Trời quá khuya rồi mà trại lính hãy còn huyên náo. Tin tức thắng lợi ở hai
hướng bắc và tây bắc đã mang đến cho quân đội phản Thanh niềm phấn khích cần thiết. Hệt liều thuốc trợ lực, hai trận đánh đó cổ vũ lòng đấu
tranh của bốn đoàn quân binh và kích động tinh thần kháng chiến chống
ngoại xâm của họ.
Nằm ngủ trong lều tranh, Lâm Tố Đình chiêm bao về trận chiến dưới chân núi
Thổ Đụn, bản thân bị Tô Khất chém một nhát đứt lìa bàn tay. Hai bên cánh tả cánh hữu bắn tên tới tấp.
Cơn ác mộng khiến Lâm Tố Đình thét một tiếng kinh thiên. Đôi tay huơ huơ, nàng chạm phải vạt áo mềm mại.
– Đình Đình, cô đừng sợ – Nữ Thần Y đỡ tri kỉ ngồi dậy, liền miệng trấn an – Đây là nơi an toàn.
Lâm Tố Đình he hé mắt, nhủ lòng “hóa ra ta đã nằm mơ.” Rồi bấu vạt áo của Nữ Thần Y, Lâm Tố Đình nói:
– Tôi phải gặp tổng đà chủ.
– Thiên Nhân huynh ấy đang băng bó thương binh – Nữ Thần Y đáp – Cô chờ một lát…
– Không được! – Lâm Tố Đình lắc đầu thều thào và toan đứng lên – Tôi phải gặp tổng đà chủ ngay bây giờ.
Đoán sự việc cần kíp, Nữ Thần Y lật đật nói:
– Được rồi! Được rồi! Để tôi đi gọi Thiên Nhân. Cô ngồi nghỉ ở đây, đừng tự tiện cử động. Ban sáng cô đã ngất xỉu vì đuối sức.
Lâm Tố Đình gật đầu. Nữ Thần Y đứng dậy cơ mà trước khi đi còn quay lại dặn:
– Cô nhớ ngồi chờ trong lều, ngoài kia gió máy lớn lắm.
—oo0oo—
Lâm Tố Đình chờ không bao lâu thì Tần Thiên Nhân, Nữ Thần Y và lão Tôn bước vào. Nước mắt tuôn tựa bờ đê vỡ, Lâm Tố Đình báo cáo tổng đà chủ rằng
núi Thổ Đụn lọt vào tay Thanh binh, quân đoàn năm và sáu thất thủ, hai
người đội trưởng cũng đã trận vong.
– Muội thật vô dụng, không hạ nổi thống soái của chúng – Lâm Tố Đình gục mặt trong lòng bàn tay tự trách.
Tần Thiên Nhân đặt tay lên vai Lâm Tố Đình:
– Muội đã suy tổn quá nhiều nguyên khí, không nên nghĩ ngợi nhiều, phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Lão Tôn cười nói:
– Đúng vậy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Bát đương gia lo gì? Chúng ta nhất định dẹp tan đám quân Thanh.
Thật sự ra thì lúc thấy Lâm Tố Đình một mình phi tuấn mã trở về, Tần Thiên
Nhân lẫn lão Tôn đã sớm biết sự tình tồi tệ nên không mấy kinh hoàng khi nghe tin đại bại. Hướng bắc và hướng tây xem như một thắng một thua, tỉ số huề nhau. Giờ còn trông cậy vào hai phía đông, nam. Chủ yếu là Thanh Vân Sơn, lối thoát thân độc nhất.
Tần Thiên Nhân và lão Tôn ngẫm vậy chứ Lâm Tố Đình thì không được mấy khả
quan. Nàng tiếp tục bưng tay lên khóc khi sực nhớ điều bí ẩn, quân đội
của nàng đang giao đấu thì bất chợt tử trận.
Lão Tôn thở dài:
– Bát đương gia đừng buồn nữa. Như thất đương gia Cửu Dương hay nói “thua keo này, mình bày keo khác.”
Nói rồi, ông nháy mắt một cái. Bắt được ám hiệu, Nữ Thần Y ngồi xuống tính
giúp bạn cố tri lau khô suối lệ. Quê thay, tái thế Hoa Đà bị Lâm Tố Đình xua tay.
– Muội e chẳng còn cơ hội để bày keo khác – Lâm Tố Đình ngẩng mặt lên bảo Tần Thiên Nhân.
Đoạn, nàng kết luận:
– Phe ta sẽ không chống nổi nữa!
Ngay giây phút đó, có thám mã về báo quân Thanh đã chém tướng và đoạt cờ ở
hướng nam. Tần Thiên Nhân cùng lão Tôn chưa vơi bàng hoàng thì thêm một
thám mã thứ nhì bẩm cáo phía đông bị chiếm đóng.
