân
đà Cam Túc phao tin rằng tổng đà chủ tuy đang trọng thương cơ mà an toàn thoát khỏi vòng chiến. Chỉ riêng câu đó đã bán đứng huynh vì Hiểu Lạc
bảo là đường sá từ Giang Nam kéo dài tận Cam Túc đều bị phong tỏa, chờ
tới ngày hôm kia mới có thể vận hành. Ví như tổng đà chủ trốn thoát khỏi đồn Bạch Nhật giống lời huynh nói thì Dương Tiêu Phong hãy còn phong
kín toàn bộ ngõ ngạch hòng lùng bắt cho được người thống lĩnh. Hắn không thể nào phong tỏa đường sá rồi lại mở ra khi chưa khử trừ kẻ phản tặc.
Trừ phi một là tổng đà chủ bị bắt giữ, hai là đã qua đời thì lệnh giao
thông mới tiếp tục ban hành.
Khẩu Tâm gật gù. Cửu Dương nói luôn:
– Lý do thứ hai, nếu như đường sá đã bị phong tỏa thì tại làm sao thư từ có
thể gửi đến Cam Túc quá là thường xuyên? Thứ ba, chiều hôm qua đứng trên đỉnh Kỳ Liên, đệ ngó thấy ánh kim loại dưới chân núi, đoán là quân lính triều đình bao vây vì các vệt sáng có thể là do binh khí phản ảnh mặt
trời mà thành. Thế nhưng huynh lại bình an đi tuốt lên núi cấp báo tin
tức hòng tìm viện binh. Thật là vô lý. Hơn nữa, huynh cứ khăng khăng nói rằng bốn phương gió lặng như tờ.
Cuối cùng là lý do thứ tư. Điểm này mới là quan trọng trên hết. Cửu Dương bảo Khẩu Tâm:
– Hiểu Lạc nói ngay sau khi đệ gửi lá thư yêu cầu tiếp tế lương thực thì triều đình vận tải gạo nếp. Đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy ngoài trừ
bang hội phản Thanh chứa gian tế. Và đệ suy nghĩ mãi, chỉ có thể đi đến
kết luận rằng có hai người tạo phản, một là tam ca Trương Quốc Khải, hai là huynh vì chỉ hai huynh mới là kẻ cùng tổng đà chủ đọc lá thư đó.
Khẩu Tâm cau mày lắng tai thầm phục lý luận của Gia Cát tái lai. Dương Tiêu
Phong thật đã truyền lệnh cho đoàn cung thủ bắn bỏ tất cả bồ câu đưa thư mà Tần Thiên Nhân gởi đi Cam Túc, không kể những lá thư thông báo bình
an do Khẩu Tâm viết. Ngõ ngạch từ Giang Nam đến Cam Túc cũng bị phong
tỏa hầu ngăn chặn Hiểu Lạc kêu gọi cứu binh. Rồi Dương Tiêu Phong lại
phái sát thủ đuổi theo đứa trẻ nhưng tìm không ra Hiểu Lạc.