Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 62: Quyết chiến sinh tử (6)



Lâm Tố Đình thi triển khinh công đến hỗ trợ Tần Thiên Nhân và Nữ Thần Y. Cả ba người cùng một nhóm binh sĩ phản Thanh lùi dần lên đỉnh Tông Quy
nhưng Dương Tiêu Phong bốc hơi đi mất.

Họa vô đơn chí. Tần Thiên Nhân nhìn thấy vực thẳm phía trước, quân lính
triều đình bọc hậu phía sau. Dù thần thánh cũng không bay khỏi. Lại nữa, Tô Khất rượt tới nơi và lớn tiếng đe:

– Các người cùng đường rồi, khôn hồn thì khoanh tay chịu trói!

Tên phản tặc thủng thỉnh tiến ngựa lại gần Tô Khất. Tay nắm lá bạch kỳ,
mình khoác áo nhà quan, hắn đích thân mang thêm binh mã đoạn hậu.

Lâm Tố Đình chĩa thanh gươm hướng vào mặt tên phản bội bang hội:

– Đồ cẩu tặc, thiên địa bất dung. Ngươi nhất định gặp quả…

– Nực cười! – Khẩu Tâm tạt ngang – Hôm nay quả nhân sẽ báo ứng các ngươi trước. Cái ngày lão Thiên đày ta hãy còn xa.

Và Khẩu Tâm vờ tặc lưỡi thương hại:

– Chỉ tiếc là các ngươi giống hệt mụ già kia, không có dịp sống tới chừng đó để chứng kiến ngày tàn…

– Ngươi mới vừa nói gì? – Đến phiên Tần Thiên Nhân cắt lời. Chàng hỏi Khẩu Tâm mà mắt sững sờ ngó Nữ Thần Y.

Tái thế Hoa Đà cắn môi nén lệ. Khẩu Tâm quả thật đã hành thích Sư Thái. Hắn chính miệng tự thú bản thân là hung thủ.

– Tai ngươi có vấn đề à? – Thay vì đáp lời tra vấn của Tần Thiên Nhân, nghịch đồ châm chọc – Ta nói lớn vậy mà không nghe.

Binh lính triều đình hùa theo Khẩu Tâm cười chộ.

– Im miệng! – Khẩu Tâm rầy phe mình – Không được vô lễ với thần quyền Nam hiệp.

Binh lính hoảng vía im thít. Khẩu Tâm dòm Tần Thiên Nhân, thở dài:

– Thôi được! Nếu ngươi còn chưa nghe rõ thì để ta lặp lại một lần. Ta đã lừa
mụ già đó xuất môn tới Côn Lôn Sơn rồi đánh mụ té xuống núi. Không chết
mới là lạ.

Khẩu Tâm khinh khỉnh gieo mầm thù hằn. Câu thổ lộ vừa rồi như đống than hồng nung nấu lòng căm phẫn, Lâm Tố Đình sôi máu:

– Ngươi thấy lợi quên nghĩa, ám sát sư phụ, giết hại huynh đệ đồng môn. Hôm nay ta sẽ thế thiên hành đạo!

Quát mắng rồi, Lâm Tố Đình bất chấp tất cả, kích kiếm xông tới định tấn công chín tử huyệt của Khẩu Tâm.

– Ê! – Khẩu Tâm nói nhanh – Các người khoan hãy nóng. Quân tử so tài mười
năm chưa muộn mà. Thấy các người sắp chết, để ta tặng cho món quà.

Lâm Tố Đình dừng chân. Khẩu Tâm ném bao phục xuống đất. Lâm Tố Đình cúi
nhặt và đem trao Tần Thiên Nhân. Chàng mở gói vải nâu, thấy cây phất
trần.

Cây phất trần còn được gọi là cây phất tử, một biểu tượng của dĩ tâm truyền tâm trong thiền tông và cũng được các thiền sư truyền lại cho môn đệ
xuất sắc nhất. Cây phất trần là món đồ bất khả ly thân của Sư Thái. Đồ
còn người còn, đồ mất người mất. Điểm này Lâm Tố Đình tỏ tường hơn ai
hết. Nàng khụy xuống đất khóc nấc lên. Nữ Thần Y cũng quỳ gối ôm chặt
đôi vai tri kỉ.

Riêng Tần Thiên Nhân đau lòng nhưng nén bụng. Chàng lắc đầu giáo huấn Khẩu Tâm:

– Uổng công Sư Thái nuôi nấng ngươi nên người, từ nhỏ tới lớn xem ngươi không khác hài nhi của bà. Ngươi lại nhẫn tâm hạ thủ.

Nhân chi sơ tính bổn thiện, thế mà Khẩu Tâm coi khinh giáo lý làm người. Gương mặt hắn không biểu lộ tí đỉnh sám hối.