Thám mã thứ nhì kể:
– Quân ta đang giao đấu thì đột ngột thần trí mê sảng, chém giết người mình loạn xạ.
– Sao lại như vậy? – Lão Tôn hỏi tổng đà chủ – Không lẽ bọn lính triều đình dùng tà thuật?
Tần Thiên Nhân chưa trả lời thì Lâm Tố Đình cau mày hỏi thám tử:
– Có phải gân máu trên cổ và cườm tay của họ nổi đen?
Hai người thám mã gật đầu khẳng định. Lâm Tố Đình bảo Tần Thiên Nhân:
– Quân đoàn năm và sáu cũng hệt như vậy.
Tần Thiên Nhân và lão Tôn nhìn nhau kinh ngạc, chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Đến nước này, Nữ Thần Y mới lên tiếng:
– Thiên Nhân, huynh hãy tập trung binh sĩ, muội muốn xem mạch của mọi người.
Tần Thiên Nhân hạ giọng:
– Không phải muội đang nghi…
– Muội hy vọng là không đúng như những gì muội suy đoán – Nữ Thần Y nói nhanh – Nhưng dầu sao đi chăng nữa thì chúng ta cũng không nên náo động lòng
binh sĩ, tránh cảnh quân đội đại loạn.
Lão Tôn đứng cạnh, chẳng hiểu cặp phu thê đang bàn tán điều chi dưng mà
nghe Tần Thiên Nhân bảo tập trung binh sĩ thì hối hả đi làm nhiệm vụ.
—oo0oo—
Binh sĩ được triệu tập đông đủ. Nữ Thần Y bước ra khỏi lều để chuẩn mạch cho từng người. Bụng than thầm, đúng như đã đoán biết trước, toàn thể sư
đoàn một, hai và ba đều trúng phải độc tố.
Nữ Thần Y không cần bắt mạch cho sư đoàn bốn mà bảo tất cả về trại an
nghỉ. Riêng các vị đội trưởng thì theo nàng vô lều hòng hội thảo tình
hình nguy ngập với tổng đà chủ, lão Tôn và Lâm Tố Đình.
Đội trưởng đội bốn vừa mới bước vào lều soái thì đã hỏi ngay:
– Nhịp mạch của họ thế nào?
Nữ Thần Y khoan trả lời mà nói:
– Xin các vị đưa tay ra đây.
Xem kỹ càng nhịp mạch của sáu vị tướng lĩnh, Nữ Thần Y thở dài:
– Ngoại trừ bát đương gia, tất cả mọi người đang mang trong mình Tiêu Cốt Tán.
Đội trưởng đội hai đập tay lên thùng thuốc, nghiến răng nói:
– Nhất định là do tên phản tặc làm. Hắn thừa dịp chúng ta ăn mừng lễ thành hôn mà hạ độc trong đồ ăn thức uống.
Đội trưởng đội ba tiếp lời:
– Có lẽ hắn đã tuân theo chỉ thị của Dương Tiêu Phong.
Đội trưởng đội bốn nói:
– Quân đê hèn!
Mắng rồi, đội trưởng đội bốn cầu Tần Thiên Nhân khởi một nhóm binh bản bộ đi đánh hướng đông:
– Chúng ta phải bắt tên Hán gian về xử tử!
– Không được! – Tần Thiên Nhân lắc đầu – Đó là cạm bẫy. Chúng ta không nên phân chia binh mã. Tất cả mọi người phải cố thủ phía bắc, không được liều
mạng xông bừa ra.
Phán xong, Tần Thiên Nhân quay sang hỏi nương tử:
– Tiêu Cốt Tán là chất độc như thế nào?
Nữ Thần Y nhìn phu quân rồi khẽ nhìn những gương mặt đang đỏ bừng vì căm hận, nói:
– Tiêu Cốt Tán là loại độc không màu không mùi, cũng không nguy hại tánh mạng. Nó chỉ có khả năng làm thần trí con người u mê như đang bị sốt cao độ.
Tùy theo liều lượng uống nhiều hay ít mà chất độc bộc phát nhanh hay
chậm. Có thể là vì binh sĩ của quân đội một, hai, ba và bốn bận rộn thay phiên canh gác đồn Bạch Nhật trong ngày hôn lễ nên đã không uống nhiều
rượu bằng những binh sĩ khác. Thành thử đến bây giờ độc chưa công tâm.
Nghe Nữ Thần Y giảng giải, Lâm Tố Đình rưng rưng nước mắt hỏi:
– Thế thì còn bao lâu nữa độc mới bộc phát?
Nữ Thần Y buồn rầu nói:
– Không còn bao lâu.
Lâm Tố Đình lại hỏi:
– Chất độc này không có cách điều trị hay sao?