– Tần Thiên Nhân! – Khẩu Tâm gọi đích danh tổng đà chủ – Ngươi không cần
thiết dạy đời đại ca của ngươi. Để đại ca nói cho ngươi hiểu, nhân
nhượng là tự sát, độc ác mới là huy hoàng. Ngươi theo mụ già Cửu Nạn
phản Thanh phục Minh làm chi? Chỉ tổ đâm đầu vào chỗ chết!

Phẩy tay cắm lá bạch kỳ xuống đất, Khẩu Tâm nói thêm:

– Ngươi có muốn biết mụ già Cửu Nạn chết như thế nào không? Sư phụ của ngươi trúng ám khí và té xuống vực thẳm…

Chẳng chờ Tần Thiên Nhân đồng ý, Khẩu Tâm tường thuật tỉ mỉ cái chết của Sư
Thái. Động tác tay phối hợp lời nói, lối diễn tả sinh động hòng làm sống lại ngày định mệnh để đả kích Tần Thiên Nhân.

Khẩu Tâm kể rằng hắn ném phi tiêu thứ nhất xâm nhập phần mềm vai phải của Sư Thái. Phi tiêu thứ hai xuyên qua lòng ngực khiến bà tràn khí màng phổi, sốc và mất máu trước khi ám khí thứ ba đâm vào ổ bụng làm thủng ruột
già. Rồi thêm ám khí cuối cùng nằm lại ở vùng chậu trong cơ thể già cỗi.

Nam hiệp thần quyền đứng nghe mà trái tim phát phiền. Cứu vật vật trả ơn,
cứu nhân nhân báo oán. Khẩu Tâm ân đoạn nghĩa tuyệt, ra tay cạn tàu ráo
máng. Hắn nhắm mắt phủi bỏ những việc Sư Thái đã làm, quên hết công lao
dưỡng dục bấy nhiêu năm trường đăng đẳng.

Hết biết dùng lời nào mắng nhiếc, Tần Thiên Nhân đành ngẩng đầu nhìn trời hỏi nguyên do:

– Ngươi vốn là bậc chính nhân quân tử, sao lại bôi nhọ danh dự của ân sư bằng cách cam tâm làm chó săn cho triều đình Mãn Châu?

Khẩu Tâm phớt lờ lời lẽ miệt thị, cao giọng giải thích:

– Tất cả cũng là lỗi do ngươi, Tần Thiên Nhân! Bởi cái bóng của ngươi quá lớn. Suốt đời ta cứ phải nấp dưới cái bóng của ngươi!

– Thì ra ngươi vì chức vụ mà trở thành như vầy – Lâm Tố Đình chỉ mặt Khẩu
Tâm. Nàng không ngờ sự phản bội sư môn phát nguyên từ lòng ganh đua địa
vị.

Khẩu Tâm nói:

– Các người đều là một bọn đần độn có mắt không tròng. Ta mới xứng làm thủ
lĩnh bang hội. Chiếc ghế tổng đà lẽ ra phải do ta đảm nhiệm.

– Ngươi câm mồm, quân đốn mạt! – Lâm Tố Đình phun nước bọt, quát đanh – Ngươi không xứng thống lãnh tam quân!

Khẩu Tâm tỉnh bơ gãi cằm nói móc:

– Đa tạ quá khen.

Và vỗ vỗ trán, Khẩu Tâm tiết lộ:

– Ngộ thiệt, các ngươi quả nhiên cá mè một lứa, ta nói không sai mà. Trương
Quốc Khải hôm hổm cũng chửi rủa hệt như ngươi. Tên khốn đó cứ một mực
làm con chó trung thành với tổng đà chủ của hắn. Cuối cùng, ngoài toi
cái mạng thì hắn chẳng được gì. Thật là đáng tiếc cho những kẻ có tài mà phò sai thống soái.

Nghe Khẩu Tâm nhắc tên họ của tam sư huynh, Nữ Thần Y nghẹn ngào:

– Sao ngươi lại đối đãi tam ca như vậy?

– Trương Quốc Khải biết quá nhiều chuyện, chết là đáng đời – Khẩu Tâm nhún vai.

Rồi nhướng cặp chân mày, Khẩu Tâm bảo Nữ Thần Y:

– Nhưng muội đừng buồn, lát nữa đây thôi, Tần Thiên Nhân cũng theo gót chân tam ca của muội. Dưới âm phủ hai người họ bầu bạn với nhau. Thế nào, muội
cảm thấy mưu kế mà đại ca xếp đặt hay tuyệt vời có phải không?

Nữ Thần Y đương nhiên không cảm thấy mưu kế hay tuyệt vời. Nàng nhói lòng, vụt đứng dậy nắm tay phu quân. Tần Thiên Nhân đáp thay nương tử:

– Ngươi đừng vội mừng. Cho dù hôm nay ngươi diệt được hết tất cả các thành viên bang phái Đại Minh Triều ở tại Giang Nam cơ mà còn các phân đà khác.
Cửu Dương sẽ thay ta làm người thống lĩnh đòi lại công bằng cho tổ quốc, rửa mối huyết hải thâm thù do ngươi gây ra.

Tần Thiên Nhân đánh đòn tâm lý, dùng tiếng tăm của Gia Cát tái lai để hù
đối phương. Đúng chóc dự liệu, danh tánh Cửu Dương khiến Khẩu Tâm khẽ
rùng mình một cái. Cửu Dương vanh lừng võ lâm là một kẻ đa mưu túc trí,
công phu lại siêu phàm, xếp hạng ba trong binh khí phổ tất trên Khẩu Tâm vài bậc.

Ngán Cửu Dương thì Khẩu Tâm có ngán thật. Ngặt nỗi Cửu Dương hiện giờ lang
thang tha phương, vắng bóng nơi này. Khẩu Tâm bèn hít một hơi để tự trấn tĩnh rồi cười nói:

– Ha! Ha! Tần Thiên Nhân, ngươi đang dọa ai đây? Chắc không phải đang đe ta
chứ? Ta cóc ngán sư đệ của ngươi. Bữa nay ta giết ngươi trước rồi mới
xua quân tới Cam Túc đối phó Cửu Dương!

Khẳng định mưu đồ ám toán Cửu Dương xong, Khẩu Tâm chắc lưỡi hai cái:

– À mà không, sau khi ta giết ngươi thì kẻ kế tiếp phải chết chính là nữ
nhân bên cạnh ngươi – Khẩu Tâm lia mắt sang Lâm Tố Đình, lúc này đang từ từ đứng dậy.

Tay chỉ Nữ Thần Y, Khẩu Tâm tiếp tục bảo Tần Thiên Nhân:

– Còn mạng của người mà ngươi quan tâm nhiều nhất thì sẽ do Dương Tiêu Phong
tướng quân định đoạt. Nhưng ta cho ngươi biết trước để ngươi chuẩn bị
tinh thần, Phủ Doãn đại nhân không phải loại đàn ông biết thương hoa
tiếc ngọc đâu!

(còn tiếp)

Tần Thiên Nhân ôm chặt nương tử vào lòng. Hệt Trương Quốc Khải, thần quyền
Nam hiệp mắc kế mấy câu nói khích. Máu dồn lên đỉnh đầu, mặt nóng bừng.
Nữ Thần Y áp tai sát ngực tướng công. Nghe nhịp đập trái tim rối loạn,
nàng biết Khẩu Tâm cố tình khích bác để chất độc phát tán.

Trước đó vài thì thời, Tần Thiên Nhân vận công ép Tiêu Cốt Tán xuống đan điền, nay vì tức tối mà độc lưu thông lên ngực.

Khẩu Tâm liên tục công kích tinh thần địch thủ:

– Ngươi nghĩ Bắc quan đại nhân sẽ đối xử với nương tử của ngươi thế nào? Hành vi giao hợp dịu dàng hay là mạnh bạo hả?

Tô Khất nãy chừ ngậm họng bỏ mặc Khẩu Tâm làm mưa làm gió, thốt nhiên ngứa miệng xen vô:

– Nương tử của hắn mảnh mai như vầy, lúc nằm ở bên dưới chẳng biết có chịu nổi trọng lượng và sức mạnh của một võ tướng hay không?

Khẩu Tâm nghe Tô Khất ví von, cười nhăn nhở:

– Nằm quan hệ bên dưới không được thì ngồi ở phía trên hay là đứng hoặc quỳ, thiếu gì tư thế giao cấu.

– Ý của ta không phải vậy – Tô Khất lắc đầu.

– Sao hả? – Khẩu Tâm nhíu mày – Phó tướng quân sợ cô ấy chịu không nổi những cú thúc vũ bão mà tắt thở à?

Tô Khất thô thiển trả lời:

– Nữ Thần Y mà chết thì thật là uổng, ta định chờ sau khi Phủ Doãn đại nhân hành sự xong thì ban cô ấy cho quân đội Chính Bạch Kỳ.

Tô Khất đối đáp vô cùng trúng ý sát thủ Thiết Đầu Lôi. Mắt sáng trưng tựa sao nam tào, Khẩu Tâm quay sang Tần Thiên Nhân, nói:

– Tần Thiên Nhân, ngươi nghe chưa hả? Nữ Thần Y sẽ cùng chung vui với tất tần tật quân đội bạch kỳ Mãn Châu. Ai cũng có phần hưởng thụ cô ta.