Nữ Thần Y trả lời:
– Cách giải thì có song nguyên liệu để chế biến thì không.
Và chỉ thùng thuốc, Nữ Thần Y nói với Tần Thiên Nhân:
– Muốn giải chất độc Tiêu Cốt Tán, chúng ta cần tới đậu xanh. Nhưng hộp đậu
xanh mà muội thường hay cất giữ trong thùng này đã mất tích. Sau khi
huynh quyết định rời khỏi khu căn cứ, muội đã mang theo nhiều loại thuốc chuyên dùng. Lúc mở thùng thuốc này, phát hiện hộp đậu xanh biến mất,
muội có vào kho lương thực tìm kiếm nhưng tất cả đậu xanh mà chúng ta dự trữ cũng mất sạch.
– Tên phản tặc quả nhiên tính toán kỹ lưỡng – Tần Thiên Nhân lắc đầu.
Nữ Thần Y nắm tay phu quân:
– Chỉ còn một cách là muội dùng kim châm đả các huyệt đạo trên thân thể mọi
người, trì hoãn sự lưu thông của chất độc. Nhưng chỉ có thể cầm cự trong nhất thời mà thôi.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến Tần Thiên Nhân không nghĩ thông cách ứng phó, đành làm theo lời của Nữ Thần Y.
Rạng đông. Hoa Đà tái thế thân chinh đến từng túp lều để châm cứu cho từng
người một, trừ bì Lâm Tố Đình và bản thân vì cả hai vô tình ăn chè đậu
xanh trước ngày tân hôn.
Tần Thiên Nhân thả bộ một vòng chung quanh doanh trại hầu quan sát thần khí của binh sĩ, lòng tự hỏi có đi sai nước cờ hay không? Đây hoàn toàn là
mưu lược của Phủ Doãn đại tướng quân.
Dương Tiêu Phong quá là tinh khôn, vốn dĩ bày binh bố trận đông đảo tại hướng nam nhưng lại cố ý treo thật nhiều cờ lên nhành cây ở hướng bắc để đánh lừa sự phán đoán nhân mã. Mục tiêu là muốn quân đội phản Thanh rời xa
động Thần Xà. Âu cũng bởi quân đội phản Thanh càng lìa xa hướng nam bao
nhiêu thì binh lính triều đình càng dễ dàng tiến quân tiêu diệt bấy
nhiêu, vì động Thần Xà chính là con đường duy nhất để rời khỏi thung
lũng. Mưu kế hết sức tinh xảo. Lại nữa, Phủ Doãn đại tướng quân còn sai
người hạ độc Tiêu Cốt Tán. Sách lược rào trước cản sau trót lọt. Trận
chiến này hẳn được Dương Tiêu Phong bố cục chặt chẽ. Không chút sơ suất.
Nguyên căn, Tần Thiên Nhân đoán hướng nam chính là nơi binh lính triều đình
đóng đô nên mới đích thân cầm quân đi hướng bắc tuy rằng hướng bắc có vô vàn bạch kỳ. Và chàng đã đoán đúng. Núi Tông Quy quả nhiên chỉ có hư
chứ không thực. Dương Tiêu Phong hạ lệnh cho thuộc hạ treo cờ trên cây.
Đơn giản vậy thôi. Còn toàn thể binh phục thì ở Thanh Vân Sơn, nơi mà cờ trắng ít xuất hiện hơn cả.
Lòng vòng trại lính, Tần Thiên Nhân thử đặt giả thuyết. Nếu như ban đầu,
thay vì xua binh hướng bắc, chàng dẫn đội quân tiến về nam thì sao nhỉ?
Kết quả có tệ hại giống bây giờ hay đó là cơ hội trở cờ? Nghĩ rồi, Tần
Thiên Nhân tự mình tìm tòi đáp án. Đằng nào cũng có binh sĩ triều đình
vây ráp, chặn và lùng bắt khắp các ngả.
Ý mà Dương Tiêu Phong tinh vi khéo léo, đoán biết Tần Thiên Nhân sẽ truy
ra “kỳ trận” nên dàn cái bẫy nhất cử lưỡng tiện. Hễ chạy phía bắc thì xa hang Thần Xà còn mà xuôi nam thì lọt vô tròng vì nơi đó đa phần có binh lính triều đình mai phục. Nội trong bốn phương, hướng nam chính là nơi
Dương Tiêu Phong sắp đặt hết thảy quân binh tinh nhuệ. Dầu bang hội chọn hướng nào cũng thua. Xuất con cờ nào cũng bị Dương Tiêu Phong vây ép.
Lại nữa, trận đánh đó suýt soát là bắt được Phủ Doãn đại tướng quân làm con tin. Xui xẻo, Dương Tiêu Phong tính sẵn, cài thuốc nổ khắp sườn đèo.