Nữ Thần Y nhục nhã ê chề. Nàng không tiếp nhận nổi mấy câu bình phẩm dung
tục liền vùi mặt vào lòng ngực của phu quân thổn thức.

Tần Thiên Nhân bắt đầu cảm giác say sóng trong khi binh lính triều đình
vung vũ khí hoan hô chiến lợi phẩm đang đứng trước mặt chúng. Giai nhân
tuyệt sắc thiên hương, thân hình diễm lệ hơn ba ngàn phi tần của hoàng
đế Thuận Trị.

Âu cũng bởi Dương Tiêu Phong rất khắt khe với đoàn binh sĩ. Ngoài việc
huấn luyện nghiêm ngặt thì mỗi lần hành quân đều không cho phép quân đội chém giết hay làm thương hại đàn bà con gái. Vì lẽ đó mà đoàn binh
Chính Bạch Kỳ ít tiếp xúc nữ nhi, trừ quãng thời gian nghỉ phép. Thành
thử thấy Nữ Thần Y và Lâm Tố Đình, Thanh binh cứ thô thố mắt nhìn. Lại
nữa, bọn chúng được Tô Khất hứa cái khoảng ban thưởng giai nhân thì
không thể không hô hào mừng rỡ.

Chiến dịch trêu tức thành công mĩ mãn. Tần Thiên Nhân nghĩ đến những động tác thuần thục không chút nương tay, Dương Tiêu Phong vật hiền thê của
chàng xuống sàn để chiếm hữu thân thể đoan trang. Yếm đào rách bươm
vương vãi xung quanh, Nữ Thần Y thảm thương hứng trọn từng cú dập hệt
chày giã cối từ một con thú hoang đang mùa động cỡn. Nàng run bần bật
tựa chiếc lá trong cơn mưa bão, đôi chân trắng nõn co giật chơi vơi. Như con ngựa bất kham không chịu dừng vó, Dương Tiêu Phong vẫn điên cuồng
phi nước đại vùi hoa dập liễu tơi bời.

Khoảnh khắc tệ hại đó được trợ giúp bởi tiếng Thanh binh cổ vũ từ nhiều phương hướng. Trái tim thần quyền đập liên hồi, càng lúc càng gia tăng tốc độ. Tiêu Cốt Tán lưu chuyển khắp mình mẩy.

Dương Tiêu Phong thuộc dòng giống Mãn Châu, đem binh chiếm cứ đất đai trung
nguyên, tiêu diệt bang hội phục Minh, đoạt bốn dãy núi ở Giang Nam, lại
còn sắp sửa chiếm nốt cả người đàn bà mà thần quyền đại hiệp hết lòng
yêu quý. Tần Thiên Nhân mất cả chì lẫn chài. Thử hỏi trên cõi đời này
còn điều gì khiến chàng đau khổ hơn?

Khẩu Tâm quan sát nét mặt của Tần Thiên Nhân, biết Tần gia đến hồi tuyệt diệt.

– Kể như ngươi đã từng là sư đệ của ta – Khẩu Tâm nhếch mép – Ngươi muốn chết thế nào? Ta cho toại nguyện.

Tần Thiên Nhân dỗ dành Nữ Thần Y, không trả lời. Khẩu Tâm bèn quét mắt nhìn quân đội phản Thanh đang đứng hai bên phải trái của Tần Thiên Nhân.

– Còn các ngươi? – Khẩu Tâm quát tháo – Không mau bỏ vũ khí đầu hàng triều đình?

Binh lính Đại Minh Triều ngó nhau thầm nhủ “hôm nay ta đã bại trận thế này,
chẳng lẽ còn phải chịu cái nhục bị bắt sống hay sao? Ta thà rằng chết
một cách cho thật là oanh oanh liệt liệt để dân tộc ngàn đời nhớ tên,
mai này lưu danh sử xanh.” Nghĩ vậy, họ bèn siết chặt binh khí.

– Được! – Khẩu Tâm gật gù – Đã thế thì núi Tông Quy sẽ là hố huyệt chôn thây các người.

Chờ nước cờ cùng tận, Tần Thiên Nhân mới nói:

– Tông Quy Sơn cũng là nấm mồ của tên Hán gian ngươi!

Dứt lời, Tần Thiên Nhân xua binh sĩ bang hội quyết đấu sinh tử với quân
lính triều đình Mãn Châu, riêng bản thân chàng giáp chiến Khẩu Tâm và Tô Khất. Lâm Tố Đình vừa truy cản toán quân thiết giáp vừa bảo hộ Nữ Thần
Y.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.