Mắt trông đỉnh Tông Quy, thấy núi hoang im lìm chợt có khói bay len lét,
Tần Thiên Nhân bèn bảo các đội trưởng tập trung nhân mã. Sau hồi thu góp tàn quân, Tần Thiên Nhân thở dài khi phát hiện quân đội của chàng tổn
hao hơn phân nửa. Đã vậy, những binh sĩ còn lại một phần là thương phế
binh.
Hết cách, tổng đà chủ đành đánh ván bài liều:
– Thay vì chờ binh lính triều đình kéo tới đây – Tần Thiên Nhân bảo năm vị
tướng soái – Chúng ta nên tiên phát chế nhân, ra tay trước để chế phục
đối phương và dành chiếm ưu thế. Hầu đoạt lợi, chúng ta sẽ khai trại dẫn quân ra ứng chiến. Dương Tiêu Phong hãy còn loay hoay trên núi Tông
Quy, chỉ cần vây bắt được hắn là có thể trở thời.
Lâm Tố Đình, lão Tôn, đội trưởng đội ba lẫn đội trưởng đội bốn gật gù tán
thành kế sách cầm tặc cầm vương. Muốn dẹp tặc thì phải bắt tướng giặc.
Duy mỗi một mình đội trưởng đội hai vừa tán đồng vừa nói:
– Mọi người nên cẩn thận hỏa dược. Chất nổ đã được chôn rải rác các nơi.
Trước lời nhắc nhủ chính đáng, Lâm Tố Đình cùng đội trưởng đội ba và bốn thấp thỏm ruột gan. Tần Thiên Nhân trấn an:
– Xin các vị đừng quá lo. Chúng ta có thể thả một đoàn tuấn mã lên trên núi rồi mới theo chân chúng.
– Hay lắm! – Lão Tôn nói – Quyết định như vầy đi, để lão phu chuẩn bị ngựa.
Đội trưởng đội ba và bốn đứng dậy:
– Chúng tôi giúp ông.
Đội trưởng đội hai nói với Lâm Tố Đình:
– Bát đương gia, hai ta mau triệu tập binh lính.
Lâm Tố Đình gật đầu, quay sang Tần Thiên Nhân:
– Chừng nào chúng ta xuất quân?
Tần Thiên Nhân đáp chắc:
– Một canh giờ sau.
—oo0oo—
Chuột chạy cùng sào. Bang phái phản Thanh không dè trời cao nhất nhất đuổi
người lành tới hang cùng ngõ cạn. Trước giờ xuất phát, lão Tôn đứng trên đài quan sát đã bắt gặp nhân mã triều đình tiến công từ ba phía đông
tây nam. Dương Tiêu Phong một lần nữa ra tay nhanh nhẹn hơn hẳn. Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương. Nhà chuyên gia ám khí không để thần
quyền đại hiệp thực hiện âm mưu bao vây bắt soái.
Hậu thượng túc vi nhu. Ra tay sau nên bị yếu thế, Tần Thiên Nhân đành bãi bỏ ý định dùng tướng để chiếm thượng phong.
Rốt cục, chính nghĩa thua cường quyền. Hiểu tình hình không thể cứu vãn,
tổng đà chủ bèn hội tụ các thành viên bang hội dưới tuổi hai mươi, quyết định bảo toàn mạng sống cho những người đó. Bọn họ còn trẻ, nhiệt quyết còn dài, có thể tiến triển con đường phục thù rửa hận cho nước nhà khỏi cảnh đô hộ.
Đứng trước quân đoàn tuyển chọn, Tần Thiên Nhân nói:
– Quân Thanh đang trên đường tới đây từ ba phía đông tây nam. Thừa dịp ba đội
quân này chưa nhập một và tấn công doanh trại, ta sẽ dẫn binh đi đánh
hướng nam. Lúc ta thành công mở đường máu để phá vòng vây, các người hãy chạy đến hang Thần Xà cho mau.
Mặc tổng đà chủ bảo sao thì bảo, chiến sĩ sa trường danh bất khuất. Không
ai nỡ lòng bỏ đi. Bọn họ quyết phục tùng tướng lĩnh. Tuy kiếp này không
thể đồng sanh nhưng thề đồng tử, hoạn nạn tương cứu, sống chết bất ly.
Đám thanh thiếu niên quỳ xuống dứt khoát bảo Tần Thiên Nhân:
– Tổng đà chủ, chúng tôi nguyện theo ngài nơi chín suối!
Tần Thiên Nhân biết họ nhất mực trung thành với chàng, đuổi cách mấy cũng không đi nên quyết định:
– Được! Hảo huynh đệ, chúng ta ra đấu với đám Thanh binh một phen!
Nghe câu này, mọi người phảng phất hiểu ra “quân cờ bang hội phục Minh đã đến hồi bị triều đình Mãn Châu chiếu tướng!”